Khả năng diễn xuất của Kiều Dĩ Hàng ngày càng tiến bộ, tiến độ quay phim nhanh lên rất nhiều. Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân đã bắt đầu đến tham gia quay.
Mà vai diễn của Trầm Thận Nguyên cũng được công bố: Philip, con nuôi của lão đại Đằng Long bang Tịch Hùng, cũng chính là em trai của Tịch Cao – vai của Nhan Túc Ngang. Dương Cự Sâm do Kiều Dĩ Hàng diễn xung đột với hắn ở quán bar, lỡ tay giết hắn nhưng cảnh sát tuyên bố đó là ngoài ý muốn, phóng thích Dương Cự Sâm vì thế Tịch Cao vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Nói tóm lại, Nhan Túc Ngang đóng Tịch Cao, Phong Á Luân đóng Đặng Bắc Vân cùng Kiều Dĩ Hàng đóng Dương Cự Sâm chính là ba người cùng chạy giữa hai bờ đen trắng, ở khe hở giữa tội ác cùng lương tri.
Tịch Cao muốn Đằng Long bang tẩy trắng nhưng lại gặp cản trở từ trong nội bộ, việc điều hành như đi trên miếng băng mỏng.
Đặng Bắc Vân vốn là cảnh sát, do tham ô nên từng vào tù. Dù hắn là đại biểu của phái thủ cựu trong bang nhưng ngầm tán thành ý nghĩ của Tịch Cao.
Dương Cự Sâm tới nằm vùng, vừa muốn khơi mào mâu thuẫn giữa người trong bang với Tịch Cao hòng làm tan rã bang, vừa cảm thấy cách làm của Tịch Cao cũng coi như một con đường đến với chính nghĩa.
Kiều Dĩ Hàng nhận được kịch bản mới, kinh ngạc phát hiện phần diễn của mình tăng lên.
Vốn có những cảnh không có mặt hắn nhưng giờ chẳng những hắn tham gia mà còn có vài câu đối thoại. Dù điều này nghĩa là Liên Giác Tu bóc lột sức lao động vì thời gian quay tăng tiền không tăng nhưng đối với diễn viên mà nói, đây chính là một sự công nhận.
Điều duy nhất khiến hắn buồn bực chính là thời gian hắn cùng Trương Tri gặp mặt sẽ giảm nhiều, lịch làm việc cơ bản đã kín cả ngày lẫn đêm. Đoàn làm phim đã chuẩn bị mấy gian phòng nghỉ. Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân đã sớm có kinh nghiệm nên đều đem hành lý tới.
Mấy ngày nay Trương Tri cũng bận nhiều việc.
Tống giám đốc EF đột nhiên bị phái đi khai thác thị trường hải ngoại, cần thương lượng với đối tác bên Âu Mỹ nên Trương Tri được thăng lên chức phó tổng giám đốc kiêm tổng giám sản xuất, thay mặt xử lý mọi việc ở công ty. Riêng chức vụ tổng giám sản xuất đã làm Trương Tri gắng sức ứng phó, loại trách nhiệm từ trên trời rớt xuống thế này thiếu chút nữa khiến hắn bạc tóc. Bây giờ trừ bỏ sớm chiều đưa đón Kiều Dĩ Hàng, nhìn đến không phải máy tính thì là văn kiện. Kế hoạch tiến thêm một bước với Kiều Dĩ Hàng cũng đành tạm gác lại.
Cho nên, lúc Kiều Dĩ Hàng nói phải ở lại trong đoàn còn tưởng hắn sẽ dễ dàng đồng ý. Dù sao hắn cũng không muốn Trương Tri mỗi sớm đều dùng mắt gấu trúc đưa hắn đi làm. Bất ngờ thay, đề nghị này lại bị Trương Tri cực lực phản đối.
Trương Tri nhìn con người đang vội vã thu dọn hành lý trước mắt, hận không thể kiếm xích trói lại bên cạnh mình. Ngày ngày hắn vất vả như vậy là vì ai chứ? Ngày ngày hắn mệt chết nhưng vẫn kiên trì lái xe đưa đón là vì ai? Người duy nhất khiến hắn cảm thấy an ủi là ai? Giờ Kiều Dĩ Hàng lại muốn cướp đi động lực cố gắng mỗi ngày của hắn sao?!
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn hung tợn trừng mình, không hiểu gì cả: “Tôi cũng chỉ ở vài ngày thôi, đâu phải không bao giờ về nữa.“
“Anh còn dám không về?“ Trương Tri vừa mệt vừa tức, ngay cả nói chuyện cũng chỉ nghe có chọn lọc.
Kiều Dĩ Hàng trợn mắt: “Đây là nhà tôi, một trong những tài sản cố định nên cậu yên tâm, vô luận thế nào tôi đều trở về.“
Trương Tri lần này nghe hết nhưng mặt càng thêm đen: “Nói cách khác, nếu đây không phải nhà anh thì anh không thèm về nữa sao?“
Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ: “Cậu có thể nghe điểm quan trọng được không?“
“Mấy thứ tôi nói đều là trọng điểm của trọng điểm.“
Kiều Dĩ Hàng bình tĩnh lại. Đối mặt với một người mệt tới mức hai mắt đỏ ngầu tơ máu, có lẽ hắn không nên nói dông dài như vậy: “Tôi cam đoan, nhất định sẽ trở về.“
Trương Tri cau mày: “Không thể đừng đi sao?“
Kiều Dĩ Hàng: “Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân đều ở lại, tôi không có lý do gì để từ chối.“
Trương Tri: “Hừ, bọn họ không có tôi ở nhà đợi.“
Nỗi bất mãn của Kiều Dĩ Hàng vì hắn ầm ĩ vô cớ nay tan thành mây khói, hắn cười nói: “Thực ra EF cũng cách nhà tôi khá xa, nếu thấy đi lại phiền phức quá thì cậu về lại nhà cũ ở đi? Chỗ đó gần EF hơn.“
Sắc mặt Trương Tri vừa hòa hoãn chút nay lại u ám: “Anh ở lại đoàn làm phim là hòng đuổi tôi đi đúng không?“
Trước kia đúng là có nghĩ tới nhưng thật lâu hắn cũng quên mất việc này. Kiều Dĩ Hàng nhận mệnh thở dài: “Chẳng phải cậu có chìa khóa nhà sao?“
Trương Tri khoanh chân ngồi trên giường, ngước lên trừng hắn.
“Tôi sợ cju ở một mình không quen.“ Chính yếu là không có hắn thu dọn đằng sau, lấy thói quen của Trương Tri, chỉ sợ đến khi quay lại nhà hắn đã thành Lang Hoan Phúc Địa[1] rồi – không quan hệ gì tới cái động trong Thiên Long Bát Bộ nha.
[1] Ý bảo chắc chắn cái nhà sẽ tan hoang. Lang Hoàn Phúc Địa ở đây nghĩa là thiên đường của sói và chồn còn Lang Hoàn Phúc Địa trong Thiên Long Bát Bộ – nơi chứa hầu hết các bí tịch võ công trên giang hồ mà Đoàn Dự lạc vào lại có nghĩa là kho chứa sách của Thiên Đế. Đọc lên đồng âm nhưng Hán tự khác nhau.
Trương Trì lẩm bẩm: “Vậy thì đừng đi.“
“Tôi ở lại trong đoàn cũng đâu cấm cậu đến thăm.“ Kiều Dĩ Hàng cúi đầu tiếp tục thu thập quần áo, làm bộ không thấy được ánh mắt rực sáng của Trương Tri.
“Anh không ngại tôi đến thăm ban?“ Kỳ thực Trương Tri rất hối hận khi trước dụ Kiều Dĩ Hàng chấp thuận đã nói yêu đương bí mật cũng được, làm hại giờ đưa đón cũng phải lén lút, đừng nói đến thăm ban. Nghĩ tiếp, đáng ra hắn không nên từ chối đề nghị của Liên Giác Tu, ít nhất còn có cớ quang minh chính đại đến xem.
Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri thoáng cái cao hứng, lại thoáng cái nghiến răng, không khỏi lo lắng: “Cậu không sao chứ? Công việc đừng liều mạng quá, chuyện gì giao được cho cấp dưới thì đừng giữ lại.“
Trương Tri: “Anh cảm thấy tôi sẽ khách khí sao?“
Kiều Dĩ Hàng: “…“ Xem ra chất lượng nhân viên tại EF không cao a.
Dù lưu luyến thế nào, hôm sau Trương Tri đành đưa Kiều Dĩ Hàng đến trường quay, bắt đầu chuỗi ngày quay phim bất kể sáng tối.
Mặc dù Kiều Dĩ Hàng đề nghị hắn về lại chỗ trọ cũ nhưng Trương Tri vẫn kiên trì ở nhà Kiều Dĩ Hàng. Xa thì có xa nhưng trong này có mùi của Kiều Dĩ Hàng. Chỉ tưởng tượng đến cảnh bản thân cô độc về lại chỗ trọ cũ đã khiến hắn có cảm giác bị vứt bỏ thê thảm.
Loại ảo giác này khiến hắn càng thêm nỗ lực xử lý công vụ để có thời gian đến thăm ban.
Ý nghĩ rất tốt đẹp nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Trương Tri vừa đến công ty đã được tin tổng giám đốc công ty phim DRM của Trương thị đang đợi trong phòng họp.
“DRM?“ Trương Tri đã từng nghe qua, danh tiếng cũng không nổi. La Thiếu Thần từng nói qua, tập đoàn đã nghĩ đến chuyện bán công ty này đi từ lâu nhưng đáng tiếc chưa tìm được người mua. “Hắn tới làm gì?“
Thư kỳ: “Nghe nói là vì việc xác nhập.“
“Xác nhập?“ Trương Tri đột nhiên mở to mắt.
Thư lỳ nhún vai: “Cũng không rõ lắm. Vị tổng giám đốc kia nói đên chào hỏi trước.“
Trương Tri hít sâu, xoay người bước vào phòng họp.
Dù DRM danh tiếng không tốt nhưng tổng giám đốc lại vô cùng có phong phạm. Nếu không biết trước, giới thiệu hắn là tỉnh trưởng Trương Tri cũng tin.
“Nhị thiếu gia.“ Lão tổng cười, phong phạm tỉnh trưởng lập tức bay tới Tây thiên, “Thực có lỗi, ngài nhậm chức lâu vậy rồi hôm nay mới có cơ hội đến chào hỏi.“
Trương Tri bị gọi tổng giám, phó tổng giám đốc quen rồi, lần đầu nghe tới danh xưng nhị thiếu gia có chút lạ lẫm, “Vào đề.“
Lão tổng thấy hắn không nóng không lạnh, càng cười chân thành: “Nghe nói phía trên định để chúng ta hợp nhất.“
Trương Tri thiếu chút đạp bàn.
Hắn cùng Kiều Dĩ Hàng còn chưa có cơ hội hợp nhất, đâu đến phiên hợp nhất với ai? “Tin tức từ đâu tới?“ Trương Tri bình tĩnh hỏi.
Lão tổng cười hắc hắc: “Không chính thức lắm. Dù sao tôi đến đây chỉ để bày tỏ vài điều. Có thể theo nhị thiếu gia là phúc ba đời của tôi, sau này có chuyện chỉ cần hô một tiếng, có chết cũng không từ! Có nhị thiếu gia dẫn dắt, chúng ta nhất định sẽ dựng nên được một vương quốc giải trí Trương thị lớn mạnh.“
Trương Tri nghe thấy nhức đầu: “Bên ta còn chưa thu được tin gì.“
Lão tổng thấy hắn vẫn không tỏ thái độ, tưởng mất hứng chuyện này bị tiết lộ, liền vội vàng nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Có một vài việc là cấp trên quyết định. Tôi trở về chuẩn bị trước, dù sao phía công ty phim là tuyệt đối sẵn sàng. Điểm ấy nhị thiếu gia cứ yên tâm.“
Trương Tri có lệ tiễn hắn đi, về tới phòng làm việc lập tức gọi thư ký: “Nối máy cho lão tổng.“
Thư ký: “Lão tổng nào ạ?“
Trương Tri tức giận liếc nhìn nàng: “Muốn chuyển việc sang chỗ DRM sao?“
Thư ký rụt đầu, vội vã bấm máy.
Trương Tri lặng yên nhìn điện thoại.
Nếu như chuyện tổng giám đốc EF đột nhiên đi công tác khi hắn còn chưa quen việc coi như cơ hội cho hắn luyện tập. Giờ đột nhiên làm cho công ty đĩa nhạc cùng hãng phim xác nhập thì quá điên cuồng rồi. Nhưng lão tổng DRM dù kém cỏi đến thế nào cũng không thể đến chuyện cỏn con như vậy cũng lầm được.
“Trương phó tổng, đường dây thông rồi.“ Thư ký đưa điện thoại cho hắn.
Trương Tri nhận lấy, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tổng giám đốc DRM đến nói chuyện xác nhập hai công ty?“
Lão tổng không chút do dự trả lời: “Đúng thế.“
Trương Tri: “…“.
Mà vai diễn của Trầm Thận Nguyên cũng được công bố: Philip, con nuôi của lão đại Đằng Long bang Tịch Hùng, cũng chính là em trai của Tịch Cao – vai của Nhan Túc Ngang. Dương Cự Sâm do Kiều Dĩ Hàng diễn xung đột với hắn ở quán bar, lỡ tay giết hắn nhưng cảnh sát tuyên bố đó là ngoài ý muốn, phóng thích Dương Cự Sâm vì thế Tịch Cao vẫn luôn ghi hận trong lòng.
Nói tóm lại, Nhan Túc Ngang đóng Tịch Cao, Phong Á Luân đóng Đặng Bắc Vân cùng Kiều Dĩ Hàng đóng Dương Cự Sâm chính là ba người cùng chạy giữa hai bờ đen trắng, ở khe hở giữa tội ác cùng lương tri.
Tịch Cao muốn Đằng Long bang tẩy trắng nhưng lại gặp cản trở từ trong nội bộ, việc điều hành như đi trên miếng băng mỏng.
Đặng Bắc Vân vốn là cảnh sát, do tham ô nên từng vào tù. Dù hắn là đại biểu của phái thủ cựu trong bang nhưng ngầm tán thành ý nghĩ của Tịch Cao.
Dương Cự Sâm tới nằm vùng, vừa muốn khơi mào mâu thuẫn giữa người trong bang với Tịch Cao hòng làm tan rã bang, vừa cảm thấy cách làm của Tịch Cao cũng coi như một con đường đến với chính nghĩa.
Kiều Dĩ Hàng nhận được kịch bản mới, kinh ngạc phát hiện phần diễn của mình tăng lên.
Vốn có những cảnh không có mặt hắn nhưng giờ chẳng những hắn tham gia mà còn có vài câu đối thoại. Dù điều này nghĩa là Liên Giác Tu bóc lột sức lao động vì thời gian quay tăng tiền không tăng nhưng đối với diễn viên mà nói, đây chính là một sự công nhận.
Điều duy nhất khiến hắn buồn bực chính là thời gian hắn cùng Trương Tri gặp mặt sẽ giảm nhiều, lịch làm việc cơ bản đã kín cả ngày lẫn đêm. Đoàn làm phim đã chuẩn bị mấy gian phòng nghỉ. Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân đã sớm có kinh nghiệm nên đều đem hành lý tới.
Mấy ngày nay Trương Tri cũng bận nhiều việc.
Tống giám đốc EF đột nhiên bị phái đi khai thác thị trường hải ngoại, cần thương lượng với đối tác bên Âu Mỹ nên Trương Tri được thăng lên chức phó tổng giám đốc kiêm tổng giám sản xuất, thay mặt xử lý mọi việc ở công ty. Riêng chức vụ tổng giám sản xuất đã làm Trương Tri gắng sức ứng phó, loại trách nhiệm từ trên trời rớt xuống thế này thiếu chút nữa khiến hắn bạc tóc. Bây giờ trừ bỏ sớm chiều đưa đón Kiều Dĩ Hàng, nhìn đến không phải máy tính thì là văn kiện. Kế hoạch tiến thêm một bước với Kiều Dĩ Hàng cũng đành tạm gác lại.
Cho nên, lúc Kiều Dĩ Hàng nói phải ở lại trong đoàn còn tưởng hắn sẽ dễ dàng đồng ý. Dù sao hắn cũng không muốn Trương Tri mỗi sớm đều dùng mắt gấu trúc đưa hắn đi làm. Bất ngờ thay, đề nghị này lại bị Trương Tri cực lực phản đối.
Trương Tri nhìn con người đang vội vã thu dọn hành lý trước mắt, hận không thể kiếm xích trói lại bên cạnh mình. Ngày ngày hắn vất vả như vậy là vì ai chứ? Ngày ngày hắn mệt chết nhưng vẫn kiên trì lái xe đưa đón là vì ai? Người duy nhất khiến hắn cảm thấy an ủi là ai? Giờ Kiều Dĩ Hàng lại muốn cướp đi động lực cố gắng mỗi ngày của hắn sao?!
Kiều Dĩ Hàng thấy hắn hung tợn trừng mình, không hiểu gì cả: “Tôi cũng chỉ ở vài ngày thôi, đâu phải không bao giờ về nữa.“
“Anh còn dám không về?“ Trương Tri vừa mệt vừa tức, ngay cả nói chuyện cũng chỉ nghe có chọn lọc.
Kiều Dĩ Hàng trợn mắt: “Đây là nhà tôi, một trong những tài sản cố định nên cậu yên tâm, vô luận thế nào tôi đều trở về.“
Trương Tri lần này nghe hết nhưng mặt càng thêm đen: “Nói cách khác, nếu đây không phải nhà anh thì anh không thèm về nữa sao?“
Kiều Dĩ Hàng bất đắc dĩ: “Cậu có thể nghe điểm quan trọng được không?“
“Mấy thứ tôi nói đều là trọng điểm của trọng điểm.“
Kiều Dĩ Hàng bình tĩnh lại. Đối mặt với một người mệt tới mức hai mắt đỏ ngầu tơ máu, có lẽ hắn không nên nói dông dài như vậy: “Tôi cam đoan, nhất định sẽ trở về.“
Trương Tri cau mày: “Không thể đừng đi sao?“
Kiều Dĩ Hàng: “Nhan Túc Ngang cùng Phong Á Luân đều ở lại, tôi không có lý do gì để từ chối.“
Trương Tri: “Hừ, bọn họ không có tôi ở nhà đợi.“
Nỗi bất mãn của Kiều Dĩ Hàng vì hắn ầm ĩ vô cớ nay tan thành mây khói, hắn cười nói: “Thực ra EF cũng cách nhà tôi khá xa, nếu thấy đi lại phiền phức quá thì cậu về lại nhà cũ ở đi? Chỗ đó gần EF hơn.“
Sắc mặt Trương Tri vừa hòa hoãn chút nay lại u ám: “Anh ở lại đoàn làm phim là hòng đuổi tôi đi đúng không?“
Trước kia đúng là có nghĩ tới nhưng thật lâu hắn cũng quên mất việc này. Kiều Dĩ Hàng nhận mệnh thở dài: “Chẳng phải cậu có chìa khóa nhà sao?“
Trương Tri khoanh chân ngồi trên giường, ngước lên trừng hắn.
“Tôi sợ cju ở một mình không quen.“ Chính yếu là không có hắn thu dọn đằng sau, lấy thói quen của Trương Tri, chỉ sợ đến khi quay lại nhà hắn đã thành Lang Hoan Phúc Địa[1] rồi – không quan hệ gì tới cái động trong Thiên Long Bát Bộ nha.
[1] Ý bảo chắc chắn cái nhà sẽ tan hoang. Lang Hoàn Phúc Địa ở đây nghĩa là thiên đường của sói và chồn còn Lang Hoàn Phúc Địa trong Thiên Long Bát Bộ – nơi chứa hầu hết các bí tịch võ công trên giang hồ mà Đoàn Dự lạc vào lại có nghĩa là kho chứa sách của Thiên Đế. Đọc lên đồng âm nhưng Hán tự khác nhau.
Trương Trì lẩm bẩm: “Vậy thì đừng đi.“
“Tôi ở lại trong đoàn cũng đâu cấm cậu đến thăm.“ Kiều Dĩ Hàng cúi đầu tiếp tục thu thập quần áo, làm bộ không thấy được ánh mắt rực sáng của Trương Tri.
“Anh không ngại tôi đến thăm ban?“ Kỳ thực Trương Tri rất hối hận khi trước dụ Kiều Dĩ Hàng chấp thuận đã nói yêu đương bí mật cũng được, làm hại giờ đưa đón cũng phải lén lút, đừng nói đến thăm ban. Nghĩ tiếp, đáng ra hắn không nên từ chối đề nghị của Liên Giác Tu, ít nhất còn có cớ quang minh chính đại đến xem.
Kiều Dĩ Hàng thấy Trương Tri thoáng cái cao hứng, lại thoáng cái nghiến răng, không khỏi lo lắng: “Cậu không sao chứ? Công việc đừng liều mạng quá, chuyện gì giao được cho cấp dưới thì đừng giữ lại.“
Trương Tri: “Anh cảm thấy tôi sẽ khách khí sao?“
Kiều Dĩ Hàng: “…“ Xem ra chất lượng nhân viên tại EF không cao a.
Dù lưu luyến thế nào, hôm sau Trương Tri đành đưa Kiều Dĩ Hàng đến trường quay, bắt đầu chuỗi ngày quay phim bất kể sáng tối.
Mặc dù Kiều Dĩ Hàng đề nghị hắn về lại chỗ trọ cũ nhưng Trương Tri vẫn kiên trì ở nhà Kiều Dĩ Hàng. Xa thì có xa nhưng trong này có mùi của Kiều Dĩ Hàng. Chỉ tưởng tượng đến cảnh bản thân cô độc về lại chỗ trọ cũ đã khiến hắn có cảm giác bị vứt bỏ thê thảm.
Loại ảo giác này khiến hắn càng thêm nỗ lực xử lý công vụ để có thời gian đến thăm ban.
Ý nghĩ rất tốt đẹp nhưng hiện thực lại vô cùng tàn khốc.
Trương Tri vừa đến công ty đã được tin tổng giám đốc công ty phim DRM của Trương thị đang đợi trong phòng họp.
“DRM?“ Trương Tri đã từng nghe qua, danh tiếng cũng không nổi. La Thiếu Thần từng nói qua, tập đoàn đã nghĩ đến chuyện bán công ty này đi từ lâu nhưng đáng tiếc chưa tìm được người mua. “Hắn tới làm gì?“
Thư kỳ: “Nghe nói là vì việc xác nhập.“
“Xác nhập?“ Trương Tri đột nhiên mở to mắt.
Thư lỳ nhún vai: “Cũng không rõ lắm. Vị tổng giám đốc kia nói đên chào hỏi trước.“
Trương Tri hít sâu, xoay người bước vào phòng họp.
Dù DRM danh tiếng không tốt nhưng tổng giám đốc lại vô cùng có phong phạm. Nếu không biết trước, giới thiệu hắn là tỉnh trưởng Trương Tri cũng tin.
“Nhị thiếu gia.“ Lão tổng cười, phong phạm tỉnh trưởng lập tức bay tới Tây thiên, “Thực có lỗi, ngài nhậm chức lâu vậy rồi hôm nay mới có cơ hội đến chào hỏi.“
Trương Tri bị gọi tổng giám, phó tổng giám đốc quen rồi, lần đầu nghe tới danh xưng nhị thiếu gia có chút lạ lẫm, “Vào đề.“
Lão tổng thấy hắn không nóng không lạnh, càng cười chân thành: “Nghe nói phía trên định để chúng ta hợp nhất.“
Trương Tri thiếu chút đạp bàn.
Hắn cùng Kiều Dĩ Hàng còn chưa có cơ hội hợp nhất, đâu đến phiên hợp nhất với ai? “Tin tức từ đâu tới?“ Trương Tri bình tĩnh hỏi.
Lão tổng cười hắc hắc: “Không chính thức lắm. Dù sao tôi đến đây chỉ để bày tỏ vài điều. Có thể theo nhị thiếu gia là phúc ba đời của tôi, sau này có chuyện chỉ cần hô một tiếng, có chết cũng không từ! Có nhị thiếu gia dẫn dắt, chúng ta nhất định sẽ dựng nên được một vương quốc giải trí Trương thị lớn mạnh.“
Trương Tri nghe thấy nhức đầu: “Bên ta còn chưa thu được tin gì.“
Lão tổng thấy hắn vẫn không tỏ thái độ, tưởng mất hứng chuyện này bị tiết lộ, liền vội vàng nói: “Tôi hiểu, tôi hiểu. Có một vài việc là cấp trên quyết định. Tôi trở về chuẩn bị trước, dù sao phía công ty phim là tuyệt đối sẵn sàng. Điểm ấy nhị thiếu gia cứ yên tâm.“
Trương Tri có lệ tiễn hắn đi, về tới phòng làm việc lập tức gọi thư ký: “Nối máy cho lão tổng.“
Thư ký: “Lão tổng nào ạ?“
Trương Tri tức giận liếc nhìn nàng: “Muốn chuyển việc sang chỗ DRM sao?“
Thư ký rụt đầu, vội vã bấm máy.
Trương Tri lặng yên nhìn điện thoại.
Nếu như chuyện tổng giám đốc EF đột nhiên đi công tác khi hắn còn chưa quen việc coi như cơ hội cho hắn luyện tập. Giờ đột nhiên làm cho công ty đĩa nhạc cùng hãng phim xác nhập thì quá điên cuồng rồi. Nhưng lão tổng DRM dù kém cỏi đến thế nào cũng không thể đến chuyện cỏn con như vậy cũng lầm được.
“Trương phó tổng, đường dây thông rồi.“ Thư ký đưa điện thoại cho hắn.
Trương Tri nhận lấy, đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tổng giám đốc DRM đến nói chuyện xác nhập hai công ty?“
Lão tổng không chút do dự trả lời: “Đúng thế.“
Trương Tri: “…“.
Danh sách chương