An Vũ Ân được Lăng Thiếu Đường đưa đến một biệt thự xa hoa, nơi này cách xa sự ồn ào của khu vực nội thành, khắp nơi tràn ngập hương vị của tự nhiên.

An Vũ Ân sợ đến ngây người, bởi vì cô nhìn thấy một căn phòng ngập tràn hoa hồng.

- Sinh nhật vui vẻ, Vũ Ân! – Lăng Thiếu Đường ôm cô từ sau lưng, nhẹ giọng nói.

- Sao anh biết được? An Vũ Ân vui mừng hỏi. Từ sau khi mẹ bệnh nặng, lâu lắm rồi không có ai chúc mừng sinh nhật cô.

Lăng Thiếu Đường mỉm cười: “Hôm nay đến đây để chúc mừng sinh nhật em, quan trọng là cái này!”

Anh mở bàn tay ra, bên trong là một chiếc hộp nhỏ tinh xảo, được gói rất cẩn thận, nhìn qua cũng biết xa xỉ đến mức nào.

- Đây là gì vậy? – An Vũ Ân cắn môi không hiểu.

- Mở ra xem đi! – Lăng Thiếu Đường đưa chiếc hộp đến trước mặt An Vũ Ân.

An Vũ Ân dè dặt cầm lấy chiếc hộp, rồi từ từ mở ra...

Trái tim cô đập thịch một tiếng, một chiếc nhẫn xa hoa xuất hiện ngay trước mắt.

Anh tặng nhẫn cho cô, chẳng lẽ anh muốn...

An Vũ Ân ngẩng phắt đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt.

- Thiếu Đường... anh... – Cô hỏi mà hơi run run.

- Anh muốn dùng chiếc nhẫn này để trói buộc em một đời một kiếp, em đồng ý không? – Lăng Thiếu Đường nhìn ra sự hoảng loạn trong mắt cô, anh cất giọng đầy kiên định.

Hạnh phúc như cơn hồng thủy bao phủ lấy khắp trái tim An Vũ Ân, cô vui sướng nhìn Lăng Thiếu Đường, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt dây, rơi tí tách.

Cô gật đầu, ôm chặt lấy Lăng Thiếu Đường.

- Vũ Ân, đợi khi nào em tốt nghiệp, chúng ta sẽ lập tức cử hành hôn lễ! – Lăng Thiếu Đường thì thào bên tai cô.

An Vũ Ân kích động nói không nên lời, nước mắt của cô làm ướt một khoảng áo sơ mi của anh.

Năm nay là sinh nhật khó quên nhất của cô. Cô mất đi người mẹ yêu thương, nhưng đồng thời lại có được người đàn ông yêu mến.

Màn đêm buông xuống, An Vũ Ân nằm trong ngực Lăng Thiếu Đường, để mặc bàn tay anh vuốt tóc mình. Hai người không bị ai làm phiền, anh anh em em suốt cả một ngày.

Bữa tối qua đi, An Vũ Ân thẹn thùng nói với Lăng Thiếu Đường: “Thiếu Đường, thật ra em cũng có một món quà muốn tặng anh!”

- Hôm nay là sinh nhật em, em còn muốn tặng anh quà gì? – Câu nói của cô khiến anh cảm thấy ngứa ngáy, dục vọng trong lòng nhất thời dâng lên.

- Ừm, em có một món quà đặc biệt muốn dành tặng anh! – Cô càng nói càng nhỏ.

- Cái gì cơ? – Anh nghe không rõ, mà sự say mê của cô lại càng khiến anh thích thú.

- Em nói là, em muốn dùng bản thân mình làm quà tặng cho anh! – Nói xong, cô cúi gằm mặt xuống, hai má nóng như lửa.

Lăng Thiếu Đường chấn động, trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà anh kích động, không nói ra lời.

- Em... em thật sự nguyện ý? Vũ Ân?

Anh nói rất nhẹ, cẩn thận ôm lấy cô từ sau lưng, giọng nói mang theo tình cảm mãnh liệt.

- Vũ Ân...

Dường như có thiên quân vạn mã đang nhiệt tình càn quét, dục vọng bị nhốt ngàn năm bỗng được phóng thích, điên cuồng quét tới.

Anh không kìm lòng được, hôn lên môi cô, má cô, mũi cô, rồi chậm rãi xuống đến cổ cô, bộ ngực trắng nõn của cô, nhẹ nhàng cởi quần áo ra, hai người lại càng tiếp xúc thân mật hơn...

- Đừng sợ, anh sẽ thật dịu dàng, thật dịu dàng, Vũ Ân...

- Ưm...

Màn đêm dịu nhẹ như thế, càng tăng thêm sự nhiệt tình của hai người yêu nhau, mãi đến khi ánh hửng đông lấp ló...

* * *

Thanh Vận Viên, biệt thự của nhà họ Lăng.

- Cái gì? Thiếu Đường, con nói lại lần nữa đi! – Giọng nói của Lăng Diêu Hồng cao lên, đầy uy nghiêm.

Lăng Thiếu Đường lười nhác duỗi hai chân ra, không hề sợ hãi lửa giận của bố mình.

- Con vừa nói rất rõ ràng rồi, con và Vũ Ân sẽ kết hôn! – Anh lặp lại một lần nữa.

- Làm càn! Con đúng là liều lĩnh! Con còn trẻ không hiểu chuyện, nhưng bố không ngờ lại nghe mấy lời linh tinh này từ chính miệng con nói ra! – Lăng Diêu Hồng lớn tiếng nói.

- Bố, bố đừng nóng giận, anh cả thật sự rất yêu Vũ Ân, bố cũng đừng... – Lăng Thiếu Nghị vội giảng hòa.

- Im miệng! Bố còn chưa nói đến con đâu. Anh cả con đưa An Vũ Ân đến Havard để học, có phải con cũng nhúng tay vào giúp đỡ phải không? – Lăng Diêu Hồng chuyển hướng sang Lăng Thiếu Nghị.

- Bố, việc này không liên quan đến Thiếu Nghị, tất cả đều là do con sắp xếp, con nói rồi, đợi An Vũ Ân tốt nghiệp, bọn con sẽ cử hành hôn lễ!

Lăng Thiếu Đường liếc mắt ra hiệu cho Lăng Thiếu Nghị, bảo anh ta không được nói thêm gì nữa.

- Con dám? Nếu con thật sự muốn kết hôn thì cũng phải tìm một gia đình môn đăng hộ đối. Bố nói cho con biết, bố kiên quyết không đồng ý để An Vũ Ân bước chân vào nhà họ Lăng này! – Lăng Diêu Hồng tức giận đến mức râu dựng ngược cả lên.

- Môn đăng hộ đối? Hừ, được lắm, con xin rửa tai lắng nghe, bố muốn con dâu của nhà họ Lăng phải là ai? – Lăng Thiếu Đường cười lạnh, thẳng thắn hỏi Lăng Diêu Hồng.

- Cô con gái Kỳ Hinh của nhà chú Kỳ hiện đang học ở trường Cambridge, đợi con bé tốt nghiệp, con phải lấy con bé ấy làm vợ! – Lăng Diêu Hồng cũng nói thẳng.

- Hừ! Đây là cái mà bố gọi là môn đăng hộ đối ư? Theo con được biết, sản nghiệp nhà họ Kỳ không bằng một góc nhà họ Lăng đâu!

Lăng Thiếu Đường cất giọng khinh miệt. Môn đăng hộ đối là giả, bắt anh cưới người khác mới là thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện