Sáng ngày hôm sau Đường Vịnh Hi bị ánh sáng bang mai ngòai cửa sổ rội thẳng vào khuôn mặt kiều diễm không son phấn vẫn thóat lên vẻ đẹp kiêu sa  của Đường Vịnh Hi làm cô tỉnh giấc.

Khi cô nhìn lên đồng hồ treo trên tường đã là 8.30 sáng, cặp mắt trong sáng lập tức mở thật to nhìn chung quanh căn phòng.

Đường Vịnh Hi kinh ngạc trong lòng.

"Sao không phải là phòng tắm?"

Đường Vịnh Hi không hiểu vì sao bây giờ cô lại nằm ngủ trên giường lớn trong phòng.

Cô ngồi bật dậy theo phản ứng tự nhiên cô liền vén chăn lên nhìn xuống hạ thận của mình.

Nhìn thấy mình không hề có dấu hiệu khác thường hay dấu ấn do cuộc ái ân để lại, Đường Vịnh Hi mới buông xuống nỗi lo lắng trong lòng mình, đêm hôm qua cô và Tần Gia Uy không hề xảy ra quan hệ nam nữ.

Suy nghĩ một chút Đường Vịnh Hi mới chợt nhớ ra, cô cúi đầu trong vẻ kinh ngạc nhìn lại mình, lúc này trên người cô chỉ mặc duy nhất cái áo sơ mi màu trắng của Tần Gia Uy.

Đường Vịnh Hi sững sờ trong giây lát, cô còn nhớ trước khi thiếp đi cô đang ngâm mình trong bồn nước ấm, trên người chỉ mặc duy nhất bộ nội y màu đen.

Đường Vịnh Hi dùng cặp mắt băn khoăn nhìn khắp nơi tìm kiếm Tần Gia Uy, cả căn phòng thật yên tĩnh không thấy bóng dáng của anh đâu, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

"Quyển Ni vào đây."

Đường Vịnh Hi biết Quyển Ni đang đứng ngoài cửa chờ mệnh lệnh của cô.

Quyển Ni lập tức mở cửa buớc vào, cô nhìn chung quanh không thấy ai liền cung kính nhìn Đường Vịnh Hi nói.

"Chủ nhân, ngài gọi thuộc hạ có chuyện gì?."

Đường Vịnh Hi ngồi thẳng người dậy, cô dựa lưng vào đầu giường bàn tay trắng nõn bất giác kéo cái chăn mỏng lên thật cao để che đi áo sơ mi màu trắng của Tần Gia Uy.

Cô không muốn Quyển Ni nhìn thấy rồi suy nghĩ lung tung.

Cho dù Đường Vịnh Hi đã cố tình kéo che giấu, nhưng những cử chỉ nhỏ này làm sao có thể thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Quyển Ni, một người đã được huấn luyện một cách nghiêm ngặt.

Trong lòng Quyển Ni hiện lên tia nghi ngờ.

"Chẳng lẽ chủ nhân và Tần Gia Uy đã xảy ra quan hệ?."

"Quyển Ni, ngươi lấy lọ tinh dầu trong phòng tắm đi hoá nghiệm, xem trong đó chứa đựng thành phần gì?."

Đường Vịnh Hi nhìn Quyển Ni nghiêm túc nói, với tính cảnh giác nhạy bén của cô không thể nào dễ dàng gì mà thiếp đi như vậy.

Mọi việc xảy ra đêm hôm qua thật mơ hồ, Đường Vịnh Hi tin chắc có người đã giở trò trong lọ tinh dầu kia.

Lời nói của Đường Vịnh Hi chợt cắt ngang dòng suy nghĩ vu vơ của Quyển Ni.

"Dạ, chủ nhân."

Quyển Ni cúi đầu thận trọng nói, ánh mắt len lén quan sát sắc mặt của Đường Vịnh Hi.

Lúc không có người ngoài bên cạnh nét mặt sinh đẹp mang theo tia tinh nghịch của Đường Vịnh Hi không còn nữa, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc trầm tỉnh kiềm theo sự quả quyết.

"Ở đây không còn việc của ngươi, hãy trở về tổng bộ.

Ta có nhiệm vụ mới giao cho ngươi."

Đường Vịnh Hi sợ nếu Quyển Ni còn ở lại Tần Gia, sớm muộn gì Tần Gia Uy cũng sẽ nghi ngờ.

Vã lại chuyện cô cần Quyển Ni làm quan trọng hơn.

"Nhưng chủ nhân, làm như vậy sẽ rất nguy hiểm."

Quyển Ni không lo lắng trong lòng cô sợ Đường Vịnh Hi sẽ gặp chuyện bất trắc.

Ở bên cạnh một người nguy hiểm như Tần Gia Uy, cũng giống như ở bên cạnh một con sói hung hăng luôn phải đề cao cảnh giác, không biết lúc nào sẽ bị nó công kích.

"Ngươi yên tâm ta đã quan sát Tần Gia Uy, anh ấy sẽ không làm hại đến ta.

Vã lại với năng lực của ta, ngươi nghĩ còn ai có thể làm hại đến ta sao?."

Đường Vịnh Hi nhướng mày nhìn thẳng vào khuôn mặt lo âu của Quyển Ni nói.

"Nhưng mà..."

Cho dù Đường Vịnh Hi đã nói vậy nhưng không biết vì sao, trong lòng cô không an tâm để chủ nhân ở lại một mình.

Nhìn thấy Quyển Ni vẫn còn do dự Đường Vịnh Hi liền trầm mặt nói với giọng lạnh lùng.

"Quyển Ni!

Đây là mệnh lệnh!

Ta bất được tin bên Hy Lạp có người muốn làm loạn, ngươi hãy điều tra bọn họ cho ta."

Quyển Ni biết một khi chủ nhân đã quyết định điều gì, dù cô có nói gì đi chăng nữa cũng vô dụng.

Quyển Ni đành thu dọn đồ lập tức rời khỏi Tần Gia.

Sau khi chuyện quan trọng đã xử lý xong, Đường Vịnh Hi mới chợt nhớ đến việc của đêm qua, trong lòng cô hiện lên nhiều nỗi nghi ngờ.

"Nếu Tần Gia Uy không có ở đây, vậy ai đã thay y phục cho cô?."

"Người đâu."

Bác Phúc và Tiểu Linh cô giúp việc đang ở dưới lầu, nghe cô gọi liền chạy lên tầng hai, Bác Phúc lịch sự mở cửa bước vào.

"Thiếu Phu nhân, chào buổi sáng."

Bác Phúc và tiểu Linh đồng thanh lên tiếng, họ khom người chào Đường Vịnh Hi.

"Tần Gia Uy đâu?."

Đường Vịnh Hi không kiên nể gì gọi thẳng tên lẫn họ của Tần Gia Uy.

Trong lòng cô đang tức giận, cô hoài nghi Tần Gia Uy đã giở trò trong lọ tinh dầu kia.

Tiểu Linh nhìn Bác Phúc bằng ánh mắt khó tin.

Tại sao Thiếu Phu Nhân lại hiên ngang gọi tên của thiếu gia, từ trước tới giờ không một ai dám gọi thẳng tên của anh.

"Thiếu Phu Nhân, Thiếu gia đã ra ngoài vào khuya đêm hôm qua."

Bác Phúc cung kính trả lời, nghe Bác Phúc nói vậy trong lòng Đường Vịnh Hi hiện lên nhiều thắc mắc.

"Vậy ai đã thay y phục cho tôi?."

"Thưa Thiếu Phu nhân, là tiểu Linh đã thay y phục cho người."

Tiểu Linh đứng bên cạnh gật đầu theo lời nói của Bác Phúc.

"Hôm qua trước khi cậu chủ đi ra ngoài, cậu ấy đã căn dặn em phải hầu hạ Thiếu Phu Nhân.

Khi em vào trong phòng tắm đã nhìn thấy Thiếu Phu Nhân ngủ thiếp đi.

Em không dám làm kinh động đến người nên đã gọi tiểu Thu đến giúp một tay, bọn em nhẹ nhàng đỡ Thiếu Phu Nhân lên giường và thay y phục cho người."

Tiểu Linh cung kính giải thích với Đường Vịnh Hi, sáng hôm nay trước khi Tần Gia Uy ra khỏi cửa anh đã căn dặn Bác Phúc và tiểu Linh phải nói như vậy, anh không muốn cô biết anh quan tâm đến cô cũng không muốn cô vì chuyện hôm qua mà xấu hổ.

Đường Vịnh Hi nghe tiểu Linh nói vậy trong lòng mới an tâm.

"Cũng may người thay y phục cho cô không phải là Tần Gia Uy, bằng không anh nhất định sẽ nhìn thấy những gì không nên thấy."

Đường Vịnh Hi không chỉ suy nghĩ đến việc Tần Gia Uy sẽ nhìn thấy thân thể trần truồng của cô, cái quan trọng nhất chính là mặt dây chuyền được đeo trên cổ cô.

Cô không muốn Tần Gia Uy nhìn thấy rồi sanh ra nghi ngờ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện