Vài phút sau bên ngoài truyền đến tiếng máy nổ của chiếc xe thể thao Mercedes AMG.
Nghe được tiếng xe bên ngoài càng lúc càng xa dần, Mạnh Hùng nhìn Trần Siêu cất giọng thâm trầm.
- Cậu hãy cho người theo sát An Nhi, tôi chỉ sợ con bé sẽ gặp nguy hiểm.
Thật ra những cố gắng của An Nhi trong suốt thời gian bốn năm nay Mạnh Hùng đều biết cả, tuy anh không hề gọi điện thoại hay đến thăm con nhưng nhất cử nhất động của cô đều được Trần Siêu trực tiếp báo cáo với anh mỗi ngày.
Anh muốn An Nhi phải tự học cách sinh tồn trong mọi hoàn cảnh, vì anh biết một viên ngộc quý nếu không được mài giũa tỉ mỉm thì cũng chỉ là một hòn đá thô sơ bình thường không có gì đặc biệt.
Từ nhỏ Mạnh Hùng đã nhìn ra An Nhi chính là thiên tài trong lĩnh vực vũ khí, những thứ bang Bạch Hổ phát minh ra An Nhi nhìn một cái là biết xử dụng ngay.
Trần Siêu nghe vậy liền gật đầu đáp.
- Chủ nhân yên tâm, Sở Sở đã trở về Thành Phố S.
Mạnh Hùng gật đầu ánh mắt lộ rõ sự hài lòng, anh chỉnh lại tư thế ngồi của mình, lưng thản nhiên ngã vào ghế sofa phía sau.
- Tốt!
Sở Sở về là tốt, có Sở Sở bên cạnh chăm sóc cho An Nhi tôi yên tâm hơn nhiều.
Mạnh Hùng nói xong anh khom tới cầm lên tách cafe đen trên bàn trà, tao nhã đưa đến mép môi.
Mùi thơm nồng đậm của hương vị cafe đen bóc lên trong tách khiến anh cảm thấy khoan khoái tinh thần, đột nhiên giọng nói dịu dàng của Kiều Nhi vang lên bên tai anh.
"Ông xã, đừng uống quá nhiều cafe đen, sẽ hại đến sức khoẻ."
Nghĩ đến Kiều Nhi sẽ vì mình mà lo lắng, anh đặt tách cafe lại trên bàn môi chợt nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc.
Chiếc xe thể thao màu trắng sang trọng, chạy xé gió qua những con đường sầm uất nhất của Thành Phố S.
Xe chạy đến đâu đều gây sự chú ý đến đó, không chỉ vì chiếc xe là loại xe phát hành giới hạng mà còn vì cô gái xinh đẹp với vẻ mặt kiêu ngạo cầm tay lái.
Tài lái xe của An Nhi không thua gì với đàn ông, vừa nhanh vừa chuẩn khiến mấy chàng trai nhìn đến quên cả đường.
Chiếc xe thể thao thắng gấp trước cửa trung tâm mua sắm Mystery Square.
"Kétttttttttttt....."
Chiếc xe hiên ngang dừng lại trước cửa trung tâm mua sắm, tiếng thắng xe thu hút sự chú ý của hai tên bảo vệ trên người mặc đồng phục đang đứng canh chừng trước cửa lớn và một nhóm người bước ra từ trung tâm mua sắm.
Họ chợt dừng bước chân của mình lại dõi theo chiếc xe đang ngang nhiên xem thường pháp luật đỗ ở nơi cấm đỗ xe.
Trong lòng mọi người đều tò mò, không biết người đàn ông trong chiếc xe này là ai, lại diễm phúc sở hữu được một chiếc xe đắt tiền như vậy.
Sự tọc mạch của mọi người chuyển sang ngỡ ngàng khi họ nhìn thấy người bước xuống xe không phải là một công tử con nhà giàu, mà là một cô gái trẻ.
Trên người cô lúc này là bộ body suit hai dây màu trắng sộc đen, chân mang đôi giày cao gót 8cm đến nhọn.
Cặp kính râm sang trọng là mẫu thiết kế mùa này của thương hiệu Chanel, che đi phân nửa gương mặt xinh đẹp của cô.
Mái tóc dài màu đen óng ánh xoã đến thắt lưng càng tôn lên khí chất kiêu ngạo của một tiểu thư con nhà giàu.
Vẻ đẹp và sự giàu có của An Nhi khiến trai thì sĩ mê, gái thì ganh tị.
Sau một hồi ngây người trong sự ngỡ ngàng, cuối cùng hai tên bảo vệ cũng lấy lại tinh thần bước tới khom người trước mặt cô.
- Chào Mạnh Tiểu thư.
Vừa rồi Trần phó tổng có gọi điện thoại cho giám đốc của bọn họ, nói Mạnh Tiểu thư sẽ đến Trung tâm mua sắm, Trần phó tổng căn dặn rất kĩ chỉ cần những thứ Mạnh Tiểu thư chạm vào, đều đưa đến Mạnh Viên ngay.
Nhìn thấy hai tên bảo vệ tỏ ra e dè trước mặt cô, mấy người bên cạnh suy đoán thân phận cô gái này không đơn giản.
Một người đàn ông trẻ tuổi liền xoay qua nói với bạn của mình.
- Cô ta chính là Mạnh An Nhi, con gái của Mạnh tổng cũng là chủ nhân tương lai của trung tâm mua sắm này.
Mạnh An Nhi nghe người đàn ông nói cô liếc mắt nhìn hắn, cô nhận ra hắn.
Hắn chính là Giang thiếu con trai của tập đoàn Giang Thị, năm năm trước tại một buổi vũ hội ba hắn ngõ ý với ba cô, muốn hai nhà trở thành thông gia.
Mạnh An Nhi nhíu nhẹ đội mày thanh tú của mình, cô không có thiện cảm với Giang thiếu này.
Mấy cô gái nghe được liền quan sát cô từ trên xuống dưới, trong lòng họ có phần đố kị.
- Hay ho gì, cô ấy chỉ may mắn vì sinh ra đã ngậm thừa vàng trong miệng.
Mạnh An Nhi nâng tay đẩy nhẹ cặp kính trên mặt của mình lên, cô không quan tâm đến lời bàn tán vô vị cùng với những ánh mắt tò mò đang nhìn mình như đang rình rập con mồi, thảnh nhiên đi đến trước mặt tên bảo về.
Cô đặt chìa khoá xe vào trong tay hắn,
tên bảo vệ lập tức hiểu ý, hắn khom người tiễn cô vào trong trung tâm mua sắm Mystery Square.
Mạnh An Nhi bước vào, trong lòng cảm thấy rất vui vì sắp được gặp lại mẹ.
Trong lúc cô mãi mê suy nghĩ không để ý đến phía trước, cô bất ngờ đụng phải một người đàn ông, người đàn ông kinh ngạc theo phản ứng tự nhiên xoay người lại nhìn cô.
- Là anh!
Anh ta vừa xoay lại cô liền nhận ra ngay, anh ta chính là Trung Tá La Thành.
La Thành nhìn Mạnh An Nhi kinh ngạc vô cùng, thật không ngờ hai người lại có duyên gặp nhau ở đây.
Anh bị sự quyến rũ của An Nhi làm cho hồn bay lơ lững, anh biết cô xinh đẹp, nhưng thật không ngờ khi cô ăn diện lên lại khiêu gợi đến thế.
Mạnh An Nhi cảm thấy khó chịu trong lòng, khi nhìn thấy La Thành dùng ánh mắt mê ly nhìn mình.
"Ah um......."
Cô hắn giọng khiến La Thành chợt bình tĩnh lại, anh nhìn cô cười gượng.
- Xin lỗi tôi đã thất lễ.
Tôi còn nghĩ khi cô mặc quân phục là đẹp nhất, thế nhưng tôi đã sai.
Thật không ngờ khi cô mặc như thế này lại càng quyến rũ hơn.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt La Thành, Storm cảm thấy chán ghét trong lòng.
Cô nhìn La Thành đáp một cách thẳng thừng.
- Xin lỗi, tôi còn có chuyện nên đi trước.
Cô thật không muốn La Thành phá vỡ tâm trạng vui vẻ của mình.
Mạnh An Nhi vừa nói xong liền bước về phía trước, nhưng không ngờ La Thành lại vươn tay nắm lấy tay cô, chặn cô lại.
- Đợi đã!
Mạnh An Nhi cảm giác bài xích vô cùng, khi La Thành chạm vào người cô.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ, dùng sức rút tay về.
La Thành không đợi Storm nói gì liền lên tiếng giải thích.
- Xin lỗi cô.
La Thành thật lòng xin lỗi vì anh biết cô không thích người khác chạm vào mình.
Anh nhìn cô nói tiếp.
- Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Quan trọng? Cô không quan tâm, đối với cô ngòai ba, mẹ, em trai và Lạc Thần ra không có gì là quan trọng hết.
- Hôm nay là ngày nghỉ của tôi.
La Thành hiểu được suy nghĩ của Storm, nhưng biết phải làm sao đây, nếu anh không viện cớ chuyện công cô sẽ bỏ đi ngay.
La Thành miễn cưỡng nói.
- Tôi biết hôm nay là ngày nghỉ của cô, nhưng việc này rất quan trọng.
Tôi chỉ cần mười phút!
Chỉ mười phút thôi.
Mạnh An Nhi nghe La Thành nói vậy dù trong lòng không muốn nhưng cũng không thể từ chói, cô đảo mắt xung quanh nhìn thấy một quán cafe bên cạnh, cô nhìn anh gật đầu.
- Được.
Hai người hướng về phía quán cafe bước tới, vào trong quán La Thành lịch sự kéo ghế mời cô ngồi, cô vừa ngồi xuống liền nhìn vào cái đồng hồ đẹo trên cổ tay nói.
- Mười phút bắt đầu.
La Thành thật phục tính tình cao ngạo của cô, cô quả nhiên khác với những người phụ nữ khác.
Ở trước đàn ông thường thì phụ nữ hay tỏ ra dịu dàng yếu đuối nhưng Storm thì khác, cô mạnh mẽ nhưng không quá ngạo mạn, lạnh lùng nhưng không đáng ghét.
Phải nói sao đây, tớm lại rất đặc biệt.
Nhìn thấy nhân viên phục vụ bước tới, La Thành muốn gọi nước uống nhưng thật không ngờ Storm lại lên tiếng trước.
- Không cần!
Nhân viên phục vụ nhìn thấy tiểu thư tâm trạng không được tốt liền lui xuống, đứng sang một bên chờ lệnh.
La Thành khó hiểu, sao cử chỉ của mấy nhân viên phục vụ lại e dè sợ sệt như vậy?
Là vì anh sao?
Nghe được tiếng xe bên ngoài càng lúc càng xa dần, Mạnh Hùng nhìn Trần Siêu cất giọng thâm trầm.
- Cậu hãy cho người theo sát An Nhi, tôi chỉ sợ con bé sẽ gặp nguy hiểm.
Thật ra những cố gắng của An Nhi trong suốt thời gian bốn năm nay Mạnh Hùng đều biết cả, tuy anh không hề gọi điện thoại hay đến thăm con nhưng nhất cử nhất động của cô đều được Trần Siêu trực tiếp báo cáo với anh mỗi ngày.
Anh muốn An Nhi phải tự học cách sinh tồn trong mọi hoàn cảnh, vì anh biết một viên ngộc quý nếu không được mài giũa tỉ mỉm thì cũng chỉ là một hòn đá thô sơ bình thường không có gì đặc biệt.
Từ nhỏ Mạnh Hùng đã nhìn ra An Nhi chính là thiên tài trong lĩnh vực vũ khí, những thứ bang Bạch Hổ phát minh ra An Nhi nhìn một cái là biết xử dụng ngay.
Trần Siêu nghe vậy liền gật đầu đáp.
- Chủ nhân yên tâm, Sở Sở đã trở về Thành Phố S.
Mạnh Hùng gật đầu ánh mắt lộ rõ sự hài lòng, anh chỉnh lại tư thế ngồi của mình, lưng thản nhiên ngã vào ghế sofa phía sau.
- Tốt!
Sở Sở về là tốt, có Sở Sở bên cạnh chăm sóc cho An Nhi tôi yên tâm hơn nhiều.
Mạnh Hùng nói xong anh khom tới cầm lên tách cafe đen trên bàn trà, tao nhã đưa đến mép môi.
Mùi thơm nồng đậm của hương vị cafe đen bóc lên trong tách khiến anh cảm thấy khoan khoái tinh thần, đột nhiên giọng nói dịu dàng của Kiều Nhi vang lên bên tai anh.
"Ông xã, đừng uống quá nhiều cafe đen, sẽ hại đến sức khoẻ."
Nghĩ đến Kiều Nhi sẽ vì mình mà lo lắng, anh đặt tách cafe lại trên bàn môi chợt nhếch lên thành một nụ cười hạnh phúc.
Chiếc xe thể thao màu trắng sang trọng, chạy xé gió qua những con đường sầm uất nhất của Thành Phố S.
Xe chạy đến đâu đều gây sự chú ý đến đó, không chỉ vì chiếc xe là loại xe phát hành giới hạng mà còn vì cô gái xinh đẹp với vẻ mặt kiêu ngạo cầm tay lái.
Tài lái xe của An Nhi không thua gì với đàn ông, vừa nhanh vừa chuẩn khiến mấy chàng trai nhìn đến quên cả đường.
Chiếc xe thể thao thắng gấp trước cửa trung tâm mua sắm Mystery Square.
"Kétttttttttttt....."
Chiếc xe hiên ngang dừng lại trước cửa trung tâm mua sắm, tiếng thắng xe thu hút sự chú ý của hai tên bảo vệ trên người mặc đồng phục đang đứng canh chừng trước cửa lớn và một nhóm người bước ra từ trung tâm mua sắm.
Họ chợt dừng bước chân của mình lại dõi theo chiếc xe đang ngang nhiên xem thường pháp luật đỗ ở nơi cấm đỗ xe.
Trong lòng mọi người đều tò mò, không biết người đàn ông trong chiếc xe này là ai, lại diễm phúc sở hữu được một chiếc xe đắt tiền như vậy.
Sự tọc mạch của mọi người chuyển sang ngỡ ngàng khi họ nhìn thấy người bước xuống xe không phải là một công tử con nhà giàu, mà là một cô gái trẻ.
Trên người cô lúc này là bộ body suit hai dây màu trắng sộc đen, chân mang đôi giày cao gót 8cm đến nhọn.
Cặp kính râm sang trọng là mẫu thiết kế mùa này của thương hiệu Chanel, che đi phân nửa gương mặt xinh đẹp của cô.
Mái tóc dài màu đen óng ánh xoã đến thắt lưng càng tôn lên khí chất kiêu ngạo của một tiểu thư con nhà giàu.
Vẻ đẹp và sự giàu có của An Nhi khiến trai thì sĩ mê, gái thì ganh tị.
Sau một hồi ngây người trong sự ngỡ ngàng, cuối cùng hai tên bảo vệ cũng lấy lại tinh thần bước tới khom người trước mặt cô.
- Chào Mạnh Tiểu thư.
Vừa rồi Trần phó tổng có gọi điện thoại cho giám đốc của bọn họ, nói Mạnh Tiểu thư sẽ đến Trung tâm mua sắm, Trần phó tổng căn dặn rất kĩ chỉ cần những thứ Mạnh Tiểu thư chạm vào, đều đưa đến Mạnh Viên ngay.
Nhìn thấy hai tên bảo vệ tỏ ra e dè trước mặt cô, mấy người bên cạnh suy đoán thân phận cô gái này không đơn giản.
Một người đàn ông trẻ tuổi liền xoay qua nói với bạn của mình.
- Cô ta chính là Mạnh An Nhi, con gái của Mạnh tổng cũng là chủ nhân tương lai của trung tâm mua sắm này.
Mạnh An Nhi nghe người đàn ông nói cô liếc mắt nhìn hắn, cô nhận ra hắn.
Hắn chính là Giang thiếu con trai của tập đoàn Giang Thị, năm năm trước tại một buổi vũ hội ba hắn ngõ ý với ba cô, muốn hai nhà trở thành thông gia.
Mạnh An Nhi nhíu nhẹ đội mày thanh tú của mình, cô không có thiện cảm với Giang thiếu này.
Mấy cô gái nghe được liền quan sát cô từ trên xuống dưới, trong lòng họ có phần đố kị.
- Hay ho gì, cô ấy chỉ may mắn vì sinh ra đã ngậm thừa vàng trong miệng.
Mạnh An Nhi nâng tay đẩy nhẹ cặp kính trên mặt của mình lên, cô không quan tâm đến lời bàn tán vô vị cùng với những ánh mắt tò mò đang nhìn mình như đang rình rập con mồi, thảnh nhiên đi đến trước mặt tên bảo về.
Cô đặt chìa khoá xe vào trong tay hắn,
tên bảo vệ lập tức hiểu ý, hắn khom người tiễn cô vào trong trung tâm mua sắm Mystery Square.
Mạnh An Nhi bước vào, trong lòng cảm thấy rất vui vì sắp được gặp lại mẹ.
Trong lúc cô mãi mê suy nghĩ không để ý đến phía trước, cô bất ngờ đụng phải một người đàn ông, người đàn ông kinh ngạc theo phản ứng tự nhiên xoay người lại nhìn cô.
- Là anh!
Anh ta vừa xoay lại cô liền nhận ra ngay, anh ta chính là Trung Tá La Thành.
La Thành nhìn Mạnh An Nhi kinh ngạc vô cùng, thật không ngờ hai người lại có duyên gặp nhau ở đây.
Anh bị sự quyến rũ của An Nhi làm cho hồn bay lơ lững, anh biết cô xinh đẹp, nhưng thật không ngờ khi cô ăn diện lên lại khiêu gợi đến thế.
Mạnh An Nhi cảm thấy khó chịu trong lòng, khi nhìn thấy La Thành dùng ánh mắt mê ly nhìn mình.
"Ah um......."
Cô hắn giọng khiến La Thành chợt bình tĩnh lại, anh nhìn cô cười gượng.
- Xin lỗi tôi đã thất lễ.
Tôi còn nghĩ khi cô mặc quân phục là đẹp nhất, thế nhưng tôi đã sai.
Thật không ngờ khi cô mặc như thế này lại càng quyến rũ hơn.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt La Thành, Storm cảm thấy chán ghét trong lòng.
Cô nhìn La Thành đáp một cách thẳng thừng.
- Xin lỗi, tôi còn có chuyện nên đi trước.
Cô thật không muốn La Thành phá vỡ tâm trạng vui vẻ của mình.
Mạnh An Nhi vừa nói xong liền bước về phía trước, nhưng không ngờ La Thành lại vươn tay nắm lấy tay cô, chặn cô lại.
- Đợi đã!
Mạnh An Nhi cảm giác bài xích vô cùng, khi La Thành chạm vào người cô.
Cô nhìn anh bằng ánh mắt phẫn nộ, dùng sức rút tay về.
La Thành không đợi Storm nói gì liền lên tiếng giải thích.
- Xin lỗi cô.
La Thành thật lòng xin lỗi vì anh biết cô không thích người khác chạm vào mình.
Anh nhìn cô nói tiếp.
- Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô.
Quan trọng? Cô không quan tâm, đối với cô ngòai ba, mẹ, em trai và Lạc Thần ra không có gì là quan trọng hết.
- Hôm nay là ngày nghỉ của tôi.
La Thành hiểu được suy nghĩ của Storm, nhưng biết phải làm sao đây, nếu anh không viện cớ chuyện công cô sẽ bỏ đi ngay.
La Thành miễn cưỡng nói.
- Tôi biết hôm nay là ngày nghỉ của cô, nhưng việc này rất quan trọng.
Tôi chỉ cần mười phút!
Chỉ mười phút thôi.
Mạnh An Nhi nghe La Thành nói vậy dù trong lòng không muốn nhưng cũng không thể từ chói, cô đảo mắt xung quanh nhìn thấy một quán cafe bên cạnh, cô nhìn anh gật đầu.
- Được.
Hai người hướng về phía quán cafe bước tới, vào trong quán La Thành lịch sự kéo ghế mời cô ngồi, cô vừa ngồi xuống liền nhìn vào cái đồng hồ đẹo trên cổ tay nói.
- Mười phút bắt đầu.
La Thành thật phục tính tình cao ngạo của cô, cô quả nhiên khác với những người phụ nữ khác.
Ở trước đàn ông thường thì phụ nữ hay tỏ ra dịu dàng yếu đuối nhưng Storm thì khác, cô mạnh mẽ nhưng không quá ngạo mạn, lạnh lùng nhưng không đáng ghét.
Phải nói sao đây, tớm lại rất đặc biệt.
Nhìn thấy nhân viên phục vụ bước tới, La Thành muốn gọi nước uống nhưng thật không ngờ Storm lại lên tiếng trước.
- Không cần!
Nhân viên phục vụ nhìn thấy tiểu thư tâm trạng không được tốt liền lui xuống, đứng sang một bên chờ lệnh.
La Thành khó hiểu, sao cử chỉ của mấy nhân viên phục vụ lại e dè sợ sệt như vậy?
Là vì anh sao?
Danh sách chương