Vân San sau khi được đưa về Việt Nam, ngay lập tức được các bác sĩ tại bệnh viện A cứu chữa.
Vết thương từ đạn trên ngực cô làm gãy hai chiếc xương sườn, nọc độc rắn tuy đã được hút ra nhưng một phần độc vẫn kịp xâm nhập vào thành mạch, cơ thể cũng bị suy kiệt trầm trọng do bị mất máu và phải chịu lạnh quá mức.
Cô hôn mê suốt mấy ngày đêm, lúc Trịnh Hạo Vũ đã tỉnh lại thì cô vẫn cứ không có phản xạ như thế. Hầu như trong suốt mấy ngày này, Thiên Vỹ đều túc trực bên cô, đến vài phút cũng không muốn rời.
Vân San là người bạn đầu tiên của anh, cũng là người con gái duy nhất khiến cho anh có cảm giác dễ chịu mỗi lần ở cạnh, bây giờ cô nằm đó, không biết sống hay chết, trong lòng anh bỗng dưng lại xuất hiện một cảm giác không nỡ rời xa.
"Tình trạng thế nào?". Trịnh Hạo Vũ mông lung nhìn về phía tivi treo tường trong phòng bệnh, hờ hững mở miệng.
"Chưa biết sống chết, bác sĩ nói, nếu cô ấy sống sót qua được đêm nay, tính mạng mới có hy vọng". Nói xong câu này, Thiên Vỹ bỗng thấy có chút khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức quay lại phòng bệnh của San San.
Trịnh Hạo Vũ nghe thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, anh chỉ tập trung xem chương trình thời sự trên tivi, nét mặt vẫn không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Thiên Vỹ chỉ chờ có thế, ngay lập tức nhanh chóng mở cửa chuồn thẳng.
***
Tối hôm đó, khi Thiên Vỹ về biệt thự để tắm rửa, Trịnh Hạo Vũ một mình chống nạng đi đến phòng bệnh của Vân San. Cơ thể anh chưa khỏe hẳn, mỗi bước đi đều lung lay như muốn ngã.
Trong phòng bệnh, Vân San nằm an tĩnh trên giường, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, xung quanh cắm đủ loại kim truyền, ống thở. Anh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, chăm chú quan sát khuôn mặt của cô, sau đó nhẹ nhàng cầm bàn tay của Vân San lên.
Thật ra không phải anh yêu thương Vân San đến mức nắm tay cô như trong phim truyền hình vẫn làm, Hạo Vũ chỉ cầm tay của Vân San lên để xem vết rắn cắn trên tay cô thế nào mà thôi.
Rắn hổ lục đầu vàng là loại rắn cực độc, nọc độc của loài này chứa chất độc gây hại máu và làm tan các mô lẫn thịt của con người. Dù đã được truyền huyết thanh kháng độc trong vòng hai ngày mà xung quanh vết thương trên bàn tay của Vân San vẫn tụ máu tím đen và đang có dấu hiệu hoại tử, chứng tỏ khả năng sống sót của cô gần như đã bằng 0 rồi.
Trịnh Hạo Vũ cau mày đắn đo suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng đặt tay Vân San xuống, chống nạng quay về phòng của mình. Khi về đến phòng bệnh, anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Tín hiệu kết nối hồi lâu, đúng lúc tiếng chuông cuối cùng gần dứt mới có người nghe máy. Đầu dây bên kia chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng trước:
"Cảnh Đức, cậu đến thành phố A một chuyến được không?"
***
Trịnh Thiên Vỹ sau khi tắm rửa xong thì lại ngay lập tức trở về bệnh viện. Lúc anh tới, huyết áp của San San ngày càng yếu đi, tiên lượng cũng rất xấu. Lúc này anh thật sự rất muốn làm cho cô một việc gì đó, ví dụ như thông báo cho người nhà của cô biết, hoặc là mua cho cô chiếc xe đạp điện cô vẫn thích chẳng hạn,...nhưng rút cục anh lại không dám, bởi vì: anh rất sợ, nếu làm những điều đó rồi, có nghĩa là Vân San sẽ chết đi.
Chưa bao giờ Thiên Vỹ cảm thấy bản thân mình bất lực đến vậy. Bất lực vì những chuyện đã hứa với cô, anh còn chưa làm được. Bất lực vì ngày nào cũng muốn được nhìn thấy Vân San, để nghe những câu chuyện về vùng quê cô kể, để cảm thấy tâm hồn mình bình yên dễ chịu. Bất lực vì đến người bạn duy nhất của mình, anh cũng không bảo vệ được.
Thế giới của hai anh em anh vô cùng khốc liệt, không phải tranh đấu trên thương trường thì cũng là đâm chém phân cao thấp trong xã hội ngầm, đến việc mưu cầu tự do tự tại bình thường, đối với anh cũng là vô cùng xa xỉ. Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu. Trải qua chuyện lần này, anh mới nhận ra được: Vân San chính là mảnh trời nhỏ bé mà anh muốn bảo vệ. Một mảnh trời bình yên.
***
Trịnh Thiên Vỹ không dám nhắm mắt ngủ, anh cứ chằm chằm nhìn màn hình đo dấu hiệu sinh tồn ở bên cạnh Vân San, chỉ sợ khi anh ngủ quên là những vạch nhấp nhô trên đó trở thành một đường thẳng.
Hai tiếng sau đó, cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị mở ra, một người đàn ông tuy không mặc áo blouse nhưng cơ thể lại phảng phất ra mùi hoa bạch trà lẫn mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt bước vào, theo sau là trợ lý của Trịnh Hạo Vũ.
"Vỹ, đã lâu không gặp". Người đàn ông kia tác phong nhanh gọn, vừa đeo găng tay vừa mỉm cười nói với Trịnh Thiên Vỹ.
Thiên Vỹ ngơ ngác mất vài giây, sau đó mới chợt nhớ ra, đây chính là nhân tài Y khoa mà chương trình thời sự trên tivi vẫn thường hay nhắc đến - bác sĩ Quách Cảnh Đức, cũng là bạn của Trịnh Hạo Vũ.
"Anh Đức, là anh à? Gần mười năm rồi không gặp, em sắp quên mặt anh rồi". Thiên Vỹ vội vội vàng vàng đứng dậy, nhanh chóng tiến lại gần, cúi đầu chào Quách Cảnh Đức.
"Hồi anh tới thành phố A, em mới chỉ mười bảy tuổi"
"Em giờ đã là đàn ông đích thực rồi. Anh thế nào?"
"Một vợ, hai con, ông bố đích thực". Cảnh Đức cười cười, bình thản đi đến giường bệnh của Vân San, nhẹ nhàng nói: "Vũ gọi anh tới, nói rằng có người bạn bị rắn hổ lục đầu vàng cắn, là cô gái này phải không?"
"Vâng, cô ấy bị cắn khoảng hơn hai tiếng mới được truyền huyết thanh, hôn mê hơn hai ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại, anh xem có thể cứu được không".
"Bác sĩ đẹp trai" cau mày quan sát Vân San một lượt, sau đó lại cầm tập bệnh án ở đầu giường lên xem xét. Vài phút sau, anh quay lại nói với trợ lý của Hạo Vũ:
"Cậu có thể gọi một số bác sĩ có chuyên môn tốt cùng vài y tá tới đây được không? Trường hợp này cần thay đổi phác đồ điều trị ngay lập tức, chậm trễ thêm một tiếng là không thể cứu được nữa"
Nghe xong, Lê Đình Kỳ liền lập tức liên hệ với các bác sĩ y tá trong bệnh viện, chỉ chưa đầy mười phút sau, tất cả đã tập trung tại phòng bệnh của Vân San. Mọi người ở đây, không một ai là không biết tới danh tiếng của Quách Cảnh Đức, cho nên tất cả đều y lệnh răm rắp, nhanh chóng thay đổi phác đồ điều trị theo lời của vị "nhân vật cấp quốc bảo" trong truyền thuyết.
Trong khi đó, ở phòng bệnh bên kia cũng có một người không ngủ được. Trịnh Hạo Vũ ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt dửng dưng như không có gì, nhưng kỳ thực có nhắm mắt suốt một đêm cũng không thể ngủ nổi. Trong đầu anh cứ luẩn quẩn hình ảnh của Vân San lúc ngồi co ro dưới vách núi, máu chảy ướt đẫm áo, mí mắt đọng đầy sương muối, dù biết sắp chết đến nơi nhưng cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Anh nghĩ rất nhiều mà vẫn không thể hiểu nổi tại sao hình ảnh đó lại in đậm trong đầu anh đến vậy, cho đến mãi đến sau này, Trịnh Hạo Vũ mới hiểu ra được: sở dĩ anh nhớ rõ như thế là bởi vì Vân San quá khác biệt với Trần Đan Thanh, so với vẻ ngoài nhỏ nhắn yếu đuối thì tính cách của cô còn kiên cường mạnh mẽ hơn cả trăm lần. Phụ nữ như vậy, rất đáng để anh nhớ đến đậm sâu! (Lời tác giả: Cho dù tâm trạng ko tốt hay bận rộn công việc thì mỗi ngày tớ cũng đều chăm chỉ viết truyện phục vụ cho mọi người đọc, đến bản thân cũng tự thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các đồng chí sau khi đọc xong có thể uống chén trà, thong dong ngẫm nghĩ một lát rồi viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho tác giả có thêm động lực được không? Gặp lại anh Cảnh Đức rồi thì còn lăn tăn gì nữa mà ko thả tim cho Hổ đi. Hehe)
Vết thương từ đạn trên ngực cô làm gãy hai chiếc xương sườn, nọc độc rắn tuy đã được hút ra nhưng một phần độc vẫn kịp xâm nhập vào thành mạch, cơ thể cũng bị suy kiệt trầm trọng do bị mất máu và phải chịu lạnh quá mức.
Cô hôn mê suốt mấy ngày đêm, lúc Trịnh Hạo Vũ đã tỉnh lại thì cô vẫn cứ không có phản xạ như thế. Hầu như trong suốt mấy ngày này, Thiên Vỹ đều túc trực bên cô, đến vài phút cũng không muốn rời.
Vân San là người bạn đầu tiên của anh, cũng là người con gái duy nhất khiến cho anh có cảm giác dễ chịu mỗi lần ở cạnh, bây giờ cô nằm đó, không biết sống hay chết, trong lòng anh bỗng dưng lại xuất hiện một cảm giác không nỡ rời xa.
"Tình trạng thế nào?". Trịnh Hạo Vũ mông lung nhìn về phía tivi treo tường trong phòng bệnh, hờ hững mở miệng.
"Chưa biết sống chết, bác sĩ nói, nếu cô ấy sống sót qua được đêm nay, tính mạng mới có hy vọng". Nói xong câu này, Thiên Vỹ bỗng thấy có chút khó chịu, chỉ muốn ngay lập tức quay lại phòng bệnh của San San.
Trịnh Hạo Vũ nghe thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa, anh chỉ tập trung xem chương trình thời sự trên tivi, nét mặt vẫn không biểu lộ ra bất cứ cảm xúc nào. Thiên Vỹ chỉ chờ có thế, ngay lập tức nhanh chóng mở cửa chuồn thẳng.
***
Tối hôm đó, khi Thiên Vỹ về biệt thự để tắm rửa, Trịnh Hạo Vũ một mình chống nạng đi đến phòng bệnh của Vân San. Cơ thể anh chưa khỏe hẳn, mỗi bước đi đều lung lay như muốn ngã.
Trong phòng bệnh, Vân San nằm an tĩnh trên giường, sắc mặt nhợt nhạt như tờ giấy, xung quanh cắm đủ loại kim truyền, ống thở. Anh lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh, chăm chú quan sát khuôn mặt của cô, sau đó nhẹ nhàng cầm bàn tay của Vân San lên.
Thật ra không phải anh yêu thương Vân San đến mức nắm tay cô như trong phim truyền hình vẫn làm, Hạo Vũ chỉ cầm tay của Vân San lên để xem vết rắn cắn trên tay cô thế nào mà thôi.
Rắn hổ lục đầu vàng là loại rắn cực độc, nọc độc của loài này chứa chất độc gây hại máu và làm tan các mô lẫn thịt của con người. Dù đã được truyền huyết thanh kháng độc trong vòng hai ngày mà xung quanh vết thương trên bàn tay của Vân San vẫn tụ máu tím đen và đang có dấu hiệu hoại tử, chứng tỏ khả năng sống sót của cô gần như đã bằng 0 rồi.
Trịnh Hạo Vũ cau mày đắn đo suy nghĩ một lát, sau đó nhẹ nhàng đặt tay Vân San xuống, chống nạng quay về phòng của mình. Khi về đến phòng bệnh, anh lấy điện thoại ra, bấm một dãy số.
Tín hiệu kết nối hồi lâu, đúng lúc tiếng chuông cuối cùng gần dứt mới có người nghe máy. Đầu dây bên kia chưa kịp nói gì, anh đã lên tiếng trước:
"Cảnh Đức, cậu đến thành phố A một chuyến được không?"
***
Trịnh Thiên Vỹ sau khi tắm rửa xong thì lại ngay lập tức trở về bệnh viện. Lúc anh tới, huyết áp của San San ngày càng yếu đi, tiên lượng cũng rất xấu. Lúc này anh thật sự rất muốn làm cho cô một việc gì đó, ví dụ như thông báo cho người nhà của cô biết, hoặc là mua cho cô chiếc xe đạp điện cô vẫn thích chẳng hạn,...nhưng rút cục anh lại không dám, bởi vì: anh rất sợ, nếu làm những điều đó rồi, có nghĩa là Vân San sẽ chết đi.
Chưa bao giờ Thiên Vỹ cảm thấy bản thân mình bất lực đến vậy. Bất lực vì những chuyện đã hứa với cô, anh còn chưa làm được. Bất lực vì ngày nào cũng muốn được nhìn thấy Vân San, để nghe những câu chuyện về vùng quê cô kể, để cảm thấy tâm hồn mình bình yên dễ chịu. Bất lực vì đến người bạn duy nhất của mình, anh cũng không bảo vệ được.
Thế giới của hai anh em anh vô cùng khốc liệt, không phải tranh đấu trên thương trường thì cũng là đâm chém phân cao thấp trong xã hội ngầm, đến việc mưu cầu tự do tự tại bình thường, đối với anh cũng là vô cùng xa xỉ. Người nghèo có nỗi khổ của người nghèo, người giàu cũng có nỗi khổ của người giàu. Trải qua chuyện lần này, anh mới nhận ra được: Vân San chính là mảnh trời nhỏ bé mà anh muốn bảo vệ. Một mảnh trời bình yên.
***
Trịnh Thiên Vỹ không dám nhắm mắt ngủ, anh cứ chằm chằm nhìn màn hình đo dấu hiệu sinh tồn ở bên cạnh Vân San, chỉ sợ khi anh ngủ quên là những vạch nhấp nhô trên đó trở thành một đường thẳng.
Hai tiếng sau đó, cánh cửa phòng bệnh đột ngột bị mở ra, một người đàn ông tuy không mặc áo blouse nhưng cơ thể lại phảng phất ra mùi hoa bạch trà lẫn mùi thuốc khử trùng nhàn nhạt bước vào, theo sau là trợ lý của Trịnh Hạo Vũ.
"Vỹ, đã lâu không gặp". Người đàn ông kia tác phong nhanh gọn, vừa đeo găng tay vừa mỉm cười nói với Trịnh Thiên Vỹ.
Thiên Vỹ ngơ ngác mất vài giây, sau đó mới chợt nhớ ra, đây chính là nhân tài Y khoa mà chương trình thời sự trên tivi vẫn thường hay nhắc đến - bác sĩ Quách Cảnh Đức, cũng là bạn của Trịnh Hạo Vũ.
"Anh Đức, là anh à? Gần mười năm rồi không gặp, em sắp quên mặt anh rồi". Thiên Vỹ vội vội vàng vàng đứng dậy, nhanh chóng tiến lại gần, cúi đầu chào Quách Cảnh Đức.
"Hồi anh tới thành phố A, em mới chỉ mười bảy tuổi"
"Em giờ đã là đàn ông đích thực rồi. Anh thế nào?"
"Một vợ, hai con, ông bố đích thực". Cảnh Đức cười cười, bình thản đi đến giường bệnh của Vân San, nhẹ nhàng nói: "Vũ gọi anh tới, nói rằng có người bạn bị rắn hổ lục đầu vàng cắn, là cô gái này phải không?"
"Vâng, cô ấy bị cắn khoảng hơn hai tiếng mới được truyền huyết thanh, hôn mê hơn hai ngày rồi vẫn chưa tỉnh lại, anh xem có thể cứu được không".
"Bác sĩ đẹp trai" cau mày quan sát Vân San một lượt, sau đó lại cầm tập bệnh án ở đầu giường lên xem xét. Vài phút sau, anh quay lại nói với trợ lý của Hạo Vũ:
"Cậu có thể gọi một số bác sĩ có chuyên môn tốt cùng vài y tá tới đây được không? Trường hợp này cần thay đổi phác đồ điều trị ngay lập tức, chậm trễ thêm một tiếng là không thể cứu được nữa"
Nghe xong, Lê Đình Kỳ liền lập tức liên hệ với các bác sĩ y tá trong bệnh viện, chỉ chưa đầy mười phút sau, tất cả đã tập trung tại phòng bệnh của Vân San. Mọi người ở đây, không một ai là không biết tới danh tiếng của Quách Cảnh Đức, cho nên tất cả đều y lệnh răm rắp, nhanh chóng thay đổi phác đồ điều trị theo lời của vị "nhân vật cấp quốc bảo" trong truyền thuyết.
Trong khi đó, ở phòng bệnh bên kia cũng có một người không ngủ được. Trịnh Hạo Vũ ngoài mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt dửng dưng như không có gì, nhưng kỳ thực có nhắm mắt suốt một đêm cũng không thể ngủ nổi. Trong đầu anh cứ luẩn quẩn hình ảnh của Vân San lúc ngồi co ro dưới vách núi, máu chảy ướt đẫm áo, mí mắt đọng đầy sương muối, dù biết sắp chết đến nơi nhưng cũng không rơi lấy một giọt nước mắt.
Anh nghĩ rất nhiều mà vẫn không thể hiểu nổi tại sao hình ảnh đó lại in đậm trong đầu anh đến vậy, cho đến mãi đến sau này, Trịnh Hạo Vũ mới hiểu ra được: sở dĩ anh nhớ rõ như thế là bởi vì Vân San quá khác biệt với Trần Đan Thanh, so với vẻ ngoài nhỏ nhắn yếu đuối thì tính cách của cô còn kiên cường mạnh mẽ hơn cả trăm lần. Phụ nữ như vậy, rất đáng để anh nhớ đến đậm sâu! (Lời tác giả: Cho dù tâm trạng ko tốt hay bận rộn công việc thì mỗi ngày tớ cũng đều chăm chỉ viết truyện phục vụ cho mọi người đọc, đến bản thân cũng tự thấy cảm động quá chừng. Vì vậy, các đồng chí sau khi đọc xong có thể uống chén trà, thong dong ngẫm nghĩ một lát rồi viết đôi dòng bình luận cổ vũ cho tác giả có thêm động lực được không? Gặp lại anh Cảnh Đức rồi thì còn lăn tăn gì nữa mà ko thả tim cho Hổ đi. Hehe)
Danh sách chương