Kiều Dĩ Hàng chưa bao giờ biết rằng tốc độ của bản thân lại có thể nhanh đến vậy. Mặc quần áo, rửa mặt, tắm qua, ra khỏi cửa tất cả chỉ mất có mười phút. Nhớ tới tư thế khi tỉnh lại sáng nay, đầu hắn lại âm ỉ đau. Chân hắn cư nhiên lại kẹp giữa hai đùi Trương Tri. Dù chả có chuyện gì xảy ra nhưng cảm giác thực giống như… đã có chuyện rồi vậy.
Hắn lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cảm giác còn đang ám ảnh tâm trí cùng cơ thể hắn.
Cửa thang máy mở, hắn bước vào gara.
Ngay lúc này, hắn hẳn là tập trung vào chuyện đóng phim mới đúng. Vô luận thế nào, hôm nay không thể ra về tay trắng như hôm qua. Chờ người khác thông cảm với khuyết điểm bản thân chỉ có thể chờ một hai lần, chung quy chẳng thể trông chờ cả đời được.
Thang máy phía sau vang lên tiếng mở cửa.
Kiều Dĩ Hàng quay đầu lại. Trương Tri vội vã từ thang máy chạy tới, tay còn đang cố xỏ vào tây trang, áo sơ mi mới cài một nút, vùng eo như ẩn như hiện dưới tà áo.
Màu đỏ khó khăn lắm mới đè nén được lại nhuốm hồng hai má hắn. Kiều Dĩ Hàng vội quay đi nhưng trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh Trương Tri trần như nhộng vọt vào buồng tắm.
Kỳ thực hồi đại học cũng không phải là chưa thấy qua dáng người bạn cùng phòng nhưng lúc đó ngoại trừ mấy lời trêu chọc, giễu cợt ra thì chẳng có gì. Mà bây giờ…
Kiều Dĩ Hàng hít sâu, chặn dòng suy nghĩ miên man của bản thân lại.
“Sao không đợi tôi?“ Trương Tri lắc lắc mái tóc ướt sũng, đi tới cạnh hắn, cau mày, “Mặt anh đỏ ửng, còn chưa tỉnh rượu sao?“
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng tiến vào trạng thái diễn xuất, điều chỉnh biểu cảm: “Gara nóng quá ấy mà.“
“Nóng hả?“ Trương Tri cài nốt cúc áo cuối cùng.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên hỏi: “Cái áo sơ mi này trông quen quen?“
“Trong tủ của anh đó.“ Trương Tri trả lời rất tự nhiên.
…
Bỏ đi.
“Cậu cũng phải đi làm sớm thế này sao?” Kiều Dĩ Hàng cúi đầu nhìn đồng hồ, còn chưa đến sáu giờ.
Trương Tri: “Tôi đưa anh tới trường quay rồi đến công ty sau.”
“Không cần đâu.” Kiều Dĩ Hàng vô thức cự tuyệt, lôi chìa khóa xe ra, “Tôi có xe mà.”
Trương Tri giật lấy chìa khóa trong tay hắn: “Không tin tưởng kỹ thuật lái xe của anh được.”
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày, đang định phản bác thì Trương Tri đã nâng tay, sờ sờ trán hắn: “Sẹo biến mất liền quên đau sao?”
“Đó là tình huống đặc biệt.” Hắn thay bản thân biện hộ.
“Đời người có thế có bao nhiêu lần tình huống đặc biệt?” Nhớ lại lúc nghe tin tai nạn, Trương Tri vẫn cảm thấy tim mình quặn thắt.
Kiều Dĩ Hàng á khẩu không nói được gì.
Trương Tri thuần thục mở cửa xe cho hắn rồi đi qua phía đối diện, ngồi vào ghế lái.
Kiều Dĩ Hàng lên xe, đóng cửa lại: “Sau này không cần mở cửa xe hộ tôi.”
“Anh đừng cướp mất thú vui của tôi.” Trương Tri vừa kháng nghị vừa giúp hắn cài dây an toàn.
“Dân số thế giới đông lắm, còn có rất nhiều cửa. Thú vui của cậu hẳn có nhiều chỗ để phát huy.”
Trương Tri thản nhiên đáp: “Nhưng lòng tôi chỉ có một cánh cửa, bên trong cũng chỉ có một người ngồi.”
…
Chắc chắn kiếp trước cậu ta là cai ngục.
Kiều Dĩ Hàng kết luận rồi quay đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
***
Trường quay sớm vậy còn chưa có người. Kiều Dĩ Hàng xuống lầu tìm mấy cửa hàng ăn sáng. Lúc này đúng là thời điểm học sinh đến trường, mấy nữ sinh theo dõi hắn rỉ tai nhau thầm thì hồi lâu, cuối cùng không kiềm chế nổi, tiến tới kích động hỏi: “Anh là Đại Kiều đúng không?”
Kiều Dĩ Hàng gật đầu. Quản lý trước của hắn từng nói một câu rất chí lý: Công ty là quản gia, fan mới là người nuôi nghệ sĩ. Thế nên, cả hai bên đừng dại đắc tội bên nào cả.
Mấy nữ sinh nọ hưng phấn kêu thét, đều rút bút vở ra xin chữ ký.
Kiều Dĩ Hàng nhìn đủ dạng bài kiểm tra cùng vở trước mặt, vờ bối rối: “Ký là Kiều Dĩ Hàng hay là gia đình đã xem đây?”
Nữ sinh: “…”
Ký đủ cho mọi người, lại chụp một bức ảnh, Kiều Dĩ Hàng mới có thời gian ăn xong bát mỳ.
Cửa hàng nhỏ dần an tĩnh lại.
Kiều Dĩ Hàng trả tiền, vào lại trường quay. Lúc này đã có vài người tới, thấy Kiều Dĩ Hàng đều giật mình. Ngạc nhiên nhất là Tiểu Chu, trong tay nàng còn cầm bữa sáng: “Đến sớm vậy?”
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày: “Không thể đến sớm sao?” Nghe cứ như hắn suốt ngày đến muộn không bằng.
Tiểu Chu chợt hiểu: “Mất ngủ hả?”
“… Không thể nghĩ theo hướng tích cực sao?” Kiều Dĩ Hàng bất mãn. Tỷ như cần cù, nỗ lực…
Tiểu Chu ngầm nghĩ thật lâu rồi chân thành nói: “Nghĩ rất lâu rồi nhưng mất ngủ vẫn là đáp án tích cực nhất.”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Các diễn viên khác cùng nhân viên cũng lục tục kéo đến.
Diễn viên đóng vai thủ trưởng nhìn thấy Kiều Dĩ Hàng liền vẫy vẫy hắn lại.
Kiều Dĩ Hàng lập tức qua tới.
“Chúng ta diễn thử trước đi.” Thủ trưởng chủ động đề nghị.
Kiều Dĩ Hàng thụ sủng nhược kinh: “Tốt quá, diễn đoạn nào?”
“Liền đoạn ngày hôm qua đang quay đi.” Thủ trưởng chần chừ, “Tối qua đã nghĩ xem nên diễn thế nào chưa?”
“Rồi ạ.” Sau khi nghe Trương Tri bộc bạch, hắn đã có ý tưởng mới, “Ta nghĩ cần đổi lại góc độ nhìn.”
Thủ trưởng cười cười nhưng đáy mắt vẫn mang chút do dự: “Vậy bắt đầu đi.”
Kiều Dĩ Hàng biết kỳ vọng của hắn không cao, ý chí chiến đấu lại hừng hực dâng lên.
Vì là diễn thử nên thủ trưởng không đi từ đầu mà diễn từ đoạn đối thoại: “Tư liệu trên bàn cậu đã xem chưa?”
Kiều Dĩ Hàng cúi đầu, đại khái qua năm sáu giây, mới nghẹn ra một tiếng: “Đã xem.”
Thủ trưởng cảm thấy lĩnh ngộ của hắn cũng không tệ lắm: “Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
Kiều Dĩ Hàng nâng tay, ngón tay giật giật như đang miết thứ gì đó.
Từ ngoài nhìn vào, động tác này rất kỳ quái như thể người điên nhưng thủ trưởng diễn cùng phảng phất như thấy hắn ngồi trước bàn miết đi miết lại tay vịn ghế.
“Đằng Long bang mấy năm nay phát triển rất nhanh, hoàng đổ độc* chẳng gì không nhúng tay. Mấy lần chúng ta truy quét cũng chỉ tóm được đám lâu la bên ngoài. Tựa như Khổng Bình tháng vừa rồi đó. Mất ba năm mới bỏ tù được hắn, cuối cùng thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một trợ thủ nhỏ nhoi của Tịch Hùng. Đằng Long bang mất hắn chẳng sứt mẻ lấy một miếng nhỏ.”
(* chỉ các việc kinh doanh phi pháp của xã hội đen: buôn vũ khí, mở sòng bạc, buôn thuốc phiện)
“Tịch Hùng đã chết.” Kiều Dĩ Hàng ép thanh âm xuống rất trầm.
Lúc trước, hắn tưởng khi nói những lời này, Dương Cự Sâm rất hưng phấn khi kẻ đại ác kia chết nhưng giờ nghĩ lại, là ý muốn phủ định cùng kháng cự chuyện đi nằm vùng cạnh cha đẻ mình mới đúng. Một loại cảm giác không thể nói ra, thậm chí không ý thức tới được.
“Nhưng Tịch Cao đã trở lại. Hắn sẽ kế thừa mọi thứ của Tịch Hùng, bao gồm cả tội ác của hắn.” Ngữ khí thủ trưởng dần trầm trọng, “Bây giờ chính là lúc nội bộ Đằng Long bang hỗn loạn nhất. Nghe nói Kim gia cùng mấy trưởng lão vẫn im hơi lặng tiếng, hẳn đang quan vọng thái độ cùng thủ đoạn của Tịch Cao. Đây là thời cơ tốt cho chúng ta đục nước béo cò, thừa dịp chen chân vào. Một khi bọn hắn ổn định, sẽ khó cho chúng ta rất nhiều!”
Ngón tay Kiều Dĩ Hàng co cứng, rồi hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Khuôn mặt anh tuấn trống rỗng,chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt lại phức tạp đến mức khó đoán định được tâm tình hắn lúc này.
Thủ trưởng không né tránh nhìn thẳng hắn.
“Ta, khi còn bé,” Kiều Dĩ Hàng khẽ dừng, đầu hơi ngả ra sau.
Thủ trưởng nghĩ, đây là dựa vào lưng ghế.
“Rất hâm mộ bạn bè có cha tới đón. Dù cao thấp gầy béo thế nào cũng rất đáng tin cậy.” Kiều Dĩ Hàng chậm rãi nhắm mắt, “Ta vẫn nghĩ, có cha đánh nhau nhất định lợi hại hơn mẹ nhiều. Có cha, kẻ muốn bắt nạt chúng ta sẽ ít đi rất nhiều, rất nhiều…”
Thanh âm càng ngày càng nhẹ, thẳng đến khi môi hoàn toàn bất động.
Mọt giọt lệ trong veo rơi xuống.
Kiều Dĩ Hàng thản nhiên nói: “Ta đồng ý.”
“Cắt!” Liên Giác Tu đứng bên cạnh, hai mắt tỏa sáng.
Kiều Dĩ Hàng mở mắt, nhìn trần nhà.
Liên Giác Tu lau nước miếng, cho hắn một câu khen ngợi khó thấy: “Gần được rồi.”
Kiều Dĩ Hàng thiếu chút hộc máu. Mới chỉ gần được sao? Tiểu Chu bước nhanh tới cạnh hắn, thây hắn còn đờ tại chỗ liền nhỏ giọng: “Liên đạo đã đi ăn sáng, đứng dậy được rồi.”
Kiều Dĩ Hàng nghĩ chút rồi hỏi: “Quanh đây còn ai không?”
“Có nhưng không nhìn hướng này.”
“Vậy thì tốt.” Kiều Dĩ Hàng thở nhẹ, vươn tay, “Ngươi dìu ta tìm chỗ ngồi nghỉ, cổ hình như bị trẹo rồi.”
Tiểu Chu: “…”
May là trẹo cổ cũng không nghiêm trọng, chỉ là có chút đau nhức, không ảnh hưởng đến quay phim.
Liên Giác Tu ăn xong, còn đem một chén sữa đậu về cho hắn: “Như thế nào mà thông suốt được thế?”
Kiều Dĩ Hàng nhận lấy, hàm hồ đáp: “Được bằng hữu chỉ điểm.”
“Trương Tri?” Liên Giác Tu hỏi thẳng.
Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc phát hiện bản thân không ngượng ngùng hay kinh hoàng khi nghe đến đáp án này, ngược lại cảm giác như trút được gánh nặng. Thật giống như khiêng túi nước trên vai thực lâu rồi, giờ đã có người chọc thủng, làm cho nước chảy cạn.
Liên Giác Tu vỗ vỗ vai hắn: “Đàn ông chỉ cần có sự nghiệp của bản thân, những chuyện khác không thành vấn đề.”
Kiều Dĩ Hàng biết hắn muốn ám chỉ gì, đành cười khổ: “Không ngờ cả Liên đạo cũng vậy.” Những lời này không phải nói lần đầu, chỉ là không còn chột dạ như trước.
“Phải không?” Liên Giác Tu nhướn mày.
Nói tiếp chắc chắn sẽ tự đào hố chôn mình.
Kiều Dĩ Hàng còn chưa chuẩn bị tâm lý nên chuyển sang chủ đề khác: “Vừa rồi ngài nói ta gần đạt, vậy còn thiếu gì?”
Chuyện Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri dù sao cũng là chuyện riêng, Liên Giác Tu động tới cũng đã là quá, đương nhiên sẽ không truy tiếp: “Dương Cự Sâm làm gì?”
“Cảnh sát.”
“Vậy tính cách thế nào?”
Kiều Dĩ Hàng nghiên cứu kịch bản đã lâu, sớm tổng kết được: “Dũng cảm, nhẫn nại, nhanh trí, phản xạ tốt.”
“Rất hòa đồng.” Liên Giác Tu chậm rãi nói, “Còn rất thích cười.”
“Cười?” Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. Cảnh vừa rồi làm sao diễn cười được?
Liên Giác Tu: “Đôi lúc chỉ là thói quen, một phương pháp tự bảo vệ.” Hắn vừa nói vừa nhếch miệng.
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng: “Liên đạo à, loại thói quen bất lương này bỏ đi là tốt nhất.”
Liên Giác Tu: “…”
Chính thức quay không thuận lợi như hắn tưởng tượng, nhưng Liên Giác Tu cũng không rít gào mà cho hắn mười phút tự suy ngẫm.
Thủ trưởng thấy Kiều Dĩ Hàng buồn bực liền mỉm cười với hắn: “Ngươi biết làm thế nào để diễn được thật nhất không?” Đáp án đương nhiên Kiều Dĩ Hàng đã thuộc làu làu. “Hóa thân thành nhân vật.”
“Ta đã cố hết sức.” Kiều Dĩ Hàng thở dài. Hóa thân thành nhân vật cũng không phải chuyện dễ. Nếu một người trốn trong nhà diễn trò thì không khó, dù sao cũng chẳng ai nhìn, chắc chắn thoải mái nhập tâm nhưng ở trường quay nhiều máy quay như vậy, còn có giám sát của Liên Giác Tu, muốn lờ đi hết thảy đâu có dễ? Vừa rồi lúc quay đoạn đối thoại với thủ trưởng, có khoảnh khắc hắn chìm vào nhân vật nhưng tiếng ho khan trong trường quay lại đánh thức hắn.
“Ngươi biết Nhan Túc Ngang vì sao được tôn vinh là Đại Thần không?” Thủ trường hỏi.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn.
“Vì bất kể ở đâu, bất kể thời khắc nào hắn cũng đều diễn được.” Thủ trưởng vì hắn đột nhiên hiểu vai, cảm thấy hắn có tài liền tâm sự nhiều vài câu, “Đôi khi người ta là vậy, buộc bản thân làm nhưng thâm tâm đã nghĩ mình không làm được. Ngược lại, người chẳng nghĩ gì cả, trực tiếp làm luôn lại có thể trôi chảy hoàn thành.”
Kiều Dĩ Hàng ngẫm đi ngẫm lại vài lần, như lấy được chí bảo: “Ta sẽ thử.”
Thủ trưởng gật đầu.
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt lại —
Ta tên là Dương Cự Sâm, sinh ra trong một gia đình không hoàn hảo, chưa từng gặp qua cha, mẹ một mình nuôi ta khôn lớn.
Ba năm trước, ta gia nhập cục cảnh sát, thuận buồm xuôi gió làm việc tới hôm nay.
Ta yêu công việc này.
….
Hai phút sau, hắn mở mắt, khóe miệng vô thức cong lên: “Tới đây đi.”
Hắn lắc đầu, cố gắng vứt bỏ cảm giác còn đang ám ảnh tâm trí cùng cơ thể hắn.
Cửa thang máy mở, hắn bước vào gara.
Ngay lúc này, hắn hẳn là tập trung vào chuyện đóng phim mới đúng. Vô luận thế nào, hôm nay không thể ra về tay trắng như hôm qua. Chờ người khác thông cảm với khuyết điểm bản thân chỉ có thể chờ một hai lần, chung quy chẳng thể trông chờ cả đời được.
Thang máy phía sau vang lên tiếng mở cửa.
Kiều Dĩ Hàng quay đầu lại. Trương Tri vội vã từ thang máy chạy tới, tay còn đang cố xỏ vào tây trang, áo sơ mi mới cài một nút, vùng eo như ẩn như hiện dưới tà áo.
Màu đỏ khó khăn lắm mới đè nén được lại nhuốm hồng hai má hắn. Kiều Dĩ Hàng vội quay đi nhưng trong đầu lại tưởng tượng đến cảnh Trương Tri trần như nhộng vọt vào buồng tắm.
Kỳ thực hồi đại học cũng không phải là chưa thấy qua dáng người bạn cùng phòng nhưng lúc đó ngoại trừ mấy lời trêu chọc, giễu cợt ra thì chẳng có gì. Mà bây giờ…
Kiều Dĩ Hàng hít sâu, chặn dòng suy nghĩ miên man của bản thân lại.
“Sao không đợi tôi?“ Trương Tri lắc lắc mái tóc ướt sũng, đi tới cạnh hắn, cau mày, “Mặt anh đỏ ửng, còn chưa tỉnh rượu sao?“
Kiều Dĩ Hàng nhanh chóng tiến vào trạng thái diễn xuất, điều chỉnh biểu cảm: “Gara nóng quá ấy mà.“
“Nóng hả?“ Trương Tri cài nốt cúc áo cuối cùng.
Kiều Dĩ Hàng đột nhiên hỏi: “Cái áo sơ mi này trông quen quen?“
“Trong tủ của anh đó.“ Trương Tri trả lời rất tự nhiên.
…
Bỏ đi.
“Cậu cũng phải đi làm sớm thế này sao?” Kiều Dĩ Hàng cúi đầu nhìn đồng hồ, còn chưa đến sáu giờ.
Trương Tri: “Tôi đưa anh tới trường quay rồi đến công ty sau.”
“Không cần đâu.” Kiều Dĩ Hàng vô thức cự tuyệt, lôi chìa khóa xe ra, “Tôi có xe mà.”
Trương Tri giật lấy chìa khóa trong tay hắn: “Không tin tưởng kỹ thuật lái xe của anh được.”
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày, đang định phản bác thì Trương Tri đã nâng tay, sờ sờ trán hắn: “Sẹo biến mất liền quên đau sao?”
“Đó là tình huống đặc biệt.” Hắn thay bản thân biện hộ.
“Đời người có thế có bao nhiêu lần tình huống đặc biệt?” Nhớ lại lúc nghe tin tai nạn, Trương Tri vẫn cảm thấy tim mình quặn thắt.
Kiều Dĩ Hàng á khẩu không nói được gì.
Trương Tri thuần thục mở cửa xe cho hắn rồi đi qua phía đối diện, ngồi vào ghế lái.
Kiều Dĩ Hàng lên xe, đóng cửa lại: “Sau này không cần mở cửa xe hộ tôi.”
“Anh đừng cướp mất thú vui của tôi.” Trương Tri vừa kháng nghị vừa giúp hắn cài dây an toàn.
“Dân số thế giới đông lắm, còn có rất nhiều cửa. Thú vui của cậu hẳn có nhiều chỗ để phát huy.”
Trương Tri thản nhiên đáp: “Nhưng lòng tôi chỉ có một cánh cửa, bên trong cũng chỉ có một người ngồi.”
…
Chắc chắn kiếp trước cậu ta là cai ngục.
Kiều Dĩ Hàng kết luận rồi quay đầu xem phong cảnh ngoài cửa sổ.
***
Trường quay sớm vậy còn chưa có người. Kiều Dĩ Hàng xuống lầu tìm mấy cửa hàng ăn sáng. Lúc này đúng là thời điểm học sinh đến trường, mấy nữ sinh theo dõi hắn rỉ tai nhau thầm thì hồi lâu, cuối cùng không kiềm chế nổi, tiến tới kích động hỏi: “Anh là Đại Kiều đúng không?”
Kiều Dĩ Hàng gật đầu. Quản lý trước của hắn từng nói một câu rất chí lý: Công ty là quản gia, fan mới là người nuôi nghệ sĩ. Thế nên, cả hai bên đừng dại đắc tội bên nào cả.
Mấy nữ sinh nọ hưng phấn kêu thét, đều rút bút vở ra xin chữ ký.
Kiều Dĩ Hàng nhìn đủ dạng bài kiểm tra cùng vở trước mặt, vờ bối rối: “Ký là Kiều Dĩ Hàng hay là gia đình đã xem đây?”
Nữ sinh: “…”
Ký đủ cho mọi người, lại chụp một bức ảnh, Kiều Dĩ Hàng mới có thời gian ăn xong bát mỳ.
Cửa hàng nhỏ dần an tĩnh lại.
Kiều Dĩ Hàng trả tiền, vào lại trường quay. Lúc này đã có vài người tới, thấy Kiều Dĩ Hàng đều giật mình. Ngạc nhiên nhất là Tiểu Chu, trong tay nàng còn cầm bữa sáng: “Đến sớm vậy?”
Kiều Dĩ Hàng nhướn mày: “Không thể đến sớm sao?” Nghe cứ như hắn suốt ngày đến muộn không bằng.
Tiểu Chu chợt hiểu: “Mất ngủ hả?”
“… Không thể nghĩ theo hướng tích cực sao?” Kiều Dĩ Hàng bất mãn. Tỷ như cần cù, nỗ lực…
Tiểu Chu ngầm nghĩ thật lâu rồi chân thành nói: “Nghĩ rất lâu rồi nhưng mất ngủ vẫn là đáp án tích cực nhất.”
Kiều Dĩ Hàng: “…”
Các diễn viên khác cùng nhân viên cũng lục tục kéo đến.
Diễn viên đóng vai thủ trưởng nhìn thấy Kiều Dĩ Hàng liền vẫy vẫy hắn lại.
Kiều Dĩ Hàng lập tức qua tới.
“Chúng ta diễn thử trước đi.” Thủ trưởng chủ động đề nghị.
Kiều Dĩ Hàng thụ sủng nhược kinh: “Tốt quá, diễn đoạn nào?”
“Liền đoạn ngày hôm qua đang quay đi.” Thủ trưởng chần chừ, “Tối qua đã nghĩ xem nên diễn thế nào chưa?”
“Rồi ạ.” Sau khi nghe Trương Tri bộc bạch, hắn đã có ý tưởng mới, “Ta nghĩ cần đổi lại góc độ nhìn.”
Thủ trưởng cười cười nhưng đáy mắt vẫn mang chút do dự: “Vậy bắt đầu đi.”
Kiều Dĩ Hàng biết kỳ vọng của hắn không cao, ý chí chiến đấu lại hừng hực dâng lên.
Vì là diễn thử nên thủ trưởng không đi từ đầu mà diễn từ đoạn đối thoại: “Tư liệu trên bàn cậu đã xem chưa?”
Kiều Dĩ Hàng cúi đầu, đại khái qua năm sáu giây, mới nghẹn ra một tiếng: “Đã xem.”
Thủ trưởng cảm thấy lĩnh ngộ của hắn cũng không tệ lắm: “Tôi muốn nghe ý kiến của cậu.”
Kiều Dĩ Hàng nâng tay, ngón tay giật giật như đang miết thứ gì đó.
Từ ngoài nhìn vào, động tác này rất kỳ quái như thể người điên nhưng thủ trưởng diễn cùng phảng phất như thấy hắn ngồi trước bàn miết đi miết lại tay vịn ghế.
“Đằng Long bang mấy năm nay phát triển rất nhanh, hoàng đổ độc* chẳng gì không nhúng tay. Mấy lần chúng ta truy quét cũng chỉ tóm được đám lâu la bên ngoài. Tựa như Khổng Bình tháng vừa rồi đó. Mất ba năm mới bỏ tù được hắn, cuối cùng thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là một trợ thủ nhỏ nhoi của Tịch Hùng. Đằng Long bang mất hắn chẳng sứt mẻ lấy một miếng nhỏ.”
(* chỉ các việc kinh doanh phi pháp của xã hội đen: buôn vũ khí, mở sòng bạc, buôn thuốc phiện)
“Tịch Hùng đã chết.” Kiều Dĩ Hàng ép thanh âm xuống rất trầm.
Lúc trước, hắn tưởng khi nói những lời này, Dương Cự Sâm rất hưng phấn khi kẻ đại ác kia chết nhưng giờ nghĩ lại, là ý muốn phủ định cùng kháng cự chuyện đi nằm vùng cạnh cha đẻ mình mới đúng. Một loại cảm giác không thể nói ra, thậm chí không ý thức tới được.
“Nhưng Tịch Cao đã trở lại. Hắn sẽ kế thừa mọi thứ của Tịch Hùng, bao gồm cả tội ác của hắn.” Ngữ khí thủ trưởng dần trầm trọng, “Bây giờ chính là lúc nội bộ Đằng Long bang hỗn loạn nhất. Nghe nói Kim gia cùng mấy trưởng lão vẫn im hơi lặng tiếng, hẳn đang quan vọng thái độ cùng thủ đoạn của Tịch Cao. Đây là thời cơ tốt cho chúng ta đục nước béo cò, thừa dịp chen chân vào. Một khi bọn hắn ổn định, sẽ khó cho chúng ta rất nhiều!”
Ngón tay Kiều Dĩ Hàng co cứng, rồi hắn chậm rãi ngẩng đầu.
Khuôn mặt anh tuấn trống rỗng,chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt lại phức tạp đến mức khó đoán định được tâm tình hắn lúc này.
Thủ trưởng không né tránh nhìn thẳng hắn.
“Ta, khi còn bé,” Kiều Dĩ Hàng khẽ dừng, đầu hơi ngả ra sau.
Thủ trưởng nghĩ, đây là dựa vào lưng ghế.
“Rất hâm mộ bạn bè có cha tới đón. Dù cao thấp gầy béo thế nào cũng rất đáng tin cậy.” Kiều Dĩ Hàng chậm rãi nhắm mắt, “Ta vẫn nghĩ, có cha đánh nhau nhất định lợi hại hơn mẹ nhiều. Có cha, kẻ muốn bắt nạt chúng ta sẽ ít đi rất nhiều, rất nhiều…”
Thanh âm càng ngày càng nhẹ, thẳng đến khi môi hoàn toàn bất động.
Mọt giọt lệ trong veo rơi xuống.
Kiều Dĩ Hàng thản nhiên nói: “Ta đồng ý.”
“Cắt!” Liên Giác Tu đứng bên cạnh, hai mắt tỏa sáng.
Kiều Dĩ Hàng mở mắt, nhìn trần nhà.
Liên Giác Tu lau nước miếng, cho hắn một câu khen ngợi khó thấy: “Gần được rồi.”
Kiều Dĩ Hàng thiếu chút hộc máu. Mới chỉ gần được sao? Tiểu Chu bước nhanh tới cạnh hắn, thây hắn còn đờ tại chỗ liền nhỏ giọng: “Liên đạo đã đi ăn sáng, đứng dậy được rồi.”
Kiều Dĩ Hàng nghĩ chút rồi hỏi: “Quanh đây còn ai không?”
“Có nhưng không nhìn hướng này.”
“Vậy thì tốt.” Kiều Dĩ Hàng thở nhẹ, vươn tay, “Ngươi dìu ta tìm chỗ ngồi nghỉ, cổ hình như bị trẹo rồi.”
Tiểu Chu: “…”
May là trẹo cổ cũng không nghiêm trọng, chỉ là có chút đau nhức, không ảnh hưởng đến quay phim.
Liên Giác Tu ăn xong, còn đem một chén sữa đậu về cho hắn: “Như thế nào mà thông suốt được thế?”
Kiều Dĩ Hàng nhận lấy, hàm hồ đáp: “Được bằng hữu chỉ điểm.”
“Trương Tri?” Liên Giác Tu hỏi thẳng.
Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc phát hiện bản thân không ngượng ngùng hay kinh hoàng khi nghe đến đáp án này, ngược lại cảm giác như trút được gánh nặng. Thật giống như khiêng túi nước trên vai thực lâu rồi, giờ đã có người chọc thủng, làm cho nước chảy cạn.
Liên Giác Tu vỗ vỗ vai hắn: “Đàn ông chỉ cần có sự nghiệp của bản thân, những chuyện khác không thành vấn đề.”
Kiều Dĩ Hàng biết hắn muốn ám chỉ gì, đành cười khổ: “Không ngờ cả Liên đạo cũng vậy.” Những lời này không phải nói lần đầu, chỉ là không còn chột dạ như trước.
“Phải không?” Liên Giác Tu nhướn mày.
Nói tiếp chắc chắn sẽ tự đào hố chôn mình.
Kiều Dĩ Hàng còn chưa chuẩn bị tâm lý nên chuyển sang chủ đề khác: “Vừa rồi ngài nói ta gần đạt, vậy còn thiếu gì?”
Chuyện Kiều Dĩ Hàng cùng Trương Tri dù sao cũng là chuyện riêng, Liên Giác Tu động tới cũng đã là quá, đương nhiên sẽ không truy tiếp: “Dương Cự Sâm làm gì?”
“Cảnh sát.”
“Vậy tính cách thế nào?”
Kiều Dĩ Hàng nghiên cứu kịch bản đã lâu, sớm tổng kết được: “Dũng cảm, nhẫn nại, nhanh trí, phản xạ tốt.”
“Rất hòa đồng.” Liên Giác Tu chậm rãi nói, “Còn rất thích cười.”
“Cười?” Kiều Dĩ Hàng sửng sốt. Cảnh vừa rồi làm sao diễn cười được?
Liên Giác Tu: “Đôi lúc chỉ là thói quen, một phương pháp tự bảo vệ.” Hắn vừa nói vừa nhếch miệng.
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng: “Liên đạo à, loại thói quen bất lương này bỏ đi là tốt nhất.”
Liên Giác Tu: “…”
Chính thức quay không thuận lợi như hắn tưởng tượng, nhưng Liên Giác Tu cũng không rít gào mà cho hắn mười phút tự suy ngẫm.
Thủ trưởng thấy Kiều Dĩ Hàng buồn bực liền mỉm cười với hắn: “Ngươi biết làm thế nào để diễn được thật nhất không?” Đáp án đương nhiên Kiều Dĩ Hàng đã thuộc làu làu. “Hóa thân thành nhân vật.”
“Ta đã cố hết sức.” Kiều Dĩ Hàng thở dài. Hóa thân thành nhân vật cũng không phải chuyện dễ. Nếu một người trốn trong nhà diễn trò thì không khó, dù sao cũng chẳng ai nhìn, chắc chắn thoải mái nhập tâm nhưng ở trường quay nhiều máy quay như vậy, còn có giám sát của Liên Giác Tu, muốn lờ đi hết thảy đâu có dễ? Vừa rồi lúc quay đoạn đối thoại với thủ trưởng, có khoảnh khắc hắn chìm vào nhân vật nhưng tiếng ho khan trong trường quay lại đánh thức hắn.
“Ngươi biết Nhan Túc Ngang vì sao được tôn vinh là Đại Thần không?” Thủ trường hỏi.
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn.
“Vì bất kể ở đâu, bất kể thời khắc nào hắn cũng đều diễn được.” Thủ trưởng vì hắn đột nhiên hiểu vai, cảm thấy hắn có tài liền tâm sự nhiều vài câu, “Đôi khi người ta là vậy, buộc bản thân làm nhưng thâm tâm đã nghĩ mình không làm được. Ngược lại, người chẳng nghĩ gì cả, trực tiếp làm luôn lại có thể trôi chảy hoàn thành.”
Kiều Dĩ Hàng ngẫm đi ngẫm lại vài lần, như lấy được chí bảo: “Ta sẽ thử.”
Thủ trưởng gật đầu.
Kiều Dĩ Hàng nhắm mắt lại —
Ta tên là Dương Cự Sâm, sinh ra trong một gia đình không hoàn hảo, chưa từng gặp qua cha, mẹ một mình nuôi ta khôn lớn.
Ba năm trước, ta gia nhập cục cảnh sát, thuận buồm xuôi gió làm việc tới hôm nay.
Ta yêu công việc này.
….
Hai phút sau, hắn mở mắt, khóe miệng vô thức cong lên: “Tới đây đi.”
Danh sách chương