Kỳ Hinh nở nụ cười dịu dàng, giọng nói cũng như đang làm nũng:
- Đồ ăn bác Phùng làm, cháu có ăn cả đời cũng không thấy ngấy!
Ánh mắt bác Phùng ngập tràn ý cười, bà vỗ lên bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh rồi nói:
- Được, vậy cháu cứ ngoan ngoãn ở nhà họ Lăng cả đời đi, như vậy thì có thể được ăn đồ do bác Phùng nấu!
Lời nói của bác Phùng đầy ý tứ.
Kỳ Hinh hơi run lên, nụ cười tươi trên môi chợt cứng đờ.
Ở nhà họ Lăng cả đời ư? Nỗi bi thương chợt dâng trào trong lòng cô.
Hai năm trước, cô cho rằng đây chính là ngôi nhà mình sẽ gắn bó cả đời này. Lăng Thiếu Đường cũng chính là người đàn ông cô muốn dành trọn đời để yêu anh.
Nhưng hai năm sau, sao cô có thể còn ý nghĩ đó nữa đây?
Rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Tình cảm cũng thay đổi.
Sao có thể coi như chưa có chuyện gì được?
- Sao thế?
Thấy Kỳ Hinh sững sờ, bác Phùng nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, quan tâm hỏi. Chẳng lẽ cô không đồng ý sao?
- Dạ?
Kỳ Hinh tỉnh lại, cười nhẹ:
- À, không có gì, cháu thấy hơi mệt thôi!
Bác Phùng thở dài một hơi, đau lòng an ủi Kỳ Hinh:
- Ăn xong bữa khuya thì cháu đi nghỉ đi, cũng muộn quá rồi.
Kỳ Hinh mỉm cười gật đầu:
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng sách nhẹ nhàng chiếu sáng, khiến làn da trắng nõn của Kỳ Hinh cũng trở nên nổi bật hơn.
cô đăm chiêu nhìn màn hình vi tính, những suy nghĩ trong đầu ngày càng chồng chéo vào nhau.
Vào làm việc tại Lăng thị rồi, cô phải đối mặt với Lăng Thiếu Đường như thế nào đây? Đây là vấn đề lớn nhất vói Kỳ Hinh hiện nay.
cô hiểu rõ rằng Lăng Thiếu Đường cố tình khích cô để co thẹn quá hóa giận, đồng ý vào làm việc tại Lăng thị.
Tuy cô không biết rốt cuộc Lăng Thiếu Đường có ý gì nhưng đây cũng không phải là một lời đề nghị tồi.
một mặt cô có thể học hỏi kinh nghiệm về phương diện thương mại của Lăng Thiếu Đường, mặt khác, cô cũng không cần phải giống con chim hoàng yến, suốt ngày bị nhốt trong chiếc lồng bằng vàng xa xỉ.
Kỳ Hinh day nhẹ trán, tay kia vô tình click vào xem một vài trang web
Đột nhiên, đôi mắt cô sáng ngời, như vừa nghĩ ra điều gì đó...
Ngón tay cô gõ nhanh lên bàn phím mấy chữ: tập đoàn Lăng thị, Lăng Thiếu Đường.
Sau khi ấn nút tìm kiếm, cô mới phát hiện ra những tin tức có liên quan đến Lăng Thiếu Đường đúng là không ít.
Mà những tin tức này hết sức đa dạng.
Từ những tạp chí tin tức về kinh tế, tài chính cao cấp, bài viết của những tác giả nổi tiếng, các loại tạp chí xa hoa... tất cả đều đập vào mắt Kỳ Hinh
Kỳ Hinh nhìn chằm chằm vào màn hình, mọi tin tức về Lăng Thiếu Đường như lạc trong mắt cô.
Chuyện công việc của tập đoàn, hình thức kinh doanh, thu mua công ty khác hay cơ cấu lại, tin tức về thị trường cổ phiếu, thậm chí còn có cả một ít tin liên quan đến chuyện tình cảm.
Ánh mắt Kỳ Hinh chợt tối sầm lại...
Con chuột máy tính lập tức click vào một tin.
Dòng tiêu đề lập tức thu hút sự chú ý của Kỳ Hinh.
Anh Lăng Thiếu Đường, người thừa kế tập đoàn quốc tế Lăng thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại một nhà hàng cao cấp!
Kỳ Hinh ngẩn người, tin này khiến cô hoàn toàn kinh ngạc!
cô lập tức đọc nội dung bên dưới.
một bức ảnh chụp khá mờ hiện lên, rõ ràng là chụp lén.
Tin tức chủ yếu đề cập đến phương diện tình cảm, ngoài việc nhắc đến chuyện Lăng Thiếu Đường là người thừa kế của tập đoàn Lăng thị thì còn một cái tên được nhắc đến khiến Kỳ Hinh ngạc nhiên...
An Vũ Ân!
Khi nhìn đến cái tên này, cô liền hít sâu một hơi.
Đây là bức ảnh chụp của Lăng Thiếu Đường và An Vũ Ân, nhưng có điều các phóng viên cũng không đào bới được quá nhiều tư liệu về An Vũ Ân.
Kỳ Hinh nhìn vào thơi gian, đó là khoảng thời gian hai năm trước, khi cô còn chưa được gả vào nhà họ Lăng.
cô hoàn toàn kinh ngạc. Khi cái tên An Vũ Ân này xuất hiện ngay trước mắt, cảm giác của cô là hoàn toàn khiếp sợ, chẳng khác gì một quả bom nguyên tử nổ tung.
Đúng vậy, trong lòng Lăng Thiếu Đường luôn có người phụ nữ này!
cô ấy chính là An Vũ Ân!
Anh hận cô vì cô đã hủy hoại tình yêu của anh!
Kỳ Hinh như bị một người nào đó tạt chậu nước lạnh vào mặt, cảm giác đau nhói không thôi!
An Vũ Ân!
Cái tên này như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cô.
Rốt cuộc cô cũng biết, trong hai năm qua, cái tên này vẫn luôn tồn tại trong lòng anh.
Vì ảnh chụp ở cự ly xa nên Kỳ Hinh không thấy rõ diện mạo của An Vũ Ân, chỉ có thể nhìn sơ qua từ dáng người, nhưng có thể thấy cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp,
Kỳ Hinh đưa tay lên xoa xoa mắt rồi quyết định tìm tin tức ở các trang web khác.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Kỳ Hinh thất vọng ngồi trên ghế, cô không tìm được gì cả!
Xem ra nhất định là tin tức về An Vũ Ân đã bị phong tỏa, Kỳ Hinh tin tưởng vào năng lực khống chế truyền thông của Lăng thị.
Tin tức cô đọc được hôm nay cũng chỉ là con cá lọt lưới năm đó mà thôi!
Kỳ Hinh thở dài một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình.
Trong bức ảnh chụp, tư thế của hai người hết sức mờ ám!
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hình như đang dùng bữa tối.
Một tay Lăng Thiếu Đường đang chạm vào khóe miệng An Vũ Ân, hình như đang lau miệng cho cô ấy.
Động tác thân mật ấy khiến trái tim Kỳ Hinh nhói lên.
Kỳ Hinh run lên, tắt trang web đi!
Cô không muốn nhìn nữa!
Không muốn nghĩ đến nữa!
Tại sao trái tim cô lại đau đớn đến vậy?
Nếu bức ảnh này là thật, vậy thì động tác dịu dàng của Lăng Thiếu Đường cũng là thật!
An Vũ Ân!
Cô chưa bao giờ ghen tị với một người phụ nữ nào như vậy!
Ghen tị!
Hai chữ này bỗng quẩn quanh trong đầu Kỳ Hinh!
Không!
Không!!
Không!!!
Kỳ Hinh không khống chế nổi, dieeendanl๖equyd๖on đưa hai tay lên che kín mặt.
Cô không thể như vậy!
Không được như vậy!
Chiếc xe thương vụ như một con cá bơi xuyên qua mặt biển, đi thẳng vào Thanh Vận Viên.
Đã là rạng sáng, sau khi xử lý xong công việc, Lăng Thiếu Đường mới quay về biệt thự.
Không biết cô bé kia thế nào rồi?
Anh cũng hiểu tự dưng bắt cô phải đọc đống tài liệu đó là làm khó cho cô.
Nhưng anh cũng biết dựa vào tính cách quật cường của mình, cô nhất định sẽ liều mình đọc hết.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi cong lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.
Khi Lăng Thiếu Đường mở cửa bước vào, anh thấy Kỳ Hinh đang dựa người vào ghế, hai lòng mi hơi run run che đi đôi mắt đẹp.
Trước mặt cô là tập tài liệu dày cộp về công ty.
Chiếc máy tính đang trong trạng thái chờ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đang say sưa ngủ của cô.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên ý cười yêu chiều.
Anh bước nhẹ nhàng vào, cúi người xuống ngắm Kỳ Hinh.
Anh thừa nhận rằng anh là người ích kỷ.
Ích kỷ đến mức chỉ vì muốn ngày nào cũng được gặp cô nên mới bắt cô phải vào làm việc tại Lăng thị.
Người ta nói rằng thương trường là chiến trường, anh biết một khi cô vào làm tại Lăng thị thì cô sẽ phải đối mặt với những chuyện hỗn loạn trong thương trường.
Nhưng không sao, có anh ở bên cạnh, anh sẽ bảo vệ cô!
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thỏa mãn, hôn nhẹ lên trán Kỳ Hinh rồi xoay người lại, muốn tắt máy tính đi.
Xem ra hôm nay cô đã tốn nhiều sức lực rồi!
Ngón tay dài của Lăng Thiếu Đường chạm vào con chuột máy tính, anh muốn xem cô đã tìm hiểu những chuyện gì.
Anh mở lịch sử duyệt web ra!
Đều là tin tức về bản thân anh!
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Kỳ Hinh vẫn còn đang ngủ.
Sau đó, anh quay đầu lại, đột nhiên…
Lăng Thiếu Đường – người thừa kế của tập đoàn Lăng thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại nhà hàng cao cấp!
Lăng Thiếu Đường đột nhiên nhìn thấy dòng tin này.
Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh hoàn toàn được thay thế bằng sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Anh nhớ về khoảng thời gian ấy…
Anh nhớ lại tình hình lại đó.
Hôm đó, An Vũ Ân khóc lóc tới tìm anh, sau đó nói cho anh biết một chuyện mà anh không thể nào chấp nhận nổi.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ mình thích, anh cũng chỉ có thể lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy.
Nhưng không ngờ hành động này lại bị chụp lại, hình ảnh rất kém, căn bản không nhìn rõ biểu cảm và động tác của hai người.
Rõ ràng sự mơ hồ ấy lại có thể tạo ra một sự hiểu lầm!
Chết tiệt!
Lăng Thiếu Đường siết chặt tay lại.
Khi liếc nhìn về phía Kỳ Hinh, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.
Rõ ràng là cô đã đọc rồi!
Lăng Thiếu Đường tắt máy tính đi, lẳng lặng nhìn Kỳ Hinh, trong lòng rất phức tạp.
Anh không thể không thừa nhận rằng lúc này anh rất để ý đến tâm trạng của cô.
Anh biết Kỳ Hinh đã biết đến An Vũ Ân!
Mà anh cũng phát hiện ra… cái tên Kỳ Hinh này đã dần thay thế vị trí của An Vũ Ân trong lòng anh.
Cái tên ấy đã từng là một nỗi đau đớn rất lớn trong lòng, nhưng giờ nhớ đến, anh lại hết sức bình thản.
Ngược lại, anh lai cảm thấy căng thẳng về cô gái trước mặt này.
Anh sợ…
Mất cô!
Vậy còn chuyện của bố anh thì sao?
Ánh sáng sắc lạnh vụt qua trong đáy mắt Lăng Thiếu Đường. Anh đưa tay day day lên huyệt thái dương, cô gắng trốn tránh vấn đề này.
- Ưm…
Kỳ Hinh khẽ kêu một tiếng, cô vô thức nghiêng nghiêng đầu, muốn tìm một vị trí thoải mái.
Tiếng kêu của Kỳ Hinh bỗng thu hút sự chú ý của Lăng Thiếu Đường.
Anh lại gần Kỳ Hinh, vươn tay ra rồi bế cô dậy, đi về phía phòng ngủ.
Kỳ Hinh đang say ngủ liền nghiêng đầu áp mặt vào lòng anh, dường như đã tìm được một vị trí thoải mái, hô hấp của cô cũng trở nên ổn định hơn.
- Đồ ăn bác Phùng làm, cháu có ăn cả đời cũng không thấy ngấy!
Ánh mắt bác Phùng ngập tràn ý cười, bà vỗ lên bàn tay nhỏ bé của Kỳ Hinh rồi nói:
- Được, vậy cháu cứ ngoan ngoãn ở nhà họ Lăng cả đời đi, như vậy thì có thể được ăn đồ do bác Phùng nấu!
Lời nói của bác Phùng đầy ý tứ.
Kỳ Hinh hơi run lên, nụ cười tươi trên môi chợt cứng đờ.
Ở nhà họ Lăng cả đời ư? Nỗi bi thương chợt dâng trào trong lòng cô.
Hai năm trước, cô cho rằng đây chính là ngôi nhà mình sẽ gắn bó cả đời này. Lăng Thiếu Đường cũng chính là người đàn ông cô muốn dành trọn đời để yêu anh.
Nhưng hai năm sau, sao cô có thể còn ý nghĩ đó nữa đây?
Rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Tình cảm cũng thay đổi.
Sao có thể coi như chưa có chuyện gì được?
- Sao thế?
Thấy Kỳ Hinh sững sờ, bác Phùng nhẹ nhàng vỗ lên vai cô, quan tâm hỏi. Chẳng lẽ cô không đồng ý sao?
- Dạ?
Kỳ Hinh tỉnh lại, cười nhẹ:
- À, không có gì, cháu thấy hơi mệt thôi!
Bác Phùng thở dài một hơi, đau lòng an ủi Kỳ Hinh:
- Ăn xong bữa khuya thì cháu đi nghỉ đi, cũng muộn quá rồi.
Kỳ Hinh mỉm cười gật đầu:
Ánh đèn dịu nhẹ trong phòng sách nhẹ nhàng chiếu sáng, khiến làn da trắng nõn của Kỳ Hinh cũng trở nên nổi bật hơn.
cô đăm chiêu nhìn màn hình vi tính, những suy nghĩ trong đầu ngày càng chồng chéo vào nhau.
Vào làm việc tại Lăng thị rồi, cô phải đối mặt với Lăng Thiếu Đường như thế nào đây? Đây là vấn đề lớn nhất vói Kỳ Hinh hiện nay.
cô hiểu rõ rằng Lăng Thiếu Đường cố tình khích cô để co thẹn quá hóa giận, đồng ý vào làm việc tại Lăng thị.
Tuy cô không biết rốt cuộc Lăng Thiếu Đường có ý gì nhưng đây cũng không phải là một lời đề nghị tồi.
một mặt cô có thể học hỏi kinh nghiệm về phương diện thương mại của Lăng Thiếu Đường, mặt khác, cô cũng không cần phải giống con chim hoàng yến, suốt ngày bị nhốt trong chiếc lồng bằng vàng xa xỉ.
Kỳ Hinh day nhẹ trán, tay kia vô tình click vào xem một vài trang web
Đột nhiên, đôi mắt cô sáng ngời, như vừa nghĩ ra điều gì đó...
Ngón tay cô gõ nhanh lên bàn phím mấy chữ: tập đoàn Lăng thị, Lăng Thiếu Đường.
Sau khi ấn nút tìm kiếm, cô mới phát hiện ra những tin tức có liên quan đến Lăng Thiếu Đường đúng là không ít.
Mà những tin tức này hết sức đa dạng.
Từ những tạp chí tin tức về kinh tế, tài chính cao cấp, bài viết của những tác giả nổi tiếng, các loại tạp chí xa hoa... tất cả đều đập vào mắt Kỳ Hinh
Kỳ Hinh nhìn chằm chằm vào màn hình, mọi tin tức về Lăng Thiếu Đường như lạc trong mắt cô.
Chuyện công việc của tập đoàn, hình thức kinh doanh, thu mua công ty khác hay cơ cấu lại, tin tức về thị trường cổ phiếu, thậm chí còn có cả một ít tin liên quan đến chuyện tình cảm.
Ánh mắt Kỳ Hinh chợt tối sầm lại...
Con chuột máy tính lập tức click vào một tin.
Dòng tiêu đề lập tức thu hút sự chú ý của Kỳ Hinh.
Anh Lăng Thiếu Đường, người thừa kế tập đoàn quốc tế Lăng thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại một nhà hàng cao cấp!
Kỳ Hinh ngẩn người, tin này khiến cô hoàn toàn kinh ngạc!
cô lập tức đọc nội dung bên dưới.
một bức ảnh chụp khá mờ hiện lên, rõ ràng là chụp lén.
Tin tức chủ yếu đề cập đến phương diện tình cảm, ngoài việc nhắc đến chuyện Lăng Thiếu Đường là người thừa kế của tập đoàn Lăng thị thì còn một cái tên được nhắc đến khiến Kỳ Hinh ngạc nhiên...
An Vũ Ân!
Khi nhìn đến cái tên này, cô liền hít sâu một hơi.
Đây là bức ảnh chụp của Lăng Thiếu Đường và An Vũ Ân, nhưng có điều các phóng viên cũng không đào bới được quá nhiều tư liệu về An Vũ Ân.
Kỳ Hinh nhìn vào thơi gian, đó là khoảng thời gian hai năm trước, khi cô còn chưa được gả vào nhà họ Lăng.
cô hoàn toàn kinh ngạc. Khi cái tên An Vũ Ân này xuất hiện ngay trước mắt, cảm giác của cô là hoàn toàn khiếp sợ, chẳng khác gì một quả bom nguyên tử nổ tung.
Đúng vậy, trong lòng Lăng Thiếu Đường luôn có người phụ nữ này!
cô ấy chính là An Vũ Ân!
Anh hận cô vì cô đã hủy hoại tình yêu của anh!
Kỳ Hinh như bị một người nào đó tạt chậu nước lạnh vào mặt, cảm giác đau nhói không thôi!
An Vũ Ân!
Cái tên này như một lưỡi dao đâm thẳng vào lòng cô.
Rốt cuộc cô cũng biết, trong hai năm qua, cái tên này vẫn luôn tồn tại trong lòng anh.
Vì ảnh chụp ở cự ly xa nên Kỳ Hinh không thấy rõ diện mạo của An Vũ Ân, chỉ có thể nhìn sơ qua từ dáng người, nhưng có thể thấy cô ấy là một cô gái rất xinh đẹp,
Kỳ Hinh đưa tay lên xoa xoa mắt rồi quyết định tìm tin tức ở các trang web khác.
Hơn nửa tiếng trôi qua, Kỳ Hinh thất vọng ngồi trên ghế, cô không tìm được gì cả!
Xem ra nhất định là tin tức về An Vũ Ân đã bị phong tỏa, Kỳ Hinh tin tưởng vào năng lực khống chế truyền thông của Lăng thị.
Tin tức cô đọc được hôm nay cũng chỉ là con cá lọt lưới năm đó mà thôi!
Kỳ Hinh thở dài một hơi, mắt nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên màn hình.
Trong bức ảnh chụp, tư thế của hai người hết sức mờ ám!
Hai người ngồi ở vị trí gần cửa sổ, hình như đang dùng bữa tối.
Một tay Lăng Thiếu Đường đang chạm vào khóe miệng An Vũ Ân, hình như đang lau miệng cho cô ấy.
Động tác thân mật ấy khiến trái tim Kỳ Hinh nhói lên.
Kỳ Hinh run lên, tắt trang web đi!
Cô không muốn nhìn nữa!
Không muốn nghĩ đến nữa!
Tại sao trái tim cô lại đau đớn đến vậy?
Nếu bức ảnh này là thật, vậy thì động tác dịu dàng của Lăng Thiếu Đường cũng là thật!
An Vũ Ân!
Cô chưa bao giờ ghen tị với một người phụ nữ nào như vậy!
Ghen tị!
Hai chữ này bỗng quẩn quanh trong đầu Kỳ Hinh!
Không!
Không!!
Không!!!
Kỳ Hinh không khống chế nổi, dieeendanl๖equyd๖on đưa hai tay lên che kín mặt.
Cô không thể như vậy!
Không được như vậy!
Chiếc xe thương vụ như một con cá bơi xuyên qua mặt biển, đi thẳng vào Thanh Vận Viên.
Đã là rạng sáng, sau khi xử lý xong công việc, Lăng Thiếu Đường mới quay về biệt thự.
Không biết cô bé kia thế nào rồi?
Anh cũng hiểu tự dưng bắt cô phải đọc đống tài liệu đó là làm khó cho cô.
Nhưng anh cũng biết dựa vào tính cách quật cường của mình, cô nhất định sẽ liều mình đọc hết.
Khóe miệng Lăng Thiếu Đường hơi cong lên, bước chân cũng nhanh hơn.
Đèn trong phòng sách vẫn còn sáng.
Khi Lăng Thiếu Đường mở cửa bước vào, anh thấy Kỳ Hinh đang dựa người vào ghế, hai lòng mi hơi run run che đi đôi mắt đẹp.
Trước mặt cô là tập tài liệu dày cộp về công ty.
Chiếc máy tính đang trong trạng thái chờ, ánh sáng nhàn nhạt chiếu lên khuôn mặt đang say sưa ngủ của cô.
Ánh mắt Lăng Thiếu Đường lóe lên ý cười yêu chiều.
Anh bước nhẹ nhàng vào, cúi người xuống ngắm Kỳ Hinh.
Anh thừa nhận rằng anh là người ích kỷ.
Ích kỷ đến mức chỉ vì muốn ngày nào cũng được gặp cô nên mới bắt cô phải vào làm việc tại Lăng thị.
Người ta nói rằng thương trường là chiến trường, anh biết một khi cô vào làm tại Lăng thị thì cô sẽ phải đối mặt với những chuyện hỗn loạn trong thương trường.
Nhưng không sao, có anh ở bên cạnh, anh sẽ bảo vệ cô!
Lăng Thiếu Đường nở nụ cười thỏa mãn, hôn nhẹ lên trán Kỳ Hinh rồi xoay người lại, muốn tắt máy tính đi.
Xem ra hôm nay cô đã tốn nhiều sức lực rồi!
Ngón tay dài của Lăng Thiếu Đường chạm vào con chuột máy tính, anh muốn xem cô đã tìm hiểu những chuyện gì.
Anh mở lịch sử duyệt web ra!
Đều là tin tức về bản thân anh!
Lăng Thiếu Đường mỉm cười, quay đầu nhìn Kỳ Hinh vẫn còn đang ngủ.
Sau đó, anh quay đầu lại, đột nhiên…
Lăng Thiếu Đường – người thừa kế của tập đoàn Lăng thị cùng bạn gái bí mật xuất hiện tại nhà hàng cao cấp!
Lăng Thiếu Đường đột nhiên nhìn thấy dòng tin này.
Sự dịu dàng trên khuôn mặt anh hoàn toàn được thay thế bằng sự lạnh lẽo đến đáng sợ.
Anh nhớ về khoảng thời gian ấy…
Anh nhớ lại tình hình lại đó.
Hôm đó, An Vũ Ân khóc lóc tới tìm anh, sau đó nói cho anh biết một chuyện mà anh không thể nào chấp nhận nổi.
Nhưng đối mặt với người phụ nữ mình thích, anh cũng chỉ có thể lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô ấy.
Nhưng không ngờ hành động này lại bị chụp lại, hình ảnh rất kém, căn bản không nhìn rõ biểu cảm và động tác của hai người.
Rõ ràng sự mơ hồ ấy lại có thể tạo ra một sự hiểu lầm!
Chết tiệt!
Lăng Thiếu Đường siết chặt tay lại.
Khi liếc nhìn về phía Kỳ Hinh, trái tim anh như bị ai đó bóp chặt.
Rõ ràng là cô đã đọc rồi!
Lăng Thiếu Đường tắt máy tính đi, lẳng lặng nhìn Kỳ Hinh, trong lòng rất phức tạp.
Anh không thể không thừa nhận rằng lúc này anh rất để ý đến tâm trạng của cô.
Anh biết Kỳ Hinh đã biết đến An Vũ Ân!
Mà anh cũng phát hiện ra… cái tên Kỳ Hinh này đã dần thay thế vị trí của An Vũ Ân trong lòng anh.
Cái tên ấy đã từng là một nỗi đau đớn rất lớn trong lòng, nhưng giờ nhớ đến, anh lại hết sức bình thản.
Ngược lại, anh lai cảm thấy căng thẳng về cô gái trước mặt này.
Anh sợ…
Mất cô!
Vậy còn chuyện của bố anh thì sao?
Ánh sáng sắc lạnh vụt qua trong đáy mắt Lăng Thiếu Đường. Anh đưa tay day day lên huyệt thái dương, cô gắng trốn tránh vấn đề này.
- Ưm…
Kỳ Hinh khẽ kêu một tiếng, cô vô thức nghiêng nghiêng đầu, muốn tìm một vị trí thoải mái.
Tiếng kêu của Kỳ Hinh bỗng thu hút sự chú ý của Lăng Thiếu Đường.
Anh lại gần Kỳ Hinh, vươn tay ra rồi bế cô dậy, đi về phía phòng ngủ.
Kỳ Hinh đang say ngủ liền nghiêng đầu áp mặt vào lòng anh, dường như đã tìm được một vị trí thoải mái, hô hấp của cô cũng trở nên ổn định hơn.
Danh sách chương