Sắc mặt của Trung Nghĩa đột nhiên trầm xuống, khi ông nhìn thấy bảo ăn trong ngôi biệt thự lần lượt được thay thế bởi người của Gia Quyên, họ là sát thủ chuyên nghiệp giết người không gớm máu.

Cảm giác tội lỗi dâng trào trong ông, khi nghĩ đến mình sắp đưa một người phụ nữ vô tội vào con đường chết, ông đang dằng co giữa tình yêu và lương tâm.

Suy nghĩ một chút ông đưa ra quyết định, ông không thể mê muội vì tình cảm cá nhân mà làm hại đến người vô tội, ông tin chắc nếu trận chiến ngày hôm nay diễn ra thì người chết không chỉ có một.

Suy ngẫm một lúc ông vươn tay cầm lấy cánh tay của Kiều Nhi, kéo cô sang một bên.

Người phụ nữ bất ngờ với hành động của Trung Nghĩa, cô hơi khó chịu rút tay về đi theo ông.

Đi đến một góc khuất ông dừng lại ánh mắt thận trọng nhìn dáo dác để xác định rằng không có người của Thẩm Gia Quyên theo dõi, ông nhìn Kiều Nhi bằng ánh mắt khó xử.

Người phụ nữ không biết Trung Nghĩa định làm gì, sự e dè lộ rõ trong ánh mắt cô.

Sau một lúc Trung Nghĩa cất giọng thận trọng.

- Kiều luật sư, cô hãy cùng người của mình mau chóng rời khỏi nơi này.

Người phụ nữ nhíu chặt đôi mày thanh tú, nhìn Trung Nghĩa khó hiểu nói.

- Trung Tiên sinh, tôi không hiểu ông đang nói gì.

Tại sao tôi phải rời khỏi nơi này? Trung Nghĩa nhìn tứ phía nói với giọng run run.

- Hôm nay mời cô đến đây để tiếp đãi những nhà lãnh tụ chỉ là cái cớ, nguyện nhân thật sự là muốn bắt giữ cô để uy hiếp Mạnh tổng.

Người phụ nữ bất ngờ với lời nói của ông, cô ngỡ ngàng không phải vì kế hoạch của bọn họ, mà là vì sao Trung Nghĩa lại nói cho cô biết.

Tận sâu trong đáy lòng của cô biết Trung Nghĩa là một người tốt.

- Cảm ơn Trung tiên sinh nhắc nhở, nhưng tôi đã có sự toan tính của riêng mình.

Toàn thân Trung Nghĩa rung lên, người phụ nữ này không đơn giản. Nghe ông nói vậy thần sắc trên gương mặt xinh đẹp của cô không hề biến đổi, một cái nhíu mày cũng không.

Lúc này ông mới chợt nhận ra, người gặp nguy hiểm không phải Kiều Nhi mà là người phụ nữ ông yêu.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Thẩm Gia Quyên đã bài binh bố trận giăng thiên là địa võng trong và ngoài biệt thự.

Trên phòng ngủ ở trên tầng hai,

Thẩm Gia Quyên đang thay y phục để chuẩn bị gặp mặt cố nhân.

Vì sự tự tôn của bản thân nên bà phải nhìn thật xinh đẹp và quý phái hơn Kiều Nhi.

Đã nhiều năm trôi qua bà không biết dung nhan của Kiều Nhi bây giờ ra sao, thế nhưng bà tự tin rằng mình chỉ có hơn chứ không kém.

Từ lúc lên kế hoạch trả thù bà đã tốn không biết bao nhiêu tiền, để bảo tồn lại thanh xuân của bản thân mình.

Thẩm Gia Quyên nhìn mình trong gương, mặc dù bà đã ngoài bốn mươi nhưng nhìn bà vẫn tươi trẻ như ngày nào.

Thẩm Gia Quyên nhếch môi cười vừa ý, bà muốn xem Mạnh Hùng có hối hận khi chọn Kiều Nhi không chọn bà.

Trong lúc Thẩm Gia Quyên đang đắc ý nhìn mình trong gương, đột nhiên có một đám người từ ngoài cửa xông vào.

Thẩm Gia Quyên kinh ngạc xoay người lại nhìn ra hướng cửa.

Bà nhìn thấy một người phụ nữ tuy nhan sắc không được gọi là nghiêng nước nghiêng thành, nhưng cũng thuộc vào hàng người đẹp.

Thẩm Gia Quyên quan sát đám người đi phía sau bà ta, họ mặt trên người y phục Nhật Bản.

Không cần suy nghĩ Thẩm Gia Quyên cũng biết người không mời mà tới chính là Dương Mẫn.

Thẩm Gia Quyên ngồi xuống ghế Sofa trong phòng, nói một cách bình thản.

- Cuối cùng chúng ta cũng chính thức gặp mặt.

Dương Mẫn nhếch môi cười gian, bà cất bước đến bên cạnh Thẩm Gia Quyên ngồi xuống.

Mấy tên thuộc hạ theo bên cạnh bà, đứng sang một bên chờ lệnh.

Thái độ ung dung của bà ta khiến Thẩm Gia Quyên khó chịu, trong lòng thầm nghĩ.

Dương Mẫn bà quá ngạo mạng rồi.

Thật ra Thẩm Gia Quyên không ưa gì Dương Mẫn cả, nhưng vì Dương Mẫn còn giá trị để lợi dụng nên bà mới tỏ ra khách khí với bà ta.

Thẩm Gia Quyên nhìn Dương Mẫn thắc mắc hỏi.

- Bà đến đây để làm gì?

Chẳng phải lúc này bà nên ở Nhật Bản hay sao?

Dương Mẫn nhìn Thẩm Gia Quyên nói với giọng thâm thuý.

- Bà có hành động mà không báo cho tôi biết, tôi cũng muốn tham gia.

Muốn tận mắt chứng kiến người của Mạnh Gia tan nhà nát cửa.

Nụ cười trên khoé môi Dương Mẫn lãnh khóc hơn bao giờ hết, nụ cười vừa độc ác vừa xót xa khiến Thẩm Gia Quyên ớn lạnh trong lòng, bà còn nghĩ người hận Mạnh Hùng nhất chính là bà nhưng thật không ngờ mối thù giữa Dương Mẫn và Mạnh Hùng còn thâm sâu hơn.

Nghĩ cũng phải Mạnh Hùng đã tự tay giết chết người đàn ông bà ta yêu nhất, khiến con trai của bà ta vốn vĩ là trưởng tử đích tôn của Mạnh gia, trở thành một đứa trẻ mồ coi cha.

Lúc này sự hiện diện của Dương Mẫn khiến Thẩm Gia Quyên lo lắng trong lòng, bà chỉ sợ Dương Mẫn vì nóng nãy mà phá hỏng kế hoạch của bà.

Suy nghĩ thật kỹ bà quyết định nói cho Dương Mẫn biết toàn bộ kế hoạch của mình.

Bà sẽ bất Kiều Nhi để uy hiếp Mạnh Hùng, rồi cuối cùng giết chết Mạnh Hùng và Kiều Nhi.

Dương Mẫn nghe xong kế hoạch của Thẩm Gia Quyên, bà trầm

mặc trong giây lát rồi cất giọng kiêu kỳ.

- Bà nghĩ Mạnh Hùng dễ dàng trúng kế như vậy sao?

Dương Mẫn nghiêm mặt nói, Mạnh Hùng là một con cáo già không thể xem thường.

Thẩm Gia Quyên giận dữ nhìn Dương Mẫn.

- Kế hoạch của tôi rất chu toàn.

Vào giây phút này người phụ nữ của Mạnh Hùng đã có mặt ở đây.

Thẩm Gia Quyên nói với giọng đầy tự tin, bà đã nhịn nhục bấy lâu chỉ vì ngày hôm nay, cho nên chỉ được thành công chứ không được thất bại.

Ánh mắt của Dương Mẫn chợt hiện lên sự độc ác, Kiều Nhi!

Trong kế hoạch của bà chỉ có thể dụ được Mạnh An Nhi đến đây, thế nhưng Thẩm Gia Quyên đã dùng cách gì sao có thể khiến người phụ nữ mà Mạnh Hùng ngày đêm bảo vệ, lại đến một nơi nguy hiểm như thế này.

Dương Mẫn nghiếng răng khen két trong sự tức giận, người bà hận nhất chính là Kiều Nhi.

Nếu không có sự xuất hiện của Kiều Nhi thì Mạnh Khang sẽ không đối xử tệ bạc với bà.

Thẩm Gia Quyên nhìn thấy lửa hận trong ánh mắt của Dương Mẫn, trong lòng chợt hiện lên nỗi bất an.

Trong lòng bà có dự cảm Dương Mẫn sẽ không từ thủ đoạn để đạt đến mục đích của mình, dù phải hy sinh Trung Nghĩa và bà.

Thẩm Gia Quyên tự trấn an lòng, Dương Mẫn và bà ngồi chung một chiếc thuyền.

Dương Mẫn đứng lên bước tới cửa sổ sát đất, bà nhìn xuống phía dưới vườn hoa cất giọng xem thường.

- Bà chỉ có thể dụ được Kiều Nhi đến đây, còn về phần Mạnh An Nhi thì sao?

Nếu không phải Mạnh An Phong còn đang ở nước ngoài, thì bà sẽ một lúc giết chết cả nhà bốn người của Mạnh Hùng.

Ánh mắt của Thẩm Gia Quyên chợt giao động.

Mạnh An Nhi!

Nếu muốn Mạnh Hùng đau khổ đến chết đi sống lại, thì bà phải giết chết vợ lẫn đứa con gái hắn yêu quý nhất.

Sao bà lại quên mất Mạnh An Nhi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện