Vân San vừa đạp xe về tới nhà thì mợ đã đứng chờ ngay ở cửa, câu đầu tiên tất nhiên là hỏi "Mày làm gì bây giờ mới về, tiền sinh hoạt phí tháng này đâu?"
Hai đứa em con của cậu mợ đứng kế bên cũng bĩu môi bổ sung thêm một câu "Cái đứa con gái khố rách áo ốm, hôm nào cũng vác xác đi tới đêm muộn mới về, định để chúng tao chết đói đấy à?"
Thật ra, nhà của Vân San ở cách thành phố A khoảng 60km. Ba mẹ chỉ ở nhà chăn nuôi, trồng trọt, dưới cô còn có một em gái kém ba tuổi nữa. Sau khi đỗ đại học B, Vân San dọn đến ở nhà của cậu cho tiện đi học.
Cậu của cô rất hiền, nhưng mợ lại hoàn toàn trái ngược. Mợ là con gái nhà danh giá, mà người thành thị thì hay coi thường người nhà quê, cho nên dù mợ có nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy Vân San rất không vừa mắt.
Vân San biết thân phận mình cho nên tất cả mọi việc trong nhà cô đều làm cả, thậm chí cả việc hầu hạ hai đứa em tính khí chua ngoa thất thường, cô cũng phải làm. Vậy mà hàng ngày, việc Vân San bị mợ và hai đứa con gái của cậu mợ chửi bới vẫn xảy ra như cơm bữa.
Cô cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào chiếc giày đã sờn vải dưới chân mình, lí nhí trả lời:
"Mợ à, dạo này cháu phải học thêm vào ca tối, vài hôm nữa cháu gửi mợ tiền sinh hoạt phí được không ạ?"
"Có mấy đồng rách mà tháng nào cũng chậm trễ, có tin tao đuổi mày ra khỏi nhà luôn không?". Mợ của cô nghiến răng kèn kẹt, đứng giữa cửa chống nạnh chửi.
Vân San bị chửi thành quen, cô chỉ bình thản nói "Cháu biết rồi, vài hôm nữa cháu nhất định sẽ gửi mợ. Mợ và hai em đã đói chưa, cháu vào nấu cơm ngay đây".
Nói xong, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi lẳng lặng lách qua khe cửa, xuống bếp tất bật nấu nướng.
Đêm đến, nằm trên gác xép vừa tối vừa ẩm thấp, Vân San cầm cuốn sách đọc đi đọc lại mà vẫn không lọt được chữ nào vào đầu, chỉ thấy thỉnh thoảng khóe mắt trượt xuống vài giọt nước lấp lánh.
Ba năm ở thành phố A, chịu đựng bao nhiêu tủi nhục, cô đều cắn răng nuốt ngược vào trong lòng. Ba mẹ ở quê điều kiện vốn không tốt, Vân San đương nhiên là không muốn họ phải lo lắng cho mình nên mới tìm việc để làm thêm. Chỉ là không ngờ chính từ công việc làm thêm này mà cô quen với Trịnh Thiên Vỹ - Giám đốc của công ty thời trang AON, dòng thời trang cao cấp của giới thượng lưu và cũng chính là người đứng thứ hai trong danh sách "những người đàn ông mà tất cả phụ nữ cả nước muốn theo đuổi".
***
Thời gian gần đây, số lần chạm mặt của Vân San với Trịnh Thiên Vỹ nhiều hơn rất nhiều so với khi cô mới đến làm. Mặc dù không biết anh ta làm nghề gì, đời tư ra sao, nhưng thỉnh thoảng Vân San vẫn thấy trong sọt rác xuất hiện một số đồ dùng của phụ nữ, thậm chí vài lần còn có cả vỏ bao cao su đã sử dụng rồi. Có dùng ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết Trịnh Thiên Vỹ đưa phụ nữ về nhà ngủ qua đêm.
Đàn ông có tiền đều như thế cả, không có gì ngạc nhiên lắm!!! Cho đến một hôm, Trịnh Thiên Vỹ đề nghị cô ở lại ăn cơm cùng anh ta một bữa.
Lúc đó Vân San định ra về thì tình cờ đụng mặt Trịnh Thiên Vỹ ngay ở cửa, hôm nay trông nét mặt của Thiên Vỹ có vẻ rất mệt mỏi, hai mắt trũng sâu, đầu mày nhíu chặt. Thấy anh ta như vậy, Vân San có chút không đành lòng từ chối cho nên đành ở lại ăn cơm với Trịnh Thiên Vỹ.
"San San, quen nhau lâu như vậy mà không biết em làm nghề gì?" Trịnh Thiên Vỹ vừa nhai thịt bò, vừa ngẩng đầu lên hỏi Vân San.
"San San?" Vân San cau mày khó hiểu hỏi lại. Thật ra cái tên Vân San này nghe có lạ lạ một chút, nhưng là do họ của ba mẹ cô ghép lại. Mẹ cô họ Vân, ghép lại thành Đỗ Vân San.
"Gọi mình San thì chẳng hay chút nào, tôi học theo kiểu Trung Quốc được không?"
"Cảm ơn. Em đang là sinh viên"
"Sinh viên đi làm thêm à? Thảo nào lại chọn ca từ 11 giờ đến 13 giờ"
"Vâng. Còn anh, anh làm nghề gì?"
"Tôi à? Tôi kinh doanh vớ vẩn thôi"
"À!!!"
Hai người vừa nói đến đó thì đột nhiên điện thoại của Trịnh Thiên Vỹ đổ chuông, anh ta cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện một chút, khoảng ba phút sau liền quay vào, nét mặt càng thêm khó coi
"Tôi bận rồi, không ăn cơm được nữa. Em cứ ăn đi, ăn xong rồi tự đi về nhé"
Vân San ngước mắt khó hiểu nhìn Thiên Vỹ, sau đó hỏi lại "Anh phải đi luôn à?"
"Ừ"
"Vậy em để phần cơm cho anh nhé"
"Không cần đâu, em cứ dọn đi, tôi không biết khi nào mới về".
Nói xong, Trịnh Thiên Vỹ liền mở cửa rời đi, đến áo khoác cũng không thèm lấy. Vân San nhìn thấy chỗ đồ ăn đầy ắp trên bàn lại cảm thấy không nỡ đổ đi, cho nên cô đành để tất cả vào khay giữ nhiệt, sau đó khóa cửa đạp xe về nhà.
Khi ra đến cửa, cô vẫn thấy căn nhà số 14 tối om, xung quanh biệt thự vẫn sạch sẽ đến nỗi không hề có bóng dáng một chiếc lá rớt xuống.
Vân San thở dài lắc đầu, tự nhủ trong bụng "người gì mà sạch sẽ đến mức đáng sợ".
***
Đêm hôm đó, 3 giờ sáng Trịnh Thiên Vỹ mới trở về đến nhà.
Từ khi gặp Vân San lần đầu tiên, anh đã cảm thấy cô bé này có chút gì đó rất đặc biệt, rất khó diễn tả, chỉ biết rằng mỗi lần gặp đều có cảm giác rất dễ chịu. Đồ ăn của cô ấy nấu cũng rất vừa miệng, rất hợp khẩu vị của anh. Và đặc biệt là Vân San không hề tò mò chuyện của người khác như những người mà trước đây anh đã từng thuê.
Thân phận của Trịnh Thiên Vỹ thế nào, đời tư ra sao, nếu để lộ ra nhược điểm nào đó trước giới truyền thông, ngày hôm sau cổ phiếu của tập đoàn AON sẽ biến động lớn chừng nào, không cần phải bàn đến nữa.
Có lẽ cũng bởi vì vậy mà Thiên Vỹ lựa chọn người làm rất cẩn thận, ngoài thím Hiên đã giúp việc cho gia đình anh nhiều năm ra, anh chỉ dám thuê người giúp việc theo giờ, cũng không có ý định gặp mặt nhiều. Không ngờ suốt hơn 4 tháng quan sát Vân San qua camera trong nhà, sự đề phòng với cô đã vơi đi ít nhiều. Dần dần có thể gặp mặt, giao tiếp, trò chuyện với nhau, hoặc ăn với nhau một bữa cơm như hôm nay cũng có thể coi là bạn bè rồi.
Vì thân phận như vậy nên Trịnh Thiên Vỹ không có bạn, anh chỉ thường xuyên đến quán bar chơi bời hoặc cặp với một vài em minh tinh điện ảnh nào đó. Đương nhiên tất cả cũng chỉ là tình một đêm mà thôi.
Hôm nay anh trai của Trịnh Thiên Vỹ triệu tập đại hội cổ đông đột xuất, họp lên họp xuống, họp tới 3 giờ sáng mới xong, không ngờ khi trở về vẫn thấy mâm cơm còn nguyên, tất cả đồ ăn đã được để trong khay giữ nhiệt. Cô bé Vân San này....thật khiến người ta muốn kết giao làm bạn mà.
Trịnh Thiên Vỹ ngồi xuống ăn hết đồ ăn trong khay, sau đó ôm một bụng no leo lên giường đi ngủ. Trong giấc mơ, anh mơ thấy ngày mai lại được trở về nhà, ăn cùng với Vân San một bữa cơm ngon như hôm nay!
Hai đứa em con của cậu mợ đứng kế bên cũng bĩu môi bổ sung thêm một câu "Cái đứa con gái khố rách áo ốm, hôm nào cũng vác xác đi tới đêm muộn mới về, định để chúng tao chết đói đấy à?"
Thật ra, nhà của Vân San ở cách thành phố A khoảng 60km. Ba mẹ chỉ ở nhà chăn nuôi, trồng trọt, dưới cô còn có một em gái kém ba tuổi nữa. Sau khi đỗ đại học B, Vân San dọn đến ở nhà của cậu cho tiện đi học.
Cậu của cô rất hiền, nhưng mợ lại hoàn toàn trái ngược. Mợ là con gái nhà danh giá, mà người thành thị thì hay coi thường người nhà quê, cho nên dù mợ có nhìn ngang nhìn dọc thế nào cũng thấy Vân San rất không vừa mắt.
Vân San biết thân phận mình cho nên tất cả mọi việc trong nhà cô đều làm cả, thậm chí cả việc hầu hạ hai đứa em tính khí chua ngoa thất thường, cô cũng phải làm. Vậy mà hàng ngày, việc Vân San bị mợ và hai đứa con gái của cậu mợ chửi bới vẫn xảy ra như cơm bữa.
Cô cúi mặt xuống nhìn chằm chằm vào chiếc giày đã sờn vải dưới chân mình, lí nhí trả lời:
"Mợ à, dạo này cháu phải học thêm vào ca tối, vài hôm nữa cháu gửi mợ tiền sinh hoạt phí được không ạ?"
"Có mấy đồng rách mà tháng nào cũng chậm trễ, có tin tao đuổi mày ra khỏi nhà luôn không?". Mợ của cô nghiến răng kèn kẹt, đứng giữa cửa chống nạnh chửi.
Vân San bị chửi thành quen, cô chỉ bình thản nói "Cháu biết rồi, vài hôm nữa cháu nhất định sẽ gửi mợ. Mợ và hai em đã đói chưa, cháu vào nấu cơm ngay đây".
Nói xong, cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười rồi lẳng lặng lách qua khe cửa, xuống bếp tất bật nấu nướng.
Đêm đến, nằm trên gác xép vừa tối vừa ẩm thấp, Vân San cầm cuốn sách đọc đi đọc lại mà vẫn không lọt được chữ nào vào đầu, chỉ thấy thỉnh thoảng khóe mắt trượt xuống vài giọt nước lấp lánh.
Ba năm ở thành phố A, chịu đựng bao nhiêu tủi nhục, cô đều cắn răng nuốt ngược vào trong lòng. Ba mẹ ở quê điều kiện vốn không tốt, Vân San đương nhiên là không muốn họ phải lo lắng cho mình nên mới tìm việc để làm thêm. Chỉ là không ngờ chính từ công việc làm thêm này mà cô quen với Trịnh Thiên Vỹ - Giám đốc của công ty thời trang AON, dòng thời trang cao cấp của giới thượng lưu và cũng chính là người đứng thứ hai trong danh sách "những người đàn ông mà tất cả phụ nữ cả nước muốn theo đuổi".
***
Thời gian gần đây, số lần chạm mặt của Vân San với Trịnh Thiên Vỹ nhiều hơn rất nhiều so với khi cô mới đến làm. Mặc dù không biết anh ta làm nghề gì, đời tư ra sao, nhưng thỉnh thoảng Vân San vẫn thấy trong sọt rác xuất hiện một số đồ dùng của phụ nữ, thậm chí vài lần còn có cả vỏ bao cao su đã sử dụng rồi. Có dùng ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết Trịnh Thiên Vỹ đưa phụ nữ về nhà ngủ qua đêm.
Đàn ông có tiền đều như thế cả, không có gì ngạc nhiên lắm!!! Cho đến một hôm, Trịnh Thiên Vỹ đề nghị cô ở lại ăn cơm cùng anh ta một bữa.
Lúc đó Vân San định ra về thì tình cờ đụng mặt Trịnh Thiên Vỹ ngay ở cửa, hôm nay trông nét mặt của Thiên Vỹ có vẻ rất mệt mỏi, hai mắt trũng sâu, đầu mày nhíu chặt. Thấy anh ta như vậy, Vân San có chút không đành lòng từ chối cho nên đành ở lại ăn cơm với Trịnh Thiên Vỹ.
"San San, quen nhau lâu như vậy mà không biết em làm nghề gì?" Trịnh Thiên Vỹ vừa nhai thịt bò, vừa ngẩng đầu lên hỏi Vân San.
"San San?" Vân San cau mày khó hiểu hỏi lại. Thật ra cái tên Vân San này nghe có lạ lạ một chút, nhưng là do họ của ba mẹ cô ghép lại. Mẹ cô họ Vân, ghép lại thành Đỗ Vân San.
"Gọi mình San thì chẳng hay chút nào, tôi học theo kiểu Trung Quốc được không?"
"Cảm ơn. Em đang là sinh viên"
"Sinh viên đi làm thêm à? Thảo nào lại chọn ca từ 11 giờ đến 13 giờ"
"Vâng. Còn anh, anh làm nghề gì?"
"Tôi à? Tôi kinh doanh vớ vẩn thôi"
"À!!!"
Hai người vừa nói đến đó thì đột nhiên điện thoại của Trịnh Thiên Vỹ đổ chuông, anh ta cầm điện thoại ra ngoài nói chuyện một chút, khoảng ba phút sau liền quay vào, nét mặt càng thêm khó coi
"Tôi bận rồi, không ăn cơm được nữa. Em cứ ăn đi, ăn xong rồi tự đi về nhé"
Vân San ngước mắt khó hiểu nhìn Thiên Vỹ, sau đó hỏi lại "Anh phải đi luôn à?"
"Ừ"
"Vậy em để phần cơm cho anh nhé"
"Không cần đâu, em cứ dọn đi, tôi không biết khi nào mới về".
Nói xong, Trịnh Thiên Vỹ liền mở cửa rời đi, đến áo khoác cũng không thèm lấy. Vân San nhìn thấy chỗ đồ ăn đầy ắp trên bàn lại cảm thấy không nỡ đổ đi, cho nên cô đành để tất cả vào khay giữ nhiệt, sau đó khóa cửa đạp xe về nhà.
Khi ra đến cửa, cô vẫn thấy căn nhà số 14 tối om, xung quanh biệt thự vẫn sạch sẽ đến nỗi không hề có bóng dáng một chiếc lá rớt xuống.
Vân San thở dài lắc đầu, tự nhủ trong bụng "người gì mà sạch sẽ đến mức đáng sợ".
***
Đêm hôm đó, 3 giờ sáng Trịnh Thiên Vỹ mới trở về đến nhà.
Từ khi gặp Vân San lần đầu tiên, anh đã cảm thấy cô bé này có chút gì đó rất đặc biệt, rất khó diễn tả, chỉ biết rằng mỗi lần gặp đều có cảm giác rất dễ chịu. Đồ ăn của cô ấy nấu cũng rất vừa miệng, rất hợp khẩu vị của anh. Và đặc biệt là Vân San không hề tò mò chuyện của người khác như những người mà trước đây anh đã từng thuê.
Thân phận của Trịnh Thiên Vỹ thế nào, đời tư ra sao, nếu để lộ ra nhược điểm nào đó trước giới truyền thông, ngày hôm sau cổ phiếu của tập đoàn AON sẽ biến động lớn chừng nào, không cần phải bàn đến nữa.
Có lẽ cũng bởi vì vậy mà Thiên Vỹ lựa chọn người làm rất cẩn thận, ngoài thím Hiên đã giúp việc cho gia đình anh nhiều năm ra, anh chỉ dám thuê người giúp việc theo giờ, cũng không có ý định gặp mặt nhiều. Không ngờ suốt hơn 4 tháng quan sát Vân San qua camera trong nhà, sự đề phòng với cô đã vơi đi ít nhiều. Dần dần có thể gặp mặt, giao tiếp, trò chuyện với nhau, hoặc ăn với nhau một bữa cơm như hôm nay cũng có thể coi là bạn bè rồi.
Vì thân phận như vậy nên Trịnh Thiên Vỹ không có bạn, anh chỉ thường xuyên đến quán bar chơi bời hoặc cặp với một vài em minh tinh điện ảnh nào đó. Đương nhiên tất cả cũng chỉ là tình một đêm mà thôi.
Hôm nay anh trai của Trịnh Thiên Vỹ triệu tập đại hội cổ đông đột xuất, họp lên họp xuống, họp tới 3 giờ sáng mới xong, không ngờ khi trở về vẫn thấy mâm cơm còn nguyên, tất cả đồ ăn đã được để trong khay giữ nhiệt. Cô bé Vân San này....thật khiến người ta muốn kết giao làm bạn mà.
Trịnh Thiên Vỹ ngồi xuống ăn hết đồ ăn trong khay, sau đó ôm một bụng no leo lên giường đi ngủ. Trong giấc mơ, anh mơ thấy ngày mai lại được trở về nhà, ăn cùng với Vân San một bữa cơm ngon như hôm nay!
Danh sách chương