Ngày hôm sau từ trong ngôi biệt thự sang trọng, toạ lạc trên đỉnh núi thuộc về quyền sở hữu của Lôi Lạc Thần.

Một người phụ nữ bước ra ngoài, cô mặc trên người cái quần tây đen, cùng với chiếc áo sơ mi trắng tây ngắn, mái tóc dài màu đen óng ánh phủ nhẹ xuống đôi vai mềm mại, tia nắng bang mai rọi thẳng lên người cô, tạo ra ánh hào quang sáng chói y như một thiên thần.

Ngoài cái võ bọc thiên thần đáng yêu đó, chính là một người phụ nữ thông minh, mạnh mẽ, ngoan cường.

Storm vừa từ trong biệt thự bước ra ngoài, đập vào mắt cô chính là nam tài xế kiêm cận vệ do Lôi Lạc Thần sắp sếp theo sát bên cạnh để bảo vệ sự an toàn cho cô.

Nhìn bề ngoài hắn chỉ là một tên tài xế bình thường, nhưng trên thực tế hắn là một trong những tên thuộc hạ xuất sắc nhất ở trong tổ chức Soul của Lôi Lạc Thần.

Tên tài xế đứng thận trọng bên cạnh chiếc xe BMW màu đen sang trọng, cặp mắt sắc như gươm nhìn tứ phía đề phòng rủi ro.

Vừa nhìn thấy Storm, hắn liền bước tới cung kính cúi nhẹ đầu chào.

- Tiểu thư, xin mời.

Hắn nói xong lập tức giúp Storm cầm lấy cái va li sách tay Gucci trong tay Storm.

Hắn cẩn thận đặt va li  vào sau xe, rồi nhanh chóng mở cửa xe mời Storm ngồi vào ghế sau.

Từ nhỏ đến lớn Storm đã quen với cảnh tượng như thế này, nên cũng không hề cảm thấy khó chịu.

Chỉ cần cô bước chân ra khỏi Mạnh Gia, ất sẽ xuất hiện vệ sỉ bên cạnh cô.

Nhiều lúc Storm thầm nghĩ, suy nghĩ của Lôi Lạc Thần và ba cô đều như nhau.

Đối với hai người sự an toàn của cô là trên hết.

Sau khi Storm ngồi vào trong xe, cánh cửa xe được tên tài xế đóng lại, ngay sau đó hắn ngồi vào vị trí lái của mình.

Hắn xoay người lại nhìn Storm cung kính hỏi.

- Tiểu thư, mình quay trở lại bệnh viện Thân Ái? Storm nhìn hắn gật đầu, bệnh viện là nơi cô muốn đến nhất, nếu không phải vì trở lại biệt thự để

lấy quần áo và đồ dùng cá nhân cho Lạc Thần, thì cô sẽ không rời khỏi anh.

Đáng lẽ ra Kỳ Sơn là người được Lôi Lạc Thần phái trở về biệt thự để lấy quần áo cho anh, thế nhưng Storm lại ngăn Kỳ Sơn lại.

Chuyện gì có liên quan đến Lôi Lạc Thần, Storm đều muốn tự tay mình chuẩn bị cho anh.

Chiếc xe chậm rãi rời khỏi phạm vi của ngôi biệt thự, chạy ngang qua đoạn đường quen thuộc, ánh nắng bên ngoài cửa sổ rọi thẳng vào gương mặt xinh đẹp của Storm, mắt cô cảm giác khói chịu.

Theo phản ứng tự nhiên Storm nheo đôi mắt quyến rũ nhìn ra phong cảnh mơ mộng bên ngoài.

Đột nhiên trong đầu Storm hiện lên hình ảnh thời thơ ấu.

Lúc nhỏ cuộc sống của Storm vô ưu vô tư, vì luôn sống trong vòng tay của ba mẹ, thế nhưng khi trưởng thành cô mới biết thế giới bên ngoài thật đáng sợ.

Con người có thể vì tiền tài danh vọng, mà hãm hại lẫn nhau.

Nghĩ đến đây trong đầu Storm chợt nhớ đến chuyện của Lạc Thần, cô thở dài trong vẻ bất lực.

Phải chăng thế giới này gióng y như thế giới mà ba cô đã vẻ lên cho cô.

Không tranh dành, không đoạt lợi thì tốt biết bao.

Đột nhiên điện thoại di động trong túi sách của Storm vang lên.

Storm không do dự lấy điện thoại ra xem, nhìn thấy dẫy số lạ cô e dè bất máy.

Điện thoại vừa được kết nối, người đầu dây bên kia lập tức lên tiếng.

- Storm là tôi, Thẩm Thanh.

Cô đừng cúp máy, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.

Storm không hề có ý định cúp máy, bởi vì Thẩm Thanh đối với cô không phải là mối đe dọa.

Không biết Thẩm Thanh nói gì trong điện thoại, một lúc sau Storm buông điện thoại trong tay xuống sắc mặt chợt trở nên thâm trầm hơn, ánh mắt lộ rõ tia độc ác.

Trong lúc Storm còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của riêng mình, đột nhiên giọng nói của tên tài xế vang lên từ phía trước.

- Mạnh Tiểu thư đã đến.

Giọng nói của tên tài xế kéo cô về hiện thực, cô xoay đầu nhìn ra bên ngoài.

Storm kinh ngạc, khi cô nhìn thấy  xe đang đỗ trước cửa của bệnh viện.

Không biết từ lúc nào tên tài xế đã xuống xe, hắn khom người thận trọng mở cửa xe cho cô.

Cô nhìn tên tài xế gật đầu một cái rồi bước xuống xe.

Hắn làm việc thật chuyện nghiệp, trên tay đã cầm sẵn chiếc va li sách tay, bước theo sau Storm vào trong.

Đi ngang qua tên bảo vệ, hắn thuận tay đưa cho tên bảo vệ chìa khoá xe, để tên bảo vệ đỗ xe vào bãi đậu xe.

Bước vào bên trong bệnh viện linh tính nói cho cô biết có gì đó không ổn, cô đảo cặp mắt sắc bén một vòng nhưng không thấy gì khác thường.

Storm nghi ngờ bước từng bước thận trọng về phía trước, trong lòng đã bật lên chế độ phòng bị.

Cả đoạn đường từ cổng chính của bệnh viện cho đến phong bệnh của Lôi Lạc Thần, Storm luôn trong tư thế đề cao cảnh giác, mặc dù cô biết dù họ có ăn gằn hùm mật gấu cũng không dám ra tay ở ngay bệnh viện Thân Ái.

Bệnh viện Thân Ái là nơi cấm kị của hai giới hắc bạch lưỡng đạo, vì không ai dám động đến đầu rồng trong giới hắc đạo.

Đi một lúc, Storm nhìn nam tài xế lúc này vẫn cung kính đi phía sau cô.

- Cậu chờ tôi ở đây!

Storm nói xong bước nhanh đến cuối hành lang, cô thò tay vào trong túi sách lấy cái điện thoại di động ra.

Storm ấn vào danh bạ gọi điện thoại cho Trần Sở Sở.

"Reng.......reng......reng...."

Tiếng chuông đổ liên tục, một hồi lâu cuối cùng cũng có người bắt máy.

- Alo.....

Đột nhiên giọng nói vừa xa lạ vừa quen thuộc của người đàn ông vang lên từ trong điện thoại.

Hắn không kiên nhẫn hỏi tiếp.

- Alo....tìm ai vậy?

Storm sửng sốt trong giây lát, vài giây sau cô mới trấn tĩnh lại tâm tình của mình, từ trước đến giờ không một ai có thể chạm vào điện thoại di động của Trần Sở Sở, nhất là đàn ông.

Storm đưa điện thoại di động ra xa, nhìn vào màn hình muốn chứng thực rằng mình không gọi nhằm số máy.

Số điện thoại đúng mà.

Mặc kệ đúng hay sai, hỏi trước rồi hãy tín.

- Cậu là ai?

Tại sao lại trả lời điện thoại của Sở Sở?

Nghe được giọng nói quen thuộc của Storm, người đàn ông liền đáp.

- À là tôi Nhất Minh,  Sở Sở đang tắm cô.........

Nhất Minh còn chưa nói xong, Trần Sở Sở y như cơn lốc từ trong phòng tắm phóng ra ngoài, một tay cầm chặt chiếc khăn tắm, vật duy nhất che lại thân hình tuyệt mỹ của cô, tay còn lại đoạt lấy điện thoai di động từ trên tay Nhất Minh.

Trần Sở Sở lườm Nhất Minh một cái, nhẹ giọng nói.

- An Nhi em tìm chị có chuyện gì?

Storm không trả lời Trần Sở Sở, mà ngược lại hỏi cô.

- Chị và Nhất Minh đã xảy ra quan hệ?

Storm hiếu kỳ hỏi, thế nhưng trong lòng cô đã có câu trả lời.

Biết được mình không thể che giấu thêm được nữa, cuối cùng Trần Sở Sở cũng nói cho Storm biết sự thật rằng mình và Nhất Minh đã thuộc về nhau.

Sau khi nghe xong chuyện của Trần Sở Sở và Nhất Minh, Storm mới chợt nhớ đến nguyên nhân mình gọi cho Trần Sở Sở.

- Sở Sở em có chuyện muốn nói với chị, nhưng chị phải hứa làm theo kế hoạch của em.

Trong lời nói của Storm, Trần Sở Sở nghe ra được mùi hương của sự nguy hiểm, trong lòng cô chợt hiện lên cảm giác bất an.

Trần Sở Sở kiên nhẫn nghe Storm nói hết, ngẫm nghĩ một chút Trần Sở Sở nói.

- Được chị sẽ làm theo lời em nói, nhưng với một điều kiện.

Storm nghe Trần Sở Sở nói vậy, liền hỏi cô.

- Điều kiện gì?

Trần Sở Sở không do dự nói tiếp.

- Trong lúc hành động, nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, em phải rời khỏi nơi đó ngay lập tức.

Em cũng biết đối với Lạc Thần sự an toàn của em là trên hết.

Nếu em đồng ý thì chị sẽ làm theo sự an bày của em.

Không cần Trần Sở Sở nói Storm cũng sẽ làm như vậy, vì Lạc Thần cô phải bảo vệ tốt cho bản thân của mình.

- Được em hứa với chị.

Sau khi cúp máy, Storm quay trở lại cùng tên tài xế kiêm cận vệ đi đến phòng bệnh VIP của Lôi Lạc Thần.

Không biết vì sao chỉ xa Lôi Lạc Thần có một tiếng mà cô lại cảm giác mình đã rời khỏi anh rất lâu.

Cô nôn nóng muốn nhìn thấy Lôi Lạc Thần ngay.

Nhìn cái điện thoại trong tay, Trần Sở Sở phùng mang trợn mắt với Nhất Minh.

Một tay cô quăng cái điện thoại di động xuống giường, tay còn lại túm chặt cái khăn tắm trắng lúc này đang quấn thân thể trần truồng của cô.

- Ai bảo anh bất điện thoại của em?

Nhất Minh nhún nhún vai cười trừ, gương mặt đẹp trai tiến đến gần mặt cô.

- Anh muốn!

Nói xong Nhất Minh đặt lên má Trần Sở Sở một nụ hôn, nụ hôn đến thật bất ngờ đi cũng rất vội.

Trần Sở Sở kinh ngạc nhìn anh.

Nhìn thấy bộ dạng đắc ý của Nhất Minh, cô mới hiểu.

Anh cố tình muốn cho mọi người biết, hai người đang yêu nhau!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện