Đường Vịnh Hi ngồi trầm mặt trên giường nhìn theo bóng lưng ngang tàng nhưng lại mang theo phần ngạo mạn xem trời bằng vung của anh.

Trong lòng Đường Vịnh Hi tức giận không có chỗ để giải tỏa nên đành trút lên những cánh hoa hồng bên cạnh.

"Cô là ai chứ?

Lại phải tỏ ra khép nép như thế này trước mặt anh.

Nếu không phải vì thân phận ông trùm mafia và vì Tần Gia hiện tại là nhà sản xuất vũ khí hùng mạnh nhất trên thế giới thì anh đừng có mơ cô sẽ hạ mình với anh."

Đường Vịnh Hi quơ tay một cái mấy trăm cánh hồng xin đẹp bị cô làm văng ra tứ tung rơi thê thảm xuống mặt đất.

Vài phút sau tiếng nước chảy vang ra từ trong phòng tắm làm Đường Vịnh Hi đỏ bừng cả mặt.

Trái tim cô đập thình thịch khuôn mặt ửng hồng, cô đang bối rối không biết sau khi tắm xong Tần Gia Uy sẽ làm gì.

Dù sao hôm nay cũng là đêm tân hôn của hai người, Đường Vịnh Hi ngồi nép mình sát vào một góc giường lớn tay cô bất giác siết chặt cái chăn vì hồi hộp.

Hiện tại chưa phải là lúc để lộ thân phận của mình nên Đường Vịnh Hi không thể có hành động phản kháng trắng trợn, cô phải nhịn nhục bằng không sẽ hỏng đại sự.

Đột nhiên cánh cửa phòng tắm được mở ra, Tần Gia Uy mặc trên người bộ đồ ngủ chỉnh tề bước ta ngoài, mái tóc ướt đẫm làm khuôn mặt lạnh lùng của anh càng tăng thêm sự hấp dẫn vô hình.

Tần Gia Uy nhìn thấy cử chỉ phòng thủ của Đường Vịnh Hi trong lòng anh cười khinh thường.

Một cô gái dễ dãi phóng khoáng muốn hôn ai thì hôn, ở trước mặt anh còn bày ra cái bộ mặt sợ sệt này.

Tần Gia Uy không nói gì anh vén chăn nằm xuống một bên giường, đột nhiên Đường Vịnh Hi dùng chân đạp mạnh một cái.

"Rầm......."

Tần Gia Uy bất ngờ với hành động này của cô.

Anh đã bị cô đạp văng xuống giường.

Nét mặt tối xầm cùng với ánh mắt ma quỷ phát ra tia lửa của Tần Gia Uy, làm Đường Vịnh Hi hoảng hốt trong lòng.

Đây là lần đầu tiên Đường Vịnh Hi nhìn thấy một người với nét mặt kinh hòang hơi thở nguy hiểm cùng với ánh mắt hiện lên tà khí giống như anh bây giờ.

Đường Vịnh Hi bị ánh mắt ăn tươi nuốt sống người khác của anh làm cô hoảng loạn, cô muốn nói gì nhưng lời nói không thể nào thốt ra được.

"Tôi.....tôi......anh....anh..."

Trong lòng Đường Vịnh Hi thầm nghĩ, thường ngày ở trước mặt thuộc hạ, cô là một người anh minh sáng suốt không sợ trời không sợ đất.

Nhưng không biết vì sao chỉ khi ở trước mặt của Tần Gia Uy cô lại trở nên vô dụng như thế này.

Cho dù cô đã tính tóan trước mọi việc, nhưng cũng có lúc ở trước mặt anh cô trở nên lúng túng vô cùng.

Tần Gia Uy bị nét mặt bối rối cùng với ánh mắt hoang mang của cô làm anh chợt bình tĩnh lại, anh nghiến răng nói với giọng phẫn nộ.

"Em...đang..làm..cái..gì..vậy?."

Tần Gia Uy nói chậm rãi từng chữ một, anh không thể nào chịu nổi cái tính tiểu thư của cô.

Cô là người đầu tiên dám có hành động hỗn láo như vậy, nhưng không biết vì sao tuy trong lòng phẫn nộ nhưng Tần Gia Uy lại không hề có cảm giác chán ghét.

"Anh.....anh không được ngủ ở đây."

Đường Vịnh Hi nhìn anh nói những lời trong lòng mình, cô không muốn cùng anh làm chuyện giường chiếu.

Lúc này Tần Gia Uy mới hiểu trong lòng của Đường Vịnh Hi đang lo lắng điều gì.

"Em là vợ của tôi, nếu tôi không ngủ ở đây thì làm sao em có thể thực hiện nghĩa vụ của một người vợ?."

Tần Gia Uy cố tình trêu đùa cô, thật ra thì anh không có chút hứng thú làm chuyện đó với cô.

Nghe Tần Gia Uy nói vậy trong lòng Đường Vịnh Hi càng bối rối hơn.

Tần Gia Uy nói không sai, hiện tại cô là vợ hợp pháp của anh.

Nhưng cô không yêu anh, cô muốn Tần Gia Uy yêu cô nhưng lại không muốn có quan hệ với anh.

"Tần Gia Uy, chúng ta chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi không cho phép anh đụng vào người tôi."

Đường Vịnh Hi siết chặt bàn tay của mình cô lấy hết can đảm để nói ra những lời này, cô sợ Tần Gia Uy sẽ nổi trận lôi đình, tới chừng đó cô không dằn được bộc lộ ra thân phận của mình.

"Ha ha ha......

Cho phép......

Đường Vịnh Hi em quá xem trọng bản thân mình.

Cho dù em có cho phép, tôi cũng không muốn đụng đến em."

Tần Gia Uy nói một cách kiêu kỳ, anh đứng lên vén chăn nằm lại trên giường.

Tần Gia Uy nằm thẳng thớp nhắm mắt lại, chỉ sau vài giây tiếng hít thở đều đều của anh làm Đường Vịnh Hi nghi ngờ trong lòng.

Đường Vịnh Hi là người đầu tiên có thể khiến Tần Gia Uy buông xuống bức tường phòng thủ.

"Vậy là ngủ rồi sao?."

Đường Vịnh Hi lắc đầu khó hiểu, thật ra Tần Gia Uy là người như thế nào, tại sao lại kiêu ngạo đến như vậy?.

Đường Vịnh Hi ngồi nhìn anh không chớp mắt, cô quan sát khuôn mặt ngông cuồng tự đại của anh.

Cô phải công nhận Tần Gia Uy sở hữu khuôn mặt yêu nghiệt, từng đường nét trên khuôn mặt anh xem như là hoàn hảo.

Sau một lúc Đường Vịnh Hi xác thực Tần Gia Uy đã ngủ say, cô mới bước xuống giường đi vào phòng tắm.

Đường Vịnh Hi tìm khắp nơi nhưng không thấy quần áo của mình, lúc này cô mới nhớ ra vì cả tháng nay bận rộn trong công việc, nên không có thời gian cho người chuẩn bị quần áo và đồ dùng hàng ngày chuyển đến Tần Gia.

Đường Vịnh Hi lấy đại một cái áo sơ mi trắng của Tần Gia Uy bước vào trong phòng tắm, cô khom người vươn tay mở vòi nước trong bồn lên.

Đường Vịnh Hi nhìn thấy một lọ tinh dầu hoa mẫu đơn đặt trên thành bồn tắm nên thuận tay lấy đổ một ít vào trong nước, cô không dùng nhiều vì sợ mùi hương nồng nặc của nó sẽ khiến cô khó chịu.

Đường Vịnh Hi vươn tay về phía sau kéo nhẹ dây kéo xuống, váy cưới màu trắng tinh khiết lập tức rơi xuống thân thể khiêu gợi của cô.

Đường Vịnh Hi trên người chỉ còn duy nhất bộ nội y màu đen huyền bí, cô với đôi chân trần nhẹ nhàng đạp lên váy cưới bước vào trong bồn tắm.

Đường Vịnh Hi ngâm mình trong bồn nước ấm thật thoải mái cùng với mùi hương thoang thoảng của tinh dầu làm tinh thần của cô cảm giác dễ chịu hơn.

Ngâm một chút Đường Vịnh Hi cảm thấy mệt mỏi, ngả đầu về phiá sau cặp mắt không thể kiềm chế được từ từ khép lại chìm vào trong giấc ngủ.

Đang trong giấc ngủ Tần Gia Uy đã bị tiếng nước chảy làm cho tỉnh giấc, anh tò mò đi vào phòng tắm xem.

Đập vào mắt Tần Gia Uy là một cảnh tượng khắc sâu trong tâm trí của anh.

Đường Vịnh Hi với mái tóc dài xoã xuống, khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết làn da trắng sữa mịn màng, vì hơi thở đều đều của cô làm cho mặt dây chuyền cùng với cặp ngực căn tròn đuợc bao bọc bởi nội y màu đen lúc ẩn lúc hiện dưới mặt nước.

Vì hơi nước bóc lên nên cả căn phòng lúc này đã bao trùm bở một làng khói mỏng, cảnh tượng mơ hồ dụ hoặc này làm toàn thân Tần Gia Uy cảm giác kích thích.

Tần Gia Uy bất giác nuốt nước bọt, yết hầu không tự chủ chuyển động lên xuống không ngừng, trái tim đập rộn rịch vì sự quyến rũ chết người này của Đường Vịnh Hi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện