Storm nhìn Kỳ Sơn với ánh mắt xấu hổ, cô vội vàng quay đầu bỏ đi.

Kỳ Sơn nhìn thấy cô quýnh quáng rời đi, anh khó hiểu nhìn theo hướng Storm vừa nhìn.

Nhìn thấy Thẩm Thanh đang ôm chặt Lôi Lạc Thần, lúc này Kỳ Sơn mới hiểu.

Kỳ Sơn vô thức vươn tay gãi gãi đầu thở dài trong vẻ ảo não, vì anh biết lần này dù Lạc Thần có dùng nước sông Hoàng Hà để rửa cũng không sạch.

Bốn năm trước đã vậy, bây giờ cũng vậy.

Nhìn thấy Storm đau lòng rời đi, Lôi Lạc Thần lập tức đẩy Thẩm Thanh ra, hành động đột ngột của anh khiến Thẩm Thanh mất thăng bằng ngã về phía sau, thân thể mềm mại chạm mạnh xuống mặt đất.

Thẩm Thanh hốt hoảng theo phản ứng tự nhiên cô dùng tay chống xuống mặt đất.

Tay trái vừa chạm xuống mặt đất cứng như đá, cơn đau từ cổ tay lan tỏa toàn thân cô.

Thẩm Thanh đau đớn nhăn mặt, tay phải cầm lấy cổ tay trái bị trặc lên xem.

Thẩm Thanh không trách Lôi Lạc Thần, mà ngược lại càng căm hận Storm nhiều hơn.

Cô trợn mắt nhìn theo hướng Storm đi, thốt ra những lời độc ác.

- Mạnh An Nhi, cô chờ xem tôi sẽ khiến cô đau đớn hơn tôi gấp trăm lần!

Lôi Lạc Thần tâm tình bất ổn chạy nhanh ra ngoài, muốn đuổi theo cô.

Anh không muốn cô hiểu lầm anh hơn.

Vừa chạy anh vừa gọi cô.

- An Nhi.....An Nhi..... em dừng lại cho anh!

Anh càng gọi, cô càng chạy nhanh hơn, vào lúc này cô thật sự không có tâm trạng để đối mặt với anh.

Hình ảnh của hai người cứ hiện lên trong đầu cô, khiến trái tim cô tê tái.

Cô chạy một mạch đến phòng của mình, biết được anh ở phía sau cô nhanh tay đóng cửa phòng lại.

Lôi Lạc Thần vừa vặn chạy tới, nhìn thấy cánh cửa phòng chuẩn bị khép lại, anh không suy nghĩ dùng tay chặn cửa.

Cánh cửa đóng mạnh vào tay anh, anh thừa biết nhưng chẳng quan tâm.

Storm bất ngờ với hành động thiếu suy nghĩ của anh, cô vội vàng mở cửa ra, giận dữ quát.

- Anh điên rồi sao?

Tuy miệng thì mắng anh, nhưng ánh mắt đã không còn sự tức giận của vừa rồi.

Ánh mắt mang theo tia xót xa nhìn vào bàn tay bị thương của anh, lúc này đã trở nên thâm tím.

Lôi Lạc Thần mặc kệ vết thương trên tay mình, anh nhìn thẳng vào mắt cô đáp.

- Phải anh điên rồi.

Anh điên........vì em đó An Nhi!

Mạnh An Nhi trợn mắt nhìn anh, là lỗi của cô sao? Nhìn thấy cô không có ý định mời anh vào phòng, Lôi Lạc Thần ngang nhiên bước vào trong.

Hành động ngang tàng của anh, khiến Storm bất ngờ muốn cản cũng không được.

Cô đứng yên tại cửa, tay chỉ ra ngoài nói.

- Thiếu Tá, mời anh ra khỏi phòng tôi!

Lôi Lạc Thần sa sầm mặt nhìn cô, sao cô lại tuyệt tình như vậy.

- An Nhi, em muốn gì?

Từ trước đến giờ anh chưa từng để tâm đến người khác nghĩ gì về mình, nhưng chỉ riêng cô, chỉ cần nghĩ đến cô không thèm quan tâm đến anh, trong lòng anh cảm thấy khó chịu vô cùng.

Câu nói của Lôi Lạc Thần là sự khởi đầu của cuộc chiến, cô đóng sầm cánh cửa sau lưng lại, bực bội quăng cái ví trên tay lên giường, giận dữ nhìn anh.

Cô hừ lạnh một tiếng, gằng giọng hỏi ngược lại anh.

- Hừ....Anh hỏi tôi muốn gì?

Cô nhếch môi cười giễu, rồi ngay sau đó tự trả lời.

-Muốn anh tránh xa tôi!

Mạnh An Nhi làm mặt lạnh khi nói ra lời này, cô là đang nói thật lòng chứ không phải vì quá kích động mà nói lẫy.

Vừa rồi khi nhìn thấy anh và Thẩm Thanh, cô đã quyết định rời đi.

Miệng thì luôn nói không muốn níu lấy anh nhưng lại quay trở về.

Nói cho dễ nghe là chứng minh cho anh thấy năng lực của cô, nhưng trên thực tế là ôm hy vọng muốn anh siêu lòng.

Lôi Lạc Thần không thể tin vào những gì mình vừa mới nghe được, anh nghiến răng phun ra từng chữ một.

- Muốn....anh...tránh...xa...em?

Em ghét anh đến như vậy sao, hả An Nhi?

Giọng nói của Lôi Lạc Thần càng lúc càng âm lãnh hơn.

Mạnh An Nhi không cần suy nghĩ liền đáp.

- Phải!

Nghe cô nói vậy, anh không thể kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng.

Cô ghét anh là vì Thẩm Thanh hay vì trong lòng cô đã có La Thành.

Lôi Lạc Thần nộ khí xung thiên khi nghĩ đến La Thành và cô, đột nhiên anh bước tới tay giữ chặt hai vai cô, đẩy thân thể mảnh mai về phía sau.

Mạnh An Nhi hốt hoảng mở to mắt nhìn anh, đến khi cô ý thức được tấm lưng mảnh mai đã chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau.

Lôi Lạc Thần áp sát thân thể cao lớn của mình lên người cô, gương mặt anh tuấn lúc này vì phẫn nộ trở nên đáng sợ vô cùng.

Nhưng cô không sợ, cô ngẩn mặt nhìn anh bằng ánh mắt bất khuất.

Như muốn thách thức anh, xem anh có thể làm gì được cô.

Nhìn thấy cô kiên quyết muốn tránh xa anh, Lôi Lạc Thần không biết phải làm gì, anh đứng bất động trong giây lát, rồi mới cúi nhẹ đầu nhìn cô.

Chớp mũi vừa vặn chạm vào nhau, hơi thở nóng hổi pha lẫn mùi xạ hương và hổ phách của riêng anh, phà thẳng vào gương mặt nóng ran của cô.

Hai tay anh càng lúc càng siết chặt vai cô, khiến vai cô rất đau cảm giác như xương vai sắp bị anh bóp nát.

Storm ngỡ ngàng với hành động thô bạo của anh, lúc trước anh Lạc Thần của cô luôn dịu dàng, sao bây giờ lại trở nên như vậy?

Storm đau đớn cựa quậy thân thể muốn thoát khỏi anh.

Hành động này vô tình khiến cặp ngực căng tròn của cô cọ qua cọ lại trên ngực anh, khiến dục vọng trong người Lôi Lạc Thần lần đầu tiên trỗi dạy.

Toàn thân anh cứng đờ, ánh mắt thâm thuý chợt hiện lên một tần mây u ám.

Mạnh An Nhi xấu hổ đỏ mặt, cô cúi đầu lẫn tránh ánh mắt mong lung, mang theo sự khao khát mà chính bản thân anh cũng không biết đó là gì.

Kỳ thật dù anh đang tỏ ra tức giận, nhưng sự phẫn nộ trên gương mặt anh càng khiến anh hấp dẫn hơn.

Khoan đã?

Mình đang nghĩ gì?

Anh đang giận?

Mình phải là người giận mới đúng!

Nghĩ đến đây, cô đẩy Lôi Lạc Thần ra.

Nhìn thấy cô ngoan ngoãn đứng yên anh còn nghĩ An Nhi đã hết giận, anh nhìn cô, nhìn thấy vẻ mặt thẹn thùng, đôi môi mềm mại.

Anh chỉ muốn ngặm lấy cánh môi kia, anh cúi nhẹ đầu, môi anh từ từ tiến đến môi cô.

Trong lúc này cô bất ngờ đẩy anh một cái, khiến thân thể của anh ngã về phía sau.

Anh phản ứng cực nhanh, dùng chân giữ vững thân mình tránh cho ngã xuống, anh nhìn cô.

- An Nhi, em ghét anh đến mức này sao?

Lôi Lạc Thần tức giận trong lòng, sao cô không cho anh cơ hội để giải thích.

Mạnh An Nhi xoay lưng về phía anh,

trong lòng cô lúc này thật bâng khuâng, nếu anh còn ở lại trong phòng, cô chỉ sợ mình sẽ làm ra hành động đường đột.

- Anh ra ngoài cho tôi!

Lôi Lạc Thần không ngờ, nhìn anh cô cũng không muốn.

Căn phòng chợt trở nên tĩnh mịch một cách đáng sợ, hai người không nói gì.

Một lúc sau giọng nói bất lực của Lôi Lạc Thần vang lên từ phía sau cô.

- An Nhi!

Ngoài gọi tên cô một cách dịu dàng ra, anh không biết mình phải nên làm gì.

Storm không có phản ứng với tiếng gọi của anh, tuy nó nghe rất êm tai, rất ấm áp, nhưng cô phải giữ vững lập trường.

Nhìn thấy cô kiên quyết như vậy, anh đành rời đi.

Nghe được tiếng bước chân vang lên từ phía sau, cô xoay đầu lại, nhìn thấy dáng vẻ không tình nguyện lủi thủi đi ra ngoài của anh.

Mắt cô vô thức nhìn xuống bàn tay bị thương của anh, chớp mũi cô chợt cảm thấy cay cay.

Cô đau lòng hít vào một hơi thật sâu, để ổn định lại tâm tư của mình.

Cô rất muốn bước nhanh tới, ôm anh từ phía sau và nói với anh rằng cô rất yêu anh.

Nhưng cô không thể, cô phải cứng rắng không thể tiếp tục dây dưa với anh nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện