Tôi gần như quyết định ngay lập tức, túm lấy ga trải giường ném vào Đổng Tuyền Minh rồi quay người lao về phía lão già.
Trong tình trạng không hề có manh mối nào, tôi chỉ có thể phán đoán tính uy hiếp của lão già ít hơn bác sĩ Đổng.
Ngay lúc tôi lao đến trước mặt lão, lão ta rút ra từ trong túi áo blouse thứ gì đó trông như điều khiển từ xa. Dù sao cũng làm công việc nghiên cứu dấu vết, nên đối với vũ khi cũng có hiểu biết cơ bản, tôi lập tức túm thêm một tấm ga giường quấn vào cánh tay, xông vào lão.
Quả nhiên đó là súng kích điện!
Thứ này chắc chắn đã được độ rồi, lúc bật nó âm thanh tia lửa điện nhiều hơn hẳn súng điện thông thường. Lần đầu súng điện dí trúng tay tôi bị mấy lớp ga giường cản lại, lúc này tôi chẳng còn tâm tình mà chú trọng 'kính già yêu trẻ' nữa, thuận thế lấy miếng vải trắng trùm đầu ông ta, thừa dịp còn đang giãy giụa bẻ cổ tay ông ta rồi dí súng điện vào ngay hầu kết của lão.
—
Tôi đếm thầm — năm giây.
Súng điện đang trong tay tôi, phía bên kia Đổng Tuyền Minh bị ga trải giường che mất tầm nhìn, nếu muốn xông qua giúp đồng bọn chế trụ tôi ít nhất mất năm giây.
Tôi vẫn cần năm giây nữa, chỉ cần kéo dài thêm năm giây, tôi có thể lao đến cuối hành lang góc bên kia.
—
Lúc nhỏ trẻ con ở trường học thường chơi một trò chơi giống nhau là đuổi bắt quanh mấy cây cột, người đuổi bắt chạy qua trái, người bị đuổi chạy qua phải, chỉ cần bảo trì sự cân bằng này, theo lý thuyết sẽ vĩnh viễn không bị bắt.
Lầu phòng bệnh hình vuông (nguyên gốc hình chữ hồi 回), không gian ở giữa là nhiều cây cột cực lớn.
Đổng Tuyền Minh đang xông về phía tôi. Lúc này trong đầu tôi đang điên cuồng loại bỏ những thông tin tạp loạn — hắn ta còn có bao nhiêu đồng bọn? Phải chăng có đồng bọn còn đang mai phục lẫn trong đám bệnh nhân nằm trên giường bệnh hai bên hành lang? Hứa Đà sao rồi? Bỏ tôi chạy lấy người rồi, hay cũng đang gặp rắc rối? Tình trạng Kỳ Mông Trúc bên kia như nào?.....
Tôi vừa chạy trốn, vừa kéo giường bệnh ở hai bên ra phía sau, chặn đường truy đuổi của hắn ta. Khoảng cách hai bên được kéo ra, tôi thành công chạy qua góc rẽ bên kia hành lang, thoát khỏi tầm nhìn của hắn.
—
Hứa Đà vẫn chưa từng nói rõ với tôi về tính chất của quần thể này, tôi chỉ có thể miễn cưỡng hiểu rằng bọn họ là tổ chức sát thủ, đương nhiên cách lý giải này chắc hẳn chưa chính xác.
Hứa Đà với Jackman đều có khả năng chiến đấu, những người khác thì sao? Ban này lão giá kia bị tôi quật ngã là do may mắn, hay là trong bọn họ vẫn có kẻ không giỏi đánh nhau? Tôi tìm thấy một nơi trốn vào và giữ im lặng, rất nhanh Đổng Tuyết Minh đã đẩy hết những chiếc giường đuổi tới.
Hắn nhìn lối thoát hiểm bên trái, cánh cửa đó vẫn còn động đậy. Từ góc nhìn của hắn thì giống như tôi đã chạy khỏi cánh cửa đó.
Lập tức hắn đi đến cửa thoát hiểm.
— Thành công rồi. Chỉ cần hắn bị cánh cửa đó dẫn dụ đi theo lối thoát hiểm, xem như kế hoạch của tôi thành công rồi.
Một bước, hai bước ……
Hắn ra đứng ở lối ra, nhìn qua tấm kính trên cửa vào cầu thang. Ngay khi tôi nghĩ hắn sẽ mở cửa để kiểm tra, hắn ta đột nhiên quay người ngồi xuống, nhìn thẳng vào tôi đang trốn dưới mấy chiếc giường đẩy.
"Cậu định nhân lúc tôi qua lối thoát hiểm đánh lén à?"
"Đúng rồi nha." Tôi cười cười.
—
Ngay tức khắc tôi giật mạnh lại sợi dây trong tay. Đó là sợi dây dài trong suốt, một đầu thắt nút ở trước cửa thoát hiểm, đầu còn lại tôi cầm.
— Cái này là ống truyền dịch bên cạnh giường bệnh.
Ống truyền dịch trong suốt vốn vừa mảnh, vừa khó thấy rõ, lại thêm hành lang mờ tối. Đổng Tuyền Minh căn bản không chú ý đến một chân đã bước vào vòng tròn dây, lập tức dây truyền dịch siết chặt cổ chân hắn, trên mặt đất vẫn còn nước thuốc chảy ra — hắn ta mất thăng bằng ngã xuống đất.
(Hàn Anh: bạn nhỏ Tuyết Minh có tuyệt chiêu - rút thòng lọng.)
Tôi lao ngay ra khỏi gầm giường, đẩy mạnh giường đâm vào người hắn. Cùng với tiếng bánh xe lăn, chân giường sắt tông vào đầu làm hắn phát ra rên nghẹn. Đang lúc tôi chuẩn bị tông lần hai lại phát sinh chuyện không tưởng.
— Sau lưng tôi xuất hiện một người.
Tôi thậm chí chưa kịp nhận ra sự tồn tại của gã này thì đã bị đập mạnh vào sau đầu. Khi đầu một người bị đập mạnh sẽ nghe thấy âm thanh rất kỳ quái, không phải là tiếng 'bụp', mà là tiếng ong ong như kim loại âm vang không ngừng trong căn phòng trống.
Tôi ngã xuống, cái tên đánh lén đi đến bên cạnh tôi, gậy sắt bị hắn kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai.
Vũ khí tập kích tôi là một cái giá truyền dịch.
Sau đầu bị đập đột ngột đau nhói lên. Đây là lần đầu tôi bị ăn một đòn mạnh như vậy, tầm nhìn hỗn loạn mất một lúc mới ổn định lại.
"Tiểu Vũ?" Đổng Tuyền Minh ngạc nhiên nhìn gã, "Em sao đã tỉnh rồi? Anh gửi người qua đó em nhận được chứ? Tốt quá rồi, anh còn đang lo em có phải….."
Còn chưa dứt lời hắn liền bị tên kia đấm một cái ngã lăn ra đất. Tôi lờ mờ đoán được tuổi của gã từ bóng lưng, tên này còn rất trẻ, cỡ mười tám mười chín tuổi, mặc nguyên bộ đồ da đinh tán, trên bả vai lộ ra hình xăm rắn hổ mang to hung tợn.
"Phiền chết được." Nó thấp giọng nói, "Vô dụng."
"Đừng làm anh lo lắng nữa, em thật không sao chứ?" Đổng Tuyền Minh che mặt đứng dậy, quan tâm nhìn tên nhóc. Hiển nhiên tên kia không hề cảm kích, đá hắn ta ra, đến bên cạnh tôi.
Tôi vẫn không sao bò dậy được, đầu nặng như bị đổ chì vào.
Dựa vào cái bóng trên mặt đất thì tên nhóc kia giơ cao cái giá truyền dịch, chuẩn bị đánh vào đầu tôi lần nữa.
Mau di chuyển coi nào!
Tôi cố di chuyển thân thể, từ đầu đến cổ vai đều tê cứng, sau đầu càng thêm đau nhói kịch liệt. Tôi nghi là bị vỡ mạch máu rồi.
Di chuyển — chỉ cần trốn lại dưới gầm giường trước, ít nhất bảo vệ được cái đầu……..
— Không, không kịp rồi.
Bóng của cái giá truyền dịch như máy chém đập về phía đầu tôi, không trốn được rồi.
Nhưng mà tức khắc đánh đến không mà là đau đớn mà là âm thanh lạnh lẽo của thủy tinh vỡ vụn — Hứa Đà như thần binh từ trời hạ phàm lao qua qua cửa sổ vào hành lang, đạp lên chiếc giường đẩy rồi nhảy về phía thằng oắt kia, trong tay lóe lên hàn quang. Tên nhãi kia chỉ có thể bỏ qua tôi để công kích anh ấy.
Trong tay Hứa Đà chỉ có con dao ngắn, mà cái giá truyền dịch dài đến cả mét, cây sắt quét ngang đập mạnh vào cánh tay Hứa Đà. Mặc dù Hứa Đà đã giật lấy cái gối ở giường bên cạnh chặn lại, nhưng tôi vẫn nghe thấy âm thanh đáng sợ phát ra lúc cánh tay bị phang mạnh vào, con dao bị rơi xuống đất.
"Anh dẫn bọn 'người nước trái cây' lên sân thượng giải quyết hết một lượt." Giờ này mà anh ấy còn nhãn nhã giải thích với tôi, "Xin lỗi, phải xa nhau một lúc rồi."
— Đôi mắt hung ác của thằng nhãi dùng giá truyền dịch quất người, lại định tấn công tiếp. Nó đinh ninh Hứa Đà không có bất kỳ binh khí dài nào.
Lúc này, Hứa Đà buông cái khiên bằng gối xuống, lật tay giật lấy cái giá truyền dịch của nó.
"Mấy tuổi rồi?" Hứa Đà hỏi.
"Tiểu Vũ năm nay 19 rồi." Trả lời thế mà lại là Đổng Tuyền Minh, vẫn dùng cái ngữ điệu dịu dàng đó.
"Cút! Kinh tởm!" Tên nhãi được gọi là "tiểu Vũ" hùng hổ quay đầu trừng Đổng Tuyền Minh.
Hứa Đà cười cười: "19 tuổi, vậy là không biết thứ đồ chơi nguy hiểm hiện tại tiệm tạp hóa bên cạnh trường học có bán."
Ngay sau đó, một tiếng "vù" nhẹ vang lên, kèm theo là tiếng hét thảm của tiểu Vũ đang che mắt phải lăn dưới đất; tay kia của Hứa Đà đang cầm một đạo cụ rất nhỏ màu đen, giống như cái nỏ thu nhỏ.
" — Nha thiêm nỏ." (Nỏ tăm xỉa răng) Anh ấy lắp lại 'mũi tên' - đinh sắt chỉ vài milimet vào cái nỏ bé xíu, "Lúc trước xung quanh trường học có vài người bán, sau đó bị tịch thu hết rồi. Bởi vì tuy nó nhỏ, không có ngắm bắn, mà ở cự ly xạ kích gần lại đủ mạnh xuyên qua cái lon. Bán cho trẻ con không hiểu chuyện, vẫn rất dễ phát sinh nguy hiểm, anh nói xem có phải không bác sĩ Đổng."
Tiểu Vũ ôm con mắt phải chảy máu đứng dậy, nhìn càng khủng bố; Đổng Tuyền Minh sốt ruột che chở hắn: "Tiểu Vũ, em sao rồi?!"
— Mắt phải của nó bị đinh sắt xuyên qua, như quả bóng nước bị hỏng.
Hứa Đà mặc kệ bọn chúng, ngồi xuống kiểm tra tình trạng của tôi: "Anh tưởng em cảm thấy không đúng sẽ trực tiếp rời đi, sao lại dây dưa với bọn nó? Sợ anh không đối phó được?"
Tôi nói không ra lời, Hứa Đà bế tôi cẩn thận đặt lên giường đẩy bên cạnh.
—
– Hứa Đà đã phát hiện không ổn từ rất sớm. Bệnh nhân và người nhà ở tầng này, bao gồm cả bác sĩ và y tá trực ban đều trong trạng thái bất tỉnh, mà những người lúc nãy xuất hiện ở phòng làm việc và bàn y tá dường như là giả mạo.
Chúng tôi giống như bước vào phó bản, một bước dẫm phải một đống quái vật. Anh ấy nghi ngờ kẻ cầm đầu là Đổng Tuyền Minh, còn mấy tên giả mạo chắc hẳn là 'người nước trái cây' đi theo hắn.
"Mặc dù không rõ cụ thể chuyện gì xảy ra…" anh ấy xách cái giá truyền dịch đi về phía tên nhãi không con mắt phải - tiểu Vũ, "tóm lại là các người đến xử lý tụi này, đúng không?"
Đổng Tuyền Minh với tiểu Vũ cảnh giác nhìn Hứa Đà, nhưng anh ấy chỉ nhún vai: "Bác sĩ Đổng, anh đi đi."
"Gì cơ?"
"Tôi với mấy anh không thù không oán, anh đi là được rồi, xem như chưa có chuyện gì." Anh ấy cầm cái giá truyền dịch trong tay lắc lắc, gõ gõ vào lòng bàn tay " — Còn vị tiểu đệ đệ này, không được đi. Người lớn có quy tắc của người lớn, đánh bị thương người ta không chỉ trả giá có một con mắt đâu."
".....Được." Tên trẻ trâu lộ ra nụ cười hung tợn đầy máu, rút con dao cận chiến từ bên hông ra, "Tao vốn không định đi."
Lúc này giọng nói nhẹ nhàng của Đổng Tuyền Minh không hợp hoàn cảnh vang lên.
" — Ai cũng thể đi." Hắn nói, "Hứa Đà, cậu với Đới Tuyết Minh một người cũng không được đi."
Hứa Đà thở dài: "Bác sĩ Đổng, trong mười phút anh không đi thì không cần đi nữa."
"...Tôi nói là, cậu không đi được. Không ai ép buộc các người ở lại, nhưng các người không thể đi." Đổng Tuyền Minh ngước đầu lên, ánh mắt không có sát ý của hắn hiện lên tia trắc ẩn, "Những người đang hôn mê ở tầng này đều là con tin của chúng tôi, những con tin khiến các người phải ở lại."
Hôn mê?
Tôi và Hứa Đà đều kinh ngạc trong chốc lát. Tôi tóm lấy cổ tay bệnh nhân giường sát bên, ông ta nhìn như chết rồi, rất giống như không còn thở nữa….
Nhưng, mạch vẫn còn đập.
Dù rất yếu ớt, nhưng người này vẫn còn mạch đập.
Đổng Tuyền Minh quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ không sao chứ?"
"Anh phiền quá vậy!" Tiểu Vũ đang bịt mắt phải, mắng hắn. "Anh đang làm cái quần què gì vậy hả? Không phải chúng ta tới giết Hứa Đà với Đới Tuyết Minh sao?"
"Đừng tức giận, tiểu Vũ đừng giận a…" Hắn ta tay chân luống cuống dỗ dành tên nhóc, không biết sao bầu không khí này có chút buồn cười, "Không phải em cứ luôn muốn ….muốn có người giết em sao? Cho nên ca ca mới thuận tiện…. Anh sợ lỡ như Hứa Đà không muốn đánh với em nữa, như vầy thì…., anh ta phải đánh với em, mà còn phải làm em tận hứng… ha!"
Một cái đinh sắt từ chiếc nỏ tăm xỉa răng bắn xuyên qua vai hắn ta, nhưng vì cự ly xa nên chỉ xé rách chút vải áo. Hứa Đà có chút mất kiên nhẫn: "Đừng dỗ con nít nữa, mau giải thích cho tao này?"
Đổng Tuyền Minh che vai, im lặng một lúc. Qua một khắc,
Hắn nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đối mặt với chúng tôi.
"Tôi giới thiệu lại lần nữa, tôi là Đổng Tuyền Minh, đương nhiên không phải là bác sĩ ở đây, vị này là Quý Vũ Dịch, em trai tôi. Còn vì sao lại khác Họ…."
"Ai quan tâm, nói trọng điểm." Ánh mắt của Hứa Đà bắt đầu nguy hiểm rồi, anh ấy vô cùng ghét mấy người nói chuyện lòng vòng như này.
"Tiểu Vũ vẫn luôn muốn gặp được người có thể giết em ấy."
"Uhm, hiện tại nó gặp được rồi, sao nữa?"
"Mong cậu chơi với em ấy cho đến khi tận hứng, làm phiền rồi." Hắn ta rất lễ mạo cúi chào chúng tôi, "Dựa vào tình trạng trúng độc của bọn họ, những người ở tầng này còn khoảng ba mươi đến bốn lăm phút để giải cứu. Khi nào em trai tôi tận hứng, tôi sẽ đưa liều lượng thuốc giải. Bằng không…"
Bằng không, ngày mai trang nhất tin tức chính là vụ án giết người cực kỳ tàn ác ở Bệnh Viện Số Năm Thành Phố. Phía cảnh sát sẽ điều tra toàn thành phố không sót chỗ nào, những nghi vấn sẽ nhanh chóng tập trung trên người Hứa Đà khiến anh ấy không còn chỗ trốn.
"..." Hứa Đà nhất thời không nói gì.
Tôi hỏi: ".... Nếu như…..Hứa Đà giết chết Quý Vũ Dịch, anh sẽ giao thuốc giải sao?"
"Sẽ giao. Điều đó nghĩa là anh ta đã hoàn thành tâm nguyện của tiểu Vũ rồi." Đổng Tuyền Minh mỉm cười hài lòng, nhìn Hứa Đà đầy mong đợi.
Hứa Đà sau khi trầm mặc một lúc lâu, hít một hơi thật sâu. Anh ấy không tấn công Quý Vũ Dịch ngay, mà làm động tác giơ 'bốn' ngón tay với Đổng Tuyền Minh.
" — Nguyên tắc thứ tư: tình huống không cần thiết, người không liên quan không phải là mục tiêu của thợ săn. Nguyên tắc thứ bảy: không cần biết mục đích là gì, tuyệt đối không dẫn dắt cảnh sát hướng đến thợ săn. Mày đã vi phạm hai điều, còn vi phạm rất nghiệm trọng."
"Đúng vậy."
"Tuy bây giờ tao đang bị truy sát rất gắt gao, nhưng tao vẫn có quyền báo việc này đến người kia." Anh ấy quăng cái giá truyền dịch, lại lấy dao chiến đấu, "Bỏ đi, xử lý Quý Vũ Dực trước đã."
"Khoan đã, Hứa Đà, quy tắc chơi này rất quái lạ!" Tôi ngăn anh ấy lại, "Đổng Tuyền Minh dám làm vậy chắc có nguyên nhân gì đó làm hắn chắc chắn Quý Vũ Dực sẽ không thua!"
"Em ngủ nghỉ ngơi một lát đi." Anh ấy thuận tay kéo chăn đắp cho tôi, "Anh giết người còn nhiều hơn em ăn gà rán."
Trong tình trạng không hề có manh mối nào, tôi chỉ có thể phán đoán tính uy hiếp của lão già ít hơn bác sĩ Đổng.
Ngay lúc tôi lao đến trước mặt lão, lão ta rút ra từ trong túi áo blouse thứ gì đó trông như điều khiển từ xa. Dù sao cũng làm công việc nghiên cứu dấu vết, nên đối với vũ khi cũng có hiểu biết cơ bản, tôi lập tức túm thêm một tấm ga giường quấn vào cánh tay, xông vào lão.
Quả nhiên đó là súng kích điện!
Thứ này chắc chắn đã được độ rồi, lúc bật nó âm thanh tia lửa điện nhiều hơn hẳn súng điện thông thường. Lần đầu súng điện dí trúng tay tôi bị mấy lớp ga giường cản lại, lúc này tôi chẳng còn tâm tình mà chú trọng 'kính già yêu trẻ' nữa, thuận thế lấy miếng vải trắng trùm đầu ông ta, thừa dịp còn đang giãy giụa bẻ cổ tay ông ta rồi dí súng điện vào ngay hầu kết của lão.
—
Tôi đếm thầm — năm giây.
Súng điện đang trong tay tôi, phía bên kia Đổng Tuyền Minh bị ga trải giường che mất tầm nhìn, nếu muốn xông qua giúp đồng bọn chế trụ tôi ít nhất mất năm giây.
Tôi vẫn cần năm giây nữa, chỉ cần kéo dài thêm năm giây, tôi có thể lao đến cuối hành lang góc bên kia.
—
Lúc nhỏ trẻ con ở trường học thường chơi một trò chơi giống nhau là đuổi bắt quanh mấy cây cột, người đuổi bắt chạy qua trái, người bị đuổi chạy qua phải, chỉ cần bảo trì sự cân bằng này, theo lý thuyết sẽ vĩnh viễn không bị bắt.
Lầu phòng bệnh hình vuông (nguyên gốc hình chữ hồi 回), không gian ở giữa là nhiều cây cột cực lớn.
Đổng Tuyền Minh đang xông về phía tôi. Lúc này trong đầu tôi đang điên cuồng loại bỏ những thông tin tạp loạn — hắn ta còn có bao nhiêu đồng bọn? Phải chăng có đồng bọn còn đang mai phục lẫn trong đám bệnh nhân nằm trên giường bệnh hai bên hành lang? Hứa Đà sao rồi? Bỏ tôi chạy lấy người rồi, hay cũng đang gặp rắc rối? Tình trạng Kỳ Mông Trúc bên kia như nào?.....
Tôi vừa chạy trốn, vừa kéo giường bệnh ở hai bên ra phía sau, chặn đường truy đuổi của hắn ta. Khoảng cách hai bên được kéo ra, tôi thành công chạy qua góc rẽ bên kia hành lang, thoát khỏi tầm nhìn của hắn.
—
Hứa Đà vẫn chưa từng nói rõ với tôi về tính chất của quần thể này, tôi chỉ có thể miễn cưỡng hiểu rằng bọn họ là tổ chức sát thủ, đương nhiên cách lý giải này chắc hẳn chưa chính xác.
Hứa Đà với Jackman đều có khả năng chiến đấu, những người khác thì sao? Ban này lão giá kia bị tôi quật ngã là do may mắn, hay là trong bọn họ vẫn có kẻ không giỏi đánh nhau? Tôi tìm thấy một nơi trốn vào và giữ im lặng, rất nhanh Đổng Tuyết Minh đã đẩy hết những chiếc giường đuổi tới.
Hắn nhìn lối thoát hiểm bên trái, cánh cửa đó vẫn còn động đậy. Từ góc nhìn của hắn thì giống như tôi đã chạy khỏi cánh cửa đó.
Lập tức hắn đi đến cửa thoát hiểm.
— Thành công rồi. Chỉ cần hắn bị cánh cửa đó dẫn dụ đi theo lối thoát hiểm, xem như kế hoạch của tôi thành công rồi.
Một bước, hai bước ……
Hắn ra đứng ở lối ra, nhìn qua tấm kính trên cửa vào cầu thang. Ngay khi tôi nghĩ hắn sẽ mở cửa để kiểm tra, hắn ta đột nhiên quay người ngồi xuống, nhìn thẳng vào tôi đang trốn dưới mấy chiếc giường đẩy.
"Cậu định nhân lúc tôi qua lối thoát hiểm đánh lén à?"
"Đúng rồi nha." Tôi cười cười.
—
Ngay tức khắc tôi giật mạnh lại sợi dây trong tay. Đó là sợi dây dài trong suốt, một đầu thắt nút ở trước cửa thoát hiểm, đầu còn lại tôi cầm.
— Cái này là ống truyền dịch bên cạnh giường bệnh.
Ống truyền dịch trong suốt vốn vừa mảnh, vừa khó thấy rõ, lại thêm hành lang mờ tối. Đổng Tuyền Minh căn bản không chú ý đến một chân đã bước vào vòng tròn dây, lập tức dây truyền dịch siết chặt cổ chân hắn, trên mặt đất vẫn còn nước thuốc chảy ra — hắn ta mất thăng bằng ngã xuống đất.
(Hàn Anh: bạn nhỏ Tuyết Minh có tuyệt chiêu - rút thòng lọng.)
Tôi lao ngay ra khỏi gầm giường, đẩy mạnh giường đâm vào người hắn. Cùng với tiếng bánh xe lăn, chân giường sắt tông vào đầu làm hắn phát ra rên nghẹn. Đang lúc tôi chuẩn bị tông lần hai lại phát sinh chuyện không tưởng.
— Sau lưng tôi xuất hiện một người.
Tôi thậm chí chưa kịp nhận ra sự tồn tại của gã này thì đã bị đập mạnh vào sau đầu. Khi đầu một người bị đập mạnh sẽ nghe thấy âm thanh rất kỳ quái, không phải là tiếng 'bụp', mà là tiếng ong ong như kim loại âm vang không ngừng trong căn phòng trống.
Tôi ngã xuống, cái tên đánh lén đi đến bên cạnh tôi, gậy sắt bị hắn kéo lê trên mặt đất phát ra tiếng kêu chói tai.
Vũ khí tập kích tôi là một cái giá truyền dịch.
Sau đầu bị đập đột ngột đau nhói lên. Đây là lần đầu tôi bị ăn một đòn mạnh như vậy, tầm nhìn hỗn loạn mất một lúc mới ổn định lại.
"Tiểu Vũ?" Đổng Tuyền Minh ngạc nhiên nhìn gã, "Em sao đã tỉnh rồi? Anh gửi người qua đó em nhận được chứ? Tốt quá rồi, anh còn đang lo em có phải….."
Còn chưa dứt lời hắn liền bị tên kia đấm một cái ngã lăn ra đất. Tôi lờ mờ đoán được tuổi của gã từ bóng lưng, tên này còn rất trẻ, cỡ mười tám mười chín tuổi, mặc nguyên bộ đồ da đinh tán, trên bả vai lộ ra hình xăm rắn hổ mang to hung tợn.
"Phiền chết được." Nó thấp giọng nói, "Vô dụng."
"Đừng làm anh lo lắng nữa, em thật không sao chứ?" Đổng Tuyền Minh che mặt đứng dậy, quan tâm nhìn tên nhóc. Hiển nhiên tên kia không hề cảm kích, đá hắn ta ra, đến bên cạnh tôi.
Tôi vẫn không sao bò dậy được, đầu nặng như bị đổ chì vào.
Dựa vào cái bóng trên mặt đất thì tên nhóc kia giơ cao cái giá truyền dịch, chuẩn bị đánh vào đầu tôi lần nữa.
Mau di chuyển coi nào!
Tôi cố di chuyển thân thể, từ đầu đến cổ vai đều tê cứng, sau đầu càng thêm đau nhói kịch liệt. Tôi nghi là bị vỡ mạch máu rồi.
Di chuyển — chỉ cần trốn lại dưới gầm giường trước, ít nhất bảo vệ được cái đầu……..
— Không, không kịp rồi.
Bóng của cái giá truyền dịch như máy chém đập về phía đầu tôi, không trốn được rồi.
Nhưng mà tức khắc đánh đến không mà là đau đớn mà là âm thanh lạnh lẽo của thủy tinh vỡ vụn — Hứa Đà như thần binh từ trời hạ phàm lao qua qua cửa sổ vào hành lang, đạp lên chiếc giường đẩy rồi nhảy về phía thằng oắt kia, trong tay lóe lên hàn quang. Tên nhãi kia chỉ có thể bỏ qua tôi để công kích anh ấy.
Trong tay Hứa Đà chỉ có con dao ngắn, mà cái giá truyền dịch dài đến cả mét, cây sắt quét ngang đập mạnh vào cánh tay Hứa Đà. Mặc dù Hứa Đà đã giật lấy cái gối ở giường bên cạnh chặn lại, nhưng tôi vẫn nghe thấy âm thanh đáng sợ phát ra lúc cánh tay bị phang mạnh vào, con dao bị rơi xuống đất.
"Anh dẫn bọn 'người nước trái cây' lên sân thượng giải quyết hết một lượt." Giờ này mà anh ấy còn nhãn nhã giải thích với tôi, "Xin lỗi, phải xa nhau một lúc rồi."
— Đôi mắt hung ác của thằng nhãi dùng giá truyền dịch quất người, lại định tấn công tiếp. Nó đinh ninh Hứa Đà không có bất kỳ binh khí dài nào.
Lúc này, Hứa Đà buông cái khiên bằng gối xuống, lật tay giật lấy cái giá truyền dịch của nó.
"Mấy tuổi rồi?" Hứa Đà hỏi.
"Tiểu Vũ năm nay 19 rồi." Trả lời thế mà lại là Đổng Tuyền Minh, vẫn dùng cái ngữ điệu dịu dàng đó.
"Cút! Kinh tởm!" Tên nhãi được gọi là "tiểu Vũ" hùng hổ quay đầu trừng Đổng Tuyền Minh.
Hứa Đà cười cười: "19 tuổi, vậy là không biết thứ đồ chơi nguy hiểm hiện tại tiệm tạp hóa bên cạnh trường học có bán."
Ngay sau đó, một tiếng "vù" nhẹ vang lên, kèm theo là tiếng hét thảm của tiểu Vũ đang che mắt phải lăn dưới đất; tay kia của Hứa Đà đang cầm một đạo cụ rất nhỏ màu đen, giống như cái nỏ thu nhỏ.
" — Nha thiêm nỏ." (Nỏ tăm xỉa răng) Anh ấy lắp lại 'mũi tên' - đinh sắt chỉ vài milimet vào cái nỏ bé xíu, "Lúc trước xung quanh trường học có vài người bán, sau đó bị tịch thu hết rồi. Bởi vì tuy nó nhỏ, không có ngắm bắn, mà ở cự ly xạ kích gần lại đủ mạnh xuyên qua cái lon. Bán cho trẻ con không hiểu chuyện, vẫn rất dễ phát sinh nguy hiểm, anh nói xem có phải không bác sĩ Đổng."
Tiểu Vũ ôm con mắt phải chảy máu đứng dậy, nhìn càng khủng bố; Đổng Tuyền Minh sốt ruột che chở hắn: "Tiểu Vũ, em sao rồi?!"
— Mắt phải của nó bị đinh sắt xuyên qua, như quả bóng nước bị hỏng.
Hứa Đà mặc kệ bọn chúng, ngồi xuống kiểm tra tình trạng của tôi: "Anh tưởng em cảm thấy không đúng sẽ trực tiếp rời đi, sao lại dây dưa với bọn nó? Sợ anh không đối phó được?"
Tôi nói không ra lời, Hứa Đà bế tôi cẩn thận đặt lên giường đẩy bên cạnh.
—
– Hứa Đà đã phát hiện không ổn từ rất sớm. Bệnh nhân và người nhà ở tầng này, bao gồm cả bác sĩ và y tá trực ban đều trong trạng thái bất tỉnh, mà những người lúc nãy xuất hiện ở phòng làm việc và bàn y tá dường như là giả mạo.
Chúng tôi giống như bước vào phó bản, một bước dẫm phải một đống quái vật. Anh ấy nghi ngờ kẻ cầm đầu là Đổng Tuyền Minh, còn mấy tên giả mạo chắc hẳn là 'người nước trái cây' đi theo hắn.
"Mặc dù không rõ cụ thể chuyện gì xảy ra…" anh ấy xách cái giá truyền dịch đi về phía tên nhãi không con mắt phải - tiểu Vũ, "tóm lại là các người đến xử lý tụi này, đúng không?"
Đổng Tuyền Minh với tiểu Vũ cảnh giác nhìn Hứa Đà, nhưng anh ấy chỉ nhún vai: "Bác sĩ Đổng, anh đi đi."
"Gì cơ?"
"Tôi với mấy anh không thù không oán, anh đi là được rồi, xem như chưa có chuyện gì." Anh ấy cầm cái giá truyền dịch trong tay lắc lắc, gõ gõ vào lòng bàn tay " — Còn vị tiểu đệ đệ này, không được đi. Người lớn có quy tắc của người lớn, đánh bị thương người ta không chỉ trả giá có một con mắt đâu."
".....Được." Tên trẻ trâu lộ ra nụ cười hung tợn đầy máu, rút con dao cận chiến từ bên hông ra, "Tao vốn không định đi."
Lúc này giọng nói nhẹ nhàng của Đổng Tuyền Minh không hợp hoàn cảnh vang lên.
" — Ai cũng thể đi." Hắn nói, "Hứa Đà, cậu với Đới Tuyết Minh một người cũng không được đi."
Hứa Đà thở dài: "Bác sĩ Đổng, trong mười phút anh không đi thì không cần đi nữa."
"...Tôi nói là, cậu không đi được. Không ai ép buộc các người ở lại, nhưng các người không thể đi." Đổng Tuyền Minh ngước đầu lên, ánh mắt không có sát ý của hắn hiện lên tia trắc ẩn, "Những người đang hôn mê ở tầng này đều là con tin của chúng tôi, những con tin khiến các người phải ở lại."
Hôn mê?
Tôi và Hứa Đà đều kinh ngạc trong chốc lát. Tôi tóm lấy cổ tay bệnh nhân giường sát bên, ông ta nhìn như chết rồi, rất giống như không còn thở nữa….
Nhưng, mạch vẫn còn đập.
Dù rất yếu ớt, nhưng người này vẫn còn mạch đập.
Đổng Tuyền Minh quay đầu nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Vũ không sao chứ?"
"Anh phiền quá vậy!" Tiểu Vũ đang bịt mắt phải, mắng hắn. "Anh đang làm cái quần què gì vậy hả? Không phải chúng ta tới giết Hứa Đà với Đới Tuyết Minh sao?"
"Đừng tức giận, tiểu Vũ đừng giận a…" Hắn ta tay chân luống cuống dỗ dành tên nhóc, không biết sao bầu không khí này có chút buồn cười, "Không phải em cứ luôn muốn ….muốn có người giết em sao? Cho nên ca ca mới thuận tiện…. Anh sợ lỡ như Hứa Đà không muốn đánh với em nữa, như vầy thì…., anh ta phải đánh với em, mà còn phải làm em tận hứng… ha!"
Một cái đinh sắt từ chiếc nỏ tăm xỉa răng bắn xuyên qua vai hắn ta, nhưng vì cự ly xa nên chỉ xé rách chút vải áo. Hứa Đà có chút mất kiên nhẫn: "Đừng dỗ con nít nữa, mau giải thích cho tao này?"
Đổng Tuyền Minh che vai, im lặng một lúc. Qua một khắc,
Hắn nhẹ nhàng thở ra, một lần nữa đối mặt với chúng tôi.
"Tôi giới thiệu lại lần nữa, tôi là Đổng Tuyền Minh, đương nhiên không phải là bác sĩ ở đây, vị này là Quý Vũ Dịch, em trai tôi. Còn vì sao lại khác Họ…."
"Ai quan tâm, nói trọng điểm." Ánh mắt của Hứa Đà bắt đầu nguy hiểm rồi, anh ấy vô cùng ghét mấy người nói chuyện lòng vòng như này.
"Tiểu Vũ vẫn luôn muốn gặp được người có thể giết em ấy."
"Uhm, hiện tại nó gặp được rồi, sao nữa?"
"Mong cậu chơi với em ấy cho đến khi tận hứng, làm phiền rồi." Hắn ta rất lễ mạo cúi chào chúng tôi, "Dựa vào tình trạng trúng độc của bọn họ, những người ở tầng này còn khoảng ba mươi đến bốn lăm phút để giải cứu. Khi nào em trai tôi tận hứng, tôi sẽ đưa liều lượng thuốc giải. Bằng không…"
Bằng không, ngày mai trang nhất tin tức chính là vụ án giết người cực kỳ tàn ác ở Bệnh Viện Số Năm Thành Phố. Phía cảnh sát sẽ điều tra toàn thành phố không sót chỗ nào, những nghi vấn sẽ nhanh chóng tập trung trên người Hứa Đà khiến anh ấy không còn chỗ trốn.
"..." Hứa Đà nhất thời không nói gì.
Tôi hỏi: ".... Nếu như…..Hứa Đà giết chết Quý Vũ Dịch, anh sẽ giao thuốc giải sao?"
"Sẽ giao. Điều đó nghĩa là anh ta đã hoàn thành tâm nguyện của tiểu Vũ rồi." Đổng Tuyền Minh mỉm cười hài lòng, nhìn Hứa Đà đầy mong đợi.
Hứa Đà sau khi trầm mặc một lúc lâu, hít một hơi thật sâu. Anh ấy không tấn công Quý Vũ Dịch ngay, mà làm động tác giơ 'bốn' ngón tay với Đổng Tuyền Minh.
" — Nguyên tắc thứ tư: tình huống không cần thiết, người không liên quan không phải là mục tiêu của thợ săn. Nguyên tắc thứ bảy: không cần biết mục đích là gì, tuyệt đối không dẫn dắt cảnh sát hướng đến thợ săn. Mày đã vi phạm hai điều, còn vi phạm rất nghiệm trọng."
"Đúng vậy."
"Tuy bây giờ tao đang bị truy sát rất gắt gao, nhưng tao vẫn có quyền báo việc này đến người kia." Anh ấy quăng cái giá truyền dịch, lại lấy dao chiến đấu, "Bỏ đi, xử lý Quý Vũ Dực trước đã."
"Khoan đã, Hứa Đà, quy tắc chơi này rất quái lạ!" Tôi ngăn anh ấy lại, "Đổng Tuyền Minh dám làm vậy chắc có nguyên nhân gì đó làm hắn chắc chắn Quý Vũ Dực sẽ không thua!"
"Em ngủ nghỉ ngơi một lát đi." Anh ấy thuận tay kéo chăn đắp cho tôi, "Anh giết người còn nhiều hơn em ăn gà rán."
Danh sách chương