Không như Văn Tỉnh sở liệu, y hạ tuyến cùng ngày, cha của y đã trở lại.

Văn Tỉnh đối cha mình cũng không có bao nhiêu tình cảm, trong trí nhớ, người cha này đối xử với y rất tốt, nhưng từ lúc y bảy tám tuổi vô ý bắt gặp sự tình mà con nít không nên nhìn, giữa hai cha con liền hiện một tầng ngăn cách.

Văn ba năm nay 43 tuổi, nhưng nhìn từ bề ngoài của ông, nhiều lắm chỉ 30, người ngoài xem ông thành tiểu tử hai mươi mấy tuổi cũng có khối người.

Văn Tỉnh cùng ông đứng chung một chỗ, nói không khoa trương, bọn họ không giống cha con chút nào, ngược lại giống anh em.

Văn ba nhìn thấy con trai liền sửng sốt, có chút bối rối nhưng không giấu được vui sướng: “Tiểu Tỉnh, cha, cha đã về.”

“Vâng.” Vân Tỉnh nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn phía sau ông, không thấy những người khác, không khỏi thở phào một hơi.

Nói thật, Văn Tỉnh gọi một người nam nhân là “mẹ” có chút áp lực, cũng không phải nói người kia không tốt, cũng không phải có ý kiến với việc nam nhân cùng nam nhân, nhưng mà lúc cha mẹ y còn cùng một chỗ, trong trí nhớ chỉ có mụ mụ nữ tính. Khi người nam nhân kia xuất hiện, gia đình y cũng vỡ tan, đoạn thời gian kia, ấn tượng vể mẹ để lại cho y đều phi thường uể oải, tự nhiên làm y có bài xích với “nam nhân” của cha.

Nam nhân kia kêu Tiếu Ninh, là thầy giáo dạy âm nhạc hồi nhỏ của Văn Tỉnh.

Văn Tỉnh khi còn bé thực thích Tiếu Ninh, mà vào một ngày y bắt gặp thầy giáo và ba ba của mình ở trên…giường, mắt của mẹ đỏ thật đỏ nói với y mụ mụ ly hôn với ba ba, con về sau sống với ba ba, hết thảy đều thay đổi.

Mẹ gả cho một người nam nhân khác có 2 người con, nhưng mẹ không sinh nữa, một nhà bốn miệng ăn lại vô cùng hòa thuận hạnh phúc. Bà không oán hận cha, nhưng mấy năm trước có nói với y: “Ba ba con và Tiếu Ninh đều là nam nhân tốt, bọn họ rất xứng đôi với nhau, ba ba con cùng một chỗ với cậu ấy hạnh phúc hơn cùng một chỗ với mụ mụ.”

Khi đó Văn Tỉnh không hiểu ý nghĩa lời này, vì sao ba ba y cùng một chỗ với thầy giáo sẽ hạnh phúc hơn, chẳng lẽ ba ba và mụ mụ không hạnh phúc sao? Bởi vì cái thắt nút trong lòng kia, vả lại bộ dáng Văn ba và Tiếu Ninh trên giường bị y nhìn thấy, quan hệ giữa ba người bọn họ cũng trở nên hết sức xấu hổ.

Sau vì không để Văn Tỉnh tiếp tục trách cứ, Văn ba dứt khoát chuyển sự nghiệp ra nước ngoài, Tiếu Ninh cũng ra nước ngoài phát triển, trong lòng hai người rất áy náy. Văn ba mỗi ngày quay về chỉ dám trộm liếc nhìn con trai một cái, mà Tiếu Ninh… quay về với ông liền ở trong khách sạn.

Văn Tỉnh nghĩ, ba ba và thầy giáo nhiều năm như vậy vẫn chưa đi đăng ký kết hôn, chỉ sợ cũng là do y đi?

“Tiểu Tỉnh, con ăn cơm chưa?” Văn ba thấy con trai đứng ngốc ra, không khỏi khẩn trương lên, nhìn thấy gợi ý của quản gia, lúc này mới đánh vỡ yên lặng.

“Tiên sinh, thiếu gia còn chưa ăn cơm, bất quá đã chuẩn bị tốt, tùy thời có thể dùng cơm.” Quản gia lúc này sáng suốt tiếp lời.

“Được, ăn cơm trước đi.” Văn ba phân phó đồng thời không quên nhìn con trai, chỉ sợ trong miệng con trai bật ra từ cự tuyệt nào.

Văn Tỉnh đột nhiên có chút chột dạ, nếu như không phải đang quen với Giang Phong Nguyệt, không cùng hắn yêu đương, y vẫn dành rất ít chú ý đến cha y, dù sao y không hiểu phân lượng tình cảm trong sinh mệnh một người lắm.

Sau khi ngồi xuống, Văn ba bất giác nhớ tới quản gia có nói cho ông biết chuyện Văn Tỉnh có đối tượng, nhưng mà lúc quản gia bát quái đồng thời dặn dò ông ngàn vạn lần không thể nói cho Văn Tỉnh biết, cho nên Văn ba giấu ở trong lòng rất khó chịu.

Có điều, nhìn bộ dáng nói chuyện của con trai như thế, đúng là đang nói chuyện yêu đương.

“Cha, con có chuyện muốn nói.” Dùng xong bữa cơm chiều, Văn Tỉnh cân nhắc, vẫn nên mở miệng.

Văn ba lần thứ hai sửng sốt, con trai chủ động nói chuyện với ông, hơn nữa còn có chuyện muốn với ông, đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm qua a!

“Tiên sinh, thiếu gia, tới hoa viên nói đi, tôi đã pha trà ngon cho hai người.” Quản gia tủm tỉm đứng dậy.

Văn Tỉnh không mặn không nhạt liếc nhìn quản gia một cái, quản gia cười càng thêm tùy ý.

“Khụ, Tiểu Tỉnh, chúng ta đi hoa viên.” Văn ba thu lại ý cười, lần này quay về, quả thật cảm giác ở chung với con trai tốt hơn không ít, tuy lòng bàn tay vẫn ướt mồ hôi một mảnh.

Biệt thự tiểu hoa viên trong Văn gia khung cảnh thanh u, xử lý vừa khéo, Văn Tỉnh rất thích nơi này, lúc trước Giang Phong Nguyệt nói muốn tới nhà y y liền nghĩ tới việc dẫn hắn tới tiểu hoa viên, giới thiệu với hắn một chút về hoa viên nhà y.

Bất tri bất giác, suy nghĩ Văn Tỉnh lại bay xa.

Văn ba cũng không quấy rầy y, nhưng mà nhìn đứa con trai dường như trưởng thành qua một đêm, cảm khái thời gian thật nhanh. Không lâu nữa, con trai phải kết hôn, ông sẽ thành ông nội, còn có thể không già sao?

—— Ông nội cái gì, tuyệt đối không được nghĩ như vậy!

“Cha, thầy Tiếu… Không trở về sao?” Văn Tỉnh từ chuyện linh tinh nào đó về Giang Phong Nguyệt hồi thần lại, tiến vào chính đề.

Biểu tình Văn ba cứng đờ, tiếp theo trở nên thực cổ quái, cũng không nhìn y, chỉ ấp úng nói: “Chú ấy có về.” Dừng một chút lại bổ sung: “Chú ấy ở khách sạn.”

Ngoại ý chính là sẽ không đến ở cùng chúng ta.

Văn Tỉnh nhìn cha mình như vậy chết cũng biết ông đang cố kỵ cái gì, nghiêm khắc mà nói, tuy trước đó y không thể tiếp thu Tiếu Ninh làm “mẹ kế” của y, nhưng y quả thật không có oán trách gì ba ba, chỉ là có chút giận dỗi mà thôi. Y biết cha y và Tiếu Ninh đều xuyên tạc ý tứ của y, nhưng y không định đi sửa đúng, khiến sai lầm cứ tiếp tục kéo dài.

Y đột nhiên phát hiện, kỳ thật tính cách của mình thật xấu xa.

“Cha à, ngày mai bảo thầy Tiếu tới dùng cơm đi.” Văn Tỉnh nói.

“Lạch cạch ——” Muỗng nhỏ rớt vào trong ly cà phê của Văn ba —— ông không thích uống trà ở nhà, ông thích uống cà phê.

Văn ba khiếp sợ nhìn Văn Tỉnh, nói khiếp sợ, thật sự một chút cũng không khoa trương.

“Con… Tiểu Tỉnh con vừa mới nói cái gì?” Nếu không phải từ nhỏ đã được giáo dục tốt, Văn ba nhất định sẽ móc móc lỗ tai mình, kiểm tra một chút lỗ tai mình có phải có vấn đề gì hay không.

Bóng đêm là ngụy trang tốt nhất, che giấu lỗ tai hồng hồng của Văn Tỉnh.

“Ngày mai bảo thầy Tiếu tới dùng cơm.” Y ra vẻ lãnh tĩnh lập lại một lần.

“… Con nói thật?” Lần này, Văn ba nghe rõ ràng, nhưng ông vẫn thập phần không xác định, trong lòng suy nghĩ một chuyện: Tiểu Tỉnh trúng phải kích thích gì quản gia không nói cho ông biết a!

“Con đồng ý thầy Tiếu tới nhà dùng cơm, không có nghĩa bây giờ con liền tiếp nhận thầy ấy.” Tiếp thu một nam nhân làm “mẹ kế”, y tạm thời không có năng lực thừa nhận này.

Văn ba nhìn Văn Tỉnh chừng hai phút, thẳng đến khi Văn Tỉnh thiếu chút nữa không giữ được biểu tình lạnh lùng, Văn ba đột nhiên đứng lên khỏi ghế, sau đó hướng về con mình… nhào tới.

“Tiểu Tỉnh, ba ba thật cao hứng, ba ba thật vui vẻ, ba ba yêu con…”

Văn ba đột nhiên hóa rồ thiếu chút nữa đem Văn Tỉnh sợ chóang váng, Giang Phong Nguyệt ngốc tuyệt đối không kinh sợ nhân tâm như cha của y.

—— Cha, cha làm con không thở được!!!

Mặc kệ Văn Tỉnh nói có tiếp nhận Tiếu Ninh hay không, tóm lại y đồng ý Tiếu Ninh tới Văn gia ăn cơm đã làm Văn ba cao hứng đến phát khóc, đêm đó gọi điện nói cho Tiếu Ninh nghe, Tiếu Ninh hận không thể trực tiếp lấy những lễ vật mua ở nước ngoài hết thảy đưa cho Văn Tỉnh —— bởi vì tiểu bồn hữu Văn Tỉnh không cẩn thận lỡ tay làm rớt quà tặng đầu tiên của thầy giáo Tiếu Ninh vào bể bơi, cho nên thầy giáo Tiếu Ninh và Văn ba đều cho rằng Văn Tỉnh đồng hài đang kháng nghị. Từ đó về sau, lễ vật thầy giáo Tiếu Ninh đều yên lặng để trong nhà ở nước ngoài, nghĩ thầm chờ Văn Tỉnh đồng hài tiếp nhận mình rồi đưa cho y.

Văn ba khuyên can mãi, mới ngăn trở suy nghĩ của thầy giáo Tiếu Ninh đêm hôm bay qua nước ngoài dọn lấy đống lễ vật.



Trở lại phòng, Văn Tỉnh cuối cùng thở phào một hơi, nguyên lai nói ra thật sự không khó.

Y cùng Giang Phong Nguyệt đã định thời gian gọi điện thoại, kỳ thật chính là Giang Phong Nguyệt đơn phương định thời gian cho y.

Tối 11 giờ, Văn Tỉnh tắm rửa xong liền mở màn hình máy tính lên, về phần mặt phản quang trên tường có thể phản chiếu cả người mình y lựa chọn không nhìn. Không nói tới hiện tại y mặc áo ngủ, dù cho không mặt áo ngủ, y cũng không muốn nhìn gương mặt phóng đại cực lớn trên màn hình.

Văn Tỉnh chủ động bấm điện thoại Giang Phong Nguyệt, mới vang lên một tiếng người nọ đã tiếp nhận, khuôn mặt ngốc nghếch anh tuấn không sót của Giang Phong Nguyệt liền xuất hiện trên màn hình.

“Mỹ nhân, ta nhớ ngươi muốn chết, cho ta hôn hôn trước.” Giang Phong Nguyệt nhìn thấy Văn Tỉnh liền bật người đem miệng dán chỗ màn hình phản quang, tuy cách màn hình, nhưng hắn vẫn đùa đến vui vẻ.

Văn Tỉnh biếng nhác dùng ngón tay bay một cái hôn, y mới không ngốc nghếch như Giang Phong Nguyệt.

“Mỹ nhân, ngươi không yêu ta.” Giang Phong Nguyệt lên án.

Gân xanh trên trán Văn Tỉnh nhảy múa, “Nói tiếng người.”

“… Mỹ nhân, ngươi quả nhiên không yêu ta.” Giang Phong Nguyệt không biết từ nơi nào run rẩy lấy ra một mảnh khăn tay, ủy khuất chùi chùi không chút nước mắt nào.

“Ngươi lại nhìn cái kịch truyền hình loạn thất bát tao gì?” Văn Tỉnh đã không còn nghĩ ra một từ gì để hình dung tên nhị hóa này, trước thời điểm nhận thức hắn còn khỏe, bây giờ tên này càng ngày càng không có điểm dừng.

Y rốt cuộc là sai lầm chỗ nào mới coi trọng tên này chứ?

“Là tác phẩm cổ điển nổi tiếng《Hồng Lâu Mộng》 của nước ta, mẹ ta hôm qua đưa cho ta xem, là một dạng đĩa rất xa xưa a, lần sau mỹ nhân cùng ta xem được không?” Giang Phong Nguyệt tiếp tục tiến hành kế hoạch dụ dỗ của hắn.

“Có rảnh lại nói.” Nếu thấy cái kia lại biến thành quỷ nhập người, đánh chết y cũng không nhìn.

“Tốt lắm, trở lại chuyện chính, mỹ nhân, ngươi không thượng tuyến, có phải cha ngươi đã trở lại?” Từ góc độ nào đó mà nói, Giang Phong Nguyệt và Văn Tỉnh rất ăn ý với nhau.

Văn Tỉnh điều chỉnh vị trí máy tính một chút, thay đổi một tư thế nằm thoải mái, không đợi y nói chuyện, chợt nghe Giang Phong Nguyệt sâu kín đến một câu: “Mỹ nhân, ngươi đang câu dẫn ta sao?”

Văn Tỉnh sửng sốt, cúi đầu vừa thấy, nguyên bản áo ngủ rộng thùng thình vì động tác của y mà cổ áo mở rộng, lộ ra xương quai xanh và một mảnh da thịt…

Y bình tĩnh đem quần áo kéo hảo, nói: “Cha ta đã quay về.”

“Thật sự đã về rồi?” Không còn xuân sắc để nhìn, Giang Phong Nguyệt có chút tiếc nuối, sớm biết vậy hắn không thèm nhắc nhở y.

“Ừ.”

“Vậy ngươi có nhắc tới ta với bác trai sao?” Giang Phong Nguyệt mắt sáng rực nhìn y, vẻ mặt chờ mong.

Văn Tỉnh giật mình, nhìn khuôn mặt tuấn tú tràn đầy chờ mong kia, đột nhiên rất muốn cười, nhưng nụ cười có chút cứng ngắc, y tựa hồ… quên chuyện này.

“… Chờ ta gặp qua ngươi rồi nói.” Chột dạ, Văn Tỉnh tùy ý tìm cái cớ. <ins class="adsbygoogle"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện