Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, rõ ràng là anh không vui, cô chán ghét sự đụng chạm của anh thế cơ à? Sau đó, anh bế Kỳ Hinh lên, đưa cô vào phòng tắm, đặt cô ngồi lên một chiếc ghế không thấm nước rồi xõa tung mái tóc dài của cô ra.

Kỳ Hinh hơi nhắm mắt lại, cảm nhận từng tia nước li ti ấm áp chảy xuống đầu mình…

Bàn tay to của Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh cẩn thận gội đầu cho cô. Có trời mới biết đây là lần đầu tiên anh gội đầu cho một cô gái, trước kia có đánh chết anh cũng không ngờ bản thân mình lại có một ngày như vậy.

Anh đột nhiên phát hiện ra thật ra anh lại rất thích như vậy! Thế này là thế nào?

Kỳ Hinh yên lặng cảm nhận bàn tay to đang gội đầu cho mình, cảm giác vừa an toàn lại vừa dịu dàng. Cô bắt đầu có cảm giác mê muội, đây là tay của Lăng Thiếu Đường ư? Cảm giác ấm áp này liệu có thể lan tràn trong bao lâu?

Sau khi gội đầu xong, Lăng Thiếu Đường nhẹ nhàng nâng Kỳ Hinh dậy, cởi chiếc áo tắm trên người cô ra.

Trong nháy mắt, thân hình đẹp đẽ và hoàn mỹ của Kỳ Hinh hiện ra trước mặt Lăng Thiếu Đường.

Mặt Kỳ Hinh đỏ ửng, cô ngượng ngừng né tránh ánh mắt nóng bỏng của Lăng Thiếu Đường.

Lúc này, sự dịu dàng và mảnh mai của Kỳ Hinh đánh mạnh vào nội tâm Lăng Thiếu Đường. Anh cẩn thận và dè dặt lau người cho cô, cảm giác mềm mại truyền đến từ đầu ngón tay khiến anh cảm thấy khó có thể kìm chế.die๖ndan๖leq๖uyd๖on

Cơ thể trắng nõn của Kỳ Hinh thoang thoảng mùi của thuốc đan xen mùi hương trên người cô càng khiến bầu không khí giữa hai người thêm sự ám muội, cảm giác mịn màng và trơn láng từ da thịt cô như khiêu khích tính tự chủ của Lăng Thiếu Đường.

Kỳ Hinh hiểu rất rõ ánh mắt của Lăng Thiếu Đường có nghĩa gì, nhưng… không phải bây giờ anh định…

- A… - Cô hơi giật mình, vì hơi động đậy người nên miệng vết thương lại nhói lên.

Tiếng kêu đau đớn của Kỳ Hinh bỗng chốc kéo lý trí của Lăng Thiếu Đường trở lại.

Chết tiệt! Lúc này rồi mà anh thậm chí còn có ý nghĩ muốn cô, đúng lúc cô đang bị thương thế này!

Anh ảo não chau mày lại. Anh vốn không có ý định này, có trời biết vừa rồi anh sợ mất cô thế nào.

Suy nghĩ này bỗng chốc hiện ra trong đầu Lăng Thiếu Đường, nó chẳng khác nào một chậu nước lạnh tạt vào khiến đầu óc anh tỉnh lại.

Anh sao vậy? Sao lại có thể tạo ra nhiều ngoài lệ cho cô gái đã lừa gạt anh thế này?

Chẳng lẽ anh sợ mất cô? Anh muốn vĩnh viễn có được cô? Muốn cô ở lại bên cạnh anh?

Thật là đau đầu!

Lăng Thiếu Đường cố gắng gạt bỏ sự phiền muộn trong đầu, không suy nghĩ gì nữa! Anh tiếp tục công việc còn dang dở!

Kỳ Hinh thấy ánh mắt Lăng Thiếu Đường dần lạnh đi, trong lòng cô cũng giá lạnh đi phần nào. Vì vết thương của cô nên cô không thể hoàn thành chức trách của một tình nhân khiến anh tức giận sao? Chẳng lẽ đúng như anh nói, anh thật sự chỉ muốn cơ thể cô?

Kỳ Hinh cười khổ trong lòng, người đàn ông này là sao vậy? Vừa mạnh mẽ, vừa ngông cuồng, vừa lạnh lùng, vừa cường thế... nhưng... hôm nay anh lại dịu dàng như vậy, cô chưa bao giờ thấy anh như vậy cả! Là khẩn trương? Là sợ mất đi?

Nhưng anh và cô vĩnh viễn là hai đường thẳng song song, dù có ngẫu nhiên cùng xuất hiện thì cuối cùng vẫn không có khả năng ở cùng nhau. Anh hận cô, anh sẽ không thay đổi vì cô; cô cũng hận anh, cũng chẳng thể thay đổi được!

Tình yêu, vốn chưa bao giờ đến với cô, trước kia không có, sau này cũng không thể...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện