Lăng Thiếu Đường nhíu mày lại, anh bế chặt cô vào lòng, ôm lấy Kỳ Hinh, ngồi xuống chiếc ghế bên cửa sổ.
- Đang nghĩ gì vậy? Anh thấp giọng hỏi.
- Không… không có gì.
Cô thấy không tự nhiên, liền quay sang chỗ khác.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang trốn tránh của cô, Lăng Thiếu Đường bỗng cảm thấy nhói đau.
Ngay từ khi bắt đầu, anh đã phát hiện ra bản thân anh rất thay đổi cảm xúc trước sự tức giận của cô, nhưng dù gì anh cũng là người giỏi che giấu cảm xúc nên không bộc lộ nhiều biểm cảm ra ngoài.
- Chuyện ngày hôm qua tôi không muốn xảy ra một lần nào nữa!
Lăng Thiếu Đường nói bên tai cô.
Anh vô cùng thân thiết khi ôm cô vào lòng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại cực kì nguy hiểm.
Kỳ Hinh hơi hoảng sợ, dường như cô còn có thể ngửi thấy mùi máu trên bàn tay trái của anh.
Rốt cuộc cô đã biết vì sao phải trốn tránh anh rồi!
Cô sợ sự thô bạo và khát máu của anh, khi anh quất dây lưng xuống giường, cô thật sự rất hoảng sợ.
Tuy dây lưng không đánh vào người cô nhưng một Lăng Thiếu Đường như vậy rất xa lạ với cô.
Nhưng biểu cảm của cô lại khiến Lăng Thiếu Đường thấy rất hứng thú.
Ngón tay anh nhẹ nhàng quay đầu Kỳ Hinh lại, hơi thở của đàn ông đan cài cùng hơi thở của cô.
Hơi thở đàn ông lạnh lùng ấy nhắc nhở Kỳ Hinh rằng cô không thể trốn tránh!
- Em sợ cái gì? Hả? – Giọng nói của anh lại hết sức dịu dàng.
- Không sợ gì hết! – Cô nhanh chóng phủ nhận.
- Ngoan, nói cho tôi biết em sợ cái gì? – Thanh âm của anh hết sức nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú cực kì dịu dàng, mê hoặc lý trí của cô. Sự dịu dàng ấy của anh khiến từng con sóng nổi lên trong lòng cô, nhưng lý trí lại không ngừng nhắc nhở cô rằng đằng sau đó luôn ẩn chứa sự nguy hiểm.
- Tôi... không sợ! – Kỳ Hinh hoảng hốt, cả người cô cũng hơi run lên.
Anh hơi mím môi lại, hai tay siết chặt người cô hơn. Anh nâng mặt cô lên, từ trên cao nhìn xuống cô:
- Chẳng lẽ em...
Anh cong cong khóe môi: “Em sợ tôi?”
- Tôi không sợ anh, không sợ anh! – Rõ ràng là lý trí của cô đã suy sụp.
Ngay sau đó, Kỳ Hinh bưng hai tay che mặt lại, nức nở.
Anh đau lòng nắm chặt lấy tay cô... Anh biết cô đang sợ!
Chắc chắc là biểu cảm và hành động ngày hôm qua của anh đã dọa cô! Nhưng anh thật sự không thể tha thứ cho suy nghĩ mới rời khỏi anh của cô được. Nếu còn có lần sau thì anh không dám đảm bảo bản thân anh sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì nữa. Lăng Thiếu Đường có thể mặc cho cô khóc lóc, chỉ cần cô không rời khỏi anh...
Anh hôn lên đôi môi cô, vừa dịu dàng vừa ngông cuồng: “Hinh Nhi, em là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tôi, cho nên em vĩnh viễn không thể trốn đi đâu được. Dù em không yêu tôi thì tôi cũng sẽ không để em đi!”. Anh cất lời cực kì kiên định như đang hạ thánh chỉ.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, quả nhiên anh có thể bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Cô nở nụ cười, đôi mắt đẹp lúc này long lanh nước, nụ cười bên môi như đóa hoa nở rộ vô cùng buồn bã: “Lăng Thiếu Đường, anh thật tàn nhẫn!”. Liệu khi những lời này được nói ra, sẽ có cơn mưa to gió lớn thế nào xảy đến không? Ai ngờ...
Lăng Thiếu Đường mím môi lại thành một vạch dài, không hề có dấu hiệu tức giận mà chỉ buông tay ra, để cô được tự do. Kỳ Hinh vội vàng đứng dậy, thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh.
Lăng Thiếu Đường đứng dậy, giơ chiếc hộp trong tay ra: “Lại đây, em xem xem có thích không!”. Kỳ Hinh vẫn đứng yên ở phía xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Lăng Thiếu Đường. Anh nhếch môi lên nở nụ cười nhạt, xem ra hôm qua anh dọa cô sợ lắm rồi!
Ngay sau đó, anh mở chiếc hộp ra.
Chiếc váy màu trắng hiện ra trước mặt Kỳ Hinh, sự tuyệt đẹp của nó đoạt lấy cả hô hấp của cô. Kích cỡ của chiếc váy được thiết kế theo dáng người của cô, từng độ cong duyên dáng của làn váy tựa như biểu hiện ra sự cao quý của nó. Từng viên đá nhỏ được đính lên trên váy tạo thành hình một đóa hoa.
- Anh... – Kỳ Hinh nói lắp bắp, cô thật sự không hiểu ý của Lăng Thiếu Đường. Chẳng lẽ anh muốn cô tham gia bữa tiệc nào sao? Nhưng cái váy này không phải là chiếc váy dạ tiệc gì cả.
- Sao? Không thích à? – Lăng Thiếu Đường cầm chiếc váy, đi đến trước mặt cô, ôm vai cô rồi hỏi.
- Sao lại đưa váy cho tôi? Tôi không mặc đâu! – Kỳ Hinh hờ hững lên tiếng. Hành động này của Lăng Thiếu Đường khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Sự thanh lạnh của Kỳ Hinh khiến lòng Lăng Thiếu Đường trầm xuống, tình yêu ngập tràn trong đáy mắt giờ hóa thành lạnh băng. Anh cong môi lên cười rồi nói: “Em là tình nhân của tôi, mua đồ cho em cũng là chuyện bình thường!”
Kỳ Hinh lập tức tức giận, cô che ngực lại, những lời của anh rõ ràng đã khiến sóng to gió lớn nổi lên trong lòng cô.
Câu nói của anh vừa thần bí vừa mang theo sự cao ngạo và khinh thường quen thuộc, cảm giác đó đập thẳng vào mặt cô, lan ra khắp cơ thể...
Kỳ Hinh vẫn còn đang chìm trong sự bi ai thì Lăng Thiếu Đường đã nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng ngủ.
- Anh muốn làm gì? Buông tôi ra! – Kỳ Hinh giật mình, cô hoảng loạn giãy giụa, muốn thoát khỏi bàn tay của Lăng Thiếu Đường.
- Ngậm miệng lại! – Lăng Thiếu Đường rõ ràng đã hơi tức giận, anh không cho phép cô cự tuyệt mệnh lệnh của anh.
Khi Kỳ Hinh được đưa tới phòng sách, cô ngừng giãy giụa, đồng thời cảm giác nghi vấn trong lòng không ngừng khuếch đại. Anh dẫn cô tới phòng sách làm gì?
Lăng Thiếu Đường nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cô, anh lập tức lấy ra hai tập tài liệu dày cộp đặt lên bàn.
- Cho em một ngày để đọc tài liệu, xem xong thì phải ghi nhớ cho kỹ! – Sự kiên định cùng giọng điệu độc tài bá đạo bộc lộ rõ trong lời nói.
- Tại sao tôi phải xem mấy thứ này? – Kỳ Hinh hỏi lại.
Tập tài liệu này dày đến mức bằng mấy chục quyển sách cộng lại, vậy mà anh chỉ cho cô một ngày để đọc?
Lăng Thiếu Đường cong môi lên cười, anh bước đến trước mặt Kỳ Hinh, nhìn chằm chằm vào mặt cô khiến ánh mắt Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên. Sau đó, anh xoay cô lại, buộc cô phải đối mặt với anh: “Em không biết gì về Lăng thị thì làm sao mà giúp tôi được?”.
Giọng nói của anh hết sức quen thuộc khiến Kỳ Hinh cảm thấy bất an. Đúng, anh muốn cô phải ở bên cạnh anh từng giây từng phút. Để Kỳ Hinh vào làm việc tại Lăng thị là biện pháp anh nghĩ tới, đây cũng là biện pháp duy nhất là này
Hơn nữa anh tin rằng với tính cách của mình thì Kỳ Hinh nhất định sẽ không từ chối. Nhưng chuyện này cũng cần một ít kỹ xảo.
- Đang nghĩ gì vậy? Anh thấp giọng hỏi.
- Không… không có gì.
Cô thấy không tự nhiên, liền quay sang chỗ khác.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đang trốn tránh của cô, Lăng Thiếu Đường bỗng cảm thấy nhói đau.
Ngay từ khi bắt đầu, anh đã phát hiện ra bản thân anh rất thay đổi cảm xúc trước sự tức giận của cô, nhưng dù gì anh cũng là người giỏi che giấu cảm xúc nên không bộc lộ nhiều biểm cảm ra ngoài.
- Chuyện ngày hôm qua tôi không muốn xảy ra một lần nào nữa!
Lăng Thiếu Đường nói bên tai cô.
Anh vô cùng thân thiết khi ôm cô vào lòng, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt lại cực kì nguy hiểm.
Kỳ Hinh hơi hoảng sợ, dường như cô còn có thể ngửi thấy mùi máu trên bàn tay trái của anh.
Rốt cuộc cô đã biết vì sao phải trốn tránh anh rồi!
Cô sợ sự thô bạo và khát máu của anh, khi anh quất dây lưng xuống giường, cô thật sự rất hoảng sợ.
Tuy dây lưng không đánh vào người cô nhưng một Lăng Thiếu Đường như vậy rất xa lạ với cô.
Nhưng biểu cảm của cô lại khiến Lăng Thiếu Đường thấy rất hứng thú.
Ngón tay anh nhẹ nhàng quay đầu Kỳ Hinh lại, hơi thở của đàn ông đan cài cùng hơi thở của cô.
Hơi thở đàn ông lạnh lùng ấy nhắc nhở Kỳ Hinh rằng cô không thể trốn tránh!
- Em sợ cái gì? Hả? – Giọng nói của anh lại hết sức dịu dàng.
- Không sợ gì hết! – Cô nhanh chóng phủ nhận.
- Ngoan, nói cho tôi biết em sợ cái gì? – Thanh âm của anh hết sức nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn tú cực kì dịu dàng, mê hoặc lý trí của cô. Sự dịu dàng ấy của anh khiến từng con sóng nổi lên trong lòng cô, nhưng lý trí lại không ngừng nhắc nhở cô rằng đằng sau đó luôn ẩn chứa sự nguy hiểm.
- Tôi... không sợ! – Kỳ Hinh hoảng hốt, cả người cô cũng hơi run lên.
Anh hơi mím môi lại, hai tay siết chặt người cô hơn. Anh nâng mặt cô lên, từ trên cao nhìn xuống cô:
- Chẳng lẽ em...
Anh cong cong khóe môi: “Em sợ tôi?”
- Tôi không sợ anh, không sợ anh! – Rõ ràng là lý trí của cô đã suy sụp.
Ngay sau đó, Kỳ Hinh bưng hai tay che mặt lại, nức nở.
Anh đau lòng nắm chặt lấy tay cô... Anh biết cô đang sợ!
Chắc chắc là biểu cảm và hành động ngày hôm qua của anh đã dọa cô! Nhưng anh thật sự không thể tha thứ cho suy nghĩ mới rời khỏi anh của cô được. Nếu còn có lần sau thì anh không dám đảm bảo bản thân anh sẽ làm ra loại chuyện điên cuồng gì nữa. Lăng Thiếu Đường có thể mặc cho cô khóc lóc, chỉ cần cô không rời khỏi anh...
Anh hôn lên đôi môi cô, vừa dịu dàng vừa ngông cuồng: “Hinh Nhi, em là người phụ nữ của Lăng Thiếu Đường tôi, cho nên em vĩnh viễn không thể trốn đi đâu được. Dù em không yêu tôi thì tôi cũng sẽ không để em đi!”. Anh cất lời cực kì kiên định như đang hạ thánh chỉ.
Kỳ Hinh hít sâu một hơi, quả nhiên anh có thể bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra cả. Cô nở nụ cười, đôi mắt đẹp lúc này long lanh nước, nụ cười bên môi như đóa hoa nở rộ vô cùng buồn bã: “Lăng Thiếu Đường, anh thật tàn nhẫn!”. Liệu khi những lời này được nói ra, sẽ có cơn mưa to gió lớn thế nào xảy đến không? Ai ngờ...
Lăng Thiếu Đường mím môi lại thành một vạch dài, không hề có dấu hiệu tức giận mà chỉ buông tay ra, để cô được tự do. Kỳ Hinh vội vàng đứng dậy, thoát khỏi phạm vi hơi thở của anh.
Lăng Thiếu Đường đứng dậy, giơ chiếc hộp trong tay ra: “Lại đây, em xem xem có thích không!”. Kỳ Hinh vẫn đứng yên ở phía xa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Lăng Thiếu Đường. Anh nhếch môi lên nở nụ cười nhạt, xem ra hôm qua anh dọa cô sợ lắm rồi!
Ngay sau đó, anh mở chiếc hộp ra.
Chiếc váy màu trắng hiện ra trước mặt Kỳ Hinh, sự tuyệt đẹp của nó đoạt lấy cả hô hấp của cô. Kích cỡ của chiếc váy được thiết kế theo dáng người của cô, từng độ cong duyên dáng của làn váy tựa như biểu hiện ra sự cao quý của nó. Từng viên đá nhỏ được đính lên trên váy tạo thành hình một đóa hoa.
- Anh... – Kỳ Hinh nói lắp bắp, cô thật sự không hiểu ý của Lăng Thiếu Đường. Chẳng lẽ anh muốn cô tham gia bữa tiệc nào sao? Nhưng cái váy này không phải là chiếc váy dạ tiệc gì cả.
- Sao? Không thích à? – Lăng Thiếu Đường cầm chiếc váy, đi đến trước mặt cô, ôm vai cô rồi hỏi.
- Sao lại đưa váy cho tôi? Tôi không mặc đâu! – Kỳ Hinh hờ hững lên tiếng. Hành động này của Lăng Thiếu Đường khiến cô cảm thấy rất kinh ngạc.
Sự thanh lạnh của Kỳ Hinh khiến lòng Lăng Thiếu Đường trầm xuống, tình yêu ngập tràn trong đáy mắt giờ hóa thành lạnh băng. Anh cong môi lên cười rồi nói: “Em là tình nhân của tôi, mua đồ cho em cũng là chuyện bình thường!”
Kỳ Hinh lập tức tức giận, cô che ngực lại, những lời của anh rõ ràng đã khiến sóng to gió lớn nổi lên trong lòng cô.
Câu nói của anh vừa thần bí vừa mang theo sự cao ngạo và khinh thường quen thuộc, cảm giác đó đập thẳng vào mặt cô, lan ra khắp cơ thể...
Kỳ Hinh vẫn còn đang chìm trong sự bi ai thì Lăng Thiếu Đường đã nắm lấy tay cô, kéo cô ra khỏi phòng ngủ.
- Anh muốn làm gì? Buông tôi ra! – Kỳ Hinh giật mình, cô hoảng loạn giãy giụa, muốn thoát khỏi bàn tay của Lăng Thiếu Đường.
- Ngậm miệng lại! – Lăng Thiếu Đường rõ ràng đã hơi tức giận, anh không cho phép cô cự tuyệt mệnh lệnh của anh.
Khi Kỳ Hinh được đưa tới phòng sách, cô ngừng giãy giụa, đồng thời cảm giác nghi vấn trong lòng không ngừng khuếch đại. Anh dẫn cô tới phòng sách làm gì?
Lăng Thiếu Đường nhìn thấu sự nghi hoặc trong mắt cô, anh lập tức lấy ra hai tập tài liệu dày cộp đặt lên bàn.
- Cho em một ngày để đọc tài liệu, xem xong thì phải ghi nhớ cho kỹ! – Sự kiên định cùng giọng điệu độc tài bá đạo bộc lộ rõ trong lời nói.
- Tại sao tôi phải xem mấy thứ này? – Kỳ Hinh hỏi lại.
Tập tài liệu này dày đến mức bằng mấy chục quyển sách cộng lại, vậy mà anh chỉ cho cô một ngày để đọc?
Lăng Thiếu Đường cong môi lên cười, anh bước đến trước mặt Kỳ Hinh, nhìn chằm chằm vào mặt cô khiến ánh mắt Kỳ Hinh hơi mất tự nhiên. Sau đó, anh xoay cô lại, buộc cô phải đối mặt với anh: “Em không biết gì về Lăng thị thì làm sao mà giúp tôi được?”.
Giọng nói của anh hết sức quen thuộc khiến Kỳ Hinh cảm thấy bất an. Đúng, anh muốn cô phải ở bên cạnh anh từng giây từng phút. Để Kỳ Hinh vào làm việc tại Lăng thị là biện pháp anh nghĩ tới, đây cũng là biện pháp duy nhất là này
Hơn nữa anh tin rằng với tính cách của mình thì Kỳ Hinh nhất định sẽ không từ chối. Nhưng chuyện này cũng cần một ít kỹ xảo.
Danh sách chương