Tâm tình Trương Tri rất phức tạp.

Hôm qua, Thiên Đấu login cùng hắn hàn huyên một lúc, nói đang cùng vợ làm thủ tục ly hôn, việc tranh quyền nuôi con phiền phức không ít; còn nói, may mà có Lạc Tuyết Vô Âm ở bên…

Ngụ ý này ám chỉ Lạc Tuyết Vô Âm đã từ internet chạy vô hiện thực.

Nếu không phải đã ở chung một thời gian, Thiên Đấu tuyệt đối sẽ không nói thế. Nói cách khác, trước khi Thiên Đấu đi công tác, bọn họ đã có quan hệ ngoài đời thực.

Trương Tri nhớ lúc trước Lạc Tuyết Vô Âm thề sẽ chỉ quan hệ với Thiên Đấu trong game, trong lòng thấy rất phản cảm.

Ngược lại, Tiểu Thuyền thẳng thắn lại có vẻ khả ái riêng.

Lại thấy Hoa hòa thượng lải nhải trên kênh bang hội rằng chỉ cần cầu hôn nhiều lần rồi hứa hẹn nhiều thứ, nhất định Tiểu Thuyền sẽ đồng ý; lắm mồm tới mức khiến hắn bực mình, nhịn không được gọi Thủy Tiên hòa thượng đến Đài Luận Võ PK.

Cầu hôn là một phút xung động nhưng nói xong, hắn không những không cảm thấy hối hận mà còn rục rịch mong chờ.

Vậy mà thật lâu không thấy có hồi âm.

Hắn nhíu mày, ngón tay đặt tại bàn phím gõ xuống.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi đâu rồi? Người đương nhiên là ở nhưng choáng váng.

Kiều Dĩ Hàng nhìn màn hình vài lần muốn tìm ra dấu vết cho thấy bản thân mình hoa mắt.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: trả lời đi.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: -_-# đừng giả chết.

Ngón tay Kiều Dĩ Hàng sờ tới sờ lui trên bàn phím.

Hắn từ nhỏ đã đào hoa.

Thời trung học, đại học là đưa thư tình, tặng sô-cô-la, tặng cơm hộp. Đến khi ra mắt thì tặng đàn ghi-ta, tặng trang sức, tặng xe. Thế nhưng tặng đồ đều là người khác giới, nhận lời tỏ tình từ người cùng giới thì đây là lần đầu.

Nếu như nói Hoa hòa thượng cùng hắn kết hôn là để làm nhiệm vụ phu thê, vậy Chiến Hồn Vô Cực là vì sao?

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi sẽ không hưng phấn đến ngu đi?

Trương Tri cố gắng kiên nhẫn.

Kiều Dĩ Hàng do dự hồi lâu cuối cùng trả lời bằng hình thức hiểu thế nào cũng được.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ta đến chỗ Nguyệt lão chờ ngươi.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: …

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: chờ một chút!

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: cái kia, ta có thể hỏi vì sao chứ?

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: làm nhiệm vụ phu thê.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: thế nhưng cấp của ta kém ngươi rất nhiều.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ta giúp ngươi.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: thế nhưng ta đã nhận lời Hoa hòa thượng trước rồi.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: hắn PK thua.



Bọn họ là vì hắn mà đánh nhau?

Kiều Dĩ Hàng không tìm được từ để biểu đạt tâm tình đầy mâu thuẫn và phức tạp hiện giờ.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: mau tới.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: không được.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: -_-#

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: đến giờ đi ngủ của ta rồi.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: mụ mụ ta nói, ngủ sớm dậy sớm sức khỏe tốt. Ngủ muộn một giây liền già yếu.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi bao nhiêu?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: lớn hơn ngươi.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi biết tuổi của ta?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: khoảng mười bảy mười tám.

Kiều Dĩ Hàng thuận miệng đáp.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: mười chín.



Hắn cư nhiên bị một tiểu nam hài mười chín tuổi cầu hôn.

Kiều Dĩ Hàng không nói được gì.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: còn ngươi?

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: hai mươi chín.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ân. Vừa vặn.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta đánh nhầm. Kỳ thực là ba mươi chín.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngươi nói dối.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: ta nói thực mà. (⊙_⊙)

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ba mươi chín tuổi mà có chỉ số thông minh như ngươi.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: …

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: không phải ngươi buồn ngủ sao? Đi ngủ sớm chút đi.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: O(∩_∩)O ̄  ân. Ngủ ngon.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: ngày mai tới sớm chút.

[tư trò chuyện] Chiến Hồn Vô Cực: kết hôn.

[tư trò chuyện] Tiểu Thuyền: 88

Trương Tri nhìn Tiểu Thuyền khẩn cấp tiêu thất tại chỗ không khỏi lo lắng vò vò tóc.

….

Chiến Hồn Vô Cực thình lình cầu hôn cũng không khiến Kiều Dĩ Hàng suy nghĩ nhiều lắm bởi vì thời gian cùng tâm tư của hắn bị luyện thanh chiếm hết. Cao Cần thỉnh riêng hai thầy dạy thanh nhạc tới giúp hắn.

Ước hẹn với Chiến Hồn Vô Cực tự nhiên là bị quên. Hơn nữa đã quên liền quên một tuần.

Mà con số này còn có thể tiếp tục bởi vì —

Nhan Túc Ngang trở về.

Đối với nghệ sĩ đồng lứa với Kiều Dĩ Hàng mà nói, Phong Á Luân là ngọn núi có thể đứng nhìn lên và leo thì Nhan Túc Ngang tựa đám mây, chỉ có thể nhìn theo mà cúng bái.

Thành tích hắn ghi lại quá mức huy hoàng cho nên căn bản không ai với tới.

Vậy nên khi nhận được điện thoại của Cao Cần nói Nhan Túc Ngang đang đợi ở Kim Tự Tháp thì tim Kiều Dĩ Hàng đập nhanh gấp ba.

Tới Kim Tự Tháp đã có người phục vụ chờ ở cửa, dẫn hắn tới phòng.

Kiều Dĩ Hàng cầm lấy nắm đấm cửa, bình tĩnh lại rồi chậm rãi mở ra.

Trong phòng có một bộ sô pha.

Nhan Túc Ngang, Tằng Bạch, Phong Á Luân, Cao Cần ngồi ở một bên.

Tằng Bạch cùng Phong Á Luân ngồi trong góc, hai người đang cười nói gì đó.

Cao Cần thấy Kiều Dĩ Hàng đến, đưa tay về phía Tằng Bạch giới thiệu: “Hắn là Tằng Bạch.”

Kiều Dĩ Hàng cười nói: “Ta biết.”

Cao Cần nói: “Nhớ tránh xa hắn một chút.”

Kiều Dĩ Hàng kinh ngạc.

Nhan Túc Ngang vươn tay tới, chụp Tằng Bạch ôm vào lòng.

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Cao Cần nói: “Ngươi rõ rồi chứ.”

Phong Á Luân thấy Kiều Dĩ Hàng ngây ngốc tại chỗ liền vỗ vỗ chỗ bên người nói: “Đến ngồi đây.”

Cao Cần nhíu mày nói: “Rất chật.”

Phong Á Luân tủm tỉm cười: “Bên kia có ghế nhỏ đó.”

Cao Cần quay về phía Kiều Dĩ Hàng nói: “Ngươi hiểu rồi chứ.”

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Cuối cùng hắn ngồi cạnh Nhan Túc Ngang.

Cao Cần hướng Nhan Túc Ngang nói: “Lục Vạn Bằng có Trương Phục Mãn đứng sau.”

Nhan Túc Ngang nói: “Hắn luôn biết chọn người.”

Tằng Bạch chen vào: “Trương Phục Mãn… Nghe rất quen.”

Phong Á Luân cười nói: “Có phải ngươi nghe từ miệng Mã Thụy rồi không?”

Tằng Bạch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nga, là cái người bình thường không đánh răng?”

Phong Á Luân kinh ngạc nói: “Chỉ là không đánh răng? Ta cho rằng trong mắt Mã Thụy, khuyết điểm của hắn hẳn là phải lớn hơn thế.”

Kiều Dĩ Hàng chen vào: “Bình thường hay đi quán bar bán thân có thể tính không?” Mã Thụy cùng Trương Phục Mãn vốn là đối thủ trời sinh/túc địch. Bất quá Trương Phục Mãn hạ nhục Mã Thụy bằng cách đánh thắng trong các cuộc đấu gôn, bóng bàn,…. mà Mã Thụy trả thù bằng cách ở sau lưng chửi mắng, nói xấu.

Tằng Bạch nói: “Ta nghĩ những lời này đều là giả.” Hắn dừng một chút rồi bổ sung, “Dùng để gạt tiểu hài tử.”

Kiều Dĩ Hàng: “…”

Phong Á Luân vỗ vỗ vai hắn: “Lúc quen rồi thì sẽ tốt thôi.”

Cao Cần ở một bên thản nhiên nói: “Động tác vừa rồi của ngươi thật tốt đó.”

Phong Á Luân nói: “Ngươi nói cũng không ít.”

Con mắt Cao Cần hơi nheo lại.

Phong Á Luân cười đến vân đạm phong khinh.

Kiều Dĩ Hàng cảm thấy như  lọt vào sương mù. Vì sao hắn thấy… hai người kia một điểm cũng không giống nghệ sĩ và quản lý?

Nhan Túc Ngang sờ đầu Tằng Bạch, không nhịn được nói: “Loại chuyện liếc mắt đưa tình thế này hai người là có thể làm. Có cần gọi mọi người đến xem không?”

Cao Cần nói: “Nếu không chúng ta ôn lại một ít chuyện cũ nhỉ?”

Nhan Túc Ngang: “…”

Tằng Bạch đột nhiên đứng lên nói: “Ta đã biết.”

Tất cả ánh mắt đồng loạt hướng lề phía hắn.

“Trương Phục Mãn là người quản lý của ngươi.” Tằng Bạch nhìn Nhan Túc Ngang.

Nhan Túc Ngang sắc mặt không đổi nói: “Đúng vậy. Bất quá đã đổi.”

Tằng Bạch ai một tiếng nói: “Thực đáng tiếc.”

Kiều Dĩ Hàng hiếu kỳ nói: “Đáng tiếc gì?”

“Nếu không có thể nói với hắn để Lục Vạn Bằng không khiêu chiến nữa.”

Phong Á Luân nói: “Ngươi sợ chúng ta không PK lại hắn?”

“Cũng không phải.” Tằng Bạch nói, “Từ lúc hắn xuất hiện, quảng cáo cắt ngang “Hủ mộc sung lương đống” càng ngày càng nhiều. Vốn là một ngày hai tập, giờ thì còn chưa đến bốn mươi phút.”

Kiều Dĩ Hàng: “…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện