Buổi tối, trước khi về nhà Trì Ngưng có ghé qua một câu lạc bộ bắn súng quân dụng.
Thực ra, cô đã chơi súng từ rất lâu rồi, chỉ là dạo gần đây bộn bề nhiều việc, không có thời gian đi mà thôi. Ngay từ khi còn nhỏ, Trì Ngưng đã tỏ ra yêu thích súng và đạn, cô thường xuyên xem những bộ phim hành động võ thuật, bắn súng, đến khi có đủ kinh tế thì mới bắt đầu tập bắn.
Trì Ngưng vào trường bắn, một vị huấn luyện viên nam hỏi: "Cô gái, cô đến đây làm gì, nơi này không thích hợp với cô?"
Người đàn ông đứng một bên quan sát, giọng nói tràn ngập sự mỉa mai châm chọc. Trì Ngưng nghe ra được mùi vị khinh thường từ miệng hắn, bất quá cô cũng chẳng có tâm trạng mà quan tâm, cứ thế tiến đến một bệ bắn gần nhất.
Trì Ngưng bỏ túi xách qua một bên, cũng không thèm đeo chụp tai, cô nhìn một lượt, chọn khẩu súng trường M1 Garand có từ chiến tranh thế giới thứ hai, lắp kẹp đạn en-bloc 8 viên kích cỡ 7,62×51 mm vào. Khẩu súng có hơi nặng tay nhưng không thành vấn đề đối với Trì Ngưng.
Cô khẽ nghiêng đầu, nheo mắt, áp má tỳ vai, lấy một đường ngắm cơ bản, cái bia trước mặt trong đầu cô bây giờ chính là Ninh Diệp, hôm nay cô phải bắn cho nó thành tổ ong.
Ninh Diệp, Ninh Diệp, Ninh Diệp! Người đàn ông đã xé gan xé ruột của cô... Cô đau lòng như vậy, cô khổ sở như vậy, liệu hắn có biết không? Tên huấn luyện viên nhìn một loạt động tác như nước chảy mây trôi của cô thì sững sờ gãi gãi mũi, thầm nghĩ cô cũng không phải vô dụng, chỉ là không biết có bắn trúng không. Hắn ta đột nhiên có lòng tốt, lên tiếng nhắc nhở: "Này, cô chỉ được bắn từng phát thôi."
Loại súng này có lực giật khá mạnh, nếu bắn liên thanh sẽ tương đối nguy hiểm, huống hồ đây chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm. Vị khách này mà có thương vong gì, sợ rằng anh ta sẽ bị đuổi việc mất.
Trì Ngưng mặc kệ lời lảm nhảm của anh ta, cô hướng đến giữa hồng tâm, nín thở rồi bóp cò.
"Pằng... pằng..." Viên đạn bay đi với tốc độ 853m/ giây, chuẩn xác rơi vào trung tâm cái bia.
Trì Ngưng bắn bốn phát súng liên tiếp rồi tạm ngừng, xoa xoa ngón tay tê rần của mình. Tên huấn luyện viên kia từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hãi: "Trúng... trúng hết rồi..." Hắn nuốt một ngụm nước bọt lớn, không biết dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.
Cứ ngỡ người ta chỉ là tay mơ thôi, ai ngờ lại trâu bò một cách xuất thần nhập hóa. Cuối cùng vị huấn luyện viên này rút ra được một bài học: Đừng dựa vào bề ngoài yếu ớt của con gái mà coi thường họ, thực ra... họ rất mạnh.
Trì Ngưng bắn nốt mấy viên đạn cuối cùng, từ đầu tới cuối đều không nói một lời, cứ thế mà ra về. Cô sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, thấy quần áo của Ninh Diệp vẫn nguyên vẹn trong tủ thì do dự không biết nên làm thế nào. Vứt đi thì không nỡ nhưng để lại thì đau lòng. Cuối cùng, cô quyết định cất nó dưới đáy tủ, miễn cho nó ảnh hưởng đến cô.
Xử lý nốt bản số liệu đang làm dở rồi bàn giao công việc cho đồng nghiệp, lúc này Trì Ngưng mới giở hợp đồng ra xem.
Trời đã khuya, vầng trăng trên trời tròn vành vạnh như một chiếc đĩa bạc, Trì Ngưng luôn tâm niệm trong đầu, bây giờ cô và anh đã là người xa lạ, cô phải tập sống những ngày tháng không có anh, ăn một mình, ngủ một mình, thức khuya cũng một mình...
Trên bản hợp đồng ghi địa điểm là Sicily nước Ý, thời gian hai ngày sau, mục tiêu không phải đàm phán với đối tác như lời Đô Kiệt nói mà là khảo sát tình hình sử dụng sản phẩm công nghệ của Acy trong khu vực ấy. Trì Ngưng lật đật lên mạng tra, sau đó chửi một câu:
"Con mẹ nó, Đô Kiệt, anh dám lấy việc công trả thù riêng, bắt tôi đi đến loại địa phương bất ổn như Sicily..."
Sicily nổi tiếng là căn cứ địa của những tổ chức tội phạm nguy hiểm nhất thế giới như các băng đảng, bang phái, trùm mafia, gia đình mafia,... Đáng lẽ những nơi như thế này sẽ do trợ lý Đồng cử một số người đặc biệt đi mới phải, bây giờ lại rơi vào tay cô. Có khi nào lúc ấy cô sẽ gặp phải chuyện không hay?
Nghĩ đến thôi Trì Ngưng đã thoáng rùng mình, cô cắn răng, tra thêm vài cách phòng thân trên mạng, biết đâu có lúc lại dùng đến.
...
Sau khi trở về Ninh gia, Ninh Diệp lập tức bắt tay điều tra, chấn chỉnh toàn bộ gia tộc từ trên xuống dưới, ngay cả các chi nhánh hoạt động nhỏ lẻ cũng không buông tha. Hắn ngồi trong phòng họp, ngẩng đầu nhìn dãy thông tin trên màn hình, đôi đồng tử đen láy đảo nhẹ, quanh thân là khí thế lành lạnh đáng sợ.
"... Địch Lung đã nhởn nhở suốt hai năm nay, hắn mua chuộc một vài thuộc hạ của chúng ta, có ý định thâu tóm quyền lực của Ninh gia nhưng bước đầu không thành. Hiện tại, Địch Lung và Ninh Thế Thân đã ngầm liên kết với nhau, dự là chuẩn bị xâu xé Ninh gia."
Đường Tiêu đưa ra những dẫn chứng xác thực tổng kết tội mà một số nhóm người phạm phải, từ nội gián trong Ninh gia đến thủ lĩnh của những băng đảng ngoài kia. Nếu bây giờ lão đại còn chưa trở về, anh ta thực sự không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Từ sau vụ nổ máy bay kia, lão đại đột nhiên mất tăm mất tích, mặc dù bọn họ đã nỗ lực phong tỏa tin tức nhưng bằng một cách thần không biết quỷ không hay, nó vẫn bị rò rỉ. Không có Ninh Diệp, Ninh gia như rắn mất đầu. Cũng may, nhờ sự đào tạo xuất sắc của Ninh Diệp, bọn họ mới có thể ứng biến với mọi tình huống và cố gắng cầm cự được đến lúc này.
Ninh Diệp gật gù lắng nghe, hắn im lặng không lên tiếng, điều này càng khiến cho Hàn Thiết và Đường Tiêu thấy run sợ. Đột nhiên bộ đàm gọi tới, Hàn Thiết nghe xong, sắc mặt cẩn trọng, nói: "Lão đại, Ninh Thế Thân muốn gặp anh."
"Ồ... nóng lòng vậy sao?" Ninh Diệp cười khẩy, nhìn Hàn Thiết như muốn tham khảo ý kiến của hắn, "Chú nói xem, tôi có nên chuẩn bị một màn tiếp đón chu đáo không?"
Hàn Thiết được sủng mà sợ, hắn cúi đầu, thành thật đáp: "Người đã có lòng thì chúng ta cũng nên có nghĩa."
Ninh Diệp nở một nụ cười thâm sâu, từ trên ghế đứng dậy, di chuyển ra phía cửa, nói: "Tốt, đi thôi."
Hàn Thiết nháy mắt ra hiệu cho Đường Tiêu, hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu, hai người một trước một sau theo bước Ninh Diệp ra ngoài.
Tại phòng khách, đèn chùm kim cương phát sáng rực rỡ, thảm trải sàn êm ái như nhung, bức tường khảm đầy lưu ly quý giá, từ trong ra ngoài Ninh gia đều phảng phất mùi tiền. Mặc dù bề ngoài hào nhoáng nhưng lại không thể che đậy được mùi thuốc súng và tư vị nguy hiểm nơi đây, Ninh Thế Thân cảm thấy trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn con ngựa chạy qua, oanh tạc ông ta đến đứng ngồi không yên.
Ngửa mặt lên, Ninh Thế Thân vừa vặn trông thấy một đám người đang tiến đến, dẫn đầu là một người đàn ông áo sơ mi trắng quần âu, vóc người cao ráo rắn chắc, trên gương mặt điển trai không ngự trị nổi một tia cảm xúc, phía sau hắn là hai người đàn ông khác vẻ mặt cũng cứng nhắc không kém là bao. Ninh Thế Thân bất ngờ, sau 2 năm không gặp, tên nhóc này vẫn không thay đổi chút nào. Hắn không chỉ trở về mà còn trở về một cách lành lặn, hoành tráng.
Gân xanh trên trán Ninh Thế Thân khẽ giật, ông ta đứng trước mặt Ninh Diệp, dang rộng vòng tay của mình: "A Diệp, chào mừng con trở về!"
"Chú hai, chú vẫn khỏe chứ?"
Ninh Diệp mỉm cười một cách hiền từ, nắm lấy bả vai Ninh Thế Thân bóp chặt.
Ninh Thế Thân đau đớn nhưng không dám hé miệng nửa lời, ông ta nhìn nụ cười trên môi Ninh Diệp, toàn thân không rét mà run. Trước kia, hiếm có người được thấy Ninh Diệp cười bao giờ, từ đầu đến chân hắn lúc nào cũng tồn tại một loại cảm giác lạnh lẽo tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục. Còn bây giờ, ông ta thật sự không dám nghĩ nữa... Điều bình thường tất khác thường. Một nụ cười của Ninh Diệp cũng có thể đang biểu trưng cho điều gì đó, phải chăng nó ngụ ý rằng cái chết đang đến gần?
Thực ra, cô đã chơi súng từ rất lâu rồi, chỉ là dạo gần đây bộn bề nhiều việc, không có thời gian đi mà thôi. Ngay từ khi còn nhỏ, Trì Ngưng đã tỏ ra yêu thích súng và đạn, cô thường xuyên xem những bộ phim hành động võ thuật, bắn súng, đến khi có đủ kinh tế thì mới bắt đầu tập bắn.
Trì Ngưng vào trường bắn, một vị huấn luyện viên nam hỏi: "Cô gái, cô đến đây làm gì, nơi này không thích hợp với cô?"
Người đàn ông đứng một bên quan sát, giọng nói tràn ngập sự mỉa mai châm chọc. Trì Ngưng nghe ra được mùi vị khinh thường từ miệng hắn, bất quá cô cũng chẳng có tâm trạng mà quan tâm, cứ thế tiến đến một bệ bắn gần nhất.
Trì Ngưng bỏ túi xách qua một bên, cũng không thèm đeo chụp tai, cô nhìn một lượt, chọn khẩu súng trường M1 Garand có từ chiến tranh thế giới thứ hai, lắp kẹp đạn en-bloc 8 viên kích cỡ 7,62×51 mm vào. Khẩu súng có hơi nặng tay nhưng không thành vấn đề đối với Trì Ngưng.
Cô khẽ nghiêng đầu, nheo mắt, áp má tỳ vai, lấy một đường ngắm cơ bản, cái bia trước mặt trong đầu cô bây giờ chính là Ninh Diệp, hôm nay cô phải bắn cho nó thành tổ ong.
Ninh Diệp, Ninh Diệp, Ninh Diệp! Người đàn ông đã xé gan xé ruột của cô... Cô đau lòng như vậy, cô khổ sở như vậy, liệu hắn có biết không? Tên huấn luyện viên nhìn một loạt động tác như nước chảy mây trôi của cô thì sững sờ gãi gãi mũi, thầm nghĩ cô cũng không phải vô dụng, chỉ là không biết có bắn trúng không. Hắn ta đột nhiên có lòng tốt, lên tiếng nhắc nhở: "Này, cô chỉ được bắn từng phát thôi."
Loại súng này có lực giật khá mạnh, nếu bắn liên thanh sẽ tương đối nguy hiểm, huống hồ đây chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm. Vị khách này mà có thương vong gì, sợ rằng anh ta sẽ bị đuổi việc mất.
Trì Ngưng mặc kệ lời lảm nhảm của anh ta, cô hướng đến giữa hồng tâm, nín thở rồi bóp cò.
"Pằng... pằng..." Viên đạn bay đi với tốc độ 853m/ giây, chuẩn xác rơi vào trung tâm cái bia.
Trì Ngưng bắn bốn phát súng liên tiếp rồi tạm ngừng, xoa xoa ngón tay tê rần của mình. Tên huấn luyện viên kia từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hãi: "Trúng... trúng hết rồi..." Hắn nuốt một ngụm nước bọt lớn, không biết dùng từ gì để miêu tả tâm trạng của mình lúc này.
Cứ ngỡ người ta chỉ là tay mơ thôi, ai ngờ lại trâu bò một cách xuất thần nhập hóa. Cuối cùng vị huấn luyện viên này rút ra được một bài học: Đừng dựa vào bề ngoài yếu ớt của con gái mà coi thường họ, thực ra... họ rất mạnh.
Trì Ngưng bắn nốt mấy viên đạn cuối cùng, từ đầu tới cuối đều không nói một lời, cứ thế mà ra về. Cô sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, thấy quần áo của Ninh Diệp vẫn nguyên vẹn trong tủ thì do dự không biết nên làm thế nào. Vứt đi thì không nỡ nhưng để lại thì đau lòng. Cuối cùng, cô quyết định cất nó dưới đáy tủ, miễn cho nó ảnh hưởng đến cô.
Xử lý nốt bản số liệu đang làm dở rồi bàn giao công việc cho đồng nghiệp, lúc này Trì Ngưng mới giở hợp đồng ra xem.
Trời đã khuya, vầng trăng trên trời tròn vành vạnh như một chiếc đĩa bạc, Trì Ngưng luôn tâm niệm trong đầu, bây giờ cô và anh đã là người xa lạ, cô phải tập sống những ngày tháng không có anh, ăn một mình, ngủ một mình, thức khuya cũng một mình...
Trên bản hợp đồng ghi địa điểm là Sicily nước Ý, thời gian hai ngày sau, mục tiêu không phải đàm phán với đối tác như lời Đô Kiệt nói mà là khảo sát tình hình sử dụng sản phẩm công nghệ của Acy trong khu vực ấy. Trì Ngưng lật đật lên mạng tra, sau đó chửi một câu:
"Con mẹ nó, Đô Kiệt, anh dám lấy việc công trả thù riêng, bắt tôi đi đến loại địa phương bất ổn như Sicily..."
Sicily nổi tiếng là căn cứ địa của những tổ chức tội phạm nguy hiểm nhất thế giới như các băng đảng, bang phái, trùm mafia, gia đình mafia,... Đáng lẽ những nơi như thế này sẽ do trợ lý Đồng cử một số người đặc biệt đi mới phải, bây giờ lại rơi vào tay cô. Có khi nào lúc ấy cô sẽ gặp phải chuyện không hay?
Nghĩ đến thôi Trì Ngưng đã thoáng rùng mình, cô cắn răng, tra thêm vài cách phòng thân trên mạng, biết đâu có lúc lại dùng đến.
...
Sau khi trở về Ninh gia, Ninh Diệp lập tức bắt tay điều tra, chấn chỉnh toàn bộ gia tộc từ trên xuống dưới, ngay cả các chi nhánh hoạt động nhỏ lẻ cũng không buông tha. Hắn ngồi trong phòng họp, ngẩng đầu nhìn dãy thông tin trên màn hình, đôi đồng tử đen láy đảo nhẹ, quanh thân là khí thế lành lạnh đáng sợ.
"... Địch Lung đã nhởn nhở suốt hai năm nay, hắn mua chuộc một vài thuộc hạ của chúng ta, có ý định thâu tóm quyền lực của Ninh gia nhưng bước đầu không thành. Hiện tại, Địch Lung và Ninh Thế Thân đã ngầm liên kết với nhau, dự là chuẩn bị xâu xé Ninh gia."
Đường Tiêu đưa ra những dẫn chứng xác thực tổng kết tội mà một số nhóm người phạm phải, từ nội gián trong Ninh gia đến thủ lĩnh của những băng đảng ngoài kia. Nếu bây giờ lão đại còn chưa trở về, anh ta thực sự không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Từ sau vụ nổ máy bay kia, lão đại đột nhiên mất tăm mất tích, mặc dù bọn họ đã nỗ lực phong tỏa tin tức nhưng bằng một cách thần không biết quỷ không hay, nó vẫn bị rò rỉ. Không có Ninh Diệp, Ninh gia như rắn mất đầu. Cũng may, nhờ sự đào tạo xuất sắc của Ninh Diệp, bọn họ mới có thể ứng biến với mọi tình huống và cố gắng cầm cự được đến lúc này.
Ninh Diệp gật gù lắng nghe, hắn im lặng không lên tiếng, điều này càng khiến cho Hàn Thiết và Đường Tiêu thấy run sợ. Đột nhiên bộ đàm gọi tới, Hàn Thiết nghe xong, sắc mặt cẩn trọng, nói: "Lão đại, Ninh Thế Thân muốn gặp anh."
"Ồ... nóng lòng vậy sao?" Ninh Diệp cười khẩy, nhìn Hàn Thiết như muốn tham khảo ý kiến của hắn, "Chú nói xem, tôi có nên chuẩn bị một màn tiếp đón chu đáo không?"
Hàn Thiết được sủng mà sợ, hắn cúi đầu, thành thật đáp: "Người đã có lòng thì chúng ta cũng nên có nghĩa."
Ninh Diệp nở một nụ cười thâm sâu, từ trên ghế đứng dậy, di chuyển ra phía cửa, nói: "Tốt, đi thôi."
Hàn Thiết nháy mắt ra hiệu cho Đường Tiêu, hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu, hai người một trước một sau theo bước Ninh Diệp ra ngoài.
Tại phòng khách, đèn chùm kim cương phát sáng rực rỡ, thảm trải sàn êm ái như nhung, bức tường khảm đầy lưu ly quý giá, từ trong ra ngoài Ninh gia đều phảng phất mùi tiền. Mặc dù bề ngoài hào nhoáng nhưng lại không thể che đậy được mùi thuốc súng và tư vị nguy hiểm nơi đây, Ninh Thế Thân cảm thấy trong lòng như có hàng ngàn hàng vạn con ngựa chạy qua, oanh tạc ông ta đến đứng ngồi không yên.
Ngửa mặt lên, Ninh Thế Thân vừa vặn trông thấy một đám người đang tiến đến, dẫn đầu là một người đàn ông áo sơ mi trắng quần âu, vóc người cao ráo rắn chắc, trên gương mặt điển trai không ngự trị nổi một tia cảm xúc, phía sau hắn là hai người đàn ông khác vẻ mặt cũng cứng nhắc không kém là bao. Ninh Thế Thân bất ngờ, sau 2 năm không gặp, tên nhóc này vẫn không thay đổi chút nào. Hắn không chỉ trở về mà còn trở về một cách lành lặn, hoành tráng.
Gân xanh trên trán Ninh Thế Thân khẽ giật, ông ta đứng trước mặt Ninh Diệp, dang rộng vòng tay của mình: "A Diệp, chào mừng con trở về!"
"Chú hai, chú vẫn khỏe chứ?"
Ninh Diệp mỉm cười một cách hiền từ, nắm lấy bả vai Ninh Thế Thân bóp chặt.
Ninh Thế Thân đau đớn nhưng không dám hé miệng nửa lời, ông ta nhìn nụ cười trên môi Ninh Diệp, toàn thân không rét mà run. Trước kia, hiếm có người được thấy Ninh Diệp cười bao giờ, từ đầu đến chân hắn lúc nào cũng tồn tại một loại cảm giác lạnh lẽo tựa như ác quỷ bò lên từ địa ngục. Còn bây giờ, ông ta thật sự không dám nghĩ nữa... Điều bình thường tất khác thường. Một nụ cười của Ninh Diệp cũng có thể đang biểu trưng cho điều gì đó, phải chăng nó ngụ ý rằng cái chết đang đến gần?
Danh sách chương