Suốt một tuần lễ, Trì Ngưng bận bịu việc thu mua công ty, cuối cùng cũng đã hoàn thành mĩ mãn, thật không uổng công cô mất ăn mất ngủ.

Ninh Diệp cũng chẳng nhàn rỗi chút nào, hắn theo dõi sát sao tình hình chiến đấu với Địch gia, xử lý những công việc phát sinh, thường xuyên phải thức trắng hằng đêm.

Thấy vậy, Trì Ngưng xót xa không thôi, hôm nay cô đích thân xuống bếp, hầm một nồi canh gà cho hắn.

Mấy người hầu gái nhìn cô với ánh mắt kì quặc, Trì Ngưng chép miệng tỏ vẻ không quan tâm, định tiến tới bên tủ lạnh. Thế nhưng, một cánh tay nhỏ nhắn lại đột nhiên thò ra chắn đường, cô nương mắt nhìn theo, cau mày hỏi: "Cô có ý gì?!"

Cô hầu gái vẫn giữ nguyên tư thế này, mặt không đổi sắc, vênh váo nói: "Trì tiểu thư, nhà bếp không phải là nơi cô muốn tới thì tới. Mời cô đi ra chỗ khác, hỏng hóc cái gì tôi không chịu trách nhiệm."

Trì Ngưng nhướn mày rồi cười nhạt đáp trả, "Không tới nhà bếp, vậy tôi tới nhà cô được không? Còn nữa, tôi có mở miệng đòi cô chịu trách nhiệm à?... Hay cô làm tôi có thai, sợ tôi bắt cô chịu trách nhiệm?"

Vừa nói cô vừa vỗ nhẹ vào bụng mình, nhìn người hầu gái với ánh mắt ý vị, "Con ơi, ba con không chịu nhận con kìa... mẹ con ta phải làm sao đây?"

Cô hầu gái sao có thể là đối thủ của Trì Ngưng, bị cô trêu chọc vài câu, chẳng mấy chốc mặt cô ta đã đỏ lựng như tôm luộc, tức đến nỗi run người.

"Cô... cô..."

"Cô cái gì mà cô! Tôi không nhận họ hàng." Trì Ngưng ném cho đối phương một cái nhìn lạnh giá. Cô ta vừa hoang mang, vừa quẫn bách, rốt cuộc không chịu được nữa mà ôm mặt phi thẳng ra ngoài.

Khóe miệng Trì Ngưng nhếch lên thật cao, cô hất tóc, tự đắc nói: "Đấu với tôi, cô tu luyện thêm đi!"

"Ha ha..."

Đằng sau vọng lại tiếng cười thanh thúy, Trì Ngưng đưa mắt nhìn thì thấy Hàn Thiết cùng Mĩ Lệ đang bước về phía cô, trên mặt người nào cũng treo một nụ cười khoái chí.

Mĩ Lệ khoanh tay, đôi môi đỏ mọng hé mở: "Tôi không nghĩ bệnh tự luyến của cô lại nặng đến mức này."

"Làm sao, tôi xinh đẹp, tôi có quyền tự luyến... Đừng nói là cô ghen tỵ nhé?"

"Ấu trĩ! Ai thèm ghen tỵ với cô."

Hàn Thiết đi lướt qua hai người, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước khoáng, tiện miệng hỏi một câu: "Khi không cô lại xuống nhà bếp làm gì, bớt gây chuyện một hôm thì chết à?"

Trì Ngưng lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không chết, nhưng ngứa ngáy chân tay." Ngừng một lát, cô bất mãn hỏi tiếp, "Nói đi cũng phải nói lại, tôi gây chuyện lúc nào hả?"

Hàn Thiết nhún vai nhưng không trả lời.

Trì Ngưng cầm miếng thịt gà ra, xua xua tay, "Nhường chỗ một chút, tôi phải làm chuyện đại sự."

Mĩ Lệ nhích qua một bên, "Đại sự gì chứ?!"

"Hầm canh cho Ninh Diệp, sao nào, các người cũng muốn hả?"

Hàn Thiết, Mĩ Lệ: "..."

Hai con người độc thân đang đâu lại bị nhét cho một đống cẩu lương, đúng là không còn nhân tính mà. Hơn nữa, giờ Trì Ngưng đối mặt với bọn họ rất thẳng thắn, hoàn toàn không kiêng nể hay khách sáo gì... Mà cô cũng chẳng ngại thể hiện tình cảm với lão đại trước mặt bọn họ, cô có còn là con gái nữa không?! Sự e thẹn, ngượng ngùng vứt ra đại dương rồi à? Hàn Thiết cuộn nắm tay ho khẽ, quay ngoắt người rời khỏi nhà bếp.

Trong phòng chỉ còn lại hai người, Mĩ Lệ tựa cửa quan sát cô, từ đầu tới cuối đều không nói câu gì.

Bị nhìn chằm chằm như vậy, Trì Ngưng tất bị mất tự nhiên. Cô dừng động tác trong tay lại, dứt khoát hỏi Mĩ Lệ: "Có chuyện mau nói, tôi không rảnh biết chưa!"

Mĩ Lệ hít sâu, thận trọng nói lên nghi vấn trong lòng: "Cô... có quen biết Jam?"

"Không!" Trì Ngưng cao giọng, "Tại sao lại hỏi vậy?"

"Thủ thuật của cô thực sự rất giống với Jam. Tôi khẳng định là không nhầm lẫn, trước đó tôi đã điều tra Jam rất cặn kẽ rồi, phong cách làm việc của hai người tồn tại không ít điểm chung... Ví dụ như..."

"Nếu tôi nói tôi là Jam thì sao?" Trì Ngưng ngắt lời Mĩ Lệ.

"Không thể nào..." Mĩ Lệ mở to mắt, vô thức che miệng lại, "Cô vừa nói gì cơ?!"

"Coi như cô nghe lầm đi..." Trì Ngưng tiếp tục công việc.

Ngây ngẩn một lúc, Mĩ Lệ cười khúc khích, hai mắt sáng lấp lánh, dường như vẫn không tin lắm, "Cô là Jam, là vị cao thủ chứng khoán lừng danh kia..."

Trì Ngưng bật bếp lên, thản nhiên thừa nhận thân phận này. Kể ra, cũng nhiều người biết đến Jam đó chứ... Có khi Mĩ Lệ lại là fan của cô không biết chừng.

"Sao cô có thể là Jam...?"

Sự thật này khiến Mĩ Lệ khó lòng chấp nhận được. Người mà cô đã từng coi thường, chê bai là đồ vô dụng thực chất lại là người mạnh mẽ, đáng gờm đến vậy... Càng nghĩ cô lại càng xấu hổ vì những lời nói ngu ngốc, bốc đồng của bản thân lúc trước...

Mĩ Lệ xoắn xuýt đan hai tay vào nhau, mím môi rồi mạnh dạn nói: "Trì Ngưng, xin lỗi cô, xin lỗi vì những điều không hay tôi từng làm..."

Trì Ngưng liếc qua Mĩ Lệ, cười cười: "Thấy cô thành khẩn vậy, tạm tha cho cô! Nhưng cô có thể nào đừng nhìn tôi nữa được không? Ảnh hưởng tôi nấu ăn đó..."

"Ồ..."

Mĩ Lệ chu môi, ngay lập tức rời đi.

Hai tiếng đồng hồ vật lộn trong nhà bếp, thành phẩm là một bát gà hầm thơm nức mũi.

Trì Ngưng hí hửng bê lên phòng, đợi Ninh Diệp về thưởng thức. Không biết có phải người đàn ông này nghe được tâm tình của cô hay không mà hắn lại về đúng lúc cô vừa ngồi xuống chưa bao lâu.

"Diệp, về rồi hả?" Cô vẫy tay với hắn, "Lại đây, có cái này cho anh."

"Cái gì?" Ninh Diệp vắt áo khoác lên ghế rồi ngồi xuống cạnh cô.

"Canh gà, em đặc biệt nấu cho anh đó!"

Ninh Diệp nổi tâm trêu cô, đôi mắt đen dày đặc ý cười: "Em bắt đầu ra dáng cô vợ nhỏ rồi đấy..."

"Thế à..." Đôi mắt cô gái cong lên như vầng trăng non, bên trong là cả dải ngân hà vĩ đại, "Cô vợ nhỏ có làm anh hài lòng không?"

Ninh Diệp húp canh, cảm thấy trong miệng toàn là vị thịt gà, rất ngon. "Hài lòng."

"Em muốn thưởng!"

Ninh Diệp không đáp, nhưng cô biết hắn đang nghe.

Trì Ngưng ôm lấy cánh tay hắn, cô chần chờ mở miệng: "Địch gia..."

Ninh Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ, trong mắt để lộ tia ấm áp hiếm hoi. "Em lo hả?"

"Lo!" Vành mắt Trì Ngưng đỏ hoe, rơm rớm một giọt nước mắt, "Nếu anh xảy ra chuyện gì thì ai sẽ nuôi em... Nếu anh đột ngột biến mất như lần trước thì em biết phải làm sao..."

Ninh Diệp nhận thấy sự mẫn cảm, não nề đã che lấp ánh sáng trong mắt cô. Hắn ôm cô vào lòng, đoạn vuốt nhẹ tóc cô, giọng đanh thép: "Anh không sao, mạng anh rất lớn, không chết được!"

Trì Ngưng vùi đầu vào ngực người đàn ông, nhấp môi cười, lặng lẽ chuyển chủ đề, "Tình hình dạo gần đây thế nào rồi?"

"Tuần này khá yên ổn, có lẽ Địch Lung muốn đánh một trận chân chính, cho nên hắn không nhân cơ hội Ninh gia hỗn loạn mà bí mật nhúng tay vào, cũng không phí phạm công sức làm ra mấy trò lặt vặt nữa..."

Nói đến đây, ánh mắt Ninh Diệp xẹt qua một tia thanh lãnh cùng với vẻ bén nhọn chết người, mà Trì Ngưng lại không hề nhìn thấy.

- ------

...Đừng quên like nhen,🥀👍👍👍💬💬👍👍👍💬🥀...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện