Tiếng gọi của anh văng vẳng bên tai cô, đôi mắt long lanh từ từ mở ra.
Đập vào mặt Storm chính là gương mặt đẹp trai của Lôi Lạc Thần, không biết vì sao lúc này trán anh lại toát đầy mồ hôi.
Sắc mặt của anh nói cho cô biết anh đang phẫn nộ vì điều gì đó, cô khó hiểu nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, cái cô nhìn thấy chỉ là ngọn lửa, ngọn lửa màu đỏ lớn đến nỗi có thể thiêu cháy cô bất cứ lúc nào.
Kỳ thật mặc dù lúc này nhìn anh thật đáng sợ, nhưng cô lại không có cảm giác sợ anh.
Cô cong môi cố nặng ra một nụ cười gượng, nhẹ giọng trấn an anh.
- Em không sao anh đừng lo, em có mặc áo chống đạn.
Miệng thì nói vậy, nhưng ngực cô lúc này quả thật rất đau, tuy viên đạn chỉ ghim vào áo chống đạn, nhưng lực sát thương lại vô cùng mạnh, khiến cô bị nội thương.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt của anh mới từ từ phục hồi lại trạng thái ban đầu.
Thế nhưng không hiểu vì sao ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong ánh mắt anh, không hề nguôi đi.
Anh ngẩng đầu, cặp mắt độc ác nhìn thẳng vào tên cướp bị Storm đã thường.
Thật tội nghiệp cho hắn ta, vừa rồi hắn vẫn chưa làm gì cô cả, chỉ có cô làm hắn bị thương.
Tên cướp bị ánh nhìn chết chóc của Lôi Lạc Thần làm cho hoảng sợ, hắn không tự chủ lui mình về phía sau như muốn tránh xa anh.
Lôi Lạc Thần nhẹ nhàng buông Storm ra nhìn Kỳ Sơn, Kỳ Sơn liền hiểu ý bước tới đứng bên cạnh cô, nhiệm vụ Thiếu Tá giao cho anh vào giờ phút này chính là bảo vệ cho Storm.
Lôi Lạc Thần bước từng bước chậm rãi về phía tên cướp, tên cướp bị tà khí tỏa ra từ trên người anh dọa đến hồn vía lên mây.
Mặc dù Lôi Lạc Thần là quân nhân nhưng trong người anh đang chảy là dòng máu của hắc đạo, sự ngạo mạn cùng với tà khí tỏa ra từ trên người anh, khiến người đối diện không rét mà run.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần bước từng bước đến gần hắn, tên cướp cảm giác được cái chết đang đến cặn kề bên hắn.
Hắn sợ hãi, tay run run siết chặt khẩu súng trong tay, trong lòng cầu nguyện sao mình còn mạng rời khỏi cái nợi quỷ quái này.
Cái nơi vừa hoang vu vừa hẻo lánh và có rất nhiều, rất nhiều rắn độc.
Suy nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, hắn tự nói với lòng.
Hắn phải mạnh mẽ, phải chiến đấu đến cùng.
Một là hắn chết hai là kẽ địch phải chết!
Trong lòng nghĩ vậy, hắn cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy của mình, cầm chặt khẩu súng hơn.
Lôi Lạc Thần không hề sợ hãi hay hoảng loạn, ngược lại sự bình tĩnh của anh càng khiến tên cướp hoang mang trong lòng.
Mồ hôi trên trán hắn từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt tái xanh, khiến tầm nhìn của hắn không được rõ, bàn tay đang cầm súng vươn lên lau đi những giọt mồ hôi lạnh ngắt trên mặt hắn.
Hai tên cấp dưới của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao thất kinh trong lòng, khi họ nhìn thấy Lôi Lạc Thần tay không vũ khí, chọi thẳng với tên cướp cầm súng.
Chẳng phải Thiếu Tá Lôi đang đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Nếu Lôi Lạc Thần chết, thì họ cũng sẽ chết theo.
Hai người lo lắng nhìn bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao nói.
- Bộ Trưởng, Thiếu Tá Lôi đang làm gì vậy?
Cậu ta chê mình sống quá lâu hay sao?
Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao không biết trong lòng Lôi Lạc Thần có tính toán gì, nhưng ông tin tưởng vào anh.
Vì Thiếu Tá Lôi không phải là người tầm thường.
Lôi Lạc Thần không để tâm đến khẩu súng trên tay tên cướp, hành động của anh là đang thách thứ sự gan dạ của hắn ta.
Tên cướp bị anh dồn ép tinh thần lẫn thể xác, sự nhẫn nại của hắn không còn nữa, ngón trỏ ấn mạnh vào cò súng.
Nhưng thật không ngờ đạn thì không bắn ra, cái mà hắn nghe được chỉ là tiếng kịch.
Hắn không thể nào tin được thời vặn của mình, tay liên tục ấn vào cò súng.
"Kịch......kịch....."
Tiếng kịch kịch vang lên liên tục, khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
Không xui xẻo đến nhưng vậy chứ?
Chết tiệt súng đã hết đạn!
Tên cướp hoảng hốt quăng khẩu súng không còn đạn sang một bên, ánh mắt bối rối liếc nhìn con dao nhỏ đang nằm ở dưới mặt đất cách hắn không xa.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn phóng tới cầm lên con dao.
Cầm con dao trên tay, hắn cắn chặt răng tạo cho mình thêm dũng khí, xông tới tập kích Lôi Lạc Thần.
Lôi Lạc Thần nhìn hắn một cách bình tĩnh, anh nhếch môi cười khinh thường.
Nhìn thấy co dao trên tay hắn gần ghim vào người, anh nhích người sang bên phải, hành động của anh quá nhanh khiến tên cướp không kịp phản ứng.
Đến khi hắn nhìn kỹ, Lôi Lạc Thần đã thành công khống chế bàn tay đang cầm con dao sắt bén của hắn.
Anh dùng sức bẽ mạnh một cái.
"Ahhhhhhhh.....
Tiếng kêu đau đớn của tên cướp vang lên, tay hắn đã bị Lôi Lạc Thần bẽ gãy, anh nâng chân đá vào đầu gối của hắn ta.
Sức lực của Lôi Lạc Thần khiếp người, khiến chân hắn bị trọng thương ngã quỵ xuống mặt đất, qùy gối trước mặt anh.
- Hôm nay là ngày chết của ngươi.
Lôi Lạc Thần vừa nói xong tung cú đấm vào đầu hắn, khiến đầu hắn vỡ xương chết ngay lập tức.
Thật ra anh không muốn giết chết hắn, vì người chết đối với anh không có giá trị gì hết, nhưng ai bảo bọn họ dám chạm vào giới hạng cuối cùng của anh.
Hai tên cấp dưới của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao nhìn thấy cảnh Lôi Lạc Thần hiên ngang giết người, trong lòng họ sợ đến không nói nên lời.
Họ làm việc cho chính phủ, chưa từng nhìn thấy cảnh chết chốc như thế này, chẳng phải vừa rồi Thiếu Tá Lôi có thể khống chế tên cướp sao, anh không cần thiết phải giết chết hắn.
Nhìn thấy bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao không lên tiếng, hai tên cấp dưới cũng không dám nói gì hơn.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần trút hết sự phẫn nộ lên người tên cướp, cô biết vừa rồi chắc anh lo lắng cho cô nhiều lắm.
Anh là người không biết thể hiện tình cảm của mình, thế nhưng ai dám động vào cô người đó sẽ chết chắc.
Trong lúc mọi người không chú ý, đột nhiên một viên đạn từ đâu bay đến hướng của Storm.
Ngòai Storm ra không ai nghe được tiếng súng, vì nó được bắn ra từ khẩu súng giảm âm.
Storm cực kì mẫn cảm với tất cả loại vũ khí, viên đạn vừa lước ngang qua cơn gió, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, là Storm liền biết ngay.
Cô còn có thể phân biệt đó là loại đạn gì, và được bắn ra từ khẩu súng nào.
Mùi thuốc súng nhẹ nhẹ nói cho Storm biết đó là loại đạn SP-4, của khẩu súng PSS, súng giảm âm nhỏ nhất thế giới, có trọng lượng 0,85 kg khi nạp đầy đạn.
Chiều dài của PPS chỉ vọn vẹn 170mm với nòng súng giảm âm dài 60mm.
Viên đạn chỉ còn năm centimet là ghim vào đầu Storm, cô nhanh nhẹn nghiêng đầu sang một bên tránh viên đạn.
Viên đạn ghim sâu vào thân cây cổ thủ phía sau cô, tiếng viên đạn ghim vào thân cây, thu hút sự chú ý của mọi người.
Kỳ Sơn cầm súng đứng với tư thế phòng thủ nhìn xung quanh, để bảo vệ cô.
Storm lanh mắt nhìn về hướng nơi viên đạn được bắn ra, cô nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ, sau khi thất bại người phụ nữ nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chạy sâu vào trong khu rừng biến mất sau những bụi cây um tùm.
Lôi Lạc Thần bước nhanh tới đỡ cô lên, tay sờ soạng khắp nơi trên cơ thể, muốn xem cô có chỗ nào bị thương không.
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh, cô mỉm cười nói.
- Em không sao cả, anh đừng tự dọa bản thân.
Lôi Lạc Thần cau mày, không vui đáp.
- Anh đã bảo em ở lại tổng bộ chi viện, mà em không chịu nghe.
Có đau không?
Giọng nói dịu dàng cùng với cử chỉ lo lắng của anh, khiến bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và cấp dưới của ông bất ngờ.
Họ hoài nghi có phải người vừa rồi ra tay một cách tàn nhẫn, giết người không chớp mắt và người bây giờ là cùng chung một người hay không?
Đập vào mặt Storm chính là gương mặt đẹp trai của Lôi Lạc Thần, không biết vì sao lúc này trán anh lại toát đầy mồ hôi.
Sắc mặt của anh nói cho cô biết anh đang phẫn nộ vì điều gì đó, cô khó hiểu nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm của anh, cái cô nhìn thấy chỉ là ngọn lửa, ngọn lửa màu đỏ lớn đến nỗi có thể thiêu cháy cô bất cứ lúc nào.
Kỳ thật mặc dù lúc này nhìn anh thật đáng sợ, nhưng cô lại không có cảm giác sợ anh.
Cô cong môi cố nặng ra một nụ cười gượng, nhẹ giọng trấn an anh.
- Em không sao anh đừng lo, em có mặc áo chống đạn.
Miệng thì nói vậy, nhưng ngực cô lúc này quả thật rất đau, tuy viên đạn chỉ ghim vào áo chống đạn, nhưng lực sát thương lại vô cùng mạnh, khiến cô bị nội thương.
Nghe cô nói vậy, sắc mặt của anh mới từ từ phục hồi lại trạng thái ban đầu.
Thế nhưng không hiểu vì sao ngọn lửa đang bừng bừng cháy trong ánh mắt anh, không hề nguôi đi.
Anh ngẩng đầu, cặp mắt độc ác nhìn thẳng vào tên cướp bị Storm đã thường.
Thật tội nghiệp cho hắn ta, vừa rồi hắn vẫn chưa làm gì cô cả, chỉ có cô làm hắn bị thương.
Tên cướp bị ánh nhìn chết chóc của Lôi Lạc Thần làm cho hoảng sợ, hắn không tự chủ lui mình về phía sau như muốn tránh xa anh.
Lôi Lạc Thần nhẹ nhàng buông Storm ra nhìn Kỳ Sơn, Kỳ Sơn liền hiểu ý bước tới đứng bên cạnh cô, nhiệm vụ Thiếu Tá giao cho anh vào giờ phút này chính là bảo vệ cho Storm.
Lôi Lạc Thần bước từng bước chậm rãi về phía tên cướp, tên cướp bị tà khí tỏa ra từ trên người anh dọa đến hồn vía lên mây.
Mặc dù Lôi Lạc Thần là quân nhân nhưng trong người anh đang chảy là dòng máu của hắc đạo, sự ngạo mạn cùng với tà khí tỏa ra từ trên người anh, khiến người đối diện không rét mà run.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần bước từng bước đến gần hắn, tên cướp cảm giác được cái chết đang đến cặn kề bên hắn.
Hắn sợ hãi, tay run run siết chặt khẩu súng trong tay, trong lòng cầu nguyện sao mình còn mạng rời khỏi cái nợi quỷ quái này.
Cái nơi vừa hoang vu vừa hẻo lánh và có rất nhiều, rất nhiều rắn độc.
Suy nghĩ đến cái mạng nhỏ của mình, hắn tự nói với lòng.
Hắn phải mạnh mẽ, phải chiến đấu đến cùng.
Một là hắn chết hai là kẽ địch phải chết!
Trong lòng nghĩ vậy, hắn cố gắng khống chế bàn tay đang run rẩy của mình, cầm chặt khẩu súng hơn.
Lôi Lạc Thần không hề sợ hãi hay hoảng loạn, ngược lại sự bình tĩnh của anh càng khiến tên cướp hoang mang trong lòng.
Mồ hôi trên trán hắn từng giọt từng giọt rơi xuống khuôn mặt tái xanh, khiến tầm nhìn của hắn không được rõ, bàn tay đang cầm súng vươn lên lau đi những giọt mồ hôi lạnh ngắt trên mặt hắn.
Hai tên cấp dưới của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao thất kinh trong lòng, khi họ nhìn thấy Lôi Lạc Thần tay không vũ khí, chọi thẳng với tên cướp cầm súng.
Chẳng phải Thiếu Tá Lôi đang đâm đầu vào chỗ chết hay sao? Nếu Lôi Lạc Thần chết, thì họ cũng sẽ chết theo.
Hai người lo lắng nhìn bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao nói.
- Bộ Trưởng, Thiếu Tá Lôi đang làm gì vậy?
Cậu ta chê mình sống quá lâu hay sao?
Bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao không biết trong lòng Lôi Lạc Thần có tính toán gì, nhưng ông tin tưởng vào anh.
Vì Thiếu Tá Lôi không phải là người tầm thường.
Lôi Lạc Thần không để tâm đến khẩu súng trên tay tên cướp, hành động của anh là đang thách thứ sự gan dạ của hắn ta.
Tên cướp bị anh dồn ép tinh thần lẫn thể xác, sự nhẫn nại của hắn không còn nữa, ngón trỏ ấn mạnh vào cò súng.
Nhưng thật không ngờ đạn thì không bắn ra, cái mà hắn nghe được chỉ là tiếng kịch.
Hắn không thể nào tin được thời vặn của mình, tay liên tục ấn vào cò súng.
"Kịch......kịch....."
Tiếng kịch kịch vang lên liên tục, khiến toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
Không xui xẻo đến nhưng vậy chứ?
Chết tiệt súng đã hết đạn!
Tên cướp hoảng hốt quăng khẩu súng không còn đạn sang một bên, ánh mắt bối rối liếc nhìn con dao nhỏ đang nằm ở dưới mặt đất cách hắn không xa.
Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn phóng tới cầm lên con dao.
Cầm con dao trên tay, hắn cắn chặt răng tạo cho mình thêm dũng khí, xông tới tập kích Lôi Lạc Thần.
Lôi Lạc Thần nhìn hắn một cách bình tĩnh, anh nhếch môi cười khinh thường.
Nhìn thấy co dao trên tay hắn gần ghim vào người, anh nhích người sang bên phải, hành động của anh quá nhanh khiến tên cướp không kịp phản ứng.
Đến khi hắn nhìn kỹ, Lôi Lạc Thần đã thành công khống chế bàn tay đang cầm con dao sắt bén của hắn.
Anh dùng sức bẽ mạnh một cái.
"Ahhhhhhhh.....
Tiếng kêu đau đớn của tên cướp vang lên, tay hắn đã bị Lôi Lạc Thần bẽ gãy, anh nâng chân đá vào đầu gối của hắn ta.
Sức lực của Lôi Lạc Thần khiếp người, khiến chân hắn bị trọng thương ngã quỵ xuống mặt đất, qùy gối trước mặt anh.
- Hôm nay là ngày chết của ngươi.
Lôi Lạc Thần vừa nói xong tung cú đấm vào đầu hắn, khiến đầu hắn vỡ xương chết ngay lập tức.
Thật ra anh không muốn giết chết hắn, vì người chết đối với anh không có giá trị gì hết, nhưng ai bảo bọn họ dám chạm vào giới hạng cuối cùng của anh.
Hai tên cấp dưới của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao nhìn thấy cảnh Lôi Lạc Thần hiên ngang giết người, trong lòng họ sợ đến không nói nên lời.
Họ làm việc cho chính phủ, chưa từng nhìn thấy cảnh chết chốc như thế này, chẳng phải vừa rồi Thiếu Tá Lôi có thể khống chế tên cướp sao, anh không cần thiết phải giết chết hắn.
Nhìn thấy bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao không lên tiếng, hai tên cấp dưới cũng không dám nói gì hơn.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần trút hết sự phẫn nộ lên người tên cướp, cô biết vừa rồi chắc anh lo lắng cho cô nhiều lắm.
Anh là người không biết thể hiện tình cảm của mình, thế nhưng ai dám động vào cô người đó sẽ chết chắc.
Trong lúc mọi người không chú ý, đột nhiên một viên đạn từ đâu bay đến hướng của Storm.
Ngòai Storm ra không ai nghe được tiếng súng, vì nó được bắn ra từ khẩu súng giảm âm.
Storm cực kì mẫn cảm với tất cả loại vũ khí, viên đạn vừa lước ngang qua cơn gió, tạo ra âm thanh nhẹ nhàng, là Storm liền biết ngay.
Cô còn có thể phân biệt đó là loại đạn gì, và được bắn ra từ khẩu súng nào.
Mùi thuốc súng nhẹ nhẹ nói cho Storm biết đó là loại đạn SP-4, của khẩu súng PSS, súng giảm âm nhỏ nhất thế giới, có trọng lượng 0,85 kg khi nạp đầy đạn.
Chiều dài của PPS chỉ vọn vẹn 170mm với nòng súng giảm âm dài 60mm.
Viên đạn chỉ còn năm centimet là ghim vào đầu Storm, cô nhanh nhẹn nghiêng đầu sang một bên tránh viên đạn.
Viên đạn ghim sâu vào thân cây cổ thủ phía sau cô, tiếng viên đạn ghim vào thân cây, thu hút sự chú ý của mọi người.
Kỳ Sơn cầm súng đứng với tư thế phòng thủ nhìn xung quanh, để bảo vệ cô.
Storm lanh mắt nhìn về hướng nơi viên đạn được bắn ra, cô nhìn thấy bóng dáng của một người phụ nữ, sau khi thất bại người phụ nữ nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chạy sâu vào trong khu rừng biến mất sau những bụi cây um tùm.
Lôi Lạc Thần bước nhanh tới đỡ cô lên, tay sờ soạng khắp nơi trên cơ thể, muốn xem cô có chỗ nào bị thương không.
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương của anh, cô mỉm cười nói.
- Em không sao cả, anh đừng tự dọa bản thân.
Lôi Lạc Thần cau mày, không vui đáp.
- Anh đã bảo em ở lại tổng bộ chi viện, mà em không chịu nghe.
Có đau không?
Giọng nói dịu dàng cùng với cử chỉ lo lắng của anh, khiến bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao và cấp dưới của ông bất ngờ.
Họ hoài nghi có phải người vừa rồi ra tay một cách tàn nhẫn, giết người không chớp mắt và người bây giờ là cùng chung một người hay không?
Danh sách chương