2126.

Bữa cơm tối, Tô Tiểu Hinh trên người mặc bộ váy đỏ và Tô Lạc Lạc ngồi vào ghế trước, bữa tối phong phú và ngon miệng, đầu bếp ngự dụng của nhà Long Dạ Tước, đều là đầu bếp có giấy phép đầu bếp năm sao, bình thường phụ trách một ngày ba bữa cho anh.

Còn từ bây giờ, bọn họ phải phụ trách ngày ba bữa cho cả nhà này rồi.

Lúc Tô Tiểu Sâm xuống, mặc một bộ đồ vận động màu xám, phía sau, Long Dạ Tước áo sơ mi đen, phối với quần dài thoải mái, hai cha con bước xuống cầu thang màu trắng ngà, đẹp trai thời trang, mỗi bước chân dường như chụp ảnh bìa tạp chí.

“Ba..” Tô Tiểu Hinh chạy qua, Long Dạ Tước lập tức ôm cô bé lên, hôn một cái lên khuôn mặt mũm mĩm, đến chỗ ngồi, kéo ra một cái ghế, dịu dàng đặt cô bé xuống ghế, còn anh thuận tay kéo cái ghế kế bên ngồi xuống.

Anh ngẩng đầu, vừa hay cùng Tô Lạc Lạc đối diện nhìn nhau, hai đứa trẻ cũng đang nhìn nhau cười.

Tô Lạc Lạc hướng về hai đứa nhóc nói, “Nhanh ăn cơm đi!’

“Ba à, con muốn ăn tôm, ba giúp con lột vỏ được không?” Tô Tiểu Hinh dùng đôi mắt to cầu khẩn.

Long Dạ Tước cười dịu dàng, “Được, ba lột cho con.”

Tô Lạc Lạc thấy con gái có Long Dạ Tước chăm sóc, cô gắp cho con trai món ăn cậu nhóc thích, hai đứa nhóc vừa ăn vừa cười, rất đắc ý.

Chắc là từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên, chúng nó cùng ba mẹ ăn cơm, tâm trạng vô cùng tốt, thế nên, đến cơm cũng ăn nhiều hơn chút.

“Gần đây có trường học không? Tôi cảm thấy nên đưa bọn trẻ đi học.”

“Mami, con không muốn đi học.”Tô Tiểu Hinh lập tức kháng nghị.

“Con không học, vậy con muốn làm gì?”

“Con muốn chơi.”

“Không được, con và anh con nhất thiết phải đi học.” Tô Lạc Lạc cảm thấy hai đứa nhóc này quá phụ thuộc người ta rồi, nên để chúng nó đi học tôi luyện một chút.

Tô Tiểu Hinh lập tức buông muỗng, xoay đầu, cái tay ngắn níu lấy áo của Long Dạ Tước, tội ngiệp mà nói, “Ba à, con không muốn đi học, con muốn ở cùng với ba, được không ạ? Xin xin ba đó.”

“Cầu xin ai cũng vô dụng, ngày mai mami kiếm trường học cho các con.” Tô Lạc Lạc nói xong, nhìn thấy Long Dạ Tước ánh mắt mềm mỏng nhìn con gái, lòng cô thắt chặt, đừng nói là bị con gái cầu xin một chút là mềm lòng rồi chứ! “Tiểu Hinh, ba có thể hoãn cho con vài ngày mới đi học, nhưng mà, các con đã đến tuổi nhập học rồi, nên đến trường học tiếp thu thêm nhiều giáo dục.” Trái lại, Long Dạ Tước không hề mềm lòng.

“Chơi thêm một tuần nữa được không?” Tô Tiểu Hinh nghiêng đầu qua ngọt ngào nói.

Long Dạ Tước nhìn qua con trai, “Tiểu Sâm, con ý kiến gì không?”

“Con không có ý kiến.” Tô Tiểu Sâm lắc đầu, biểu hiện điềm tĩnh hiểu chuyện không hợp với tuổi tác.

“Ba à, mami nói con hôm nay có thể ngủ cùng ba, anh hai, anh có muốn ngủ chung không?” Tô Tiểu Hinh chỉ lo nói, không ăn cơm, vì đây là thói quen yêu thích từ nhỏ của cô bé, khi ăn cơm nhiều chuyện, liên tục khua tay múa chân.

Tô Tiểu Sâm nghĩ một hồi nói, “ Anh ngủ cùng mami thôi!”

“Tại sao?”

“Anh sợ em tối tè dầm, làm ướt áo ngủ của anh.” Tô Tiểu Sâm châm chọc.

Tô Tiểu Hinh lập tức mở to mắt, hứ một tiếng, “Em mới không tè dầm đó! Anh hai mới tè dầm.”

“Anh không tè dầm qua, em bây giờ vẫn phải mặc tã lót đó!” Tô Tiểu Sâm một bên nói, một bên đắc ý nheo mắt.

Tô Tiểu Hinh giận đến chu môi, vừa trừng mắt, giận nói, “Anh hai xấu xa.”

Long Dạ Tước ở một bên nhịn cười, nhịn rất là cực khổ, đây là một cặp bảo vật sống như thế nào vậy? Quá dễ thương đi.

Mà Tô Lạc Lạc cũng thường bị tiếng tranh cãi của hai đứa con chọc đến cười không ngớt, lúc này đây cô cũng xuýt chút nhịn không được, che lại miệng, trong mắt lại toàn có ý cười.

Cô ngẩng mặt, ánh mắt chạm nhau với người đàn ông ngồi đối diện.

Hai đôi mắt đều có nét cười, một đôi mắt thanh khiết như nước, một đôi mắt sâu thẫm như đêm tối.

Tô Lạc Lạc nhanh gục đầu xuống trước, tránh khỏi ánh nhìn của anh ta. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện