2172.

Thời khắc đó, cô hoàn toàn không quan tâm tình yêu kiểu hình thức gì, cô yêu anh ta từ cái nhìn đầu tiên, muốn trở thành vợ của anh.

Nhưng mà, lúc đó, mẹ cô từ chỗ Long phu nhân phát hiện được, anh có thói quen thích sạch sẽ, cả với phụ nữ, và lúc đó Long phu nhân tưởng rằng cô vừa hai mươi tuổi, tuổi trẻ thanh xuân, khẳng định là gái đồng trinh, mẹ lúc đó lập tức bảo đảm với nhà họ Long, cô là một cô gái ngoan và còn trinh.

Nhưng mà, ba mẹ đều biết, cô lúc mười tám tuổi đã không còn là gái đồng trinh, lúc đó, cuộc sống của Tô Ngữ Phù rất lộn xộn, mà cái màng đó của cô sớm đã bị một tên đầu gấu lấy mất rồi.

Vì vậy, khoảng thời gian đó ba mẹ đều nghĩ cách che đậy, còn cô cũng rất lo lắng, sợ Long Dạ Tước biết được cô không còn đồng trinh, sẽ hủy chuyện liên hôn này. Công ty của ba đang cần người họ Long hỗ trợ, vì vậy, lúc ba nói ra đề nghị để Tô Lạc Lạc thay thế, cô điên cuồng cự tuyệt, nhưng mà cãi không lại những khuyên bảo của ba mẹ, vì vậy, mới có đêm hôm đó, cô chính mắt nhìn Tô Lạc Lạc từ phòng của Long Dạ Tước đi ra.

Mà trong phòng, đầy ấp mùi vị hoan lạc, sáng sớm, cô còn thấy những vết cào sau lưng của Long Dạ Tước.

Tiếp theo đó, rất thuận lợi, cô trở thành bạn gái của Long Dạ Tước, tuy nhiên, sau đêm đó, Long Dạ Tước không đoái hoài gì cô, thậm chí lạnh nhạt đến nỗi cô phải hoài nghi cuộc đời, cảm giác như giữa cô và anh có một khoảng cách lớn như biển nước, cô làm sao cũng không thể bước cùng bên cạnh anh.

Nhưng mà, Long Dạ Tước không phủ nhận với người ngoài về thân phận cô, cái cảm giác vừa gần vừa xa này làm cô phiền não, cũng rất bất lực, cô chỉ còn cách không ngừng tốt với người nhà họ Long, làm vui lòng họ, lấy được sự yêu thích của họ, cô dưới sự giáo dục của mẹ, năm năm lại đây, nỗ lực của cô không hề uổng phí.

Cho dù Long Dạ Tước không đả động đến cô đi nữa, nhưng mà, người nhà họ Long đã chấp nhận cô, hơn nữa, sớm đã coi cô là con dâu tương lai của nhà họ Long rồi.

Còn đính hôn, là vì Long lão thái thái vào một tháng trước nằm mơ, mơ thấy bà sắp mất rồi, bà muốn trước khi chết, nhìn thấy cháu ruột đính hôn.

Mặc dù, Tô Ngữ Phù cảm thấy, đây chẳng qua là một kế hoạch của Long lão thái thái, cố ý tác hợp bọn họ đính hôn, cô không biết Long Dạ Tước nghĩ như thế nào nữa, nhưng anh đồng ý rồi.

Mấy năm nay, cô nhìn ra được, tâm tư của Long Dạ Tước để hết trong công việc, nhưng quan trọng nhất là người nhà, cho dù cuộc sống riêng tư của anh lúc nào cũng thần bí, đến Tô Ngữ Phù cũng không chạm đến dược.

Long Dạ Tước lãnh đạm với cô, cũng không dập tắt ý muốn gả vào nhà họ Long của cô, quyết tâm trở thành Long gia thiếu phu nhân. Cái tuần công khai lễ đính hôn, cô vui sướng điên lên, đáng lẽ tất cả đều bình thường, đáng lẽ bọn họ sắp trao đổi nhẫn kim cương đính hôn rồi, nhưng mà, hai đứa nhóc hỗn xược đó xuất hiện, và con tiện nhân Tô Lạc Lạc lại chen vào đúng thời điểm đó, cô ta là cố ý mà, cô ta cố ý phá hoại lễ đính hôn của cô.

Tưởng là năm năm trước mẹ cô ta mất, cô ta đáng lẽ cầm một triệu tệ cút ra khỏi nhà họ Tô, nhưng cô ta lại quay về báo thù rồi.

Tô Ngữ Phù nhìn chằm chằm Tô Lạc Lạc trong tấm hình, sự hận thù to lớn lóe lên, nhìn Dạ Trạch Hạo bá vai cô ta, rất thân mật, càng làm Tô Ngữ Phù thêm đố kị.

Tại sao hai người đàn ông mà cô từng động lòng, bây giờ đều cùng vướng vào Tô Lạc Lạc? Tô Ngữ Phù tin rằng bản thân lúc đó có thể làm cho Dạ Trạch Hạo mê mẩn tiếp cận, khẳng định cũng chứng minh được vẻ đẹp của cô.

Bây giờ, cô thật sự muốn đến gần Dạ Trạch Hạo, đoạt lấy sự sủng ái của Tô Lạc Lạc.

Tô Ngữ Phù nghiến răng, ánh mắt phớt qua một sự thâm hiểm, không, cô nên lợi dụng tốt tấm hình này, để người nhà họ Long biết được, Tô Lạc Lạc là một người phụ nữ phóng đãng.

Cô phải nghĩ ra tất cả biện pháp giẫm đạp hình tượng của Tô Lạc Lạc đến cùng, để hình tượng của cô ta trong lòng của người nhà họ Long vĩnh viễn không cứu vãn được.

Tô Ngữ Phù cầm cái ipad xuống lầu, mẹ cô -Uông Nguyệt Dung- hỏi, "Đi đâu đó?"

"Mẹ, con muốn đi một chuyến đến nhà họ Long, có chuyện liên quan đến Tô Lạc Lạc, con muốn bọn họ biết được."

"Hả! Có chuyện gì?" Uông Nguyệt Dung tò mò hỏi

Tô Ngữ Phù cười nhạt một tiếng, "Là một tấm hình Tô Ngữ Phù và ngôi sao đang nổi gian díu với nhau, con muốn người nhà họ Long biết, cuộc sống riêng tư của Tô Lạc Lạc rất hỗn loạn, hành vi không biết kiểm điểm, không hợp làm mẹ của bọn trẻ nhà họ Long."

"Được, nhanh chóng đi đi! Mẹ hôm qua cho người mua về mấy hộp long sâm cao cấp, con thay mẹ gửi cho Long phu nhân, dỗ cho bà ấy vui một chút." Uông Nguyệt Dung lập tức đem lễ vật cao cấp ra.

"Mẹ, chúng ta mỗi ngày đều gửi qua như vậy, nhà họ Long cũng không cần đâu!" Tô Ngữ Phù chép miệng nói.

"Lễ nhẹ tình nghĩa trọng, con không hiểu, nhanh chóng mang qua đó, người giống lão thái thái ở cái tuồi này, đối với lễ vật rất là chú ý, con cũng đã mấy ngày chưa qua thăm bà ấy, gửi chút quà, bà sẽ vui vẻ hơn." Uông Nguyệt Dung trong việc đối nhân xử thế có thể nói là có chút kinh nghiệm.

Tô Ngữ Phù cầm lễ vật lên nói, "Được, chiều nay con không về ăn cơm, đã một tuần trôi qua rồi, buổi chiều con sẽ đi một chuyến đến nhà Dạ Tước."

“Đi đi! Lúc đi, đừng quên mua chút đồ cho bọn trẻ, con sau này có thể sẽ là mẹ mới của bọn nó đó, nên lấy lòng hai đứa trẻ.”

“Nghĩ đến đó là Tô lạc Lạc sinh, con rất ghét.” Tô Ngữ Phù trước mặt mẹ, cũng không cần che giấu tâm trạng của cô.

Uông Nguyệt Dung lập tức dỗ dành nói, “Mẹ cũng không thích, nhưng mà, con nhất định phải khiến Long Dạ Tước vui đã, cậu ta bây giờ đột nhiên có hai đứa trẻ, chắc chắn xem đó là người quan trọng nhất, con dỗ bọn trẻ vui nghĩa là dỗ cậu ta vui, hôn lễ của các con, không phải sẽ càng nhanh chóng được tổ chức sao?”

“Nhưng mà, Tô Lạc Lạc…” Tô Ngữ Phừ tức đến nghiến răng.

Uông Nguyệt Dung cười lên, “Con không phải nói Tô Lạc Lạc bị con dùng kế đuổi ra khỏi nhà rồi sao? Nó quá rõ ràng, cô ta ở trong lòng Long Dạ Tước chẳng qua là địa vị người hầu, không là gì cả, con đừng lo.”

“Dạ, mẹ, con mới không thèm để ý cô ta làm gì!” Tô Ngữ Phù vẫn chưa kể cho ba mẹ chuyện lần trước bị Tô Lạc Lạc chơi khăm, chuyện đó là tư thù của cô và Tô Lạc Lạc, sau này có cơ hội, cô sẽ lấy lại gấp bội.

Tô Ngữ Phù lái xe hướng đến nhà họ Long.

Nhà họ Long

Người hầu tuy nhiều, nhưng mà, lão thái thái thích yên tĩnh, vì vậy, bình thường nơi này đều rất tĩnh lặng.

Xe của Tô Ngữ Phù sau khi dừng lại, cô cầm đồ rảo bước trên vườn hoa, đi đến đại sảnh, người hầu đến nghênh tiếp, “Tô tiểu thư đến rồi.”

“Bà nội đâu?” Tô Ngữ Phù nhiệt tình hỏi.

“Lão thái thái và phu nhân ở vườn hoa phía sau trồng hoa hồng!”

“Được, tôi qua đó.” Nói xong, Tô Ngữ Phù cũng không đưa lễ vật cho người hầu, mà cầm theo đến vườn hoa phía sau.

Lúc cô đi đến, Long lão thái thái và Tưởng Ân đang xem người hầu trồng cây hoa hồng mới mua về, vừa thảo luận vấn đề chăm sóc sau này.

“Chà! Ngữ Phù đến rồi.” Tưởng Ân quay đầu nhìn thấy Tô Ngữ Phù. “Bà nội, bác gái, con đến thăm mọi người đây.” Xem thêm...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện