Trong căn bếp của biệt thự, thơm nồng mùi kem và bơ sữa, Alex đang vừa khuấy bột vừa tự hỏi bản thân mình đang làm gì ở đây.
- Ái chà, lực tay của Alex mạnh thật, đúng là có tiềm năng làm bánh.

Bột khuấy đạt yêu cầu rồi đó.

Nhào kỹ nữa là có thể mang đi nướng rồi.

Nhưng bánh quy vị truyền thống có hơi đơn điệu.

Cháu cho thêm bột ca cao vào xem.
Bà Charisse vừa ngó xem vừa Alex làm bánh vừa chỉ dạy tận tình.

Tuy nhiên Alex thật sự không muốn làm thêm gì cả.

Cái con người chỉ có kinh nghiệm nấu nướng dừng ở mức đáp ứng nhu cầu sinh tồn cơ bản của con người như cô không ngờ mà cũng không muốn có ngày phải đích thân vào bếp làm món bánh ngọt, để chuẩn bị cho buổi trà chiều kiểu Anh với bà nội của Elio.

Quả nhiên là người Pháp lãng mạn quá mức.

Nhưng người Pháp sao lại muốn chuẩn bị tiệc trà kiểu Anh chứ?
- Alex? - Bà Charisse gọi.
- A, sao ạ? - Alex giật mình đáp.
- Cháu thêm bột cacao và sô cô la chip vào bánh quy đi.

- Bà Charisse nhắc.

- Bột cacao để trên tủ kìa.

Làm bánh thì đừng lơ đãng nhé.
Alex gượng cười vâng dạ, quay lưng là thành cười như mếu.

Thôi thì bà bảo thêm cái gì thì Alex thêm cái đó cho lành.
Alex đi đến dàn tủ treo tường, mở ra tìm lọ cacao.

Cô lập tức thấy nó được đặt trên ngăn trên cùng của cái tủ, chỗ mà cô biết chắc rằng mình với không tới.

Cô nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng lại không có cái gì cho cô đặt chân lên.

Alex đành phải nhón ngót, cố gắng chạm tay tới hộp cacao.
Đột nhiên có một dáng người cao cao áp sát sau lưng Alex.

Theo sau đó là một bàn tay đàn ông to lớn cầm lấy lọ cacao mà Alex muốn.
Cô giật nhẹ mình quay lại thì thấy là Matteo.

Anh đang một tay giúp Alex lấy xuống lọ cacao, bàn tay còn lại chạm nhẹ lên cạnh bàn.

Vô tình Alex như bị nhốt trong lòng Matteo.
Thịch.

Alex nghe tim mình khựng một cái, bất động ngó Matteo, người đang vừa đưa cho cô lọ cacao vừa cười dịu dàng nói:
- Em và bà nội đang làm bánh à? Nghe nói chiều nay hai người định tổ chức trà chiều ngoài sân nên anh ghé qua xem thử.
Alex ôm hủ cacao, có hơi căng thẳng nói:
- Ừ, cũng gần xong rồi.
- Vậy à.

Bà ơi, cháu ngồi xem được chứ?
Matteo hướng bà Charisse hỏi, đồng thời cũng di chuyển về phía bà.
Alex kín đáo thở nhẹ ra một hơi.
Bà Charisse đang trộn bột bên kia vui vẻ đáp:
- Được, cháu yêu.

Bà đang làm Tiramisu* và macaron*.

Mẻ bánh đầu tiên sẽ cho cháu nếm thử.
- Cảm ơn bà.

Còn Alex đang làm gì?
- Bánh quy socola chip bình thường thôi.
- Chà, món yêu thích của anh trong tiệc trà chiều đó.

Hi vọng anh được cho vài cái chứ?
- Được, được thôi.
Alex có chút bối rối đáp, mắt đảo quanh một lượt, chợt thấy lọ mứt anh đào nằm trong tủ.

Alex quay lại hỏi bà Charisse:
- Chary, cháu có thể thêm nhân mứt vào bánh quy không?
- Ồ, Đó là một đề nghị rất ngon đó cháu yêu à.

Nếu không quá phức tạp cháu có thể làm bánh quy nhân mứt kiểu Thụy Điển với nhân mứt trần phía trên.

Cháu muốn làm vị mứt gì.
Alex rất nhanh với tay lấy lọ mứt anh đào trong tủ, phấn chấn đưa đến cho bà Charisse.
***
Qua thêm hai công đoạn nhào bột và nướng, cả căn bếp lan tỏa mùi hương ngọt ngào của món bánh nướng.
Những chiếc bánh của bà Charisse thì không có gì phải bàn về độ đẹp mắt hay độ ngon.

thứ thu hút sự chú ý là mẻ bánh quy vừa mới nướng thơm phức của Alex đang chờ được bà Charisse thẩm định.
Khi bà Charisse cắn miếng bánh đầu tiên, Alex gần như hồi hộp nín thở chờ lời nhận xét của bà.

Và khi bà gật gù có vẻ hài lòng, cô cảm thấy hứng khởi tự hào như thể người mẹ nhìn đứa con của mình trong buổi tuyên dương nào đó.
Dù cô chưa đẻ đứa nào nhưng cô đoán chắc là vậy.
Matteo cũng vui vẻ thò tay tới định bốc lấy một miếng.

Đúng lúc có người khác đi vào, lớn tiếng nói hỏi:
- Thơm vậy? Nghe Giovanni nói mọi người đều tập trung xuống nhà bếp làm bánh ngọt cho trà chiều hả? Làm bánh gì thế?
Elio ở ngoài cửa, thong thả tiến vào nhà bếp.


Trên thân trang phục gọn gàng chỉnh chu như vừa mới đi ra ngoài về.
- Đưa mẹ đi sân bay xong rồi à? - Bà Charisse hỏi.
Elio gật đầu:
- Vâng.

Cháu đứng dưới nhìn cho tới khi máy bay cất cánh luôn.

Đảm bảo mẹ không thể lang thang đâu đó được.
Bà Charisse cười bất lực, ngoắc tay:
- Lại đây đi.

Cháu về đúng lúc lắm.

Bánh của Alex cũng vừa ăn được, kịp cùng chúng ta tham gia buổi uống trà luôn.
Elio ngạc nhiên:
- Alex làm bánh á? bánh gì?
Alex hứng khởi bốc một chiếc bánh quy nhân mứt anh đào chìa đến trước mặt Elio, khoe khoang:
- Bánh quy nhân mứt anh đào đó.

Bà mới ăn thử cái đầu khen ngon.

Anh ăn thử xem.
Elio nhìn miếng bánh quy thơm lừng và ánh mắt long lanh trông đợi của Alex, không kìm được khóe môi cong lên đắc ý, vừa vui vẻ vừa cưng chiều.

Miếng bánh đầu tiên là cho mình đấy nhá.

Rất biết cách cư xử.

Cộng mười điểm.

À không, còn chủ động muốn đút cho mình.

Cũng biết cách tán tỉnh rồi đó.

Cộng thêm mười điểm nữa.
Đúng là sau khi bị hắn mắng một trận đã có ý thức theo đuổi một chút.

Chủ động dỗ người.
Elio niệm tình cô biết cách cư xử như thế nên thuân theo ý Alex, cúi xuống há miệng cắn miếng bánh trên tay cô.

Nhai một vài cái rồi rất công tâm nhận xét:
- Nuốt được.
Matteo cười khổ hình như đã dự đoán trước được tình huống bày.

Bà Charisse lại có biểu hiện muốn gõ đầu thằng cháu ngu.
Alex chỉ đơn giản bật cười.


Không độc miệng không phải Elio mà.

Nhưng cô tự hiểu đó có nghĩa là không dở rồi.

Cô cũng không ảo tưởng mình có thể làm ngon tới mức khiến Elio khen nức nở.

Lời này của hắn rất chân thật, đáng tin hơn của bất cứ ai.
Thế nhưng hắn không có tay cầm ăn à? Lười đến mức dám để cô đút.
Alex cầm lấy tay của Elio, đặt miếng bánh vào bàn tay hắn:
- Nuốt được thì cầm lấy nuốt hết đi.
Nghe như cô không vui vậy dù Elio biết đây là kiểu nói chuyện bình thường của hai người.
Matteo lại cứ tưởng Alex không vui thật nên mới vươn tay lấy một miếng bánh quy mứt muốn ăn thử để khen ngợi Alex.
Nhưng tay vừa đụng vào miếng bánh đã bị Alex chạm nhẹ vào tay, ngăn lại:
- Không phải anh thích bánh quy socola chip sao? - Alex không nóng không lạnh hỏi.
Matteo lúng túng đáp:
- À, anh cũng muốn thử xem bánh quy nhân mứt anh đào.
- Xin lỗi, cái này… bánh nhân mứt em làm ít lắm.

Anh thử bánh socola đi.

- Alex có chút ngần ngừ nói.
Câu này của Alex dịch ra có nghĩa là bánh nhân mứt anh đào được làm riêng cho Elio.

In đậm, in nghiêng, gạch chân để nhấn mạnh.
Cả bà Charisse, Matteo đều có thể tự phiên dịch.

Riêng Elio còn biết lí do tại sao lại là là vị mứt anh đào nữa kìa.

Chắc hẳn là cô đã rất biết lỗi về mấy chiếc bánh "Nụ hôn đầu hương anh đào" nên đặc biệt cố ý làm vị anh đào mà hắn thích để dỗ hắn.

Chó ngốc thấy vậy mà rất tinh tế, có tâm.

Xứng đáng được cộng thêm một trăm điểm.

Vừa hay cứu vớt được điểm EQ âm dưới mực nước biển của cô trước đây.
Matteo sượng sùng buông tay khỏi miếng bánh, cười ngại:
- À, xin lỗi.

Hóa ra là vậy.

Anh không để ý.
Elio trưng hẳn hai chữ hãnh diện trên mặt nhưng miệng vẫn như chê trách nói:
- Có mấy cái bánh đừng keo kiệt.

Max ăn một cái thì đã sao.
Alex liếc mắt, vươn người nói nhỏ:
- Cái này là để đền cho mấy cái bánh yêu thích của anh bị tôi ăn hết.

Anh cho thì không sao nhưng mà đừng có cằn nhằn vụ bánh trái này với tôi nữa đó.
Elio phụt cười mũi, không nói gì.

Vẫn lấy một chiếc bánh nhân mứt đặt vào tay Matteo:
- Cho anh một cái ăn thử tay nghề của vợ em.


Còn lại là của em.
Khoe khoang tình cảm.

Đây chính xác là kiêu ngạo khoe khoang.
Nụ cười trên môi Matteo vốn đã gượng gạo, nay càng thêm cứng ngắc khi nhìn miếng bánh nho nhỏ ngon lành trên tay.
Bà Charisse đành an ủi Matteo bằng cách đặt thêm lên tay anh một chiếc bánh Macaron màu cam bắt mắt, giả vờ chê bai hai đứa cháu bên kia:
- Đây Max, ăn bánh của bà này.

Đừng có thèm bánh tình yêu của hai cái đứa xấu tính đó.

Ngang nhiên thể hiện ân ái trước mặt những người độc thân.

Thật độc ác.
Matteo thuận theo bà Charisse, đặt lại cái bánh quy nhân mứt vào khay và bắt chước bà nhìn Elio và Alex bằng ánh mắt chê bai nói:
- Đây, trả nè.

Anh không dám ăn bánh tình yêu của vợ chồng mới cưới ngọt ngào đâu.

Anh ăn bánh của bà ngon hơn.
Alex có khổ không thể nói, vờ như mình không nghe thấy gì hết.

Hai người cứ thử nửa đêm bị dựng đầu dậy, cãi nhau ỏm tỏi, đá thúng đạp nia như trẻ nít lên ba vì mấy cái bánh xem có phải chạy đi nịnh nọt thế này không.

Cô là bắt đắc dĩ phải dỗ người để được yên thân thôi.
Elio thì ngồi bên cạnh với vẻ dương dương tự đắc nhìn Alex bỏ riêng những chiếc bánh nhân mứt vào đĩa cho mình.

Hắn không ngờ mắng một trận, Alex lại tiến bộ vượt bậc như vậy.

Chủ động làm bánh còn là làm theo khẩu vị của hắn.

Dù không ngon lắm nhưng cô đã chịu khó dỗ người thì cũng xứng đáng được thưởng.
- Alex.
Alex nghe tiếng gọi của Elio thì quay lại, nhìn thấy Elio cong cong mắt cười mỉm nhìn cô, chỉ chỉ vào một bên má chìa ra của hắn, nói:
- Chỗ này nè.
Alex ngẩn người, não phải dành ra mấy giây mới dám giải mã xong hành động của Elio.

Nhưng vẫn không dám tin Elio dám yêu cầu như vậy trước mặt bà Charisse và Matteo.

Trong khi Alex chần chừ không dám động thủ trước ánh mắt tò mò của hai người kia nhìn hai người.

thì Elio vẫn cứ thản nhiên lặp lại hành động kia để hối thúc.
Diễn cảnh tình cảm thì diễn.

Hôn môi còn hôn rồi.

Còn ngại gì hôn má.
Alex hít sâu một hơi, quyết tâm nhoài người tới gần, mổ một cái chóc lên má Elio.
Sáu cặp mắt trợn tròn kinh ngạc nhìn cô.

Ngay cả cái người mặt dày đưa ra yêu cầu này còn đang cau mày nhìn cô với vẻ không dám tin.
Ủa? cô làm sai sao? Hay không đủ.
Alex hoang mang nhìn lại hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện