Hồ ly tinh? Giang Phong Nguyệt nhìn ba chữ kia tràn đầy hoang mang, thứ nhất, hắn không biết Thỏ Bảo Bảo là ai; thứ hai, hắn vào Giang Hồ chưa đến hai tháng, một tháng đầu ở ẩn, tháng sau luôn cùng Tiếu Khinh Trần một chỗ, hắn có làm chuyện gì khiến người hiểu làm sao?
Tất nhiên không có, cho nên Giang Phong Nguyệt cho rằng Thỏ Bảo Bảo phi bồ câu sai người, tùy ý ném tờ giấy ra khỏi xe ngựa.
Tiếu Khinh Trần nhận được bồ câu Hoàng Thái Tử không trả lời, một con bồ câu khác lại bay đến.
Hoàng Thái Tử: Nhiệm vụ ẩn tàng
Tiếu Khinh Trần nhếch môi, xuất ra một con bồ câu hồi âm.
Y hồi âm rất đơn giản, chỉ có ba chữ: Kéo người mới.
Hoàng Thái Tử không tiếp tục phi bồ câu cho y, Giang Phong Nguyệt cũng không nhỏ nhen đi nhìn lén Tiếu Khinh Trần nói chuyện với ai. Hắn đã may mắn lắm rồi, một tháng này vẫn luôn cùng Tiếu Khinh Trần một chỗ, với lại sẽ còn tiếp tục…
So với hai người bọn họ không hề có áp lực, Mạc Tiểu Tam mặt mày khổ sở.
Đại bộ phận ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ đều biết hắn, hắn dù là ngoạn gia tự do nhưng lai lịch cũng không đơn giản, quan hệ với người trong bang không tồi, trong đó có vài người là cao tầng trong bang phái.
Hắn cùng Yên Chi Triều Tuyết quan hệ tốt nhất, tựa như tỷ đệ, hồi đó Mạc Tiểu Tam còn là người mới, bị không ít người khi dễ, Yên Chi Triều Tuyết luôn bảo vệ hắn, bởi vậy Mạc Tiểu Tam cực kỳ phúc hậu đem hình Tiếu Khinh Trần và Giang Phong Nguyệt “thân mật” phát qua cho nàng.
Vì thế, hắn trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Gần như những người tán gẫu trên kênh bang của Dự Chiến Thiên Hạ đều nghiệm chứng tính chân thật của bức ảnh, trừ lần đó ra, địa chỉ quan trọng hơn.
Mạc Tiểu Tam bị dọa đến nỗi phải đóng lại kênh tán gẫu mật, đi đường hai ngày rồi mà sắc mặt vẫn không khá hơn.
…
Giang Phong Nguyệt tại Phong Đô thành chờ nửa tháng, nhưng nếu bảo hắn nói ở Phong Đô thành có địa phương nào tốt không, từ đường nào tới đường nào, hắn thật sự không nói được. Trong ký ức hắn chỉ khắc sâu nơi hắn làm công là Duyệt Lai khách ***, Lan Ý phường và Kinh Hồng Lâu, trong đó ấn tượng về Kinh Hồng Lâu là sâu sắc nhất.
Không còn nhiệm vụ hái hoa tặc, ngoạn gia đi trên đường cũng không có nhiều.
“Mỹ nhân, ta làm công nửa tháng ở Duyệt Lai khách *** nên được phần thưởng nhiệm vụ là trứng sủng vật.” Giang Phong Nguyệt liếc mắt nhìn liền thấy tờ hồng thiếp chiêu công (chiêu công = tuyển dụng việc làm) dán trước cửa Duyệt Lai khách ***.
Tiếu Khinh Trần theo sau hắn đi qua nhìn xem, vừa lúc Tiểu Ngũ bước ra, bắt gặp Giang Phong Nguyệt, ánh mắt sáng lên, “Thiên Hạ, đã lâu không gặp.”
“Tiểu Ngũ ca, đã lâu không gặp.” Giang Phong Nguyệt không có cự nhân vu thiên lý chi ngoại. (cự nhân vu thiên lý chi ngoại: ra vẻ xa cách)
“Hắc hắc, sao lại rảnh rỗi đến Phong Đô thành?” Tiểu Ngũ lôi kéo hắn tán dóc chuyện thường ngày.
“Ta đến làm nhiệm vụ.” Giang Phong Nguyệt đáp.
“Làm nhiệm vụ a… Vậy thì không có thời gian làm công rồi?” Tiểu Ngũ có chút chờ mong hỏi, thuận tiện liếc mắt nhìn giấy chiêu công mới dán lên, ý tứ thực rõ ràng.
Mở cửa tiệm trong trò chơi cũng khiến người ta bối rối a, kiếm không được tiểu nhĩ sẽ bị lão bản mắng đó!
“Đúng vậy.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, tiện thể hỏi: “Gần đây khách *** rất bận sao?”
“Rất đông, giấy chiêu công vẫn luôn dán, bây giờ người a… Ai, ngươi có việc thì đi nhanh đi, có rảnh thì tới đây ngồi chơi, ta sẽ mời ngươi và bằng hữu ngươi ăn cơm.” Tiểu Ngũ nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Giang Phong Nguyệt.
“Vậy cảm ơn Tiểu Ngũ ca trước.” Giang Phong Nguyệt liếc nhìn Tiếu Khinh Trần một cái.
Tiếu Khinh Trần dán mắt vào giấy chiêu công nửa phút, loại giấy chiêu công này y đã thấy chưa tới 100 tờ cũng đã có 50 tờ, luôn cho rằng loại vật này trò chơi tạo ra để tạo không khí, dùng để trưng cho vui.
Tiền lương làm công cũng không cao, hơn nửa địa phương chiêu công không là ngành phục vụ (dạng như ăn uống, may mặc, khách sạn,…) thì là lao động chân tay —— khiêng bao.
Nếu muốn kiếm tiền thì hoàn toàn có thể đi làm nghề tự do, không thì có thể đi xoát BOSS, lụm đồ bán lấy tiền… Phỏng chừng không ai nghĩ ra đằng sau giấy chiêu công chính là nhiệm vụ.
“Mỹ nhân, ta tới Lan Ý phường trước để mua chút giấy.” Dạo gần đây, Giang Phong Nguyệt đã vẽ hơn mấy chục bức, trong túi trữ vật hiện giờ chỉ còn một tờ giấy lẻ loi, hàng dự trữ không đủ, phải đi bổ sung.
“Đi thôi.” Mặc dù đã biết đi làm công sẽ nhận được phần thưởng nhiệm vụ không tệ, nhưng vẫn không có nửa điểm hấp dẫn đối với Tiếu Khinh Trần.
Song, nói thật, sủng vật trong trò chơi quá ít, cũng không phải do vấn đề thiếu thốn, mà do do xác xuất ấp trứng thành công quá nhỏ. Bên cạnh đó, trò chơi tôn trọng vấn đề thực tế, yêu cầu ấp ra sủng vật đều là động vật đẻ trứng, tỷ như: gà, vịt, ngỗng, chim sẻ.
Ngoài ra, có một loại sủng vật cần phải mua ở cửa hàng động vật, thông thường đều là mèo, chó các dạng, tuyệt đối không có loại thần thoại sủng vật uy phong lẫm lẫm như hổ, sư tử, sói này nọ.
Tiếu Khinh Trần rất ngạc nhiên, trứng sủng vật lớn như vậy của Giang Phong Nguyệt có thể ấp ra được cái gì, không biết trứng sủng vật trong trò chơi có phải đều dựa trên thực tế hay không, nếu như nhìn kích thước mà nói, trứng lớn như vậy… là trứng đà điểu hay là trứng cá sấu?
Giang Phong Nguyệt chỉ biết nơi duy nhất bán giấy là Lan Ý phường, so với Kinh Hồng Lâu đối diện, Lan Ý phường vẫn như con nít ranh đi đạp ổ chó.
Trong túi trữ vật Giang Phong Nguyệt lượng kim tệ ngân tệ không nhiều lắm, số tiền chỉ đủ mua 50 tờ tốt nhất.
Tiếu Khinh Trần đơn giản nhìn qua Lan Ý phường một lần, Giang Phong Nguyệt đã cùng lão bản bàn bạc giá tiền xong, lão bản giảm giá cho hắn một chút, hắn dùng số tiền giảm giá đó đi mua giấy. Vì thế giao dịch hoàn thành xong, trong túi của hắn chỉ còn lại mấy trăm đồng tiền.
Hắn tuy hà tiện, nhưng khi cần mua vật phẩm thì không chút nào keo kiệt.
“Ngươi còn tiền sao?” Tiếu Khinh Trần không biết số tiền còn lại của Giang Phong Nguyệt, nhưng một tân thủ mới 17 cấp với điều kiện tiên quyết là không nạp tiền, vàng bạc tuyệt đối có hạn. So với ngoạn gia khá mà nói, Giang Phong Nguyệt có lẽ được xem như là một phú ông.
Nhưng hắn cũng thực bại gia!
“Ta còn mấy trăm đồng, đói chết được.” Mấu chốt là, mấy trăm đồng này không đủ để hắn ở khách ***. Giang Phong Nguyệt hậu tri hậu giác [1] nghĩ tới vấn đề này.
“…” Tiếu Khinh Trần không nói gì nhìn thoáng qua, xoay người đi ra ngoài.
Giang Phong Nguyệt đem giấy Tuyên Thành bỏ vào trong túi, vội vàng chạy theo.
Tiếu Khinh Trần không có chỗ ở cố định trong Phong Đô thành, không có biện pháp, trò chơi chỉ cho hpe1p ngoạn gia đặt mua một chỗ phòng ở, nhiều hơn không được. Tiếu Khinh Trần cũng không phải là người ủy khuất bản thân, y tuy không qua đêm trong trò chơi, nhưng y có phòng cố định trong Kinh Hồng Lâu. Lại nói, lần đầu tiên y qua đêm trong trò chơi, là do Giang Phong Nguyệt ban tặng.
Cùng ăn cơm trưa với Tiếu Khinh Trần xong, Giang Phong Nguyệt lại bị mang đi làm chủ tuyến nhiệm vụ.
Tuy rằng tính cách giữa các NPC không giống nhau, nhưng sẽ dựa theo thái độ ngoạn gia mà bày ra đủ cách ứng xử, ngoạn gia tính tình xấu có khả năng đắc tội với NPC giao nhiệm vụ, tình huống khoa trương nhất là NPC kéo tới một tháng mới giao nhiệm vụ cho hắn. Nếu không đắc tội với NPC hoặc NPC nhìn ngươi không vừa mắt, về cơ bản có thể nhận nhiệm vụ tốt.
Cả một buổi chiều, Giang Phong Nguyệt làm 20 nhiệm vụ, thể lực trở thành 0, kinh nghiệm mới miễn cưỡng thăng lên cấp 18. Việc này còn phải quy công cho cấp bậc nhiệm vụ hắn hoàn thành, tốc độ, kỹ năng giết quái đề cao lên rất nhiều, nếu là người khác có cùng cấp bậc làm nhiệm vụ, chỉ sợ đến trời tối, 1/5 thanh kinh nghiệm cấp 18 cũng không đạt tới.
“Thăng cấp quá chậm.” Tiếu Khinh Trần ngồi cạnh bờ hồ yên tĩnh, đây cũng chính là địa phương ngày thứ hai y tìm được sau khi Giang Phong Nguyệt chính thức tiếp xúc với y, nhìn bộ dạng sắp hư thoát của người nào đó, vô tình phun ra bốn chữ.
Giang Phong Nguyệt nhìn trên bàn một bàn thức ăn ngon, bụng kêu cục cục lên. Trong trò chơi đồ ăn không thể thiếu, nếu không sẽ đói chết.
“Mỹ nhân, ta đói bụng.” Có thể ăn cơm trước hay không? Ánh mắt Giang Phong Nguyệt ý bảo nửa câu sau.
“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn mấy trăm văn tiền.” Tiếu Khinh Trần cười lạnh, “Ngươi nghĩ một bàn đồ ăn này giá trị bao nhiêu?”
Bào ngư kho tàu [2], thủy tinh trửu [3], tuyết ngư hấp [4]… Một bàn có 12 dĩa đồ ăn, tám món mặn bốn món chay, cho dù là một dĩa rau xanh nhỏ, mấy trăm đồng tiền của hắn cũng không đủ.
“… Mỹ nhân, ngươi thật lãng phí.” Giang Phong Nguyệt hắc tuyến nhìn y.
“Vậy thì sao, ta không thiếu chút tiền này.” Nếu Tiếu Khinh Trần bộ dạng “phúc hậu” một chút, sau đó kiêu ngạo thêm một chút, hoàn toàn có thể nói một câu “gia không thiếu nhất là tiền”.
“… Phải đem tiền sử dụng vào chỗ hữu dụng.” Giang Phong Nguyệt nghiêm trang chững chạc nói. Được rồi, có tiền trong trò chơi cũng vô dụng, không thể đổi thành RMB.
“Cái gì gọi là chỗ hữu dụng?” Tiếu Khinh Trần buồn cười nhìn hắn, y một tay chống cằm, ngón tay trên cằm nhẹ nhàng vuốt ve một lúc lâu, mới nói: “Ta nếu bao dưỡng ngươi, vậy có tính là dùng ở chỗ hữu dụng?”
Giang Phong Nguyệt ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Tiếu Khinh Trần khoảng mười giây đồng hồ, sau đó mãnh liệt xoay người, lấy ra một cái gương… chỉnh lý bản thân.
Tiếu Khinh Trần bị hành động của hắn làm cho khóe miệng co rút, không tới nửa phút, Giang Phong Nguyệt thu hồi gương lại, xoay người, ngồi nghiêm chỉnh, như là một tiểu bằng hữu chăm chú nghe giảng trong lớp, nghiêm túc nhìn Tiếu Khinh Trần.
“…”
“Ta rất dễ nuôi, nhưng bây giờ ta rất nghèo, chờ ta cấp cao có thể đánh quái kiếm tiền, sẽ không xài bậy tiền của ngươi, bao dưỡng ta tuyệt đối có lợi.” Giang Phong Nguyệt phi thường nghiêm túc nói.
“…”
“Bao dưỡng cần thủ tục gì không? Có cần hợp đồng bao dưỡng, bất quá không sao, ta sẽ không để ý.”
“… Đi chết đi.”
…
Văn Tỉnh hạ tuyến sớm, ra khỏi du hý thương liền thấy quản gia đưa quần áo tắm rửa của y tới.
“Thiếu gia, ngài hôm nay sao thoát sớm vậy? Du hý bảo trì sao?” Quản gia thấy y hạ tuyến, có chút ngoài ý muốn, hơi cúi người hỏi.
Quản gia nhìn Văn Tỉnh từ nhỏ cho đến khi lớn lên, thời gian y làm việc và nghỉ ngơi, quản gia rõ ràng hơn bất cứ ai. Sau khi thiếu gia bắt đầu chơi trò chơi, cách làm việc và nghỉ ngơi vẫn có quy luật, trừ khi trò chơi bảo trì, y sẽ hạ tuyến trước 11 giờ tối.
“Không có.” Văn Tỉnh hoạt động bả vai một chút, mặc dù là ngồi trong du hý thương, nhưng đã ngồi khoảng vài tiếng, thân thể có chút cứng ngắc.
Cái tên kia cơ hồ cả ngày cũng không hạ tuyến, nếu hạ tuyến, thân thể dám chắc đã thành cương thi.
Nụ cười trên mặt Văn Tỉnh nhất thời dừng lại, vì cái gì mà mới hạ tuyến đã nghĩ đến ngu ngốc kia?
Quản gia thực khiếp sợ… Thiếu gia hôm nay hạ tuyến cười rất chân thật, dường như gặp chuyện vui vẻ gì trong trò chơi, một chút cũng không giống bình thường cười cho có lệ hoặc nhìn người trong gia tộc rồi cười lạnh.
Hắn chưa thấy thiếu gia nở nụ cười phát ra từ nội tâm đã bao nhiêu năm rồi?
Nhưng mà, thiếu gia tại sao chỉ cười được một phút đồng hồ, sau đó nụ cười liền cứng đơ?
Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của quản gia, Tiếu Khinh Trần thu lại cảm xúc, Quan Lâm Thiên Hạ và vân vân, đều bị y dẫm nát trong lòng hết.
“Phí thúc, ta đói bụng, cho ta một bát mì đi.” Tiếu Khinh Trần nói.
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia cung kính khom người, “Thiếu gia muốn ăn mì gì?”
“Tùy tiện, không cần ngấy quá.”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia ứng thanh, bước ra khỏi phòng.
Văn Tỉnh mở ra máy tính, bối cảnh màn hình là bức vẽ rất quen —— chụp hình trong trò chơi có thể in ra, bức vẽ trong trò chơi cũng có thể tải xuống làm hình nền.
Nhớ đến Giang Phong Nguyệt, Văn Tỉnh lại nghiến răng nghiến lợi, y đây là lần đầu tiên gặp một tên không mặt không da (ý nói anh Giang không chút xấu hổ, mặt dày) như vậy. Y nói bao dưỡng hắn thuần túy chỉ là hứng khởi nhất thời, tên kia cư nhiên xem y nói thật, còn nghiêm túc thảo luận với y sau này bao dưỡng nên làm cái gì, không nên làm cái gì…
Một câu: Giang Phong Nguyệt từ trước đến giờ chưa bị người bao dưỡng qua, cho nên những chuyện bao dưỡng này đều không hiểu!
Nếu ở Kinh Hồng Lâu không có hệ thống bảo hộ, Văn Tỉnh tuyệt đối cho hắn đi địa phủ ăn canh.
Lúc này, nhìn mặt bánh bao dạng tiểu tức phụ Quân Lâm Thiên Hạ, so với nhân vật trong trò chơi… Văn Tỉnh không nói gì nhìn trời, tên kia nhất định là mang thể chất M.
“Cốc cốc…” Cửa bị gõ, đánh gãy phân tích của Văn Tỉnh về Giang Phong Nguyệt.
Thanh âm quản gia từ bên ngoài truyền đến: “Thiếu gia, Hoàng thiếu gia đến đây.”
Chú thích
[1] Hậu tri hậu giác: (theo Hạ Nguyệt)
Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
VD: Anh ta tựa vào bên giường khẽ lắc đầu từ chối nói chuyện với cô, anh nói anh mệt lắm rồi
Lúc ấy cô mới hậu tri hậu giác phát hiện anh không hề muốn cô xuất hiện ở đây.
[2] Bào ngư kho tàu
[2] Thủy tinh trửu
[3] Tuyết ngư hấp <ins class="adsbygoogle"
Tất nhiên không có, cho nên Giang Phong Nguyệt cho rằng Thỏ Bảo Bảo phi bồ câu sai người, tùy ý ném tờ giấy ra khỏi xe ngựa.
Tiếu Khinh Trần nhận được bồ câu Hoàng Thái Tử không trả lời, một con bồ câu khác lại bay đến.
Hoàng Thái Tử: Nhiệm vụ ẩn tàng
Tiếu Khinh Trần nhếch môi, xuất ra một con bồ câu hồi âm.
Y hồi âm rất đơn giản, chỉ có ba chữ: Kéo người mới.
Hoàng Thái Tử không tiếp tục phi bồ câu cho y, Giang Phong Nguyệt cũng không nhỏ nhen đi nhìn lén Tiếu Khinh Trần nói chuyện với ai. Hắn đã may mắn lắm rồi, một tháng này vẫn luôn cùng Tiếu Khinh Trần một chỗ, với lại sẽ còn tiếp tục…
So với hai người bọn họ không hề có áp lực, Mạc Tiểu Tam mặt mày khổ sở.
Đại bộ phận ngoạn gia Dự Chiến Thiên Hạ đều biết hắn, hắn dù là ngoạn gia tự do nhưng lai lịch cũng không đơn giản, quan hệ với người trong bang không tồi, trong đó có vài người là cao tầng trong bang phái.
Hắn cùng Yên Chi Triều Tuyết quan hệ tốt nhất, tựa như tỷ đệ, hồi đó Mạc Tiểu Tam còn là người mới, bị không ít người khi dễ, Yên Chi Triều Tuyết luôn bảo vệ hắn, bởi vậy Mạc Tiểu Tam cực kỳ phúc hậu đem hình Tiếu Khinh Trần và Giang Phong Nguyệt “thân mật” phát qua cho nàng.
Vì thế, hắn trở thành mục tiêu cho mọi người công kích.
Gần như những người tán gẫu trên kênh bang của Dự Chiến Thiên Hạ đều nghiệm chứng tính chân thật của bức ảnh, trừ lần đó ra, địa chỉ quan trọng hơn.
Mạc Tiểu Tam bị dọa đến nỗi phải đóng lại kênh tán gẫu mật, đi đường hai ngày rồi mà sắc mặt vẫn không khá hơn.
…
Giang Phong Nguyệt tại Phong Đô thành chờ nửa tháng, nhưng nếu bảo hắn nói ở Phong Đô thành có địa phương nào tốt không, từ đường nào tới đường nào, hắn thật sự không nói được. Trong ký ức hắn chỉ khắc sâu nơi hắn làm công là Duyệt Lai khách ***, Lan Ý phường và Kinh Hồng Lâu, trong đó ấn tượng về Kinh Hồng Lâu là sâu sắc nhất.
Không còn nhiệm vụ hái hoa tặc, ngoạn gia đi trên đường cũng không có nhiều.
“Mỹ nhân, ta làm công nửa tháng ở Duyệt Lai khách *** nên được phần thưởng nhiệm vụ là trứng sủng vật.” Giang Phong Nguyệt liếc mắt nhìn liền thấy tờ hồng thiếp chiêu công (chiêu công = tuyển dụng việc làm) dán trước cửa Duyệt Lai khách ***.
Tiếu Khinh Trần theo sau hắn đi qua nhìn xem, vừa lúc Tiểu Ngũ bước ra, bắt gặp Giang Phong Nguyệt, ánh mắt sáng lên, “Thiên Hạ, đã lâu không gặp.”
“Tiểu Ngũ ca, đã lâu không gặp.” Giang Phong Nguyệt không có cự nhân vu thiên lý chi ngoại. (cự nhân vu thiên lý chi ngoại: ra vẻ xa cách)
“Hắc hắc, sao lại rảnh rỗi đến Phong Đô thành?” Tiểu Ngũ lôi kéo hắn tán dóc chuyện thường ngày.
“Ta đến làm nhiệm vụ.” Giang Phong Nguyệt đáp.
“Làm nhiệm vụ a… Vậy thì không có thời gian làm công rồi?” Tiểu Ngũ có chút chờ mong hỏi, thuận tiện liếc mắt nhìn giấy chiêu công mới dán lên, ý tứ thực rõ ràng.
Mở cửa tiệm trong trò chơi cũng khiến người ta bối rối a, kiếm không được tiểu nhĩ sẽ bị lão bản mắng đó!
“Đúng vậy.” Giang Phong Nguyệt gật gật đầu, tiện thể hỏi: “Gần đây khách *** rất bận sao?”
“Rất đông, giấy chiêu công vẫn luôn dán, bây giờ người a… Ai, ngươi có việc thì đi nhanh đi, có rảnh thì tới đây ngồi chơi, ta sẽ mời ngươi và bằng hữu ngươi ăn cơm.” Tiểu Ngũ nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Giang Phong Nguyệt.
“Vậy cảm ơn Tiểu Ngũ ca trước.” Giang Phong Nguyệt liếc nhìn Tiếu Khinh Trần một cái.
Tiếu Khinh Trần dán mắt vào giấy chiêu công nửa phút, loại giấy chiêu công này y đã thấy chưa tới 100 tờ cũng đã có 50 tờ, luôn cho rằng loại vật này trò chơi tạo ra để tạo không khí, dùng để trưng cho vui.
Tiền lương làm công cũng không cao, hơn nửa địa phương chiêu công không là ngành phục vụ (dạng như ăn uống, may mặc, khách sạn,…) thì là lao động chân tay —— khiêng bao.
Nếu muốn kiếm tiền thì hoàn toàn có thể đi làm nghề tự do, không thì có thể đi xoát BOSS, lụm đồ bán lấy tiền… Phỏng chừng không ai nghĩ ra đằng sau giấy chiêu công chính là nhiệm vụ.
“Mỹ nhân, ta tới Lan Ý phường trước để mua chút giấy.” Dạo gần đây, Giang Phong Nguyệt đã vẽ hơn mấy chục bức, trong túi trữ vật hiện giờ chỉ còn một tờ giấy lẻ loi, hàng dự trữ không đủ, phải đi bổ sung.
“Đi thôi.” Mặc dù đã biết đi làm công sẽ nhận được phần thưởng nhiệm vụ không tệ, nhưng vẫn không có nửa điểm hấp dẫn đối với Tiếu Khinh Trần.
Song, nói thật, sủng vật trong trò chơi quá ít, cũng không phải do vấn đề thiếu thốn, mà do do xác xuất ấp trứng thành công quá nhỏ. Bên cạnh đó, trò chơi tôn trọng vấn đề thực tế, yêu cầu ấp ra sủng vật đều là động vật đẻ trứng, tỷ như: gà, vịt, ngỗng, chim sẻ.
Ngoài ra, có một loại sủng vật cần phải mua ở cửa hàng động vật, thông thường đều là mèo, chó các dạng, tuyệt đối không có loại thần thoại sủng vật uy phong lẫm lẫm như hổ, sư tử, sói này nọ.
Tiếu Khinh Trần rất ngạc nhiên, trứng sủng vật lớn như vậy của Giang Phong Nguyệt có thể ấp ra được cái gì, không biết trứng sủng vật trong trò chơi có phải đều dựa trên thực tế hay không, nếu như nhìn kích thước mà nói, trứng lớn như vậy… là trứng đà điểu hay là trứng cá sấu?
Giang Phong Nguyệt chỉ biết nơi duy nhất bán giấy là Lan Ý phường, so với Kinh Hồng Lâu đối diện, Lan Ý phường vẫn như con nít ranh đi đạp ổ chó.
Trong túi trữ vật Giang Phong Nguyệt lượng kim tệ ngân tệ không nhiều lắm, số tiền chỉ đủ mua 50 tờ tốt nhất.
Tiếu Khinh Trần đơn giản nhìn qua Lan Ý phường một lần, Giang Phong Nguyệt đã cùng lão bản bàn bạc giá tiền xong, lão bản giảm giá cho hắn một chút, hắn dùng số tiền giảm giá đó đi mua giấy. Vì thế giao dịch hoàn thành xong, trong túi của hắn chỉ còn lại mấy trăm đồng tiền.
Hắn tuy hà tiện, nhưng khi cần mua vật phẩm thì không chút nào keo kiệt.
“Ngươi còn tiền sao?” Tiếu Khinh Trần không biết số tiền còn lại của Giang Phong Nguyệt, nhưng một tân thủ mới 17 cấp với điều kiện tiên quyết là không nạp tiền, vàng bạc tuyệt đối có hạn. So với ngoạn gia khá mà nói, Giang Phong Nguyệt có lẽ được xem như là một phú ông.
Nhưng hắn cũng thực bại gia!
“Ta còn mấy trăm đồng, đói chết được.” Mấu chốt là, mấy trăm đồng này không đủ để hắn ở khách ***. Giang Phong Nguyệt hậu tri hậu giác [1] nghĩ tới vấn đề này.
“…” Tiếu Khinh Trần không nói gì nhìn thoáng qua, xoay người đi ra ngoài.
Giang Phong Nguyệt đem giấy Tuyên Thành bỏ vào trong túi, vội vàng chạy theo.
Tiếu Khinh Trần không có chỗ ở cố định trong Phong Đô thành, không có biện pháp, trò chơi chỉ cho hpe1p ngoạn gia đặt mua một chỗ phòng ở, nhiều hơn không được. Tiếu Khinh Trần cũng không phải là người ủy khuất bản thân, y tuy không qua đêm trong trò chơi, nhưng y có phòng cố định trong Kinh Hồng Lâu. Lại nói, lần đầu tiên y qua đêm trong trò chơi, là do Giang Phong Nguyệt ban tặng.
Cùng ăn cơm trưa với Tiếu Khinh Trần xong, Giang Phong Nguyệt lại bị mang đi làm chủ tuyến nhiệm vụ.
Tuy rằng tính cách giữa các NPC không giống nhau, nhưng sẽ dựa theo thái độ ngoạn gia mà bày ra đủ cách ứng xử, ngoạn gia tính tình xấu có khả năng đắc tội với NPC giao nhiệm vụ, tình huống khoa trương nhất là NPC kéo tới một tháng mới giao nhiệm vụ cho hắn. Nếu không đắc tội với NPC hoặc NPC nhìn ngươi không vừa mắt, về cơ bản có thể nhận nhiệm vụ tốt.
Cả một buổi chiều, Giang Phong Nguyệt làm 20 nhiệm vụ, thể lực trở thành 0, kinh nghiệm mới miễn cưỡng thăng lên cấp 18. Việc này còn phải quy công cho cấp bậc nhiệm vụ hắn hoàn thành, tốc độ, kỹ năng giết quái đề cao lên rất nhiều, nếu là người khác có cùng cấp bậc làm nhiệm vụ, chỉ sợ đến trời tối, 1/5 thanh kinh nghiệm cấp 18 cũng không đạt tới.
“Thăng cấp quá chậm.” Tiếu Khinh Trần ngồi cạnh bờ hồ yên tĩnh, đây cũng chính là địa phương ngày thứ hai y tìm được sau khi Giang Phong Nguyệt chính thức tiếp xúc với y, nhìn bộ dạng sắp hư thoát của người nào đó, vô tình phun ra bốn chữ.
Giang Phong Nguyệt nhìn trên bàn một bàn thức ăn ngon, bụng kêu cục cục lên. Trong trò chơi đồ ăn không thể thiếu, nếu không sẽ đói chết.
“Mỹ nhân, ta đói bụng.” Có thể ăn cơm trước hay không? Ánh mắt Giang Phong Nguyệt ý bảo nửa câu sau.
“Nếu ta nhớ không lầm, ngươi còn mấy trăm văn tiền.” Tiếu Khinh Trần cười lạnh, “Ngươi nghĩ một bàn đồ ăn này giá trị bao nhiêu?”
Bào ngư kho tàu [2], thủy tinh trửu [3], tuyết ngư hấp [4]… Một bàn có 12 dĩa đồ ăn, tám món mặn bốn món chay, cho dù là một dĩa rau xanh nhỏ, mấy trăm đồng tiền của hắn cũng không đủ.
“… Mỹ nhân, ngươi thật lãng phí.” Giang Phong Nguyệt hắc tuyến nhìn y.
“Vậy thì sao, ta không thiếu chút tiền này.” Nếu Tiếu Khinh Trần bộ dạng “phúc hậu” một chút, sau đó kiêu ngạo thêm một chút, hoàn toàn có thể nói một câu “gia không thiếu nhất là tiền”.
“… Phải đem tiền sử dụng vào chỗ hữu dụng.” Giang Phong Nguyệt nghiêm trang chững chạc nói. Được rồi, có tiền trong trò chơi cũng vô dụng, không thể đổi thành RMB.
“Cái gì gọi là chỗ hữu dụng?” Tiếu Khinh Trần buồn cười nhìn hắn, y một tay chống cằm, ngón tay trên cằm nhẹ nhàng vuốt ve một lúc lâu, mới nói: “Ta nếu bao dưỡng ngươi, vậy có tính là dùng ở chỗ hữu dụng?”
Giang Phong Nguyệt ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm Tiếu Khinh Trần khoảng mười giây đồng hồ, sau đó mãnh liệt xoay người, lấy ra một cái gương… chỉnh lý bản thân.
Tiếu Khinh Trần bị hành động của hắn làm cho khóe miệng co rút, không tới nửa phút, Giang Phong Nguyệt thu hồi gương lại, xoay người, ngồi nghiêm chỉnh, như là một tiểu bằng hữu chăm chú nghe giảng trong lớp, nghiêm túc nhìn Tiếu Khinh Trần.
“…”
“Ta rất dễ nuôi, nhưng bây giờ ta rất nghèo, chờ ta cấp cao có thể đánh quái kiếm tiền, sẽ không xài bậy tiền của ngươi, bao dưỡng ta tuyệt đối có lợi.” Giang Phong Nguyệt phi thường nghiêm túc nói.
“…”
“Bao dưỡng cần thủ tục gì không? Có cần hợp đồng bao dưỡng, bất quá không sao, ta sẽ không để ý.”
“… Đi chết đi.”
…
Văn Tỉnh hạ tuyến sớm, ra khỏi du hý thương liền thấy quản gia đưa quần áo tắm rửa của y tới.
“Thiếu gia, ngài hôm nay sao thoát sớm vậy? Du hý bảo trì sao?” Quản gia thấy y hạ tuyến, có chút ngoài ý muốn, hơi cúi người hỏi.
Quản gia nhìn Văn Tỉnh từ nhỏ cho đến khi lớn lên, thời gian y làm việc và nghỉ ngơi, quản gia rõ ràng hơn bất cứ ai. Sau khi thiếu gia bắt đầu chơi trò chơi, cách làm việc và nghỉ ngơi vẫn có quy luật, trừ khi trò chơi bảo trì, y sẽ hạ tuyến trước 11 giờ tối.
“Không có.” Văn Tỉnh hoạt động bả vai một chút, mặc dù là ngồi trong du hý thương, nhưng đã ngồi khoảng vài tiếng, thân thể có chút cứng ngắc.
Cái tên kia cơ hồ cả ngày cũng không hạ tuyến, nếu hạ tuyến, thân thể dám chắc đã thành cương thi.
Nụ cười trên mặt Văn Tỉnh nhất thời dừng lại, vì cái gì mà mới hạ tuyến đã nghĩ đến ngu ngốc kia?
Quản gia thực khiếp sợ… Thiếu gia hôm nay hạ tuyến cười rất chân thật, dường như gặp chuyện vui vẻ gì trong trò chơi, một chút cũng không giống bình thường cười cho có lệ hoặc nhìn người trong gia tộc rồi cười lạnh.
Hắn chưa thấy thiếu gia nở nụ cười phát ra từ nội tâm đã bao nhiêu năm rồi?
Nhưng mà, thiếu gia tại sao chỉ cười được một phút đồng hồ, sau đó nụ cười liền cứng đơ?
Tựa hồ nhận thấy được ánh mắt quỷ dị của quản gia, Tiếu Khinh Trần thu lại cảm xúc, Quan Lâm Thiên Hạ và vân vân, đều bị y dẫm nát trong lòng hết.
“Phí thúc, ta đói bụng, cho ta một bát mì đi.” Tiếu Khinh Trần nói.
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia cung kính khom người, “Thiếu gia muốn ăn mì gì?”
“Tùy tiện, không cần ngấy quá.”
“Vâng, thiếu gia.” Quản gia ứng thanh, bước ra khỏi phòng.
Văn Tỉnh mở ra máy tính, bối cảnh màn hình là bức vẽ rất quen —— chụp hình trong trò chơi có thể in ra, bức vẽ trong trò chơi cũng có thể tải xuống làm hình nền.
Nhớ đến Giang Phong Nguyệt, Văn Tỉnh lại nghiến răng nghiến lợi, y đây là lần đầu tiên gặp một tên không mặt không da (ý nói anh Giang không chút xấu hổ, mặt dày) như vậy. Y nói bao dưỡng hắn thuần túy chỉ là hứng khởi nhất thời, tên kia cư nhiên xem y nói thật, còn nghiêm túc thảo luận với y sau này bao dưỡng nên làm cái gì, không nên làm cái gì…
Một câu: Giang Phong Nguyệt từ trước đến giờ chưa bị người bao dưỡng qua, cho nên những chuyện bao dưỡng này đều không hiểu!
Nếu ở Kinh Hồng Lâu không có hệ thống bảo hộ, Văn Tỉnh tuyệt đối cho hắn đi địa phủ ăn canh.
Lúc này, nhìn mặt bánh bao dạng tiểu tức phụ Quân Lâm Thiên Hạ, so với nhân vật trong trò chơi… Văn Tỉnh không nói gì nhìn trời, tên kia nhất định là mang thể chất M.
“Cốc cốc…” Cửa bị gõ, đánh gãy phân tích của Văn Tỉnh về Giang Phong Nguyệt.
Thanh âm quản gia từ bên ngoài truyền đến: “Thiếu gia, Hoàng thiếu gia đến đây.”
Chú thích
[1] Hậu tri hậu giác: (theo Hạ Nguyệt)
Nghĩa là nói / thấy rồi mới hiểu. Ngược lại tiên tri tiên giác là không cần nói cũng có thể hiểu.
VD: Anh ta tựa vào bên giường khẽ lắc đầu từ chối nói chuyện với cô, anh nói anh mệt lắm rồi
Lúc ấy cô mới hậu tri hậu giác phát hiện anh không hề muốn cô xuất hiện ở đây.
[2] Bào ngư kho tàu
[2] Thủy tinh trửu
[3] Tuyết ngư hấp <ins class="adsbygoogle"
Danh sách chương