21200.

Tô Lạc Lạc cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh đang nhìn mình, cô ngẩng đầu, là gặp ngay một đôi ngươi sâu thẳm trầm lắng như hố đen của đêm đen vậy, tỏa ra sức hấp dẫn sâu đậm, hút lấy ánh nhìn của cô, không thể dời đi được.

Đang ngắm có chút thất thần, bất ngờ, gương mặt tuấn tú của anh ở ngay trước mắt.

Chóp mũi cao của anh gần như chạm vào chóp mũi cô, đôi mi dày của anh chớp chớp, che mất ánh sáng thâm trầm như biển đêm dưới mắt anh.

Tô Lạc Lạc thầm kêu một tiếng nguy hiểm, người đàn ông này chuẩn bị hôn cô hay sao thế? Không được, lúc này các con cũng có ở đây mà!

Tuy cô chắc chắn hai đứa con ngủ say như chú heo con sẽ không tỉnh dậy, nhưng mà, cô sao lại có thể….

Cô vẫn còn chưa kịp nghĩ hết thì đã ngửi thấy mùi vị quyến rũ nồng nhiệt sộc đến, đem theo cái vị hoocmon mãnh liệt đến, đôi môi hơi lạnh của anh ngang tàng sà xuống. Tô Lạc Lạc trợn to mắt, cả người đơ ra, não oang lên, cô vội dùng tay để lên ngực anh, vốn định đẩy anh ra, nhưng phút chốc lại bị anh kéo chặt tay áo, nụ hôn của anh bá đạo dẫn dắt cô, khiến cô ở trong đêm tối yên tĩnh như vậy, ngoài việc nhận lấy nụ hôn của anh thì không còn lựa chọn nào khác.

Đặc biệt đáng ghét là cô còn không phát ra âm thanh cự tuyệt được nữa chứ, nếu làm ồn khiến cho hai nhóc tì ở bên cạnh tỉnh giấc thì danh tiếng của cô coi như xong.

Nụ hôn của Long Dạ Tước đặc biệt trầm lắng, trong cái bá đạo lại có sự ấm áp dịu dàng không cưỡng lại được, não Tô Lạc Lạc quay mồng mồng, lại nảy ra suy nghĩ hơi đáng hờn này nữa chứ.

Anh ta nói trước kia chưa từng có người phụ nữ khác, nhưng cái kỹ năng hôn cao siêu này học từ đâu ra cơ chứ? Anh ta nhất định là có hôn qua người phụ nữ khác rồi, đáng ghét thiệt, dám lừa cô.

Tô Lạc Lạc vì cái suy nghĩ này mà đột nhiên không muốn để anh hôn nữa, cô lấy tay đẩy anh ra, sau đó, anh ta lấy tay giữ lấy phía sau đầu cô, hôn càng sâu hơn.

Tô Lạc Lạc muốn nổi khùng.

Càng giận là cô rõ ràng phải ghét cơ! Tại sao tim cô lại đập nhanh đến thế, như thể thích nụ hôn này mất rồi vậy? Thậm chí còn có chút mềm nhũn cả người.

Không nên như thế mà!

Cô thừa nhận, anh ta ngoài việc đáng ghét một chút, hoàn toàn tìm không ra nhược điểm gì, nhưng mà, bây giờ cô vẫn chưa thích anh ta mà!

Trong đầu Tô Lạc Lạc là một đống suy nghĩ, nên khi hôn đều không tập trung gì, bất ngờ, môi dưới của cô bị cắn một cái, cô bị đau mở to mắt ra, liếc anh ta ở cự ly gần, tức chết mà, sao lại cắn cô chứ?

Vì môi dưới bị cắn đau, Tô Lạc Lạc tức khắc giận dỗi đẩy anh ra, Long Dạ Tước lại không chịu rời khỏi, mà bàn tay anh lại tiếp tục giữ phía sau đầu cô, trán chạm với cái trán trơn mịn của cô, đôi mắt sâu lắng cuồn cuộn một tầng bão táp, hơi thở nặng nề của anh phà lên mặt cô.

“Bị cắn đau rồi sao?” Long Dạ Tước khản giọng hỏi nhỏ.

“Anh cắn em làm gì chứ?” Tô Lạc Lạc giận dỗi hỏi lại với giọng lí nhí.

“Ai bảo em hôn rồi mà còn không tập trung, khi hôn anh, đầu em đang nghĩ đến người đàn ông khác à?” Long Dạ Tước giận, vừa nãy nhìn thấy cô vừa hôn anh mà còn nghĩ mông lung được, đây đúng là điểm mà một người đàn ông như anh không thể nhịn được.

Tô Lạc Lạc nghe xong, mém chút là cười thành tiếng, cô híp mắt hừ một tiếng nhỏ, “Em còn muốn hỏi anh đấy, kỹ năng hôn tốt đến thế, anh tìm bao nhiêu cô gái để luyện tập rồi thế?”

Long Dạ Tước cảm thấy khó hiểu, cô gái này tự nhiên lại hàm oan cho anh.

“Ngoài em ra anh chưa từng hôn bất cứ người phụ nữ nào.” Câu nói này là Long Dạ Tước chồm đến bên tai cô, nghiến răng nói ra.

Tô Lạc Lạc không tin anh, đôi mắt to tròn nheo lại toát ra vẻ nhìn không tin tưởng, “Ai mà tin chứ?”

Sự xám xịt trong mắt Long Dạ Tước đổi thành sự bức bối, anh giận đến bóp nhẹ cằm cô, khản giọng nói sát mặt cô, “Không được nghi ngờ anh.”

Tô Lạc Lạc nhìn thấy biểu hiện bá đạo của anh, cô cảm thấy nói chuyện này nữa cũng không có ý nghĩa gì, cô chỉ cắn môi không nói nữa.

Long Dạ Tước thì càng khó chịu bức bối trong lòng hơn, cô ấy không lên tiếng, nghĩa là vẫn còn nghi ngờ anh, anh nheo đôi mắt dài lại, “Em vẫn không tin anh à?”

Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, “Em không có hứng thú gì với quá khứ của anh.”

Long Dạ Tước nắm chặt tay cô, Tô Lạc Lạc bị đau, ngẩng đầu nhìn anh ta, Long Dạ Tước chồm đến bên miệng cô, “Từ đầu chí cuối, anh chỉ hôn qua một người phụ nữ duy nhất là em thôi, kỹ năng hôn của anh tốt, đó là vì em đủ ngọt ngào, khiến anh hôn một cái là không buông ra được.”

Khuôn mặt nhỏ của Tô Lạc Lạc đỏ ửng, tim cô cứ thế mà tin anh ta luôn, cô chỉ có thể cụp mắt xuống nói, “Em tin anh là được chứ gì.”

Long Dạ Tước hài lòng nhìn cô, nắm lấy bàn tay nhỏ của cô không buông, cứ thế nắm lấy đùa giỡn, ngón tay cái thô ráp chà sát lên mui bàn tay cô, Tô Lạc Lạc ngồi yên, nhưng lòng cô lại bị anh ta đùa giỡn bàn tay như thế mà trở nên rộn ràng không yên.

Cô rút tay, không muốn bị anh nắm lại như thế, Long Dạ Tước lại không buông, ánh trăng ngoài cửa chiếu vào, rọi vào khuôn mặt tuấn tú bất phàm cao quý của anh, ẩn ẩn hiện hiện, cao thâm khó đoán, nhưng lại quyến rũ kinh người.

Tô Lạc Lạc cúi đầu, nhìn bàn tay lớn đang nắm lấy tay cô, thon dài sạch sẽ, thỉnh thoảng lại nắm hết cả bàn tay cô thật chặt, có ý lại vô ý xoa lấy lòng bàn tay cô, cả trái tim Tô Lạc Lạc cứ thế mà loạn nhịp theo.

Cô biết cơ thể mình tê tê một cách kỳ lạ, còn gương mặt dưới ánh trăng đã đỏ ửng cả.

Tô Lạc Lạc cứ thế mà bị anh ta nắm lấy một bàn tay trêu đùa, không biết là bao lâu, ánh sáng chiếu rọi vào từ bên ngoài, và vào lúc cô tiếp viên gõ nhẹ vào cửa, cô mới vội rụt tay lại, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, không dám nhìn vào mặt anh ta nữa.

Ngũ quan tuấn tú của Long Dạ Tước bị ánh sáng kim vàng từ cửa sổ bao trùm lấy, khoảnh khắc này trông tựa như một vị thần vậy, ngay cả cô tiếp viên đang bước vào cũng nhìn anh đến ngây người hết mấy giây.

Nhưng mà cô tiếp viên cũng là người cực biết nhìn sắc mặt, khi cô thấy gương mặt Tô Lạc Lạc đỏ bừng, lại nhìn ánh mắt có vẻ rất hài lòng của Long Dạ Tước, xem ra trước đó đã xảy ra chuyện gì ở đây rồi.

Cô tiếp viên bước đến hỏi họ có muốn uống gì không, lại nhìn sang hai đứa trẻ, chỉ là thay đổi tư thế ngủ, vẫn còn ngủ rất say.

“Chúng ta còn khoảng một tiếng nữa là đến sân bay rồi, Long tiên sinh, ngài có cần kêu hai bạn nhỏ thức dậy không?”

Long Dạ Tước nheo mắt một cái, “Để bọn chúng ngủ thêm một lúc nữa vậy.”

“Được thôi ạ!”

Cô tiếp viên thêm nước cho bọn họ, sau đó rất biết điều rời khỏi, Tô Lạc Lạc bưng lấy ly nước uống một ngụm, vừa chuẩn bị bỏ ly xuống khay thì anh ta lập tức đón lấy cái ly của cô, trực tiếp không hề chê bai gì mà uống hết nước.

Tô Lạc Lạc có chút ngại ngùng, anh ta thật sự không hề câu nệ một chút nào luôn.

Mười mấy phút sau, có sự kích thích của ánh mặt trời, hai đứa trẻ ngủ đủ giấc tự mình tỉnh lại, nghe nói sắp hạ cánh rồi, đều hưng phấn hẳn, cô tiếp viên lại chuẩn bị nước cho bọn họ, sắp hạ cánh rồi, bữa sáng cũng chỉ có thể ăn sau khi hạ cánh thôi.

Tô Lạc Lạc thì thấy thấm mệt, cô nghĩ thầm, sau khi đến đảo rồi thì việc đầu tiên cô sẽ làm đó là ngủ một giấc đã đời. Long Dạ Tước đã thuê cả một cái đảo từ mười ngày trước rồi, nửa tháng tiếp sau đây, nơi đây sẽ là nơi ăn chơi giải trí của cả nhà họ. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện