21213.

Không khí trong trung tâm thương mại có vẻ rất căng thẳng, Tô Lạc Lạc nhìn thấy Hạ Thấm giận đến đỏ cả mặt, còn nhân viên phục vụ thì bình thường cũng đã chịu uất ức của việc khách hàng chỉ xem chứ không mua, nên lúc này đây không phải đều trút giận lên đầu hai người bọn họ à? Nghĩ rằng khó khăn lắm mới tìm được hai người có thể để bọn họ ức hiếp, nên đều muốn trút giận ra.

“Các người nói chuyện khách khí chút nhé, ai bảo chúng tôi mua không nổi?” Tô Lạc Lạc nổi giận nhìn người phục vụ mắng người đó.

“Mua nổi hay không, tự các người hiểu rõ.” Nhân viên phục vụ tự cho rằng bọn họ là những người không có khả năng mua.

Hạ Thấm cũng thầm cảm thấy xui xẻo, cô không ngờ lại khiến cho Tô Lạc Lạc phải chịu mắng cùng với cô, tuy cô thực sự mua không nổi, nhưng bị chửi như thế, cô cũng rất không vui.

“Được thôi, vậy thì báo cảnh sát xử lý vậy! Để cảnh sát xem máy camera quan sát, xem có phải là tôi làm hay không.”

“Xin lỗi, máy camera quan sát của chúng tôi đang tu sửa mấy hôm nay, thế nên chuyện này chỉ có mấy người chúng tôi làm nhân chứng thôi.”

Hạ Thấm giận nhìn trừng bọn họ, “Các người…”

Người phục vụ kia cầm cái áo ban nãy đến, nhìn qua bảng giá rồi nói, “Ba mươi sáu ngàn tệ, các người sẽ trả tiền mặt hay quẹt thẻ ngân hàng.”

Cái thái độ này là ép bọn họ mua rồi, lửa giận của Tô Lạc Lạc càng tăng, bọn họ có nghèo đến thế nào đi nữa thì cũng không nên chịu sự đối xử như vậy, hơn nữa bọn người này không phải đang xem thường hai người bọn cô không có tiền sao?

“Kêu ông chủ của các người đến đây.” Tô Lạc Lạc hừ một tiếng, ánh mắt tối sầm nhìn những người phục vụ này.

“Kêu ông chủ chúng tôi đến, các người cũng không trốn được, phải trả tiền thì vẫn phải trả thôi.” Người phục vụ tưởng Tô Lạc Lạc muốn tìm ông chủ để lý luận.

Tô Lạc Lạc cười nhạt một tiếng, “Ai nói tôi tìm ông chủ cô vì chuyện cái áo này? Tôi tìm ông ta qua đây là muốn bàn với ông ta về cái cửa tiệm này, còn cả toàn bộ quần áo trong cái tiệm này nữa, sau này, tôi sẽ thành bà chủ của ông chủ các người.”

Câu này vừa nói ra, sắc mặt của sáu người nhân viên trong tiệm đều tái mét, nhìn cô gái này đầy ngạc nhiên, cô ta lại có năng lực mua cả cái cửa tiệm này sao?

Sao có thể được?

Hạ Thấm mím môi cười, cô quên mất sau lưng Tô Lạc Lạc còn có một nhân vật lớn nữa mà, lúc này, cô thực sự muốn ôm lấy cô ấy hôn một cái thật kêu, quả là hả dạ mà, giống kiểu người coi thường người khác như thế thì phải lấy tiền ném vào mặt thì mới có hiệu quả.

“Cô nói thật hay giỡn vậy, bình thường ông chủ tôi rất bận, nếu cô chỉ ở đây phát ngôn bừa bãi thì tôi nghĩ cô tốt nhất là ngoan ngoãn trả tiền rồi rời khỏi thôi!” Nhân viên phục vụ dĩ nhiên không tin, một cô gái ăn mặc bình thường lại dám nói mua tất cả quần áo của cửa tiệm.

Hôm nay Tô Lạc Lạc khá tự tin, hơn nữa cô nghĩ tiệm này cũng kiếm ra tiền, thế nên cô tự thay mặt Long Dạ Tước bàn một đơn làm ăn, anh ta chắc là sẽ không trách cô đâu nhỉ!

Tô Lạc Lạc nói với thần thái bình thản, “Đương nhiên là thật, gọi điện thoại cho ông chủ cô đi!”

Sắc mặt của mấy người phục vụ lập tức khó coi hơn, tuy Tô Lạc Lạc ăn mặc bình thường, nhưng sự tự tin và điềm tĩnh trên mặt cô lại khiến bọn họ sợ mất vía, cảm giác như thể thoắt chốc thân phận của cô gái này trở nên cao quý hẳn, có một loại khí trường là không nên đụng vô.

Một người phục vụ trong số đó lập tức cười khan một tiếng, “Thôi được rồi! Chuyện này chúng tôi coi như không xảy ra, còn cái áo này chỉ còn cách đem về xưởng cho bọn họ xử lý thôi.”

“Bỏ qua? Vừa nãy các người sỉ vả người ta rồi, lại còn muốn bỏ qua như thế thôi à? Không có chuyện dễ dãi vậy đâu! Kêu nhân viên tiệm các người xin lỗi tôi, không thì hôm nay các người cũng đừng hòng làm ăn gì nữa.” Hạ Thấm không muốn bỏ qua cho bọn họ.

Tô Lạc Lạc cũng cảm thấy nhất định phải xin lỗi, “Đúng, xin lỗi chúng tôi.”

Mấy người nhân viên bị khí thế ban nãy của Tô Lạc Lạc dọa đến không dám nghênh ngang nữa, chỉ có thể cúi đầu, nói với hai người bọn họ, “Xin lỗi, vừa nãy chúng tôi đã hiểu lầm hai vị, cám ơn hai vị đã ghé tiệm, hoan nghênh lần sau đến nữa ạ.”

Hạ Thấm hừ nhẹ một tiếng, “Không có lần sau nữa.”

Nói xong, cô kéo tay Tô Lạc Lạc đi ra, vừa bước ra ngoài, Hạ Thấm liền thở phào, đưa ngón tay cái về phía Tô Lạc Lạc, “Vừa rồi cậu thật lợi hại mà, xem hù dọa mấy người đó mất hết hồn vía kìa.”

Tô Lạc Lạc mỉm cười, “Vừa nãy tớ cũng giận quá mức, nói thật, nếu ông chủ bọn họ đến thật thì tớ sẽ thảo luận với họ mua cái tiệm này lại, sau đó, sang ngày hôm sau là đuổi việc hết tất cả bọn họ.”

Hạ Thấm cười ha hả, “Cậu biết không? Cái khí thế ban nãy của cậu đúng là oai đến mức tớ cũng ngây người nhìn luôn, ai không biết lại còn tưởng cậu là thiên kim đại tiểu thư nữa kìa!”

Tô Lạc Lạc biết người cho cô sự tự tin này chính là anh ta, nếu không gặp anh, khi gặp chuyện như thế, cô cũng không dám lớn miệng nói như thế đâu!

Hạ Thấm vừa kéo tay cô vừa nói, “Đi thôi, tớ mời cậu ăn một bữa thịnh soạn! Chúng ta đi ăn buffet hải sản thôi.”

“Tớ mời.” Tô Lạc Lạc lên tiếng giành.

“Tiền mời cậu ăn một bữa cơm tớ vẫn có nhé, đừng xem thường tớ nhé.”

“Được thôi!” Tô Lạc Lạc cũng không khách khí.

Hai người bước vào quán ăn, sau khi ăn no nê lại bước ra mua sắm tiếp, Tô Lạc Lạc chuẩn bị mua quần áo cho bọn trẻ, chọn đồ cột tóc cho con gái, vì đã có mục tiêu mua sắm, nên hai người trực tiếp đi thẳng đến trung tâm mua sắm.

Hai người dạo shop đến khoảng ba giờ, bất ngờ, Hạ Thấm rất vui mừng kinh ngạc khi thấy một tiệm được trang trí sang trọng, “Đây là nhãn hiệu của nhà thiết kế mà tớ thích nhất đó.”

“Vậy vào đó xem sao!” Tô Lạc Lạc biết gần đây cô bạn không có linh cảm, cùng cô ấy dạo mấy cửa tiệm giống như thế cũng tốt.

“Không dám vào đâu, tớ thích quần áo của tiệm này, nhưng mà tớ thật sự không thích ánh nhìn của mấy người phục vụ.”

“Được thôi! Tớ vào trong chọn vài bộ quần áo, vậy cũng được chứ nhỉ!” Tô Lạc Lạc nở nụ cười kéo cô đi, “Không ai dám xem thường cậu đâu.”

“Thật sao?”

“Đúng vậy! Long Dạ Tước nói gu thẩm mỹ của tớ tệ, ăn mặc khó coi, hôm nay anh ta cho tớ một cái thẻ, để tớ dùng tùy ý, vậy thì tớ sẽ quẹt cho anh ta coi.”

“Wow, tớ thật sự là ngưỡng mộ cậu chết đi mất.” Hạ Thấm vừa cười vừa theo cô đi vào trong.

Người phục vụ đứng trước cửa tiệm tức khắc nở nụ cười nghênh tiếp, khi nhìn thấy gương mặt Tô Lạc Lạc, cô lập tức vui vẻ nói, “Hoan nghênh hạ cố, Đơn tiểu thư hôm nay có thời gian ghé chúng tôi rồi đấy sao!”

Sắc mặt Tô Lạc Lạc lập tức đơ ra, Đơn tiểu thư ở đây chính là đang nói Đơn Doanh, cô vội nghiêm túc nói với người phục vụ, “Xin lỗi, cô nhận nhầm người rồi.”

Người phục vụ cẩn thận quan sát lại Tô Lạc Lạc, sau đó, cô vội xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự nhận nhầm người rồi.”

Tô Lạc Lạc mím môi cười, “Không sao.” Xem ra, cô và Đơn Doanh đúng là trông rất giống nhau rồi!

Hạ Thấm hiếu kỳ nhìn Tô Lạc Lạc một cái, tuy nhiên cô không hỏi thêm, chỉ đi xem quần áo thôi.

Tô Lạc Lạc cũng cùng cô ấy lựa chọn quần áo, gu thẩm mỹ của Hạ Thấm tốt hơn cô, thế nên cô muốn Hạ Thấm chọn vài bộ cho mình, Hạ Thấm rất vui vẻ làm việc này, Tô Lạc Lạc thấy Hạ Thấm nhìn chằm chằm bộ đồ trên người ma nơ canh, cô trầm trồ, “Thực là đẹp quá đi!” Tô Lạc Lạc nhìn sơ qua, trong lòng đã có kế hoạch, nếu Long Dạ Tước cho cô quyền tùy ý quẹt thẻ, vậy thì cô cũng sẽ không khách sáo. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện