Tần Gia Uy nói xong liền chòang tay qua eo cô, anh thật cẩn thận tránh vết thương trên bụng của Đường Vịnh Hi ra, nói là vết thương nhưng trên thực tế đã lành hẳn chỉ vì Tần Gia Uy quá khẩn trương mà thôi.

Đường Vịnh Hi nghe anh nói vậy cô vui vẻ nép khuôn mặt thanh tú của mình vào lồng ngực vạm vỡ của anh, bàn tay mềm mại vòng qua eo anh siết chặt lại.

Trên thế gian này ngoài Tần Gia Uy ra, không ai có thể mang lại cảm giác hạnh phúc này cho cô.

"Cốc.... Cốc....cốc.....

Lão Đại đã đến giờ."

Đột nhiên giọng nói nghiêm túc của Nhật Trung vang lên từ bên ngoài cửa, Tần Gia Uy bất giác nâng tay lên nhìn vào đồng hồ đeo trên cổ tay của mình.

Đường Vịnh Hi đang ở trong lòng anh, cô ngẩng đầu ánh mắt lưu luyến không có ý định buông anh ra.

Tần Gia Uy mỉm người ngọt ngào cặp mắt dài hấp dẫn nhìn Đường Vịnh Hi.

"Anh phải đi đây."

Nói xong Tần Gia Uy khom xuống đặt lên má của Đường Vịnh Hi một nụ hôn nhẹ, bàn tay mạnh mẽ buông Đường Vịnh Hi ra, anh chỉnh lại âu phục của mình, xoay người lại oai nghiêm bước về huớng cửa.

Đường Vịnh Hi trong lòng cảm giác hơi mất mát, cô đứng yên tại chỗ nhìn theo bóng lưng uy nghiêm của anh.

"Gia Uy, cẩn thận."

Giọng nói nhỏ nhẹ mang theo sự lo lắng của Đường Vịnh Hi vang lên, làm bước chân Tần Gia Uy chuẩn bị bước ra khỏi cửa chợt khựng lại.

Đột nhiên trong lòng anh hiện lên cảm giác bất an, mà từ trước tới giờ anh chưa từ cảm nhận qua.

Tần Gia Uy không nói gì chỉ ngoái đầu lại nhìn cô vợ yêu của mình gật đầu một cái, rồi cùng đám thuộc hạ rời đi.

Tần Gia Uy dẫn đầu tứ đại hộ pháp đi xuống lầu, các người giúp việc ai làm việc nấy vừa nhìn thấy cậu chủ liền dừng lại động tác của mình, cung kính khom người chào Tần Gia Uy.

Không khí tại Tần Gia nếu không có sự hiện diện của Đường Vịnh Hi lúc nào cũng lạnh lẽo yên tĩnh cả, ngoài tiếng bước chân đều đều của bọn họ không ai dám phát ra bất kỳ âm thanh nào vì vốn dĩ Tần Gia Uy không thích sự ồn ào huyên náo.

Trong lúc mọi người chuẩn bị bước ra khỏi Tần Gia, đột nhiên giọng nói lạnh lùng của anh vang lên.

"Linh Giang, ở lại bảo vệ cho Vịnh Hi."

Trần Linh Giang hơi bất ngờ với lời nói của anh, nhưng chỉ vài giây sau Trần Linh Giang liền hiểu ý, cô gật đầu cung kính nhận mệnh lệnh.

"Lão Đại an tâm, thuộc hạ nhất định sẽ bão vệ tốt cho Chị dâu."

Trần Linh Giang biết có cô ở lại bảo vệ cho Đường Vịnh Hi, Tần Gia Uy mới yên tâm tiến hành theo kế hoạch anh đã định.

Ngồi trên chiếc máy bay riêng trên đường bay sang Trung Quốc, Tần Gia Uy ngồi ở vị trí đầu anh thoải mái ngã đầu về phía sau nhắm mắt lại định thần.

Hơi thở đều đều làm cho bọn thuộc hạ không dám phát ra âm thanh lớn, sợ làm Lão Đại mất giấc.

"Nhật Trung, cậu liên lạc với Thần Phong, tôi muốn gặp cậu ấy ngay sau khi máy bay hạ cánh."

"Dạ, Lão Đại."

Nhật Trung cung kính nói, anh lập tức mở mấy laptop ra trực tiếp liên lạc với Hứa Thừa Anh, thuộc hạ thân cận của Thần Phong.

Sau khi nhìn thấy Nhật Trung tắt máy Doãn Kỳ liền nhìn Nhật Trung nói với giọng hiếu kỳ.

"Nhật Trung, Thần Phong này là ai?

Sao lại nghe quen đến như vậy?."

Nhật Trung cười nhẹ anh liền mở nắp máy laptop ra, gõ vào mục tìm trên google hai từ Thần Phong.

Hàng loạt thông tinh về Thần Phong lần lượt hiện lên trên màn hình.

Nhật Trung liền ấn vào link đầu tiên đưa đến trang mạng của Tập Đòan Thần Thị, tập đoàn chứng khoáng lớn nhất Trung Quốc.

Một bức ảnh của người đàn ông vô cùng đẹp trai, mũi cao nước da màu nâu đôi môi mỏng cong lên một nụ cười tà mị, cùng với cặp mắt hai mí rõ rệt khi đối phương nhìn vào liền bị thu hút không thể tìm ra lối thoát.

"Hắn ta chính là Thần Phong, chủ tịch của tập đoàn Thần Thị, con trai duy nhất của Thần Văn nghệ sĩ dương cầm nổi tiến nhất thế giới."

Nhật Trung dùng ngón trỏ chỉ vào bức ảnh của Thần Phong, nói ra lai lịch đồ sộ của hắn, sau khi Doãn Kỳ và Sam nghe vậy trong lòng có hơi thất vọng.

Thần Phong này chẳng có gì hay ho, cùng lắm cũng chỉ là chủ tịch của một công ty lớn.

Nhật Trung nhìn thấy nét mặt của Sam và Doãn Kỳ liền biết trong lòng hai người đang nghĩ gì.

"Đừng bị nụ cười của hắn đánh lừa, tính tình của Thần Phong này không ấm áp dễ gần như vẻ bề ngoài của hắn ta.

Ngược lại hắn là một người đàn ông vô cùng nguy hiểm, đằng sau cái vẻ bề ngòai trong sáng, chính là tòan bộ thế lực ngầm của Trung Quốc.

Các cậu có nghe qua Hội Thần Hoa không?

Tốt nhất đừng bao giờ chọc giận đến hắn."

Nhật Trung nhìn Doãn Kỳ và Sam đưa ra lời cảnh báo, Thần Phong ngoài mặt sao cũng được nhưng trên thực tế hắn rất câu nệ những chuyện nhỏ.

"Hội Thần Hoa?

Là băng đảng xã hội đen lớn nhất Trung Quốc?."

Doãn Kỳ kinh ngạc lên tiếng, không chỉ Doãn Kỳ ngay cả Sam cũng ngỡ ngàng với lời nói của Nhật Trung.

"Đúng vậy, Thần Phong chính là đại ca cầm đầu của Hội Thần Hoa.

Nhưng người ngoài không ai biết về thân phận thật sự của hắn."

Nhật Trung nhìn hai người nghiêm túc nói.

"Vậy còn cô gái đứng phía sau hắn là ai?."

Sam nhìn vào tấm hình của Thần Phong trên máy laptop nói, cô gái này thật xinh đẹp.

"Chắc có lẽ là người vợ trên danh nghĩa của hắn, nghe nói hắn không chịu cưới cô ta.

Nhưng vì gia đình bắt buộc, nên hắn mới cưới cô ấy về dùng làm bình hoa trang trí."

"Uh...Hum....."

Tần Gia Uy hắng giọng cặp mắt phẫn nộ nhìn ba người buông ra lời cảnh cáo, chuyện nhà của người khác không đến phiên người ngòai như bọn họ phê phán.

Ba người cảm nhận được Lão Đại không hài lòng, liền im bặt không nói gì thêm.

Máy bay riêng của Tần Gia Uy vừa đáp xuống sân bay quốc tế Bắc Kinh, người của Thần Phong đã có mặt chờ sẳn.

Tần Gia Uy vừa bước ra khỏi khoang máy bay, liền nhìn thấy hai hàng vệ sĩ đứng cung kính trước mặt chờ đón anh.

Một cậu thanh niên khoảng chừng 25 tuổi, trên người là âu phục màu đen đứng ngay chính giữa liền cúi đầu cung kính chào Tần Gia Uy.

"Thần Chủ Tịch, đang chờ ngài tại khách sạn The Palm."

Hôm nay Thần Phong đã chuẫn bị phòng VIP ở khách sạn The Palm cho Tần Gia Uy nghỉ ngơi.

Tần Gia Uy không nói gì, anh nhìn tên thuộc hạ của Thần Phong gật đầu một cái rồi cùng Doãn Kỳ và Nhật Trung ngồi vào trong chiếc xe cadillac mau đen đầu tiên.

Sam liền đi đến bên tài xế mở cửa xe ra, kêu hắn xuống xe nhường lại vị trí lái cho anh.

Tên tài xế không dám quyết định liền nhìn vào tên mặc âu phục màu đen chờ lệnh, sau khi nhận được ánh mắt ok của hắn ta, tên tài xế mới lui người sang một bên nhường lại vị trí lái cho Sam.

Từ trước tới giờ Tần Gia Uy đi đến đâu Sam cũng sẽ đảm nhiệm vai trò tài xế, chưa từng vì hoàng cảnh hay vì ai mà thay đổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện