Sự xuất hiện của Elio ở nhà khi ngày mới còn chưa tới đã khiến Alex sửng sốt.

Đến cái cảnh hắn yêu cầu quản gia dọn bữa tối, thản nhiên ngồi đối diện dùng bữa với cô, Alex đã không còn cái mạch não nào chịu hoạt động để lý giải chuyện gì đang xảy ra.

Bộ não của cô đang bận bực tức, tiếc hận, ấm ức khi để vuột mất cơ hội đột nhập phòng của Elio tối nay.

Tất cả đều là lại cái tên dở hơi, chết dẫm này muốn ở nhà dùng bữa tối.
Thấy Alex nhìn mình chằm chằm mãi, Elio nhíu mày, ngừng tay xắn thịt, khó hiểu nhắc nhở:
- Cô nhìn tôi làm gì? Còn không mau ăn đi.
- Anh bị bồ đá hả? - Alex vứt toẹt lịch sự tế nhị qua đầu, thẳng thừng hỏi.
Miếng thịt hầm trong đĩa của Elio bay cái vèo sang bát mì lạnh của Alex do một cú xắn thịt trật tay.
Alex ngửa người né tránh nước trong bát mì bắn tung tóe lên người mình, nhìn miếng thịt được thêm bất đắc dĩ vào bát của mình như nhìn thứ sinh vật lạ:
- Tôi nghĩ khẩu phần ăn của mình đã đủ thịt rồi.

Không cần anh phải cho thêm đâu.
Elio thở hắt ra một hơi khó chịu:
- Nói năng lảm nhảm gì thế hả?
- Nếu không phải bị bồ đá thì tại sao anh lại quay về nhà? - Alex cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.
- Giờ tôi về nhà mình ăn tối mà cũng cần lí do nữa hả?
Anh về nhà mình ăn thì không cần lí do nhưng tôi thì lại muốn biết cái nguyên nhân chết tiệt nào đã cản trở kế hoạch tốt đẹp của tôi.
Alex bực bội nghĩ.

Ngoài mặt vẫn phải nhã nhặn nói:
-Thì chẳng phải anh đã nói đến sáng mai cũng không về.

Giờ thì vừa mới vào bữa tối đã có mặt ở nhà.

Đến chú quản gia còn thấy lạ nữa là tôi.
- Chơi chán rồi, muốn yên tĩnh một hôm.

mà sao cô lại ăn mì? - Elio lạnh nhạt chuyển chủ đề.
Quản gia bên cạnh đáp:

- Vì hôm nay trời có vẻ oi bức nên tiểu thư mất khẩu vị.

Tôi bảo nhà bếp chuẩn bị món mì lạnh kiểu Nhật cho tiểu thư.
Elio nhìn Alex nhăn mày không hài lòng nói:
- Đã suy dinh dưỡng thì đừng kén ăn.
Alex kỳ quái tại sao Elio cứ ghim cái vụ cô thiếu dinh dưỡng trong đầu.

Cô chống tay lên bàn, lấy hết sức gồng lên để thị uy:
- Anh nhìn đám chuột con chuột mẹ này mà còn dám nói tôi suy dinh dưỡng à? So với tôi, trông anh còn suy dinh dưỡng hơn.
Elio nhìn cơ bắp rắn chắc nổi cục cục trên tay Alex, không khỏi nghĩ về cái hôm vô cùng mất mặt khi hắn bế không nổi cô trước mặt bao nhiêu người.

Thẹn quá hóa giận, Elio quắc mắt cãi:
- Con gái có chuột thì hay ho lắm sao? Chỗ cần bự có bự được đâu.

- Elio vừa nói vừa vung tay ám hiệu ngay chỗ vùng ngực.
Alex bất giác ngó xuống ngực mình.

Ừm, tầm nhìn rất thoáng đãng, đồng bằng phì nhiêu thẳng tắp không có lấy một chút đồi núi gồ ghề nào.
Được lắm, Hổ không gầm thì tưởng là hello Kitty à?
Alex tức quá hóa cười, làm động tác khởi động cơ miệng, cô đứng dậy đạp một chân lên bàn ăn, chỉ vào chân mình, hùng hổ, tự hào nói:
- Dù bà đây không có ngực nhưng chân dài tới nách, còn có cả đường rãnh đùi đấy nhé.
Elio cũng đứng dậy, bắt chước Alex đặt một chân lên bàn, nhếch môi cười thách thức:
- Chân dài thì có gì ghê gớm.

Chân tôi còn dài hơn cả cô.
Alex bừng bừng ý chí chiến đấu chồm tới trước, đối đầu với Elio, ác độc đâm chọt:
- Đàn ông con trai so chân dài với con gái làm gì.

Chỗ cần bự thì tôi không bự chứ gì? Thế chỗ cần mạnh anh chắc gì đã mạnh.
Một ánh mắt chẳng rõ vô tình hay hữu ý lướt nhẹ qua chỗ nhạy cảm giữa hai chân Elio.
Cái liếc mắt ẩn ý cùng lời lẽ khiêu khích của Alex chính là một mũi tên trúng hai con chim.

vừa nghi ngờ khả năng của Elio vừa nhắc lại sự kiện Elio bế không nổi cô.


Hắn tức khí, túm cổ áo Alex kéo sát lại, hơi thở của hai người phà thẳng lên mặt nhau:
- Mạnh hay không cô thử là biết chứ gì! Chỉ sợ cô không dám thử! - Elio nhếch mép khiêu khích.
Alex nâng đều hai khoé môi, cong cong hai con mắt lách tách lửa giận, dùng một ngón tay nâng cằm Elio lên:
- Thử thì thử, xem ai sợ ai.

Tối nay chiến một trận phân trên dưới!
Ý chí chiến đấu dâng cao ngút trời, bốn mắt lườm nhau tóe lửa.
Giovanni đứng bên cạnh cung kính hỏi:
- Thế tối nay chuẩn bị phòng ngủ của cậu Elio hay của tiểu thư Alex ạ?
Alex lập tức lớn tiếng quả quyết:
- Phòng hắn ta!
Elio trợn mắt nhìn cô, trong lòng hắn thoáng run rẩy.

Hắn chỉ tức giận thách thức chơi thôi, Con điên này tính làm thật à? Nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể mất mặt rút lui.
Được thôi, Ngủ được một đêm thôi mà.

Có gì phải sợ.
Elio cắn răng hạ quyết tâm tử chiến với kẻ thù.
***
- Đây… là trận chiến cô nói sao? - Elio nửa tỉnh nửa mê, vừa bất đắc dĩ vừa hoang mang nhìn Alex đang loay hoay lắp ráp bộ máy chơi game to oạch.
- Chứ anh nghĩ là trận chiến gì? - Alex khó hiểu, quay đầu hỏi.

- Đàn ông với nhau là phải tử chiến bằng game.

Đây là thẻ game tâm huyết của tôi đó.

Toàn những trò giờ chưa chắc tìm được trên thị trường.

Cũng may chú quản gia có thể tìm được máy chơi game phù hợp
Alex nói luyên thuyên xong thì bỏ mặt Elio vẫn đang ngơ ngác ngồi trên giường để tiếp tục cắm dây nọ dây kia.


Elio ngẩng người một hồi rồi cũng phì cười, chống cằm nhìn bộ dạng hứng khởi của Alex, nói:
- Nếu cô muốn chơi game thì sao không nói sớm.

Tôi đã nói là có một phòng chiếu phim kia mà.

Ở đó còn có máy chơi game lập thể tân tiến nhất.
Còn báo hại hắn hồi hộp cả một buổi.
Alex sững lại, đập tay lên trán mình như nhớ ra:
- Ừ ha.

Thôi kệ đi.

Khi nào anh muốn chiến tiếp thì chúng ta qua đó.
Alex cắm dây xong xuôi cô cũng chạy lại ngồi phịch lên giường, bên cạnh Elio, thoải mái vui vẻ nói:
- Để cho công bằng thì cho anh chọn game trước đó.

Cứ chọn trò nào anh nhắm mình giỏi nhất đi.
Elio trịch thượng chỉ chỉ xuống sàn nhà phía trước giường nói:
- Từ lúc nào chó được phép lên trên giường chủ ngồi thế, bước xuống.
Xém chút là Alex giơ chân đạp thẳng cho hắn ta lăn luôn tới cái vị hắn đang chỉ nhưng cô vẫn kiềm chế được, nhẫn nhịn leo xuống.
Elio trả thù nho nhỏ xong, tâm tình cũng vui vẻ thoải mái hơn, bắt đầu ngâm nga chọn trò chơi.
Không biết ai đã từng nói đàn ông là những đứa trẻ không bao giờ lớn.

Nên rất nhanh chóng, Elio và Alex bị cuốn vào những ván game không thấy hồi kết.

Một người thì có sẵn thông minh nhanh nhạy, một người vốn đã quen đường quen nẻo nên cả hai bên khá ngang tài ngang sức.

Hễ mà bên nào thắng thì bên kia giãy nảy lên kiểu:
- Này, cô chơi ăn gian!!! - Elio gào lên bất bình.
Alex lắc lắc vai, làm bộ dạng phởn chí trêu ngươi:
- Tôi không có ăn gian.

Anh chậm chân không chạy né được boom thì là do động tác tay của anh yếu thôi.
Elio tức muốn lên huyết áp, phi thẳng từ trên giường xuống bên cạnh chỗ ngồi của Alex, gầm gừ:
- Chơi ván nữa, lần này cô biết tay tôi.
- Thua ván nữa thì đừng có mà khóc đấy nhé.
Elio lườm Alex toé lửa, không nói gì, bắt đầu chọn lại nhân vật, chọn bản đồ.


Bấm nút bắt đầu rồi mặt mày căng thẳng điều khiển nhân vật vượt ải.
Alex ngồi bên, ngó thấy thanh niên Elio chơi game vô cùng nhập tâm, khoé môi hơi nhếch lên vẻ hứng thú.

Thế là trong ván game lần này, một người thì tập trung cao độ, một người thì nhở nhơ lơ là đánh mắt sang người bên cạnh, lựa đúng lúc người kia gồng mình cho điểm mấu chốt ăn điểm thì cô lại nghiên người đổ về phía hắn, giả vờ hốt hoảng:
- ây da! Tê chân quá đi mất!!
Elio bị đẩy bất ngờ, không chút phòng bị nào nên lăn kềnh ra sàn.

Nhân vật trong game cũng lăn đùng ra chết thẳng cẳng.
Màn hình nhanh chóng tuyên bố phần thắng thuộc về Alex.
Elio sốc đến hoá đá.
Alex ngồi bên liều mạng nhịn cười nhưng thất bại.
Elio tức trợn mắt, quăng ngay và luôn bộ điều khiển trong tay mình, nhào qua túm cổ áo Alex xách lên, nộ khí xung thiên gào:
- CÔ MUỐN CHẾT HẢ!!!
ĐÙNG!!!
phối hợp với tiếng gào của Elio là tiếng sét đánh đinh tai nhức óc và một ánh chớp sáng loé hắt bay màu cái bóng của đồ vật.

Tiếng sét đánh lớn tới nỗi có thể nhận thấy rõ ràng các khung cửa sổ và đồ vật nhẹ trong phòng rung lắc theo sóng âm thanh.
Alex và Elio theo bản năng sinh tồn, lập tức ôm chầm lấy nhau, cùng co quắp người lại.

Tiếng động dần nhỏ đi, Alex mới hốt lại hồn phách, ngần ngại ngẩng lên, ngoái đầu nhìn ra cửa sổ.

Mắt nhìn những giọt mưa bắt đầu đập bôm bốp vào cửa kính, trong lòng hoang mang lẽ nào ăn gian có một ván game mà làm ông trời nổi giận thế ư?
- Anh lợi hại ghê… nổi giận tới mức gọi được hẳn sét đánh.

Doạ tôi sợ đứng tim.

Trời cuối cùng cũng chịu mưa rồi.
Không có tiếng đáp lại Alex.

Cô định thần nhận ra vòng tay Elio ôm mình chặt cứng, bàn tay dùng lực mạnh tới mức có cảm giác muốn xé toạc chiếc áo thun trên người cô.

Cơn run lẩy bẩy mãnh liệt truyền rõ ràng lên da thịt của cô.
Phụp một tiếng, điện cúp.

Xung quanh tối đen như mực, thỉnh thoảng được chiếu sáng nhập nhoạng bằng những tia sấm ngoằn ngoèo ầm ì ngoài cửa sổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện