2166.

Tô Lạc Lạc cắn môi, vội nói, “Nhanh lên, tôi nhất định phải đến trước năm giờ rưỡi.”

Dạ Trạch Hạo thu lại nụ cười, cầm điện thoại của anh ta lên, nói với cô “Đi thôi!”

Khi Tô Lạc Lạc theo anh ta ra ngoài, cô phát hiện nhân viên xung quanh nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ hẳn, Tô Lạc Lạc chỉ còn biết cúi đầu nhìn xuống mũi giày, giả bộ ngó lơ.

Khi đến dưới lầu, Dạ Trạch Hạo nhấn nút mở cửa chiếc xe thể thao màu trắng mà anh dừng ở đây, Tô Lạc Lạc thấy anh ta có khá nhiều xe, nghĩ lại bản thân mình đến cả chiếc xe trăm mấy ngàn tệ cũng mua không nổi nữa! Ngồi vào xe thể thao rồi, Dạ Trạch Hạo chạy thẳng về phía cửa lớn bãi đậu xe.

Từ trung tâm thành phố đến trường học chỉ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ là đến rồi, khi này vừa đúng năm giờ hai mươi, Tô Lạc Lạc xuống xe, nhìn Dạ Trạch Hạo nói, “Cám ơn, anh về trước đi!”

“Không sao, dù sao tôi về nhà cũng chán, tôi chờ cô đón bọn trẻ vậy.”

Tô Lạc Lạc lập tức đơ người mất vài giây, lắc đầu nói, “Không cần, tự mình tôi đón là được, một lát Long Dạ Tước sẽ đến đây.”

Dạ Trạch Hạo nhăn nhăn đôi mày đẹp, “Sao thế? Tôi ở đây có làm phiền anh ta chuyện gì không?”

“Anh ta không thích anh tiếp cận bọn trẻ.” Tô Lạc Lạc chỉ có thể nói sự thật.

Dạ Trạch Hạo hừ một tiếng, “Anh ta không thích tôi, tôi cũng không thích anh ta, chỉ cần bọn trẻ thích tôi là đủ.”

Đang nói vậy, đột nhiên Tô Lạc Lạc nhìn thấy một chiếc xe sang quen thuộc đang chạy về hướng này, tim cô thắt lại, Long Dạ Tước đến rồi.

Trong ghế lái, Long Dạ Tước nhìn thấy Tô Lạc Lạc đứng trước xe thể thao màu trắng nói chuyện cùng đàn ông, sắc mặt anh đột ngột sa sầm lại vài bậc, cô ta có phải đi đến đâu cũng không rời khỏi tên đó được, dính nhau đến nỗi anh nhìn thấy cũng muốn phát ói.

Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước đi đến, cô nói nhỏ với Dạ Trạch Hạo, “Anh có thể rời khỏi trước không?”

“Không thể.” Dạ Trạch Hạo vòng tay, cười đùa cợt.

Tô Lạc Lạc nhìn thấy Long Dạ Tước quét ánh nhìn sang cô rồi bước vào trường học, cô vội vã theo sau.

Trong trường, bọn trẻ đã chuẩn bị xong rồi, nhìn thấy ba và mami cùng đi vào, tức khắc vui vẻ cực kỳ.

“Ba, mami, hai người đến rồi.”

Hai đứa nhóc, một đứa chạy về phía Long Dạ Tước, một đứa chạy về phía Tô Lạc Lạc, Tô Tiểu Hinh thích nhất được ba bế, Tô Lạc Lạc cũng lâu lắm rồi không bế con trai, Tô Tiểu Sâm lại tròn trịa ra một ít, Tô Lạc Lạc thế là hôn lên mặt cậu nhóc vài cái, yêu thương nhiều đến không cần dùng lời nói để diễn đạt.

“Mami, sau này mỗi ngày mami và ba đều cùng đến đón con và anh hai sao?” Tô Tiểu Hinh vui vẻ hỏi.

Tô Lạc Lạc ngây người ra vài giây, Long Dạ Tước thì lại trả lời rất nhanh, “Đúng vậy, sau này hai người bọn ta mỗi ngày đều đúng giờ đến đón các con.”

“Tốt quá rồi, con rất thích ba và mami cùng đến đón tụi con.” Tô Tiểu Hinh giống chú cún nhỏ vậy vùi đầu vào khuôn mặt anh tuấn của Long Dạ Tước vài cái.

Tô Lạc Lạc biết con gái từ nhỏ là một đứa ưa đeo người, khi này đã đổi thành đeo theo ba nó rồi.

Đi ra cổng trường, Long Dạ Tước bế con gái bước thẳng đến xe anh ta, và lúc này, Tô Lạc Lạc mới chú ý đến xe của Dạ Trạch Hạo không còn ở đó nữa, cô thở phào nhẹ nhõm.

Ngồi vào xe sang của Long Dạ Tước, Tô Lạc Lạc ngồi ở vị trí sát cửa sổ, cũng để tránh nhìn thấy ánh mắt chê bai của anh ta từ kính chiếu hậu.

Khoảng mười phút là đến biệt thự, bọn trẻ đều xuống xe rồi, lúc này đang là trời sập xệ tối, Tô Tiểu Sâm cầm một quả banh đến sân cỏ chơi, Tô Tiểu Hinh cũng lúc lắc theo sau.

Tô Lạc Lạc có chút mệt, thân thể tâm hồn đều mệt, cô chuẩn bị lên lầu tắm rửa.

Khi đang tắm cô mới phát hiện quên mang áo ngủ vào, cô lấy một cái khăn tắm sạch sẽ quấn lên người rồi mới đẩy cửa bước ra.

Vừa bước ra ngoài, vừa dùng khăn tắm lau đầu tóc ướt chèm nhẹp.

Sau đó.

Ánh mắt của cô bị người đàn ông đang đứng trước cửa sổ dọa cho mở to ra.

Một giây sau cô phản xạ tự nhiên, dùng tay vòng lại cơ thể phòng bị người nào đó không mời mà đến.

Long Dạ Tước nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt như nai của cô, nhếch đôi môi mỏng cười nhạt, “Cô đang làm gì đấy?”

“Tôi mới phải hỏi anh vào phòng tôi làm gì kìa.” Tô Lạc Lạc giận dỗi hỏi lại, cho là nhà của anh ta đi, thì anh ta cũng không được tùy tiện vào không gian riêng của cô chứ!

“Tôi muốn nói chuyện với cô chuyện của ngày hôm nay.” Long Dạ Tước nheo mắt, ánh nhìn khóa chặt cô đầy nguy hiểm.

Còn cô, toàn thân chỉ có một cái khăn tắm, còn dưới lớp khăn có mặc gì nữa hay không, anh ta cũng có chút hiếu kỳ.

Tô Lạc Lạc có chút nổi giận rồi, “Anh có thể đợi tôi mặc xong đồ rồi mới nói tiếp không.”

Đáy mắt Long Dạ Tước lóe lên tia cười trêu ghẹo, “Không được, phải bây giờ.” Nói xong, anh bước thân hình rắn chắc về phía cô.

Tô Lạc Lạc nhìn thấy ánh mắt anh ta có tia nguy hiểm, cô bất giác bước lùi vài bước, cho đến khi phía sau lưng chạm phải bức tường lạnh lẽo, cô không còn đường để lui nữa.

Dưới lớp áo sơ mi lụa tơ tằm của anh, có thể ẩn hiện thấy được đường nét bắp thịt rắn chắc, đầy áp lực, cùng với từng bước tiến đến gần của anh, mùi vị của hoocmon nam giới cũng dần dần rõ ràng hơn.

“Anh…anh đừng có đến gần như thế, tôi không có điếc, anh nói đi, tôi vẫn có thể nghe thấy mà.” Tô Lạc Lạc đưa tay ra, cản anh lại.

Hai tay Long Dạ Tước chống tường, mỗi tay ở một bên đầu cô, Tô Lạc Lạc thế là bị kẹt giữa ngực anh và bức tường.

“Cô rất thiếu đàn ông sao?” Long Dạ Tước nhíu mắt hỏi đùa cợt.

Tô Lạc Lạc chớp chớp mắt, “Anh nói bậy gì thế?”

“Nếu cô muốn có sự thỏa mãn thân thể, tôi không ngại cho cô lên giường tôi.” Long Dạ Tước như ban phát ân huệ vậy phát ra âm thanh vừa rồi.

Tô Lạc Lạc cuối cùng hiểu anh ta muốn nói gì rồi, cô bất giác giận đến bật cười, “Long Dạ Tước, là anh thiếu phụ nữ thì phải! Đừng có suốt ngày muốn quyến rũ tôi, tôi nói cho anh biết, với người đàn ông mà Tô Ngữ Phù dùng qua, tôi không có hứng thú.”

Ánh mắt của anh ta tức khắc trở nên đen sầm nguy hiểm, đẹp đẽ nhưng cũng lạnh giá, anh một tay bóp lại chiếc cằm nhỏ của Tô Lạc Lạc, “Sao nào? Trước mặt Dạ Trạch Hạo thì trở thành một con thú nuôi ngoan ngoãn, còn trước mặt tôi thì giả bộ làm trinh tiết liệt phụ sao?”

Tô Lạc Lạc giận đến muốn đưa tay đánh bàn tay anh ta ra, nhưng lực tay của anh ta quá mạnh, bóp cô đau thì thôi đi, ngay cả xương cũng có vẻ sắp bị anh bóp nát luôn.

Cô giận đến gương mặt trắng bệch, tên này có tư cách gì nói vậy với cô? Cô dùng sức đẩy, đẩy bàn tay của anh ta ra.

Cô giận dữ ngẩng mặt lên, quật cường nhìn trừng trừng anh, “Chỉ cần tôi tình nguyện, tôi muốn làm thú nuôi của ai thì sẽ là thú nuôi của người đó, anh quản được sao?”

Câu nói này dường như chọc vào dây thần kinh phẫn nộ nhất của anh ta vậy, anh ta vẫn chưa giải tỏa ra.

Lời nói nóng giận của Tô Lạc Lạc lại vang lên, “Ở trước mặt anh, tôi có thể không đáng giá gì, nhưng điều này không đồng nghĩa ở trước mặt người khác tôi không phải là báu vật vô giá.”

Ngực Long Dạ Tước có hơi khó thở, giống như bất ngờ bị ai đó nắm chặt lấy tim, có chút đau.

Anh nhăn mày, không hiểu được cảm giác này tại sao lại có.

“Long Dạ Tước, tôi cảnh cáo anh, sau này chuyện riêng của tôi anh không được phép can thiệp… nếu như… ưm….” Đôi môi vẫn còn đang nói chuyện của Tô Lạc Lạc đột nhiên bị một đôi môi mỏng nóng bỏng bá đạo bịt lại một cách mạnh bạo, khiến cho những lời uy hiếp phía sau của cô đều bị nuốt ngược vào trong cả. Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện