HÁ HÁ HÁ!!! Đặc sắc đến thế luôn á?
- Mẹ ơi! thật sự có chuyện đó xảy ra luôn à? Rồi sao nữa hả?
Hàng tá câu hỏi dồn dập của cả đám đồng nghiệp vô nhân đạo, cười như thể sắp tắt thở tới nơi thả vào mặt Alex, người đang chống cằm sưng sỉa.

Cô cười gằn:
- Vui lắm hả đám sói mắt trắng này.

Cười trên sự đau khổ của người khác.

Tôi là trò đùa của mấy người à?
- Sao lại không vui? Mà cô có gì phải đau khổ? Đâu phải ai cũng có may mắn được một thiếu gia nhà tài phiệt cho phép theo đuổi.

- Jame lau nước mắt nói.
Alex nhếch môi cười khinh:
- May mắn này cho anh đó.

Anh thích thì lấy hết đi.
- Tôi đi đâu tìm thiếu gia tài phiệt để hưởng chứ?
- Lần sau có kế hoạch nằm vùng thì anh đi chuyển giới đi.

Đảm bảo sẽ thấy nhiều y hệt như chó chạy nhan nhản ngoài đường luôn.
Andrea ngồi ở đầu bàn nhịn cười một chút để nói:
- Tôi đã nói cô sống tử tế chút đi nhưng cô không nghe.

Giờ thì còn trách ai được nữa.
Alex chán nản, bức bối nằm dài trên bàn.
Maria thắc mắc:
- Nhưng mà không phải theo thỏa thuận ưu tiên ban đầu thì hai người sẽ không yêu đương sao? Hơn nữa chị còn rất quả quyết là anh ta thích đàn ông nữa mà.
Không nhắc thì thôi, nhắc tới lại làm cô cảm thấy hoang đường nhảm nhí nhưng lại hợp lý không chối cãi được.

Cô nhớ mình cũng nhảy dựng lên hỏi Elio như thế và hắn khoanh tay dựa tường, dáng vẻ vô cùng đàng hoàng, nghiêm chỉnh mà nói:
- Thứ nhất.

Tôi chưa từng nói mình không thể thích phụ nữ.

Bản thân tôi có thể yêu phụ nữ hay không, tôi cũng không rõ lắm.

Với tôi, phụ nữ là sinh vật quanh co dối trá, thâm sâu khó lường cho nên trong tôi chỉ có ác cảm, không thể thích nổi.

Chưa kể, nếu không cẩn thận còn để lại kết quả không mong muốn.

Nhưng nếu tôi thích ai đó, tôi cho rằng giới tính không quan trọng.

Nếu quan trọng việc cô là nam hay nữ thì cái tôi thích là gì? thân xác của cô sao? Thế thì cứ tìm nơi đó để thỏa mãn mình là được rồi.

Cần gì đâm đầu vào mối quan hệ yêu đương phức tạp.
Elio dừng lại một chút, phong thái nhấn nhá y hệt mấy nhà diễn thuyết.
- Thứ hai Trong hợp đồng có ghi là không can thiệp vào đời sống riêng tư của nhau tức là cô thích ai, tôi không có quyền quản.

Dù cho là thích tôi đi chăng nữa.

Nên nếu cô đã thích tôi thì tôi có thể làm gì được? Cô đâu có vi phạm hợp đồng, đúng không?
Alex ngớ người.

Lý lẽ của Elio cô cứ cảm thấy nó hoang đường mà lại hợp lý không thể cãi lại được.


Lại trùng hợp như số mệnh trêu ngươi.

Bình thường một người được nhận định là đồng tính nữ, một người thì là đồng tính nam.

Có đầu bị kẹp cửa hay mơ mộng hão huyền mới thêm cái điều kiện dở hơi ấy vào hợp đồng.

Thích viết nhiều tốn giấy hay sao?
Nhưng mẹ nó, giờ thì nó lại điểm yếu chết người của cái hợp đồng này.
- Nhưng đừng nghĩ là tôi đã chấp nhận tình cảm của cô.

- Elio hắng giọng, cố tình nói thật lạnh lùng nhưng vẫn thoáng đâu đó sự ngượng ngùng.

- Tôi chỉ là đang cho sự chân thành của cô một cơ hội thôi.

Nếu qua sáu tháng, cô vẫn không thể khiến tôi yêu cô thì cũng đừng trách tôi máu lạnh.
Elio kiêu ngạo kết thúc tuyên bố.
Anh yên tâm, tôi không ở đây đến sáu tháng đâu.
Giờ Alex không hơi đâu cảm thán cho cái bệnh tự luyến còn thích ảo tưởng của Elio.

Đã không thể quang minh chính đại kết thúc hợp đồng vậy thì ngày mai cô đánh bài chuồn là xong.

Dù sao Elio cũng không có cách nào truy cập vào dữ liệu bảo mật của cảnh sát để tìm ra cô.
Ting ting.
Aex giật mình, nhìn vào màn hình điện thoại vừa sáng lên.

Cuối cùng cũng có tin của Anna.

Cô vội nghiêng màn hình tránh đi ánh mắt của Elio.

Cô không đợi được nữa, lập tức mở tin nhắn lên xem.

Trái ngược với mong đợi của cô.
Không có một con số nào.

Chỉ có một dòng chữ
[Kế hoạch của cô là đồ bỏ đi.

Sẽ không có con số mật mã nào cho cô hôm nay.]
Cái mẹ gì thế này! Đồ lật lọng!
Alex vò đầu bức bối chửi thề.

Cô nắm chặt con điện thoại trong tay, lửa giận ngùn ngụt.

Một lần nữa cô lại phải nếm cảnh thành công gần như đã nắm chắc trong tay lại bị tuột đi mất.

Nữ thần may mắn không thọc gậy bánh xe mà là đang trêu đùa cô.
- ALex?...!- Elio thấy thái độ của Alex không đúng lắm với tình huống trong phòng, khó hiểu dò hỏi?
Alex hít sâu một hơi, ánh mắt gần như tuyệt vọng nói:
- Anh đã làm gì với Anna rồi?
Elio tưởng rằng cô lại nổi cơn ghen tị, bật cười nhẹ sau nắm tay che đi khóe miệng hơi nhếch:
- Yên tâm.

sau này Anna không đến đây làm phiền cô nữa đâu.

Nhưng mà cô cũng không được hành động như hôm nay nữa.

Tôi rất ghét những hành vi ghen tuông quá khích như vậy.

Vậy thì thế lực nào lại khiến anh cấm cửa Anna mà cho phép tôi ở lại cái nhà này vậy hả? Làm người phải công bằng chứ! sao lại phân biệt đối xử như vậy?
Phụt.
tiếng cười ẩn ý của Lucas cắt ngang câu chuyện của Alex:
- Nói không chừng hắn đã thầm thích cô từ lâu rồi thì sao?
Alex làm ngay biểu cảm vừa chê vừa kinh hãi gào lên với Maria:
- Mary, tìm giúp tôi chỗ thầy trừ tà nào càng nổi tiếng càng tốt!
Ông cụ non Henry bật cười:
- Xem chị bài xích người ta chưa kìa.

Chẳng lẽ sống chung với khuôn mặt đẹp trai như vậy bấy lâu mà chị chưa một lần rung động với anh ta à? Theo lời chị kể rõ ràng anh ta hẳn cũng là người ấm áp, biết quan tâm người khác.
Rung động à?
Alex nhíu mày nghĩ.
Cảnh tượng ngày hôm đó xuất hiện trong đầu cô.

Hôm cô bất cẩn bị lộ cơ thể.

Hắn lập tức ôm chặt, che chắn bảo vệ cô.

Lần đầu tiên cô bị ai đó bảo bọc kỹ càng như vậy.

Cảm giác bản thân đột nhiên vô cùng nhỏ bé, yếu đuối nhưng lại không thấy bất an, sợ hãi như vốn dĩ cô hay cảm nhận.

Như thể không cần lo lắng gì cả, dù trời có sập xuống cũng đã có người thay cô chống đỡ.
Nhưng như thế có được gọi là rung động không?
- Không, ai mà biết.

Chị mày còn chưa yêu đương bao giờ.

Biết rung động là thứ quái đản nào.

Tròn méo ra sao.

- Alex thờ ơ đáp.

- Đẹp thì thiếu gì người đẹp.

Kevin, Anna cũng đẹp thua kém gì hắn.
Maria giơ tay đưa ra đề nghị:
- Có cách để biết mình có rung động không đó chị Alex.

Đó là hôn một cái.

Nếu không ghét thì có nghĩa là thích đó.
Alex lập tức có vẻ ghét bỏ:
- Maria! Coi phim ít thôi, bớt tin mấy điều kỳ quái đi.

Lừa người cả đó.
Andrea ngồi nãy giờ nghe mấy đứa trẻ trò chuyện cũng ngứa miệng chen vào:
- Thôi, thôi được rồi.

Để Alex sống tử tế đi, đừng có khuyên cô ấy đi chọc ghẹo người ta rồi không chịu trách nhiệm nữa.

Trời phạt cả đám bây giờ.


Dù sao ở cái ngành này tỷ lệ ế mốc ế meo cao lắm.

Cô nhân cơ hội này tóm chặt lấy đi.
Alex hừ nhạt, xua tay:
- Không đâu sếp.

Tình yêu cả đời này của tôi là nữ thần công lý xinh đẹp quyến rũ.

Tôi sẽ biến ngay khi có được số mật mã cuối cùng.
Vậy về phía Anna thế nào rồi.

Theo lời cô nói thì có vẻ như cô ta đang rất tức giận.
Alex mở màn hình ứng dụng nhắn tin trên điện thoại chìa cho mọi người coi:
[Để cho cô có cơ hội lần nữa, Tôi sẽ tự mình lên một kế hoạch.

Cô chỉ cần giúp tôi thực hiện.

Thành công hay thất bại, tôi cũng sẽ đưa toàn bộ năm số mật mã cuối cùng cho cô một lần]
Andrea nhíu mày, nghiêm trang nói:
- Alex, tin nhắn này cho thấy cô ta đang định làm điều gì đó liều lĩnh.

Dù cho Elio có là con người thế nào thì cũng đang là công dân chịu sự bảo hộ hợp pháp của pháp luật thành phố Atlantic.

Không được làm bừa.

Nếu không tôi sẽ tống cô vào trại cải tạo.

Chắc cô cũng chưa muốn vào đó sám hối đúng không.
Ánh mắt nghiêm lạnh của Andrea khiến Alex bất giác co vòi.
- Thế nên tôi cũng đang tới bàn bạc xem có cách nào khác lấy được thông tin từ người khác không.

Hoặc có cách nào cạy két lấy giấy mời sớm không? Các đặc điểm sinh trắc của Anna tôi đã âm thầm thu thập đủ rồi.
- Không có.

Đó là cách nhất là phá khóa.

Mọi cách khác sẽ kích hoạt cơ chế tự hủy của két.

- Maria đáp.
- Thời gian quá gần.

Khó mà tiếp cận.

Còn về hướng điều tra thì có một vài manh mối nhưng vẫn còn khá mơ hồ.

Cần xác định thêm.

Nhưng có khả năng cao Atlantic chỉ là nơi tổ chức Another world chứ không có trụ sở chính ở đây.

- Andrea nói.
- Vậy các sếp ra chỉ thị gì mới không?
- Tiêu chí của night wolf từ trước tới nay là không báo cáo những thứ không chắc chắn.

nên chúng ta vẫn còn cần điều tra thêm trước khi xin chỉ thị từ các sếp.
- Nếu có tiến triển gì mới, nhớ báo cho tôi ngay.
Ting ting.
Tin nhắn của Elio.

Mặt Alex lập tức chảy dài.

biểu hiện chán nản rõ ràng tới nỗi mọi người trong phòng không cần hỏi cũng biết là ai gửi tin tới.
Andrea còn tranh thủ trêu chọc:
- Đó mấy đứa nhìn đi.

Sống không tử tế, lừa người nên gặp báo ứng ngay đó.

Andrea mà không phải sếp, chắc Alex đã gõ đầu rồi.

Cô vì cái gì? không phải vì để hoàn thành nhiệm vụ của mấy sếp trên giao cho sếp sao? Để sếp được thăng chức hay sao? Vậy mà cứ sơ sẩy là lôi cô ra chọc ghẹo.
Cô trề môi bất mãn.

Đọc tin nhắn của Elio.

Cũng chẳng có gì đặc biệt.

Chỉ là nhắn tin hỏi cô đang ở đâu.

Hắn đến đón cô đi gặp bà nội của hắn.
- Đi gặp bà nội của hắn???
Alex hoảng sợ thốt lên.

Một bà Flaco chưa đi giờ lại thêm một bà Flaco nữa? Hắn có thật lòng cho phép cô theo đuổi hắn hay không vậy? hay ý định thật sự của hắn là ngấm ngầm ép chết tình cảm của cô từ tỏng trứng nước.
****
Giovanni vừa rót cà phê cho Elio đang chăm chú xem màn hình nhắn tin điện thoại, vừa nhỏ giọng thắc mắc:
- Cậu chủ, Bây giờ gọi Lão phu nhân Flaco đến có phải tạo áp lực với cô Alex lắm không.

Phu nhân Flaco còn chưa đi.
- Tôi cần người hốt mẹ tôi về Ý.

Để bà, Anna và Alex ở gần nhau chẳng khác nào để khối thuốc nổ gần mồi lửa.

Bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan tành cái nhà này.
Tới giờ cảnh tượng cảnh tượng Alex xách Anna vứt thẳng tay xuống hồ bơi y hệt người ta vứt miếng giẻ rách vẫn còn làm hắn thấy rùng mình.

Nếu còn để Mẹ, Anna tới gần Alex, hắn nghĩ cái ngày mình nhìn thấy Alex túm đầu cả hai vật ra sàn nhà chỉ là chuyện nay mai thôi.

Nhà nuôi chó dữ, không thể không cẩn thận.
- Mà có lẽ bà tôi cũng đã phải kìm nén quá lâu để được gặp Alex rồi, phải không Giovanni? - Elio liếc nhìn chằm chằm quản gia riêng của mình.
Giovanni vẫn là bộ dạng chuyên nghiệp thanh lịch, lễ phép đáp:
- Tôi không hiểu cậu chủ đang nói gì ạ.
Elio cười mũi khinh thường:
- Dọn tráng miệng lên cho tôi thì chắc là ông hiểu chứ? không cần chuẩn bị tráng miệng mới.

Cứ đem bánh hôm qua Alex mua về cho tôi là được.
- Bánh của cô Alex mang về? Cậu chủ, lần này tôi quả thật không hiểu cậu chủ đang nói gì.

Cô Alex chưa từng mang gì về nhà.
Elio ngạc nhiên:
- Chưa từng? Vậy hôm qua bánh “nụ hôn đầu hương anh đào” ở đâu ra?
- Là do tiểu thư Anna mang đến ạ.
Elio nhíu mày không tin.

Rõ ràng hắn thấy Alex cầm trên tay hộp bánh đó nhưng Giovanni lại chắc nịch là Alex không mang cái gì về.

Vậy thì hộp bánh đó đã đi đâu rồi.
Cô ấy ăn hết? hay là cho ai khác? Bạn của Alex sao? Bạn quan trọng tới mức phải nhọc công đích thân đi mua “nụ hôn đầu hương anh đào”
Tự nhiên Elio cảm thấy khó chịu.

Giống hệt cảm giác như lúc bị tên khốn mắt mù nào đó dám tranh đồ với hắn ở mấy khu dành cho VVIP vậy.
- Cậu chủ, vậy tôi có cần chuẩn bị tráng miệng khác cho cậu không?
- Không cần.

- Elio đáp cộc lốc.

- Giovanni, bộ sưu tập của cửa hàng kia tôi dặn ông đặt lại đã gửi đến chưa?
- Thưa cậu chủ bên họ báo thêm một ngày nữa sẽ giao tới ạ.
- Báo họ hủy đặt hàng đi.
- Dạ?
Giovanni ngạc nhiên thắc mắc nhưng Elio không đáp, mặt mũi hầm hầm nhấp một ngụm cà phê.
Cô ta mang bánh cho người khác trong khi mình đang giận không về nhà? chó đần! trừ một trăm điểm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện