Tần Gia Uy nghe Đường Tam gọi mình bằng Anh Gia Uy, trong ánh mắt anh chợt hiện lên sự không vui, anh trầm mặc không nói gì.

Đường Vịnh Hi nhìn Đường Tam bằng ánh mắt thích thú, cô gái này thật thú vị.

Nhìn vào Đường Tam, Đường Vịnh Hi có cảm giác Đường Vịnh Hi mà tất cả mọi người đều biết chính là phiên bản sau của Đường Tam.

Một Đường Vịnh Hi mà cô đã mô phỏng ra để che giấu bản tính và thân phận thật sự của mình, một cô gái cực kỳ thông minh lanh lẹ lại kèm theo tia tinh nghịch.

Đường Tam nhìn một cái là biết ngay Tần Gia Uy có thái độ không hài lòng với cách xưng hô vừa rồi của cô.

Đường Tam chợt nhớ đến nét mặt của Lôi Lạc Thiên, lần đầu tiên cô gọi Lôi Lạc Thiên bằng Anh Thiên anh cũng có phản ứng tương tự.

Đường Tam thở dài trong lòng thầm nghĩ.

"Hazzzzz....

Hai người này sao lại giống nhau như vậy, hai người đều lạnh lùng y như nhau."

Nhưng khi Đường Tam quan sát kỹ Tần Gia Uy trong lòng cô liền nhận ra, Lôi Lạc Thiên tuy lạnh lùng nhưng lại mang theo phần tà mị.

Còn Tần Gia Uy cũng lạnh lùng không thua gì với Lôi Lạc Thiên, nhưng

trên người anh lại tỏ ra sự nguy hiểm cùng với sát khí làm người đối diện với ánh mắt ma mị của anh phải rùng mình bất giác toát mồ hôi lưng.

Quan sát Tần Gia Uy xong Đường Tam nhún vai cười một cách sáng lạng, anh thích hay không là việc của anh, còn cô gọi anh như thế nào là việc của cô.

Lúc này Đường Tam mới chuyển tầm mắt của mình vào cô gái đang đứng ngoan ngoãn bên cạnh Tần Gia Uy.

Cặp mắt thăm dò của Đường Tam bất giác hiện lên sự e dè.

"Cô gái này tuy ngoài mặt tỏ ra không có gì là đặc sắc ngoài nét đẹp không thể nào che giấu được, những chuyện khác cô ấy đều che đậy một cách vô cùng khéo léo.

Mình phải tìm hiểu thêm về cô ấy."

Sau khi quan sát xong Đường Vịnh Hi cô mới nâng mặt nhìn vào những người đứng phía sau của Tần Gia Uy, ngoài mặt cô đòi đi theo Tề Phong chơi nhưng thật sự Trình Lam đã phái cô theo để bảo vệ Tần Gia Uy và Tần Gia Vỹ.

Trình Lam đã hứa với Gia Duyên rằng cô sẽ không để anh hai và anh ba của Gia Duyên gặp nguy hiểm.

Sau khi cô biết về kế hoạch của Lôi Lạc Thiên và Tần Gia Uy trong lòng cô rất lo lắng nên đã phái Đường Tam theo bên cạnh.

Đường Tam nhìn thấy nét mặt muốn cười của bọn họ liền tức giận, ai cho phép bọn họ xem thường Tề Phong của cô.

Tề Phong chỉ để một mình cô bắt nạt người khác đừng hòng cười chê anh.

Trong lúc Đường Tam phùn mang trợn mắt nhìn họ, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên.

"Tam Nhi."

Tần Gia Vỹ bước tới gọi cô một cách thân mặt, cặp mắt của Đường Tam tỏa sáng khi cô nhìn thấy người gọi mình chính là Vince.

"Vince sao anh lại ở đây?."

Đường Tam vừa nói vừa cười rạng rỡ nhào vào lòng của Tần Gia Vỹ, hành động này của cô làm sắc mặt của Tề Phong từ xanh chuyển sang tím.

Anh giận dữ nghiến răng khen két, nhưng vì ở trước mặt Tần Lão Đại anh không thể nào thể hiện ra cơn thịnh nộ trong lòng mình.

Tần Gia Vỹ cười cười cô em này lúc nào cũng cư xử manh động như vậy hết, anh đã thu hết nét mặt giận dữ của Tề Phong.

Tần Gia Vỹ đẩy Đường Tam ra, anh sợ mình còn ôm ấp cô nữa chắc chắn một viên đạn sẽ bay về phía của hai người.

"Xin tự giới thiệu, anh là Tần Gia Vỹ em trai của Tần Gia Uy cũng là nhị gia của Tần Gia."

Tần Gia Vỹ nhìn Đường Tam nghiêm túc nói, vì thân phận đặc biệt của anh nên khi sang Mỹ học anh phải đổi tên, sợ có người thừa dịp bất anh làm con tin để uy hiếp Tần Gia.

Đường Tam nghe anh nói vậy khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ bất ngờ, thì ra Vince mà cô quen biết chính là anh ba của Gia Duyên.

Trong lúc mọi người bị Đường Tam náo loạn, một tốp người oai phong từ từ tiến đến gần bọn họ.

Người của gia tộc Dukas đã có mặt sẵn tại sân bay để đón tiếp Tần Gia Uy.

Một cô gái với dáng người cao khuôn mặt xinh đẹp như nữ thần Hy Lạp, cặp mắt màu nâu sâu hun hút cùng với cái mũi cao làn da rám nắng mướt rượt, mái tóc đen bồng bềnh.

Sophia bước đi uyển chuyển đến trước mặt của Tần Gia Uy, thuộc hạ của cô thận trọng bước theo sau.

Sophia dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát Tần Gia Uy, cô thật kinh ngạc với sự hấp dẫn của anh, khuôn mặt nghiêm nghị anh tuấn, dưới ánh đèn màu trắng trong màn đêm đen tối càng tôn lên sự ngông cuồng tìm ẩn trong ánh mắt của anh.

Khi cô nghe ba nói về Tần Gia Uy cô còn nghĩ Tần Gia Uy chắc là một người đàn ông khoảng chừng 50 tuổi.

Nhưng thật không ngờ Tần Gia Uy chỉ mới ngoài 30, một người tuổi trẻ nhưng lại nắm trong tay quyền lực tối cao cùng với khối tài sản khủng làm người ta vừa kính nể vừa ganh tị.

"Xin chào Tần Lão Đại."

Sophia cười ngọt ngào chào Tần Gia Uy, cô bước tới vươn tay định ôm Tần Gia Uy chào hỏi theo lễ nghi xã giao.

Nhưng thật không ngờ Tần Gia Uy không hề nể mặt mỹ nữ Hy Lạp Sophia, anh lui mình về phía sau để tránh cái ôm chào hỏi của cô.

Thuộc hạ của Sophia đều sửng sờ với hành động từ khước này của Tần Lão Đại, nếu đổi lại là họ được ôm ấp mỹ nhân hàng đầu của Hy Lạp thì còn gì bằng.

Thuộc hạ của Tần Gia Uy không hề ngạc nhiên với thái độ hống hách này của Lão Đại, họ quá hiểu tính tình ưa sạch sẽ của Tần Gia Uy.

Ngoài chị dâu ra chắc không còn người phụ nữ nào được tiếp xúc thân thể với anh.

Đường Vịnh Hi ngỡ ngàng với hành động của anh, cô nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng.

"Quả thật xứng danh ông trùm mafia, không bị nữ sắc làm mê muội."

Nói là nói vậy nhưng không biết vì sao khi cô nhìn thấy ánh mắt hờ hững của Tần Gia Uy khi nhìn vào Sophia trong lòng cô lại cảm giác rất vui.

Sophia thật bình thản, cô không vì hành động bất nhã của Tần Gia Uy mà tức giận.

Cô mỉm cười ngọt ngào liếc nhìn người con gái đứng bên cạnh anh, một cô gái Phương Đông vô cùng xinh đẹp.

Sophia đã từng gặp mặt rất nhiều người phụ nữ đẹp, nhưng không ai có thể khiến cô xem trọng cả.

Sophia là một cô gái vừa xinh đẹp vừa tài giỏi, nên đối với cô phụ nữ không chỉ phải đẹp còn phải thông minh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện