Tại công ty con của tập đoàn quốc tế Lăng thị ở Italy.

- Thưa anh… thưa anh… anh không có hẹn trước nên không thể vào được, thưa anh… – Giọng nữ gấp gáp vang lên.

Ngay sau đó, một tiếng rầm vang lên, cửa phòng tổng giám đốc lập tức bị đẩy ra.

- Anh Lăng, xin lỗi anh… Anh đây nhất định phải muốn gặp anh, tôi không ngăn được…

Thư ký tổng giám đốc gấp gáp lên tiếng, cô căng thẳng nhìn Lăng Thiếu Đường đang ngồi trong phòng.

Xong rồi, chắc chắn lần này cô sẽ bị đuổi việc rồi! Cô nhắm chặt mắt lại, chuẩn bị tinh thần nghe Lăng Thiếu Đường mắng.

Tuy rằng tổng giám đốc chỉ đến công ty con làm việc có mấy ngày nhưng sự lạnh lùng của anh khiến tất cả mọi người đều nơm nớp lo sợ, mọi người lao vào làm việc, không ai dám lơ là chức trách.

Vốn ở công ty con cũng có vài người muốn lợi dụng sắc đẹp để leo lên đầu người khác nhưng bây giờ chẳng ai dám thở mạnh. Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, mấy cô ả đã được lĩnh hội sự uy nghiêm và lạnh lùng của tổng giám đốc.

Lăng Thiếu Đường ngẩng đầu nhìn người vừa xông vào rồi nói với cô thư ký đang run lên vì sợ: “Được rồi, cô ra ngoài làm việc tiếp đi!”

Cô thư ký ngẩng đầu lên, cô tưởng như mình đang nghe một vị thần ban ơn, cảm động đến mức suýt khóc, chạy ra ngoài nhanh như chớp.

Sau khi đóng cửa vào, cô vô lực tựa người vào bàn làm việc, thở phào nhẹ nhõm.

- Lăng Thiếu Đường, anh có ý gì? – Người xông vào phòng tổng giám đốc chính là Tuyên Tử Dương, khuôn mặt khôi ngô của anh lúc này tái nhợt, hai mắt vằn tia máu đỏ, rõ ràng là không được nghỉ ngơi đầy đủ.

Trước giờ Tuyên Tử Dương nổi tiếng là người có tác phong nhanh nhẹn, phong thái hết sức tao nhã nhưng sau khi gặp Lăng Thiếu Đường, tất cả mọi thứ đều thay đổi, không còn hôn lễ cũng chẳng có Kỳ Hinh.

Lăng Thiếu Đường đứng dậy đối mặt với anh ta rồi khinh miệt lên tiếng: “Rất đơn giản, tôi muốn Kỳ Hinh!”

Tuyên Tử Dương hét lên: “Lăng Thiếu Đường, anh là đồ không coi ai ra gì cả!”

- Không coi ai ra gì? – Lăng Thiếu Đường nhướng lông mày lên rồi nói tiếp – Không ngờ cậu lại nói tôi như vậy!

- Chẳng lẽ tôi nói sai à? Anh làm gì thì trong lòng anh rõ nhất! – Đôi mắt Tuyên Tử Dương đỏ ngầu, anh thở phì phò.

Đôi mắt Lăng Thiếu Đường đầy lạnh lùng, anh nhàn nhã châm một điếu xì gà để hút rồi lên tiếng: “Cậu Tuyên, tôi nghĩ khi đến đây là cậu đã hiểu ý của tôi rồi! Chính miệng cậu nói với tôi ‘Quân tử không đoạt cầu sở ái’ mà, nhanh như vậy đã quên rồi à?”

Câu nói ấy như làm người trong mộng bừng tỉnh, Tuyên Tử Dương nhớ tới những lời nói và vẻ mặt của Lăng Thiếu Đường ngày hôm đó, đến giờ anh mới bừng tỉnh.

Anh hận đến mức đấm xuống mặt bàn, ánh mắt như sắp giết người. Tuyên Tử Dương thở hổn hển, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lăng Thiếu Đường, thì ra chuyện muốn đầu tư chỉ là giả, muốn đoạt lấy Kỳ Hinh mới là thật, ngay từ đầu anh đã có mục đích cả rồi! Anh đúng là đồ đê tiện!”

- Sai! – Lăng Thiếu Đường phủ định, khóe miệng cong lên nụ cười quỷ dị - Chỉ cần cậu buông tha cho Kỳ Hinh thì chuyện đầu tư vẫn được tiến hành.

Ngay sau đó, anh nở nụ cười lạnh rồi nhìn chằm chằm Tuyên Tử Dương, nói: “Sự thật cũng đã chứng minh, cậu có thể buông tha cho Kỳ Hinh!”

- Tôi nói cho anh biết, tôi không thể mất Kỳ Hinh! – Tuyên Tử Dương vung tay lên, thân hình cao lớn hơi run run, anh nhìn thẳng vào mắt Lăng Thiếu Đường.

- Nhưng cậu càng không thể mất đi Uy Dương! – Ngôn ngữ sắc bén của Lăng Thiếu Đường như một con dao nhọn.

Lăng Thiếu Đường ngửa đầu cười lạnh, sau đó anh nhìn thẳng vào mắt Tuyên Tử Dương, đôi mắt ngập tràn sự châm biếm.

Sau đó Lăng Thiếu Đường túm lấy cổ áo Tuyên Tử Dương, lớn tiếng nói: “Cậu Tuyên, nếu Kỳ Hinh quan trọng với cậu như vậy thì hiện tại cậu đã không ở trong phòng làm việc của tôi kêu gào mà hẳn là đang hưởng tuần trăng mật của hai người rồi!”

Ngay sau đó anh buông tay ra khiến Tuyên Tử Dương lảo đảo, chẳng khác nào con gà trống bị thua trận, vô lực tựa người vào cửa sổ.

- Tại sao? Tại sao lại là Kỳ Hinh? – Tuyên Tử Dương thì thầm, anh cảm thấy lúc này Lăng Thiếu Đường đang bức anh vào đường cùng.

- Thật ra mục đích của cậu rất đơn giản, cậu chỉ muốn biết rốt cuộc quan hệ giữa tôi và Kỳ Hinh là gì! – Đôi mắt sắc bén của Lăng Thiếu Đường nhìn Tuyên Tử Dương, vừa nhìn đã hiểu ngay ý định của anh ta.

Tuyên Tử Dương ngẩng phắt đầu lên! Đúng, anh rất muốn biết quan hệ giữa Lăng Thiếu Đường và Kỳ Hinh, anh không thể hiểu nổi tại sao Lăng Thiếu Đường lại tới quấy rối hôn lễ của anh, tại sao lại để mắt đến vị hôn thê của anh.

- Giờ tôi sẽ nói cho cậu biết, cậu nghe cho rõ đây, quan hệ giữa tôi và Kỳ Hinh chính là... quan – hệ - vợ - chồng! – Đôi mắt Lăng Thiếu Đường ngập tràn sự tàn nhẫn, anh gằn từng tiếng một.

- Cái gì? Không thể... không thể có chuyện đó... – Tuyên Tử Dương như đang nghe chuyện nực cười nhất trên thế giới, anh nhìn Lăng Thiếu Đường với vẻ khó tin.

Sao Kỳ Hinh có thể là vợ của Lăng Thiếu Đường? Bọn họ là vợ chồng? Nếu thật sự đúng là như vậy thì tại sao Kỳ Hinh lại đồng ý gả cho anh? Một loạt nghi vấn dấy lên trong đầu Tuyên Tử Dương, anh tuyệt đối không thể Kỳ Hinh mà anh đem lòng yêu lại chính là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường.

- Không thể? Cái gì không thể chứ? Kỳ Hinh vốn là của Lăng Thiếu Đường tôi! – Anh hung hãn túm lấy Tuyên Tử Dương, tức giận lên tiếng.

Tuyên Tử Dương biến sắc mặt, đẩy tay Lăng Thiếu Đường ra rồi cất giọng đầy phẫn hận: “Cho dù là thế thì cũng là chuyện trong quá khứ, giờ cô ấy còn là của anh à? Tôi nói cho anh biết, hiện nay Kỳ Hinh không còn quan hệ gì với anh nữa!”

Thì ra Kỳ Hinh đau buồn là vì người đàn ông này, chính là Lăng Thiếu Đường đang ở ngay trước mắt đây! Có thể thấy anh ta đã làm cô tổn thương đến mức nào.

- Không còn là của tôi nữa? Tôi nói cho cậu biết, Kỳ Hinh một ngày là vợ tôi thì vĩnh viễn là người phụ nữ của tôi, cậu đừng tưởng có thể động vào người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường này! – Lăng Thiếu Đường càng nói càng tức giận, anh vung tay đấm vào mặt Tuyên Tử Dương, ánh mắt tóe ra lửa giận như có thể thiêu đốt Tuyên Tử Dương.

Tuyên Tử Dương hét lên một tiếng rồi siết chặt tay lại, hứng chịu cú đấm của Lăng Thiếu Đường, sau đó anh ngẩng đầu lên cười to.

Tuyên Tử Dương đứng vững lại, lau vết máu trên khóe miệng rồi lạnh lùng nói: “Anh cho rằng mình cướp Kỳ Hinh trong hôn lễ thì cô ấy sẽ trở lại bên cạnh anh à? Đúng là nực cười, khi trước cô ấy đã lựa chọn con đường rời xa anh thì sau này cô ấy cũng có thể làm vậy! Anh giữ được “cái xác” của cô ấy bên người nhưng không thể giữ được trái tim cô ấy!”

Lăng Thiếu Đường đột nhiên cảm thấy đau đớn, anh đứng thẳng người lên, sửa sang lại cổ áo, khôi phục lại khuôn mặt lạnh lùng.

Anh nhìn thoáng qua Tuyên Tử Dương, đôi mắt thâm trầm khó nắm bắt lóe sáng: “Cậu Tuyên, tôi khuyên cậu nên đặt hết tinh lực vào kế hoạch phát triển mới của cậu đi! Hai ngày nữa tôi sẽ được Kỳ Hinh về nước, tốt nhất cậu đừng kích động như vậy, nếu không chuyện mua lại toàn bộ công ty của cậu với tôi là chuyện cực kì dễ dàng!”

Lăng Thiếu Đường lạnh lùng cảnh cáo!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện