Ngày hôm sau Storm, Trần Sở Sở, Nhất Minh và Kỳ Sơn cũng như mọi người đều tụ họp lại trước sân vận động.

Lần diễn tập này rất nghiêm túc, chỉ có thành viên trong đội đặc nhiệm Phantom ( Bóng Ma) mới được tham gia.

Mỗi một người đều được Lôi Lạc Thần đánh giá từ biểu hiện ứng phó trong hoàn cảnh bất ngờ, cho đến sự ăn ý khi cùng đồng đội chấp hành nhiệm vụ.

Biểu hiện của người nào xuất sắc nhất khi trở về sẽ được lên chức, nên ai nấy đều muốn thể hiện tài năng của mình.

Mỗi một quân nhân chỉ được mang theo một cái ba lô, bên trong chứa đựng những gì Lôi Lạc Thần thật sự không quan tâm.

Trong lúc mọi người đứng nghiêm chỉnh chờ đợi Thiếu Tá xuất hiện, từ xa xa họ nghe được âm thanh của cánh hoạt, càng lúc càng đến gần bọn họ hơn.

Chiếc trực thăng ở phía xa xôi từ từ xuất hiện trước tầm nhìn của bọn họ.

Cánh hoạt xoay với tốc độ kinh hoàng, khiến cát bụi xung quanh xoáy lên bay mịt mù.

Đó là chiếc trực trăng quân đội AH348, do bang Bạch Hổ mới vừa tung ra thị trường.

Kỳ Sơn đứng trong đám quân nhân nhìn thấy chiếc trực thăng, trong lòng anh thật sự rất khăm phục bang Bạch Hổ, nói về sản xuất vũ khí nếu bang Bạch Hổ nhận mình ở vị trí thứ nhì thì trên thế gian này không ai dám nhận mình là thứ nhất.

Storm nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của Kỳ Sơn, cô mỉm cười.

Ba cô thật lợi hại.

Lôi Lạc Thần và La Thành từ trong quân trường bước ra, anh mặc trên người bộ quân phục màu xanh, đầu đội mũ quân nhân màu đen nhìn thật uy nghiêm.

Nhìn thấy Trung Tá và Thiếu Tá, mọi người lập tức đặt bàn tay trước trán hành lễ với hai người.

- Xin chào Trung Tá...

Xin chào Thiếu Tá....

La Thành đứng với tư thế oai nghiêm, hai tay đặt ở phía sau, gật đầu một cái, nghiêm mặt nhìn đám quân nhân đưa ra chỉ thị.

- Hai người đàn ông bị một đám người, không rõ lai lịch bắt cóc đưa đến đảo hoang.

Nghiệm vụ lần này của các người, chính là giải cứu một con tin.

Mặc dù nhiệm vụ lần này chỉ nhằm mục đích diễn tập, nhưng những vũ khí bọn cướp dùng đều là thật nên các người phải hết sức cẩn trọng, đề cao cảnh giác.

La Thành nói đến đây, anh xoay mặt nhìn Lôi Lạc Thần, ý bảo Lôi Lạc Thần nói tiếp.

Lôi Lạc Thần bước một bước về phía trước, ánh mắt thâm thuý quyét ngang qua từng người cất giọng thâm trầm.

- Trong lần nhiệm vụ này không tránh khỏi sẽ có người bị thương, thế nhưng dù có bị trọng thương tôi vẫn mong sao các người đừng bỏ cuộc một cách dễ dàng.

Cuối cùng nếu ai không chịu nỗi đầu hàng, sẽ có người đến đón các cậu trở về đất liền ngay.

Hiểu không!

Tất cả mọi người đồng thanh lên tiếng.

- Dạ rõ!

Sau khi Thiếu Tá căn dặn xong, mọi người lần lượt leo lên chiếc trực thăng đậu cách đó không xa.

Trần Sở Sở luôn theo sát bên cạnh Storm, bước ngang qua Dương Minh Huy cô khom tới nói nhỏ vào tai Storm.

- An Nhi không hiểu vì sao chị lại có ác cảm với người này.

Em hãy cẩn thận.

Nghe Trần Sở Sở nói Storm đưa mắt nhìn theo ánh mắt của Trần Sở Sở.

Nhìn thấy Dương Minh Huy nhìn mình bằng ánh mắt khó hiểu, cô liền chuyển tầm nhìn sang nơi khác điềm nhiên đáp.

- Em biết.

Storm nói xong khom người ngồi vào vị trí của mình trên chiếc trực thăng, ngồi bên cạnh cô chính là Lôi Lạc Thần.

Ánh mắt của anh khi nhìn cô tỏa sáng như những vì sao trên bầu trời, đôi môi khêu gợi hơi nhếch lên.

Giương mặt ấm áp cùng với ánh mắt dịu dàng kia, lập tức trở về vẻ lạnh lùng của thường ngày, khi anh chuyển tầm mắt của mình vào đám thuộc hạ.

Biểu hiện của anh rõ như bang ngày, ai nấy đều nhìn ra nhưng anh không quan tâm.

Storm nhìn anh cười cười, người đàn ông này thật bá đạo.

Chiếc trực thăng từ từ bay lên khỏi mặt đất, hoà huyện vào bầu trời xanh biếc.

Vài giờ sau xuất hiện trước mặt họ là một hòn đảo nhỏ, nằm đơn độc giữa đại dương mênh mông, hiện giờ hòn đảo Daro với diện tích mấy chục ngàn kilo-mét vuông nhìn y như một hòn đá nhỏ, chỉ cần với tới sẽ nắm được trong lòng bàn tay.

Storm đã đọc qua tập tài liệu Lôi Lạc Thần đưa cho cô, trong đó có thông tin về hòn đảo này.

Một nơi hoang vắng, không có người sinh sống, không có điện không có nước, điều duy nhất có trên hòn đảo này chính là một thác nước ngọt trông suốt, chảy từ đỉnh núi xuống chân núi.

Chiếc trực thăng chậm rãi đáp xuống nơi bằng phẳng nhất trên hòn đảo, tất cả mọi người theo trình tự leo xuống.

Sau khi mọi người đã an toàn ra khỏi chiếc trực thăng, chiếc trực thăng lập tức bay lên.

Chiếc trực thăng chính là cách duy nhất để họ rời khỏi hòn đảo này, nhìn thấy nó khuất dằn trước mắt, Storm cảm giác như họ bị cô lập tại nơi này.

Không biết vì linh cảm hay vì Storm quá đa nghi, trong lòng cô cảm giác lần diễn tập này nhất định sẽ xảy ra chuyện không hay.

Suy nghĩ một chút, cuối cùng cô đành gạt sự lo lắng trong lòng mình sang một bên, cô và mọi người bắt đầu dựng liều.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện, Lôi Lạc Thần đi đến bên cạnh Storm, nhìn thấy cô bận bịu trán toát đầy mồ hôi, anh đau lòng nói.

- Để anh giúp em.

Storm nhìn anh cười tươi, nụ cười của cô ngọt đến chết người.

- Không cần, có Sở Sở giúp em rồi.

Trần Sở Sở đang căng lều vãi, nghe Storm nói vậy cô ngước mặt lên nhìn Lôi Lạc Thần, dùng tay vỗ vỗ vào ngực của mình, mạnh miệng nói.

- Có tôi bên cạnh Storm, anh đừng lo.

Sau khi họ dựng lều xong trời cũng đã tối, nhưng mọi người không cảm thấy mệt ngược lại trong lòng cảm thấy hăng hái vô cùng.

Nhất Minh nhìn thấy Trần Sở Sở mặt mày lem luốc, anh cười ha hả nói.

- Cô là con mèo sao?

Trần Sở Sở đang mệt, nghe Nhất Minh nói cô tức giận lườm Nhất Minh một cái, cô thò tay vào trong túi áo lấy ra một cây bút đưa trước mặt anh, nói với giọng hung hăng.

- Lần này cậu muốn làm gà hay làm chó?

Nghe Trần Sở Sở nói vậy Nhất Minh liền nhớ lại chuyện lần trước, khi anh bị cô thôi miên.

Nhất Minh làm mặt tỉnh nhìn Lôi Lạc Thần nói sang chuyện khác.

- Thiếu Tá tối nay chúng ta làm gì?

Storm nhìn hai người lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ.

Hai người này đúng thật là quan gia.

Lôi Lạc Thần liếc ngang qua đám quân nhân bên cạnh, cất giọng trầm trầm.

- Tối nay tự do hoạt động.

Ngày đầu tiên nên anh không muốn tạo cho mọi người áp lực, anh sẽ để họ thư giản một đem, để chuẩn bị tinh thần bắt đầu đợt huấn luyện ngày mai.

Kỳ Sơn từ xa đi tới, nhìn Nhất Minh và Trần Sở Sở nói.

- Hai người hãy đi tìm cũi khô về nhóm lửa.

Trần Sở Sở nghe Kỳ Sơn nói, cô nhìn anh bằng ánh mắt bắt phục.

- Tại sao lại là cậu ấy và tôi?

Kỳ Sơn nghiêm mặt nhìn cô nó với giọng đầy miễn cưỡng.

- Mọi người đều bận, nếu cô không chịu đi cùng với Nhất Minh chẳng lẽ cô muốn Storm và Thiếu Tá đi?

Trần Sở Sở nghe Kỳ Sơn nói liền sa sầm mặt, cô nhíu mày nói với giọng bắt đắc dĩ.

- Đi thì đi!

Trần Sở Sở vừa nói vừa lườm Nhất Minh một cái, rồi đi xăm xăm về phía rừng cây phía trước.

Sao cô có thể để Tiểu thư đi làm những chuyện cực nhọc như nhặt lấy cũi khô.

Trần Sở Sở và Nhất Minh vừa đi vừa tranh cãi với nhau.

- Tôi nói là đi hướng này.

Trần Sở Sở tức giận quát lớn.

Nhất Minh không chịu nghe theo cô, anh đã đến nơi này được vài lần nên địa hình của nơi này anh nắm rõ trong lồng bàn tay.

- Tôi nói rồi, hướng này mới đúng!

Tiếng tranh cãi của hai người càng lúc càng to, hai người đều cứng đầu như nhau, không ai chịu nhường ai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện