Kỳ Hinh vẫn cho rằng Lăng Thiếu Đường tạm dừng công việc hai tuần, đi cùng cô tới bảy nơi bị xảy ra thảm họa là một sự lựa chọn không hề sáng suốt.

Tuy lấy danh nghĩa là nghỉ ngơi để đi cùng cô nhưng thực tế thì lại là một chuyến công tác với cường độ cao.

Bởi vì, sau khi nắm được những thông tin cần thiết về bảy thành phố bị thiệt hại, cô mới nhạn ra hai tuần thật sự là hơi căng.

Bảy khu vực bị xảy ra thiệt hại phân bổ ở năm quốc gia khác nhau, dù có ở trong cùng một đất nước thì hai khu vực cũng cách nhau rất xa.

Điều này tương đương với việc Kỳ Hinh và Lăng Thiếu Đường có mười bốn ngày để đi lần lượt năm đất nước, tới thị sát từng khu vực bị thiệt hại.

Không còn nghi ngờ gì nữa, đây đích thực là một chuyến công tác cực kỳ vất vả.

Cho nên, Kỳ Hinh cho rằng Lăng Thiếu Đường điên thật rồi!

Lần này, tin tức về việc khảo sát được phong tỏa, công tác giữ bí mật được làm rất khá, không có truyền thông đưa tin nên hành trình của hai người cũng thuận lợi hơn nhiều.

Khi vừa xuống máy bay, các quan chức chính phủ địa phương đã đứng nghênh đón sẵn, cảnh tượng hoành tráng không khác gì đi đón nguyên thủ quốc gia.

Nhưng, trong mắt Kỳ Hinh thì đây là một chuyện cực kỳ không thoải mái!

Khi thấy cảnh tượng này, hàng lông mày lá liễu của cô hơi nhíu lại.

Cô quay mặt nhìn Lăng Thiếu Đường đang không hề có vẻ gì là kinh ngạc rồi hỏi:

- Bọn họ có cần khoa trương đến mức này không? Đôi mắt thâm thúy của Lăng Thiếu Đường được chiếc kính râm che khuất, cho nên Kỳ Hinh không thấy gợn sóng lăn tăn trong đôi mắt anh.

Khóe môi kiêu ngạo của Lăng Thiếu Đường hơi mím lại, giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên trên đỉnh đầu Kỳ Hinh:

- Hiện giờ tất cả mọi người đều biết tứ đại tài phiệt đang quan tâm đến hạng mục này, vậy nên trong mắt bọn họ, chỉ cần là tài phiệt đến đây thì đều là “vua giá lâm”, sao bọn họ có thể không khoa trương được chứ?

Kỳ Hinh bất đắc dĩ lắc đầu:

- Thà làm mọi chuyện trong im lặng còn hơn!

Lăng Thiếu Đường ôm eo Kỳ Hinh, nở nụ cười:

- Ngốc ạ, em tưởng rằng muốn được đặt chân vào khu vực xảy ra thảm họa thì không cần thông qua những quan chức chính phủ này ư? Dù sao thì em cũng đâu phải là người của nước họ.

- Nhưng bọn họ gióng trống khua chiêng như vậy, chắc chắn giới truyền thông sẽ chú ý tới. Em không muốn đến lúc đó mọi người lại nói chúng ta đang “vẽ chuyện”.

Kỳ Hinh hơi lo lắng.

Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thong dong, bàn tay to vỗ vỗ lên người Kỳ Hinh hai cái:

- Yên tâm đi, bọn họ tự khắc sẽ xử lý chuyện liên quan đến giới truyền thông, chúng ta muốn thế nào, bọn họ đều rõ cả.

Kỳ Hinh cũng yên tâm phần nào.

Lăng Thiếu Đường vừa nói xong, mấy quan chức chính phủ lập tức vây quanh hai người.

Thời gian, dù sao thì cũng vì một vài chuyện quan trọng hoặc bởi con người mà trở nên có ý nghĩa.

Trong khoảng thời gian này, Kỳ Hinh đã hiểu được sâu sắc ý nghĩa đáng quý của những sinh mệnh.

Khi lần đầu tiên đặt chân vào khu vực bị thảm họa, trong lòng cô cực kỳ đau đớn.

Nhân loại thật là nhỏ bé, một khi tai họa ập xuống, con người không thể thoát được, chỉ có thể sợ hãi và bất lực.

Động đất, sóng thần, lũ lụt, hàng loạt thiên tai xảy ra như Thượng Đế đang ra tay trừng trị nhân loại. Chỉ trong vòng một đêm đã chôn vùi cả một thành phố, những gia đình, sinh mệnh con người bị hủy diệt đến mức gần như không còn dấu vết.

Trong mấy ngày này, Kỳ Hinh tuy đã đi qua nhiều đất nước khác nhau, tuy mỗi nơi đều có ngôn ngữ riêng, màu da khác biệt, nhưng ánh mắt của bọn họ đều giống nhau.

Trong mắt họ, Kỳ Hinh thấy được sự bất khuất mà những thảm họa không thể vùi dập.

Bọn họ khát vọng, khát vọng được gặp lại gia đình của mình một lần nữa, khát vọng được đoàn viên cùng người thân, tất cả khát vọng ấy đều hết sức chân thật, nhưng hiện thực thì lại bị thương nghiệp hóa hết cả.

Bóng đêm càng trở nên nặng nề hơn, vì đã từng chứng kiến cảnh sinh ly tử biệt, nhìn những hình ảnh xót xa về đống phế tích nên bầu trời đêm không còn lãng mạn nữa.

Kỳ Hinh co người ngồi trên sofa trong khách sạn.

Vì mỗi nơi họ đến, các quan chức chính phủ đều sắp xếp rất ổn thỏa, thậm chí còn đặt cả phòng khách sạn cho bọn họ.

Cô chăm chú nhìn tập tài liệu trong tay, tay trái không ngừng lật giở tài liệu, tay phải lắc lắc cái bút.

Một đầu bút bị cô cắn nhẹ, Kỳ Hinh đang đặt câu hỏi cho bản thân mình, đôi mắt như vì sao sáng rực rỡ.

Bữa tối, Lăng Thiếu Đường ăn cùng Kỳ Hinh, các quan chức chính phủ không dám làm phiền. Sau bữa tối, Lăng Thiếu Đường mới tiến hành trao đổi cùng mấy người đó, mãi cho đến khuya anh mới về khách sạn.

Khi Kỳ Hinh mặc váy ngủ bước ra từ phòng tắm, Lăng Thiếu Đường đã ngồi ở vị trí cô vừa ngồi, cẩn thận xem tài liệu trên mặt bàn.

Kỳ Hinh hơi ngẩn người, rồi lập tức bước lên:

- À, đây chỉ là ý tưởng ban đầu của tôi, còn chưa được định hình rõ ràng, cho nên...

Kỳ Hinh hơi ngượng, cô muốn lấy lại tập tài liệu.

- Không, đề xuất của em tốt lắm.

Ngoài dự đoán của Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường lại nắm chặt lấy tập tài liệu, nhẹ nhàng lên tiếng.

Đôi mắt Kỳ Hinh sáng ngời, cô hưng phấn nói với Lăng Thiếu Đường:

- Thật không? Anh thật sự cho rằng ý tưởng này hay lắm sao?

Khóe miệng Lăng Thiếu Đường cong lên một nụ cười:

- Đương nhiên rồi! Dựa trên suy nghĩ của em, chỉ cần đưa ra được một chủ đề cố định xuyên suốt bảy khu vực bị thảm họa thì sẽ có ý nghĩa cực kỳ lớn.

Đôi mắt Kỳ Hinh cực kỳ vui thích, tia sáng rạng rỡ di động, càng thêm động lòng người.

Lăng Thiếu Đường cười rồi đứng dậy, ấn vai Kỳ Hinh để cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, sau đó đưa tay kéo chiếc khăn quấn trên đầu cô xuống.

Kỳ Hinh kinh ngạc, định đứng dậy nhưng lại bị Lăng Thiếu Đường ấn xuống.

- Để tóc ướt đi ngủ dễ bị cảm lạnh.

Nói xong câu đó, Lăng Thiếu Đường bèn cầm lấy máy sấy.

- À… tự em làm được rồi!

Kỳ Hinh không quen lắm.

Lăng Thiếu Đường sấy tóc cho phụ nữ ư?

Cảnh tượng như vậy, Kỳ Hinh chưa từng tưởng tượng ra bao giờ.

Ánh mắt Lăng Thiếu Đường đầy trìu mến, bên môi cũng nở nụ cười yêu chiều.

- Không, cứ để tôi làm cho!

Ngữ khí tuy mềm nhẹ nhưng không cho phép người khác cự tuyệt.

Bàn tay to của anh hết sức nhẹ nhàng, rõ ràng Lăng Thiếu Đường sợ mình quá tay sẽ khiến Kỳ Hinh bị đau.

Sau khi chỉnh máy sấy xong, làn gió nóng từ chiếc máy sấy thổi đến mang theo cả hơi thở đàn ông của Lăng Thiếu Đường, vây quanh lấy Kỳ Hinh.

Nhất thời, sự căng thẳng của cô được bình ổn trở lại, cô cảm nhận được sự dè dặt cẩn thận của Lăng Thiếu Đường, bèn đưa mắt nhìn anh qua chiếc gương.

Phía sau là người đàn ông điển trai, khuôn mặt lạnh lùng lúc này đầy ôn hòa, trong mắt cũng đầy ý cười nhẹ nhàng.

Trái tim Kỳ Hinh đập “thịch” một tiếng, đôi mắt cũng dường như trở nên mơ hồ hơn.

Lúc này, Lăng Thiếu Đường dịu dàng như người yêu, thể hiện tất cả sự cưng chiều ra ngoài, hoàn toàn không hề có chút gì ngông cuồng hay chuyên chế của ngày trước.

Nếu ngay từ đầu Lăng Thiếu Đường đã như vậy, vậy thì cô và anh…

Kỳ Hinh cắn môi, chỉ còn biết cười khổ trong lòng.

Nhân sinh chính là như vậy đó, nếu tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp thì đâu cần mất thời gian cưỡng cầu làm gì?

Đứng sau lưng Kỳ Hinh, Lăng Thiếu Đường lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.

Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày phục vụ một người phụ nữ như thế này. Khi những ngón tay thon dài của anh nhẹ nhàng chạm vào mái tóc mềm mại của Kỳ Hinh, anh cảm thấy cực kỳ xúc động, trong lòng cảm thấy rất cảm động.

Lăng Thiếu Đường không thể không thừa nhận, cô gái trước mắt đây đã in sâu vào lòng anh, từ đôi mắt trong veo của cô, lúm đồng tiền khi cô nở nụ cười có chút bi lụy, cả tính cách quật cường…

Tất cả mọi thứ đều hằn sâu trong trí óc anh, không tài nào xóa đi được.

Kỳ Hinh như một đóa hoa tuyệt đẹp đang nở rộ. Hai năm trước, cô gieo mầm mống vào lòng anh, còn giờ nó đã nảy mầm, mọc rễ, chiếm cứ trái tim anh.

Vậy nên, đóa hoa mỹ lệ này chỉ có thể thuộc về anh, tuyệt đối không để cho kẻ khác hái đi mất.

Bầu không khí lãng mạn nhẹ nhàng quanh quẩn trong phòng.

- Có làm đau em không?

Lăng Thiếu Đường chưa bao giờ cẩn thận như vậy.

- Không, không đau.

Trái tim Kỳ Hinh cũng bắt đầu những nhịp đập không theo quy tắc, cô cố gắng đè ép nó xuống.

- Vậy là tốt rồi.

Lăng Thiếu Đường nhẹ giọng nói, giọng điệu đầy dịu dàng và ấm áp.

Sắc mặt Kỳ Hinh dần trở nên đỏ hồng, cô trốn tránh ánh mắt của Lăng Thiếu Đường, nói:

- Đúng, em nghĩ tới một chủ đề!

Lăng Thiếu Đường hơi nhíu mày lại, khi thấy ánh mắt trốn tránh của Kỳ Hinh, anh cúi đầu cười:

- Chủ đề gì?

Anh nhẹ giọng hỏi.

- Nhân đức, chủ đề là “Nhân đức”!

Ánh mắt Kỳ Hinh lóe sáng, những đốm nhỏ sáng long lanh trong đôi mắt khiến người khác phải trìu mến.

Lăng Thiếu Đường nở nụ cười tao nhã: “Em dùng từ này để hình dung về thương nhân, quả là đang khen tặng rồi”.

Kỳ Hinh mỉm cười, không nói gì.

Sau khi thấy tóc cô đã khô, Lăng Thiếu Đường tắt máy sấy đi, rồi nói:

- Ngày mai em không cần đi!

Kỳ Hinh kinh ngạc, lập tức đứng dậy hỏi:

- Tại sao?

Lăng Thiếu Đường lười nhác nằm trên giường, nói:

- Trước mắt ở đó sẽ còn xảy ra dư chấn, cho nên em không đi được!

- Em không thể đi? Ý anh là ngày mai anh đi một mình?

Kỳ Hinh kinh ngạc.

Lăng Thiếu Đường mỉm cười:

- Ngày mai tôi cần bàn bạc một số chuyện cụ thể với các quan chức, cho nên em không cần gấp gáp.

- Nhưng, nếu vẫn còn dư chấn động đất thì vẫn sẽ có nguy hiểm, anh... – Kỳ Hinh lo lắng nói.

Lăng Thiếu Đường mỉm cười:

- Dư chấn nếu có thì chỉ có lúc giữa trưa, tôi đi vào tầm xế chiều, em yên tâm đi! Nhưng, dù vậy thì em cũng không thể đi được.

Kỳ Hinh cắn môi, cô muốn nói gì nữa nhưng Lăng Thiếu Đường đã duỗi tay ra, kéo cô vào trong lòng.

Sau đó anh xoay người lại, bao trùm lên cơ thể Kỳ Hinh.

Kỳ Hinh kinh ngạc, vô thức chắn tay trước ngực Lăng Thiếu Đường.

- Anh... anh đừng như vậy!

Cô bắt đầu trở nên mất tự nhiên, nhất là khi hơi thở ấm áp của Lăng Thiếu Đường bủa vây, cô lại bắt đầu cảm thấy hơi sợ.

Lăng Thiếu Đường buồn cười khi thấy biểu cảm của Kỳ Hinh, hàng lông mày hơi nhăn lại, gò má ửng hồng, đôi mắt sáng... thoáng chốc khiến anh sôi trào nhiệt huyết.

Ánh mắt anh đầy thương tiếc và yêu thương, anh tuyệt đối sẽ không để cô phải mạo hiểm.

- Ngày mai ngoan ngoãn ở khách sạn đợi tôi về!

Giọng nói tràn ngập sự yêu chiều.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện