Âm nhạc hạnh phúc êm tai bỗng nhiên bị cắt đứt.

Khi cô nghe được người kia bị bệnh nặng có thể không qua khỏi, tin tức đó giống như đang nghe nhạc trữ tình thì giữa chừng đĩa nhạc bị hư, nhất thời trong đầu cô xuất hiện giai điệu bị biến đổi.

Chói tai, làm phiền người khác, khiến người ta không thể không chú ý đến nó.

Hawke cũng không nói thêm gì, chỉ là thừa dịp Khấu tiếp khách hàng thì nói cho cô biết nguyên nhân khiến cậu đột ngột quay về Mĩ mà thôi.

Tên đáng ghét.

"Thượng lộ bình an." Cô mỉm cười, để cậu không thấy được lo lắng trong lòng mình.

Cậu lấy lại nụ cười, tựa vào bên quầy bar. "Cám ơn, em nghĩ rằng em sẽ nhớ món bánh ngọt của chị."

Ầm....

Trên lầu truyền đến một tiếng vang thật lớn, mọi người ngẩng đầu nhìn lên ai cũng không biết nguyên nhân.

"Chuyện gì vậy?" Khấu Thiên Ngang đi về phía quầy bar, nhíu mày nhìn phía trên.

"Không biết." Bạch Vân nhún vai.

"Để em lên xem thử." Hawke bỏ lại câu này, đứng dậy đi ra ngoài.

"Anh nghĩ rằng lúc này Ninh Ninh vẫn đang ngủ." Khấu Thiên Ngang nghi hoặc nhìn lên tầng trên.

"Ừmh!" Bạch Vân gật đầu, cầm lấy cái ly bẩn anh vừa mang về bỏ vào bồn rửa rửa sạch nó, hình như nghĩ đến cái gì, khóe miệng kẽ cười, bổ sung: "Có thể té xuống giường rồi."

Anh nghe vậy ngẩn ra, sau đó nhìn Bạch Vân nở nụ cười, "Thật may chúng ta không ngủ giường."

Lần đầu tiên đến nhà cô để chăm sóc cô, anh liền phát hiện lúc ngủ cô rất hay lăn qua lăn lại, nếu không có vật cản cô sẽ ôm chăn và gối ôm lăn một đường thẳng đến bên tường, sau này ở cùng anh mới bỏ được thói xấu đó, bởi vì cô sẽ ôm anh ngủ mà anh thì quá nặng cô không thể nào ôm anh lăn đến chỗ khác được

Mặt Bạch Vân ửng đỏ mỉm cười, "Lúc trức bởi vì phòng ngừa bị rớt xuống giường cho nên em mới ngủ dưới đất."

"Vậy rất tốt, anh cũng không có nói như vậy không tốt." Anh nhếch miệng cười. "Ít nhất chúng ta không cần lo lắng về vấn đề kích thước của chiếc giường".

Vậy cũng đúng. Bạch Vân khẽ cười, dáng người anh lớn như vậy nếu cô và anh ngủ giường thì chắc canh phải tìm một chiếc giường có size cực kỳ lớn.

"Tiểu Khấu, con cảm thấy bác mua cổ phiếu điện tử có được không?" Ông chủ của cửa hàng bán hoa bên cạnh giao hoa hồng cho quán, thuận tiện cầm tờ báo kinh tế và tài chính đến hỏi anh.

Khấu Thiên Ngang hoa hồng cắm vào bình, nhe răng cười, "Nếu bác cảm thấy nó được thì nó liền được."

"Không cần nói như vậy, hôm trước bác thấy ông trùm thị trường chứng khoán đến tìm con, tiết lộ ít tin tức nội bộ cho bác đi." Ông chủ tiệm bán hoa cầm lấy bờ báo liên tục xoay quanh anh.

Anh bị cuốn không còn cách nào khác đành cười khổ đặt bình hoa vào khay, rồi mới đi đến đặt bình hoa lên mỗi bàn. "Bác Vương à! Bác có biết mỗi ngày tất cả người ra vào thị trường chứng khoán đều tự xưng là người đầu tư, thật giống như đang lầm tưởng đối tượng tình một đêm là kẻ lừa gạt tình cảm. Bác có biết người như thế nào mới được coi là kẻ lừa gạt tình cảm không? Ông Vương cười khan lắc đầu.

"Phải có đủ tiền vốn." Khấu Thiên Ngang nhếch khóe miệng, lại hỏi: "Bác có đủ vốn để làm khẻ lừa đảo tình cảm sao không?

"Đương nhiên không có." Ông Vương nghe vậy sửng sốt, "Chỉ là cái này có liên quan gì đến chuyện mua cổ phiếu sao?"

"Đương nhiên có, kẻ lừa gạt tình cảm có vốn, người ra vào sàn giao dịch cũng phải có vốn, nếu bác không hiểu quy tắc trò chơi thì làm sao có thể kiếm tiền?"

"Vậy thì phải làm thế nào? Con nói thử xem cũng bởi vì bác không hiểu mới đến tìm con."

"Sàn giao dịc không cần người đầu tư không biết xem biểu đồ, thị trường chứng khoán giống như thượng đế sẽ giả vờ giúp những người này, ngược lại thị trường chứng khoán sẽ không tha thứ cho những người không biết mình đang làm gì."

"Cho nên?"

Anh vô lực dừng lại động tác, nhìn ông Vương nói: "Bác hiểu rõ về điện tử không?"

Ông Vương lại cười khan lắc đầu.

Bác quen biết công ty đó không?

Ông Vương lại tiếp tục lắc đầu.

"Vậy thì đừng mua, cái gọi là mạo hiểm chính là bác không biết mình đang làm cái gì."

Ông Vương ngẩn ngơ, "Đúng là tôi không hiểu lắm, vậy rốt cuộc tôi nên mua cổ phiếu nào đây?"

Khấu Thiên Ngang buồn cười nhìn ông nói: "Cái công ty mà có tường cao ngất bảo vệ, bên trong còn có cá sấu hung dữ, có bể lớn và cá mập bảo vệ, đó mới là công ty bác nên đầu tư."

Miệng ông Vương vẫn hơi mở ra, một lúc lâu sau mới nghi hoặc hỏi: " Là... vườn bách thú sao?"

Bạch Vân ở quầy bar suýt nữa thì cười ra tiếng, đành cúi đầu cười trộm.

Khấu Thiên Ngang cảm thấy thật đau đầu, không muốn giải thích trực tiếp cầm lấy tờ báo kinh tế và tài chính, lấy bút khoanh lại những loại cổ phiếu có lợi tức cao, rồi nhét vào tay ông, cười khổ nói: "Đây là mấy công ty có tường cao bảo vệ, bên trong còn có cá sấu hung giữ, bể nước và cá mập bảo vệ. Chẳng qua nếu bác không muốn giữ cổ phiếu trên mười năm trở lên thì đừng mua vào. Còn nữa, khi mua cổ phiếu nên giả định ngày mai thị trường chứng khoán sẽ bắt đầu đóng băng từ ba đến năm năm."

"À?" Ông Vương lại ngẩn ngơ.

"Thôi..." Khấu Thiên Ngang ngoại trừ cười khổ vẫn là cười khổ, cuối cùng đưa tay vỗ vỗ vai ông, "Tóm lại, sau khi mua, đừng xem đến nó trong vài năm là được."

"A." Ông Vương gật gật đầu cầm lấy tờ báo, xấu hổ cười cười, sau đó lên tiếng chào hỏi Bạch Vân rồi mới đi về.

Khấu Thiên Ngang trở lại quầy bar, khóe miệng mang theo nụ cười bất đắc dĩ, Bạch Vân trêu ghẹo nói: "Em nghĩ anh rất biết cách từ chối người khác."

Khóe miệng anh giật giật, giả bộ buồn rầu, "Anh cũng hết cách với bác ấy."

"Em biết." Cô ôm lấy anh, an ủi nhưng lại khó nén nụ cười. Anh đối mặt với những ông chủ lớn thì vẻ mặt luôn không đổi nhưng lại không có biện pháp với những ông chủ nhỏ.

"Em cười anh?". Anh tựa cằm vào đỉnh đầu cô, lẩm bẩm một tiếng.

"Không có." Cô cười nói. Trợn mắt nói dối, cười đến nỗi vai cũng run mà lại nói là không có.

Khấu Thiên Ngang thở dài, tiếp tục lẩm bẩm: "Em không lo lắng anh cứ như vậy thì sẽ không kiếm được tiền sao?".

"Không sao..." Bạch Vân vừa cười vừa nói: "Em sẽ nuôi anh."

"Lần này thật sự biến thành Tiểu Bạch Kiểm rồi." Anhcười nói: "Em nói xem sau khi Nông Nông nghe chuyện này xong có khi nào sẽ tìm việc cho anh không?"

Bạch Vân nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh, cười nói: "Trên thực tế, cô ấy đã tìm rồi."

"Thật sao?" Anh sửng sốt, hỏi: "Là công việc gì?"

"Nữ đầu bếp của cô ấy." Bạch Vân kiễng chân, hôn lên môi anh nhẹ nhàng cười nói, "Lữ phu nhân Di Nông tiểu thư [1] đã bị canh bổ của anh mua chuộc rồi, cô ấy nha, cả ngày đều nghĩ đến canh bổ đấy".

[Di Nông vợ của Lữ Hạo Đình nên gọi là Lữ phu nhân cũng chính là Nông Nông]

"Thật sao?" Khấu Thiên Ngang nhếch miệng cười.

"Thật." Bạch Vân mỉm cười gật đầu.

“Vậy em trả lời như thế nào?”

"Đương nhiên là..." Bạch Vân cười híp cả mắt, nói: "Kêu chồng của cô ấy đến đây học nghề rồi."

Anh ngửa đầu cất tiếng cười to, thật là bội phục cô.

Khách hàng mới đẩy cửa vào đã nghe thấy tiếng cười của anh, sợ hết hồn.

Khấu Thiên Ngang thấy thế, liền nói: "Xin chào quí khách", người kia giật mình, run run đi vào.

Bạch Vân cười nhìn anh giúp khách hàng gọi món ăn, trong lòng rất vui vẻ.

Dáng người anh rất cao, lại cường tráng khỏe mạnh.

Mỗi lần ở cạnh anh cô đều phải ngẩng đầu mới thấy khuôn mặt anh.

Kỳ thật trước kia cô luôn hoài nghi tại sao dáng người anh lại cao to tráng kiện như thế, bởi vì tóc anh màu đen, da vàng, nhìn như thế nào cũng thấy không có một điểm giống Hawke, nhưng khung xương mặt và thân thể anh rõ ràng là người phương Tây...

Tươi cười trên mặt liền biến mất, nhìn Khấu Bạch Vân không tự giác trầm mặc suy nghĩ.

Để điện thoại xuống, Bạch Vân đem cà phê mới vừa chuẩn bị xong bỏ vào máy xay, sau đó nhấn nút khi máy chuyển động màu đen của cà phê tạo thành một vòng xoáy màu đen, côthấy chúng biến thành bột tim bỗng nhiên đạp nhanh và loạn nhịp.

Bên tai vang lên những lời Lâm Tử Kiệt vừa nói. Bart lập nghiệp là dựa vào chăn nuôi và rất giỏi việc buôn bán, mỗi thế hệ người nhà họ đều thích hợp với việc kiếm tiền, nghe đồn Bart lão gia dựa vào thị trường chứng khoán kiếm được một số tiền lớn, sau đó ông bắt đầu mở công ty, những dự án Bart lão gia thấy có khả thi thì sẽ thực hiện và nhanh chóng kiếm được tiền.

Tập đoàn Bart gia đã được năm đời, Bart cha có năm người con trai, Khấu Thiên Ngang là con cả, hiện nay tập đoàn Bart gia do người con thứ hai là Lam Tư quản lý, những công ty con thì do những người con còn lại quản lý.

Tôi (Lâm Tử Kiệt) không có nghe được tin tức gì từ bác sĩ riêng của nhà họ Bart, có lẽ quản gia nhà họ Bart đã phong kín mọi thông tin, tuy rằng năm ngoái Bart cha đã trao lại quyền quản lý tập đoàn, nhưng bên ngoài luôn cho rằng một người ngoan cố như Bart cha thì sẽ không trao quyền một cách dễ dàng như vậy, cho nên chuyện ông ấy sinh bệnh ít nhiều cũng khiến cho cổ phiếu của tập đoàn Bart gia dao động.

" Bạch Vân?"

Cô hồi hồn, thấy Khấu.

"Sao vậy?" Anh nhấn nút bắt máy xay, nói đùa: "Bọn chúng đã thành bột mỳ rồi."

Mặc dù lão Bart có năm người con nhưng chỉ có Khấu Thiên Ngang là con ruột của ông, những người con khác dù là con hợp pháp của ông nhưng đều do những người vợi sau của ông mang đến không phải con ruột ông.

Cô lắc đầu, chỉ im lặng, đôi mắt xinh đẹp chứa cảm xúc phức tạp.

Nghe nói rằng nhiều năm trước năm người con của Bart cha tranh giành tài sản khiến người anh cả phải bỏ đi, cũng có người nói rằng Bart cha có khúc mắc với con cả.

Thấy cô mơ mơ màng màng, anh ngồi xuống, nhìn thẳng cô hỏi, "Mệt sao?"

Cô lại chậm rãi lắc đầu, trái tim như bị ai đó bóp chặt.

Anh vươn tay kéo cô lại gần mình, "Em không thoải mái sao?"

Cô vẫn lắc đầu, nở một nụ cười nhạt, vươn tay vuốt ve mặt anh.

"Làm sao vậy?" Anh không thích cô trầm mặc, điều này chứng tỏ trong lòng cô có chuyện, sau đó cô sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Sự quan tâm của anh làm cô cảm thấy ấm lòng, nhưng trái tim lại càng thắt lại.

"Nói cho anh biết." Anh ôm cô để cô ngồi trên đùi mình sau đó vòng tay ôm lấy cô. Cô vùi đầu vào ngực anh, hít một hơi thật sâu ngửi mùi hương quen thuộc và ấm áp trên người anh.

"Đừng tự mình suy nghĩ lung tung." Anh hôn lên trán cô, nhẹ giọng dụ dỗ.

Am thanh ôn nhu của anh khiến cô muốn khóc. Giờ khắc này, cô biết mình hạnh phúc, vô cùng, vô cùng... hạnh phúc.....

"Khấu...."

"Hả?"

"Anh về Mỹ đi."

Anh cứng ngắc và im lặng hơn mười phút. Dường như cô có thể cảm thấy cơn tức của anh đang dần dần tích lũy và dâng lên, chờ đợi phát tác nhưng sau đó anh cố gắng đè xuống, khi anh mở miệng nói chuyện thì giọng nói tương đối bình tĩnh.

"Hawke nói gì với em?"

"Cha anh bị bệnh."

"Đây chỉ là cái cớ của bọn họ."

"Nếu không phải thì sao?"

"Anh không nợ ông ấy cái gì cả."

"Người chết không thể sống lại." Bạch Vân ngẩng đầu nhìn anh, "Em tin anh cũng hiểu được những lời này. Người chết chính là chết nếu có muốn nói chuyện với ông ấy cũng chỉ có thể nói trong lòng, ông ấy cũng không thể nghe được"

"Anh không có chuyện gì muốn nói với ông ấy." Mặt Khấu Thiên Ngang trầm xuống, giọng nói rất lạnh.

"Có, anh nhất dịnh có rất nhiều chuyện muốn nói ông ấy." Cô dịu dàng nhìn anh, giọng nói mềm nhẹ. "Chuyện cần phải giải quyết, không phải chúng ta không nhìn đến nó không nghĩ đến nó thì nó sẽ biến mất."

"Thật không?" Anh nhìn cô, mặt không chút thay đổi hỏi lại: "Cho nên em muốn anh trở về giải quyết mọi chuyện? Lời này có vẻ dễ nghe hơn."

Bạch Vân chợt nhíu mày, cũng không tức giận, chỉ nói: "Coi như em xem tiểu thuyết quá nhiều đi."

"Phải không?" Anh mặt lạnh nói: "Nếu em hối hận thì cứ nói thẳng ra, không cần viện lý do đâu."

"Hối hận?" Cô sửng sốt, trợn mắt nhìn anh, "Hối hận cái gì?"

Anh im lặng không nói, chỉ nhìn cô, đôi mắt u ám.

"Khấu?" Thấy anh không trả lời, cô chần chờ hỏi lại.

Khấu Thiên Ngang quay mặt đi chỗ khác.

Đột nhiên hình như hiểu được gì đó, Bạch Vân thở nhẹ ra, từ đùi anh ngồi dậy, nhíu mày gọi đầy đủ tên anh: "Khấu Thiên Ngang."

Anh bất động. Cô hơi tức giận, "Quay mặt lại nhìn em."

Anh vẫn không nhúc nhích, nhưng lại đứng ngồi không yên. "Anh sẽ không về."

"Không cần nói sang chuyện khác." Bạch Vân khoan tay trước ngực, trợn mắt nhìn anh nói: "Hối hận? Anh nghĩ chuyện kết hôn của chúng ta là chuyện đùa?" Cô nhẹ giọng nói, nheo mắt lại, "Anh nghĩ em cho rằng hôn nhân chỉ là trò chơi sao?"

"Ý anh không phải như vậy" Anh quay lại nhìn cô lớn tiếng nói: "Hiện tại người nói sang chuyện khác là em, em vì sao nhất định phải gộp hai chuyện lại là một? Vì sao chúng ta lại cãi nhau vì lão già chiết tiệt kia?"

"Bởi vì lão già chết tiệt kia chính là cha anh!" Bạch Vân nổi giận nhìn thẳng anh nói: "Mà em quan tâm anh bởi vì em yêu anh. Nếu như lúc anh cầu hôn, em không yêu anh thì sẽ không đồng ý lấy anh. Hối hận? Nếu đến bây giờ anh còn hoài nghi, anh xác định người hối hận không phải là anh?

Khấu Thiên Ngang trừng cô, một câu cũng không nói được.

Trái tim Bạch Vân run lên, hơi thở cứng lại cho rằng anh im lặng là đồng ý, không có cách nào đối mặt với sự thật tàn nhẫn trước mắt, nước mắt sắp tràn mi, xoay người bỏ đi.

Anh vội vàng đưa tay giữ chặt cô.

"Buông ấyy." Cô nói, giọng run run. Hiện tại, anh xác định cô cũng có lúc phát cáu. Đối với cô anh vẫn không nắm chắc mười phần, cho dù đã kết hôn đáy lòng anh vẫn bất an.

Cô giống như ngọc Lưu Ly huyền ảo, trong suốt và mông lung hại anh có khi nhìn rõ lại đôi lúc lại cảm thấy mơ hồ.

Vẫn luôn biết, kết hôn là anh nói, yêu là anh nói, sợ cô đơn là anh nói, tất cả đều là anh nói. Cô đồng ý, cũng chỉ là đồng ý rồi nói theo anh mà thôi.

Đương nhiên anh biết lúc ấy mình có bao nhiêu chủ quan và quả quyết, bởi vì căn bản anh không muốn mình đối mặt với một khả năng khác giống như là nhất thời hôn cô, làm đồng hồ báo thức cho cô khiến cô lầm tưởng mình yêu anh.

Thật sự anh đương nhiên biết cô căn bản không phân biệt được rõ ràng, cô chỉ tự nhận là yêu anh mà thôi!

Em yêu anh, cô nói.

Ông trời, âm thanh kia mới tuyệt diệu làm sao nó như thiên âm, khiến anh muốn nghe thêm vài lần nữa.

Anh mặc kệ nguyên nhân là gì mà lại khiến cho đầu óc cô thất thường tự nhận mình yêu anh, anh chưa bao giờ cho rằng mình có cái gì đáng giá để cô yêu, tuy nhiên cô có nói nguyên nhân rõ ràng, chính anh lại hiểu được mình không tốt đẹp như trong tưởng tượng của cô, nhưng anh lại hèn hạ không bỏ qua cơ hội lần này, anh khiến cô cho rằng anh là người trong mộng của cô, anh nắm chặt lấy nó dụ dỗ cô kết hôn với anh.

Anh cho rằng mình có thời gian cả đời dù sao thì họ đã kết hôn, đúng không? Cô cũng đồng ý, một ngày nào đó cô sẽ yêu anh là yêu mà không phải đồng ý, là yêu chân chính chứ không phải ngộ nhận.

Anh rất sợ mấy cô, cô lại dễ dàng buông ấyy như vậy....

"Anh không hối hận!" Anh kéo cô lại, nóng giận nói: "Không có!"

Cô nhìn anh trong mắt còn vương nước mắt, "Em cũng không có."

Anh cảm thấy căng thẳng, kéo côvào trong ngực, giận dữ hỏi: "Vì sao chúng ta lại cãi nhau về vẫn đề này?"

Cô không vùng vẫy cũng không trả lời, chỉ vùi mặt vào ngực anh.

"Không thể cứ như vậy sao? Chúng ta đang rất tốt không phải sao?"

Cô ở trong lòng anh, ấp úng nói: "Có lẽ vì em quá tham lam, em không chỉ hy vọng mình hạnh phúc mà còn hy vọng anh hạnh phúc, thật sự hạnh phúc."

Cổ họng anh nghẹn lại, thật sự không biết nói gì, thật lâu sau mới mở miệng: "Anh rất hạnh phúc."

Cô im lặng một lúc khàn giọng nói: "Khi hạnh phúc đến sẽ rất khó từ bỏ!"

Anh cứng đờ, cơ bắp toàn thân buộc chặt. "Đừng làm bộ không cần, những lời này là anh nói với em." Cô nhìn anh, nói khẽ: "Em không muốn anh có tiếc nuối, trở về thăm ông ấy, không cần để lại tiếc nuối, nếu không sẽ hối hận cả đời, đến chết cũng không quên."

Bên ngoài cửa sổ xe cộ vẫn đông nghịt. Đồng hồ trên tường báo hai giờ, ba giờ, bốn giờ cuối cùng là chín giờ tối.

Trong tiệm cà phê, yên lặng dị thường. Bình thường ông chủ luôn dính lấy bà chủ nhưng hôm nay mỗi người một góc, nếu không có chuyện quan trọng hai người sẽ không nói chuyện với nhau. Phần lớn thời gian đều nhìn thấy ông chủ tức giận trợn mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh của bà chủ.

Không hiểu sao hôm nay tiệm không đông khách, mọi người đều không chịu nổi không khí kỳ lạ giữa hai người, cho dù dùng cơm cũng vội vã ăn cho xong liền đứng lên ra về, không ai dám ở lại.

Thật tốt quá! Bắt đầu từ giữa trưa cô không nói chuyện với anh thậm chí xem như anh vô hình! Nhìn vẻ mặt an nhàn cúi đầu đọc tiểu thuyết của Bạch Vân, khóe mắt Khấu Thiên Ngang lại bắt đầu giật giật, anh bắt mình thu hồi tầm mắt, nhưng chồng tạp chí trước mắt sớm bị anh trừng muốn rách nát, anh lại cảm thấy phiền cho nên không đến ba phút sau anh ngẩng đầu nhìn người đang ngồi ở góc uống cà phê, ăn bánh bích-quy, ưu nhàn tự tại lật từng trang tiểu thuyết của mình.

Đáng chết! Anh thật sự không hiểu vì sao cô lại kiên trì muốn anh về thăm lão già kia!

Không cần để lại tiếc nuối, nếu không sẽ hối hận cả đời, đến chết cũng không quên.

Tiếc nuối? Chỉ cần nhìn thấy lão già chết tiệt kia là anh lại sôi máu, anh sẽ không có tiếc nuối!

Trở về? Đừng nói giỡn! Lão già chết tiệt kia bị bệnh? Chỉ nghĩ thôi cũng biết đó là bọn họ đang làm trò. Anh bị mắc mưu mới là lạ! Nhưng cô lại cố tình....

Có lẽ vì em quá tham lam, em không chỉ hy vọng mình hạnh phúc mà còn hy vọng anh hạnh phúc, thật sự hạnh phúc.

Anh thất thần nhìn Bạch Vân cúi đầu đọc sách, ngọn đèn dìu dịu chiếu trên mặt cô, phác họa gương mặt xinh đẹp của cô.

Cô quá ngây thơ! Một cô gái sống ba mươi năm tại sao lại có cái ý nghĩ khờ dại đó chứ? Nhưng cho dù là như vậy, anh vẫn vì điều đó mà cảm động.

Tầm mắt nhìn từ trán cô đến hàng mi thanh tú, chóp mũi xinh xắn, làn môi mềm mại...

Âm thầm thở dài, không biết vì sao, gần đây anh cảm thấy cô càng ngày càng đẹp khiến anh không thể dời tầm mắt.

Chuyện cô trở nên xinh đẹp là thực làm cho anh càng bất an.

Mười giờ, cửa hàng đối diện đóng cửa, dần dần trên đường lại yên tĩnh. Ly cà phê đã cạn chất lỏng màu nâu kia lại được rót vào ly lần nữa, Bạch Vân ngẩng đầu thấy anh.

"Em tính cả đời sẽ không nói chuyện với anh sao?" Giọng nói của anh mang theo chút mỉa mai nhưng vẻ mặt lại là bất đắc dĩ.

Bạch Vân nhướng mày nhìn anh, "Chỉ là trở về thăm thôi, có khó như vậy không?"

"Em có biết lão già kia bị bệnh đến chín mươi chín phần trăm là giả không?" Anh ngồi xuống đối diện cô, chân dài duỗi thẳng dưới mặt bàn.

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất". Bạch Vân hít một hơi thật sâu bình tĩnh nhìn anh. "Huống chi, anh trốn tránh như vậy không phải là biện pháp, nếu như có một ngày cha anh thay đổi chủ ý đến cửa tìm anh thì phải làm sao? Đến lúc đó anh định làm như thế nào? Tiếp tục lang thang?"

Vẻ mặt anh u ám nhìn cô, im lặng không nói.

"Còn em thì sao? Anh muốn em phải làm như thế nào? Ở lại tiệm chờ anh hay cùng anh lưu lạc chân trời góc bể?". Giọng của cô rất nhẹ, nhưng mỗi câu lại nặng nề gõ vào lòng anh.

"Xem như em đồng ý, nhưng nếu có con?"

Cả người anh chấn động, đưa tay nắm bàn tay nhỏ bé đang đặt trên bàn của cô, ánh mắt sáng ngời nhìn cô, cao giọng hỏi: "Em...có?"

"Hiện tại không có nhưng tương lai sẽ có." Bạch Vân giương nhẹ khóe miệng, dịu dàng nói: "Hiểu không? Anh phải trở về giải quyết tất cả vấn đề, nếu tình huống giống như Hawke nói, ông ấy bỏ qua thì sự tình sẽ dễ dàng rồi, nếu như không phải như vậy tuy rằng một lần không thể giải quyết hết nhưng chí ít cũng có cái bắt đầu."

Nhìn vẻ mặt dịu dàng của cô, trái tim anh thắt lại bị cô lấy khả năng mang thai ra dọa làm anh sợ hết hồn. Anh không nghĩ nhiều được như vậy chỉ có mình anh bây giờ đột nhiên có thêm cô cũng đủ làm đầu óc anh choáng váng rồi.

Nhưng đứa bé, đó là kết quả tất nhiên không phải sao? Anh nghĩ... anh thích có một bảo bối lớn lên giống cô, đúng vậy, giống y đúc cô, độc lập tự chủ thông minh tài trí, xinh đẹp, một bảo bối dịu dàng lại tốt bụng....

Tầm mắt anh di chuyển từ mặt cô xuống bàn tay đang nắm chặt của hai người, cổ họng anh thắt chặt, biết rằng cả đời này sẽ không tìm được một người con gái nào giống cô cả.

Trong nháy mắt, anh hiểu được nếu có thể anh thật sự hy vọng rằng mình sẽ rộng lượng như trong suy nghĩ của cô, có thể mỗi ngày đều làm một việc thiện là một người đàn ông tốt, tuy nhiên trời biết anh là một người ích kỷ và quái gở tính tình thì táo bạo nhưng anh nguyện ý học tập để biến mình thành bạch mã hoàng tử trong lòng cô, biến thành một người đàn ông đáng để cho một cô gái nhỏ dịu dàng lại tốt bụng yêu.

Đáng chết, cho dù bắt anh trở về gặp người kia, anh cũng nguyện ý, chỉ cần có thể đến gần hình tượng của anh trong trí tưởng tượng của cô anh...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện