Mặc dù trước đây, do tính chất công việc, Alex đã không ít lần phải tiếp xúc với đám người nhiều tiền lắm của, nhưng ít khi thực sự tiếp xúc với những gia đình giàu có mấy đời hay những gia tộc lớn.

Bởi vì thành phố Atlantic chỉ là một thành phố trẻ, so với những đất nước tồn tại lâu đời từ trước thì nó giống hệt đứa nhỏ.

Cho nên có thể nói nhờ Elio.

Trong một thời gian ngắn, cô được gặp rất nhiều kiểu người giàu.

Có loại rất phách lối, ngang nhiên thở ra câu “tao có tiền!” trước mặt bao nhiêu người.

Một loại khác cũng tương tự, cứ tưởng mình là hoàng tộc thật.

Lại có kiểu người nhấc chân, nhấc tay đều thể hiện phong thái tinh tế thanh lịch hoặc khá là hiểu chuyện không có chút kiêu căng nào.

Mới đây thì Alex còn biết thêm một trường hợp nữa là không nói đến giá trị của những món đồ mang trên người chắc không ai nghĩ là người này xuất thân từ gia đình giàu có mấy đời.

Ví dụ điển hình là người đang ngồi trước mặt cô đây.

Quần áo dù xét về màu sắc hay kiểu dáng đều không quá nổi bật.

Như chú trọng sự thoải mái, tối giản nhưng không xuề xòa.
- Ha ha ha, thật sự là như vậy sao.

Đúng là định mệnh chúng ta phải làm người một nhà rồi! Không sao không sao.

Không cần lo cho bà.

Bà vừa bước ra cửa là có cả dàn taxi chờ chực tranh cướp rồi.

Còn nhanh hơn đám trẻ lề mề mấy đứa nữa.
Người vừa cười lên sảng khoái chính là bà nội của Elio.

Cũng chính là nhân vật Alex đang cảm thán vẻ ngoài bình dân của bà.
- Cũng may hai đứa nhóc các cháu còn nhớ ra để kịp về ăn tối với ta đấy.

Thú thật là ta đã đói meo vì chờ đợi mấy đứa.

Nhìn bà với vẻ ngoài tươi sáng, vừa cười nói vừa vỗ bồm bộp vào vai Elio đang ngồi bên phải bà khiến Alex thấy bà giống hệt một bà lão thân thiện dễ dàng gặp ngoài đường.

Chính là kiểu người mà nếu vô tình gặp ngoài công viên, bà và Alex có thể mời nhau ly cà phê rồi tám chuyện như thời tiết hôm nay thật đẹp chẳng hạn.
Trái ngược với vẻ tươi sáng rộn ràng như mùa hạ của bà là mẹ của Elio ngồi bên tay trái.

Âm u, lạnh lẽo, yên ắng như một ngày mùa đông.

Tựa như không muốn tham gia vào cái buổi họp gia đình bất đắc dĩ này.
Đã có một đứa con dâu không vừa mắt bà còn có cả một đứa con riêng của chồng.

Nhưng bà của Elio có vẻ chẳng lấn cấn gì với Matteo, còn rất vui vẻ ôn hòa nói:
- Mà ta không ngờ có thể gặp Max ở đây.
Matteo cười nhẹ đáp:
- Con cũng giống bà.

Muốn gặp vợ của Elio.

Muốn xem thử cô gái nào khiến em cháu giấu kỹ như thế.
Sự chú ý của mọi người lập tức đổ dồn về phía Alex.

Ánh mắt bà Flaco nhìn chằm chằm vào cô
- Ồ, vậy bé con kia là hẳn là Alex đúng không? Quả thật đúng với tưởng tượng của ta.

Nãy giờ ta nói chuyện vui quá quên giới thiệu đàng hoàng.

Ta là Charisse Flaco, là bà nội của Elis.

Cứ gọi ta là Chary.
Lúc bà nói chuyện bình thường thì vui vẻ thoải mái nhưng khi bà giới thiệu thì lại khiến Alex muốn cúi chào bà theo phong cách thường dân đối với hoàng tộc.

Cô vội vàng đứng dậy, cung kính chào hỏi:
- Chào bà.

cháu là Alex Miller.

Bà có thể gọi cháu là Alex.
- Tới gần chúng ta chào hỏi chút nào cháu gái.

Vì từ nãy giờ đã được chứng kiến tính cách xởi lởi của bà nên Alex rất thoải mái tiến lại gần.

Bà vươn tay tóm lấy vai của Alex kéo cô lại gần, thân mật cọ và hôn vào má Alex mấy lần trong sự kinh ngạc ngỡ ngàng của Alex.

Từ nhỏ tới lớn cô chưa bao giờ tiếp xúc thân mật như thế này với người mới gặp.

Hơn nữa bà còn chờ cô đáp lễ.

Cô dở khóc dở cười ngó Elio cầu cứu.
Bà anh là người Pháp hả?
Elio gật đầu.
Nhà anh bộ có truyền thống cưới vợ đa quốc gia à?
Elio nhún vai, hướng bà mình nói:
- Bà ơi, Alex không quen kiểu chào thân mật của người Pháp đâu ạ.
Bà Flaco cười xoà đáp:
- Không sao, đã là con cháu nhà Flaco thì trước sau gì cũng quen với kiểu chào hỏi của ta thôi.
Tới đây thì Alex đã thấy được bóng dáng bà đâu đó ở trong cái nết ngang ngược của Elio.

Đến Elio cũng đành hất cằm ra hiệu cho cho tuân theo lời bà.

Không còn cách nào, Alex đành chào kiểu Pháp với bà.

Xong thủ tục chào hỏi, Lão phu nhân nhà Flaco bắt đầu dùng hai mắt lòe lòe tỏa sáng quét một lượt Alex.
- Chà, ta tự hỏi không biết làm cách nào mà thằng nhóc ẩm ương nhà ta có thể có được bé con xinh đẹp chính trực này được nhỉ?
Alex cảm thấy bản thân nhận được lời khen gián tiếp nhưng lại chê bai mắt thẩm mỹ của đối phương hình như không được lịch sự cho lắm.

Nhưng khi vây xung quanh bà là con dâu và cháu trai có vẻ đẹp sánh với người nổi tiếng như thế mà vẫn mở miệng khen Alex xinh đẹp được thì nếu không phải mắt thẩm mỹ có vấn đề thì là khen xã giao.

Đừng nói xinh đẹp.

Tới hai từ chính trực Alex còn ngại mình không xứng.

Lời khen này mà vào tai đồng bọn ở văn phòng chắc thành trò cười cho họ mấy ngày.
Nhưng câu hỏi ko nhắm vào cô nên cô chỉ cười trừ, Elio mới phải là người giãy nảy phản đối:
- Là cô ấy say mê con.

Bà nội của Elio phụt cười chế nhạo không một chút giấu giếm, nói:
- Tên ngạo mạn như con mà được con bé vừa mắt trước à? Không biết tự lượng sức mình.
Elio lập tức xách cổ áo của cô kéo qua:
- Cô nói xem ai mê ai.

- Cháu mê anh ấy ạ.

- Alex ngoan ngoãn đáp, không còn thiết tha vùng vẫy hay phản kháng gì nữa.
Bà Charisse chỉ biết phì cười bó tay nhìn vẻ đắc ý kiêu ngạo của cháu mình, và vẻ chán đời của cháu dâu.

Matteo ngồi bên cạnh Elio cũng cười nhẹ một cái, khẽ lắc đầu bất lực.
Cạch.

Mẹ của Elio, phu nhân Flaco đặt nĩa phát ra tiếng xuống bàn.

Hành động này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng tầng lớp thượng lưu thanh lịch, sang quý của bà chút nào.

Cho thấy bà đã chán ngán cái buổi họp mặt gia đình vui vẻ, cười nói thân mật này lắm rồi.

Nhưng bà vẫn giữ thái độ nhã nhặn, lễ phép nói với lão phu nhân Charisse:
- Thưa mẹ, con có hơi mệt.

Con xin phép về phòng trước.
Bà Charisse cũng chẳng tỏ vẻ gì muốn bắt bẻ làm khó mẹ của Elio, cười nhẹ gật đầu đáp:
- Được.

Con cứ về nghỉ trước đi.
Chờ cho phu nhân Flaco đi khỏi, Matteo mới thở dài ái ngại nói:
- Đáng lẽ con không nên tới làm mẹ mất vui.
Bà Charisse phẩy tay phản đối:
- Con nói những lời như vậy sẽ làm toàn bộ những người còn lại ở bàn ăn này mất vui theo đó.

Đừng để ý.

Ta và Elio thì rất vui khi lâu lắm rồi mới gặp con.
Đúng vậy Max.

- Elio gật đầu đồng tình.

- Đây là nhà em.

Anh cứ thoải mái ở lại đến khi nào anh muốn.
Matteo cười hiền lành đáp lại nhưng đâu đó vẫn có sự áy náy.

Bà Charisse nhìn Matteo, thở nhẹ ra một hơi, quyết định đứng dậy nói:
- Thôi, ta cũng no rồi.

Ta đi nghỉ trước.

Mấy đứa cứ dùng bữa xong rồi đi nghỉ sau nhé.
Cả ba đứa đều hiểu là bà không thật sự sẽ đi nghỉ nhưng không ai nói lại một lời nào.

ngoan ngoãn vâng vâng dạ dạ.
- Khoan đã.

Bà nghỉ ở đâu.
Elio khựng lại, có chút đề phòng hỏi
- À, ta bảo Giovanni dọn phòng ở dưới phòng cháu cho ta rồi.

Hai vợ chồng các cháu cần gì phải dùng hai phòng?
Matteo nhíu mày thắc mắc:
- Elio và Alex ở khác phòng nhau à? Sao vậy? Cãi nhau à?
Elio và Alex lúng túng:
À thì, tụi em mới cưới nhau nên vẫn chưa bỏ được thói quen sống độc thân, thích được có không gian riêng thôi.

Không phải cãi nhau.

- Elio vụng về ngụy biện.
Matteo tin thật, cười đáp:
- Cả hai thật phóng khoáng.
Bà Charisse nhướng mày phán:
- Thói quen đó quá lãng phí trong khi nhà đã hết phòng cho khách rồi.

Hai đứa dọn vào một phòng chừa chỗ cho mọi người đi.

Hơn nữa vợ chồng ngủ cùng nhau mới bồi đắp tình cảm được.
Quả thật biệt thự mấy phòng ngủ của Elio thật sự không ngờ tới có ngày đông người cùng tới ở một lúc thế này.

Nên không còn cách nào khác, Elio và Alex bắt buộc phải chung phòng mấy ngày.

Ít nhất là cho đến khi bà nội còn ở đây.
Elio bất đắc dĩ phải gật đầu tuân theo sự sắp xếp của bà Charisse
Alex thấy cuộc hôn nhân này thật sóng gió.

Cứ một người đến là mang thêm một thử thách mới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện