Ngưu quái đông đúc tụ tập thành đàn đồng loạt xông lên.

Tiêu sái lãng tử vừa dùng kỹ năng vừa quan sát cột máu của mình giảm dần. Từ lúc đầy đến khi gần cạn không quá nửa phút.

Cơn oán hận của hắn càng thêm lớn, đang muốn kích trở về thành thì Tiểu Thuyền xuất hiện. Nàng bắt đầu ngâm xướng một lúc, cột máu của hắn lại đầy như cũ.

[phụ cận]

Tiểu Thuyền: ta đưa ngươi ra ngoài.

Tiêu sái lãng tử định hỏi “Ngươi có ý gì?“ thì đám quái kia đã hùng hổ xông lên.

Các kỹ năng lóe sáng toàn màn hình, sau đó trên mặt đất có thêm hai người nằm xuống.

Khoảnh khắc xấu hổ đi qua, kênh phụ cận hiện lên câu —

Tiêu sái lãng tử: ta không hận ngươi.

Tiểu Thuyền: …

Mặc dù cách nhau cả vạn dặm trong hiện thực nhưng lúc nhìn đến dòng chữ này, mặt Kiều Dĩ Hàng ửng đỏ. Hắn cảm thấy may mắn là giờ đang dùng chứng minh thư của Tiểu Chu.

[phụ cận]

Tiêu sái lãng tử: tình hình này có lẽ chúng ta nên về thành thôi? Tiểu Thuyền: ngươi đừng về thành.

Tiêu sái lãng tử:?

Tiêu sái lãng tử: chẳng nhẽ ngươi muốn lưu ta lại chỗ này qua đêm?

Tiểu Thuyền: ta về thành rồi tới cứu ngươi.

Tiêu sái lãng tử:  -_-||| đã nói ta không trách ngươi rồi mà.

Tiểu Thuyền: ta rất kiên trì.

Tiêu sái lãng tử: …

Tiêu sái lãng tử: mỹ nữ à, ngươi có thể thỉnh thoảng nghe ta khuyên một câu chứ?

Tiểu Thuyền: nghe ta đi.

Tiêu sái lãng tử: o(╯□╰)o mỹ nữ à. Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?

Tiểu Thuyền: ta phải bảo đảm an toàn cho ngươi.

Đây là lần đầu tiên “Tiêu sái lãng tử” nghe thấy một người chơi nữ nói phải bảo vệ người chơi nam cấp cao hơn nên hắn đánh chữ囧 khắp màn hình.

Kiều Dĩ Hàng thẹn quá hóa giận.

Đẩy “Tiêu sái lãng tử” ra khỏi đội bởi vì không muốn để hiện cái danh hiệu xấu hổ kia ra mà cứu hắn là vì bịt miệng hắn, coi như quán triệt nguyên tắc đối đãi đến nơi đến chốn. Ý định thì tốt đẹp nhưng sự thật thì khác xa nên giờ hắn đành cố tìm cách bù đắp lại.

Lúc Chiến Hồn Vô Cực cùng Suất suất suất tới nơi thì thấy cục diện như vậy —

Một nam một nữ nằm trên đất bình tĩnh trò chuyện với nhau.

[đội ngũ]

Thủy Tiên hòa thượng: (⊙o⊙) á! Đây là bỏ trốn thăng cấp thành tự tử sao?

Vốn là hắn muốn nói riêng với Suất suất suất nhưng quên mất lại gửi ở kênh đội ngũ nên không chỉ Suất suất suất mà Chiến Hồn Vô Cực lẫnTiểu Thuyền đều thấy.

Trương Tri vừa thu thập đống quái xông tới vừa nghiến răng.

Bức Kiều Dĩ Hàng gọi lão công, hiện danh hào để làm xấu mặt hắn vì trong hiện thực, cảm giác Kiều Dĩ Hàng rất man, không giống kẻ thích giả gay; nhìn hành động và lời nói trước đây cũng thấy hắn không thích cái trò vợ chồng này nhưng hiện tại rõ ràng rất thích thú còn gì, còn cấu kết làm bậy với nam nhân khác.

[tư trò chuyện]

Tiêu sái lãng tử: ngươi không cần nói nữa mỹ nữ. Hôm nay ta chết một lần, ngươi cũng chết theo ta coi như đáng. Có duyên còn gặp lại, tạm biệt! 88

Tiểu Thuyền: -_-||| chờ chút.

Hắn chậm mất một nhịp, thi thể “Tiêu sái lãng tử” đã hoàn toàn biến mất.

Kiều Dĩ Hàng nhìn Chiến Hồn Vô Cực vẫn đang khổ cực chiến đấu một chút, gửi tin “Ta về thành trước.” rồi cũng biến mất. Cuối cùng chỉ còn Suất suất suất, Thủy Tiên hòa thượng, Chiến Hồn Vô Cực với bọn quái vật da thô huyết nhiều.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: ta cảm thấy bầu không khí rất khủng khiếp. ~~~~(>_<)~~~~

Suất suất suất: choáng. Cái gì kinh khủng chứ?

Thủy Tiên hòa thượng: Chiến Hồn không nói câu nào.

Suất suất suất: hắn vốn rất ít nói.

Thủy Tiên hòa thượng: nhưng lão bà chạy theo người khác, là nam nhân ít nhất cũng phải nói một câu chứ?

Suất suất suất: …

Suất suất suất: nói cái gì? F*ck chắc?

[đội ngũ]

Chiến Hồn Vô Cực: (#‵′) f*ck!



Thủy Tiên hòa thượng và Suất suất suất đồng loạt câm miệng.

Trương Tri chỉ huy Chiến Hồn Vô Cực đột phá ra khỏi phụ bản ngay lập tức dùng kỹ năng phu thê bay đến bên cạnh Tiểu Thuyền mới phát hiện nàng  lại ở chợ bán dược.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: có chuyện gì thế?

Câu chất vấn của đối phương đương nhiên nằm trong dự liệu của Kiều Dĩ Hàng nên hắn chẳng chút hoang mang trả lời —

[tư trò chuyện]

Tiểu Thuyền: cấp hắn thấp, đi một mình rất nguy hiểm nên ta đưa hắn đi.

Chiến Hồn Vô Cực: -_-||| cấp của ngươi còn thấp hơn hắn.

Tiểu Thuyền: ta nghĩ hai người có thể hỗ trợ lẫn nhau.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Chiến Hồn Vô Cực: đừng đẩy hắn ra thì chẳng phải là không có chuyện sao?

Tiểu Thuyền: không được, hắn quá ồn ào.

Chiến Hồn Vô Cực: ngươi phải nói sớm chứ, ta đưa hắn ra.

Tiểu Thuyền: không được, đâu phải ngươi đẩy hắn ra.

Chiến Hồn Vô Cực: -_-# vậy kết quả là sao?

Tiểu Thuyền: chúng ta đều chết.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Thực ra lúc gõ những dòng này, Kiều Dĩ Hàng cũng không có khí thế mạnh mẽ vậy nhưng chỗ tốt của Internet chính là chỉ có thể suy đoán biểu cảm của người gõ qua ngôn từ chứ đâu thấy được biểu cảm đích thực nên Trương Tri đành ngồi vò đầu bứt tai suy đoán tâm trạng của Kiều Dĩ Hàng lúc này.

Trở về từ A thị, ấn tượng của hắn dừng ở màn hai người gây sự với nhau.

Hắn mở quầy hàng ra xem bán gì liền mua tất.

[tư trò chuyện]

Tiểu Thuyền: o(╯□╰)o  sao ngươi lại mua?

Chiến Hồn Vô Cực: ai bảo ngươi lại bán.

Tiểu Thuyền: ta chỉ muốn kiếm cơm ăn thôi.

Chiến Hồn Vô Cực: lúc nào ta không kiếm cơm cho ngươi ăn?

Tiểu Thuyền: nhưng hành vi của ngươi rất giống kẻ lưu manh đùa giỡn con gái nhà lành.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Tiểu Thuyền: mua xong đồ còn ngoắc ngoắc ngón tay, nói: cùng bản thiếu gia đi đi.

Chiến Hồn Vô Cực: ngươi cảm thấy mình rất tốt!

Những lời này Trương Tri không nghĩ gì đã đánh ra, sau lại cảm thấy hối hận vì cảm xúc biểu lộ quá rõ.

Bình thường Kiều Dĩ Hàng ở cùng Cao Cần, Tiểu Chu nên có thói quen xấu nhưng thật ra cũng chẳng để tâm.

[tư trò chuyện]

Tiểu Thuyền: lại muốn đi làm phụ bản?

Chiến Hồn Vô Cực: không, nhiệm vụ phu thê.



Lúc hai người chưa kết hôn, nhiệm vụ phu thê rất hay được nhắc tới nhưng kết hôn xong thì vụ này hoàn toàn bị quên lãng.

[tư trò chuyện]

Tiểu Thuyền: làm thế nào?

Chiến Hồn Vô Cực: đến Khai Phong lĩnh nhiệm vụ trước đã.

Tiểu Thuyền: nga.

Chiến Hồn Vô Cực đợi Tiểu Thuyền đá Suất suất suất cùng Thủy Tiên hòa thượng ra khỏi đội xong thì cùng nhau thẳng tiến tới Khai Phong.

Nhiệm vụ phu thê nhận ở chỗ ba vị chưởng quỹ của Khai Phong.

“Bát nháo giang hồ” có đủ loại nhiệm vụ phu thê, mỗi ngày chỉ được nhận một, tùy thuộc vào may rủi.

Tiểu Thuyền cùng Chiến Hồn Vô Cực nhận được chính là nhiệm vụ “Bắt bướm” —

Tổ đội đến Thiết Vân Lĩnh bắt bướm.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: vận may của ngươi thật tệ.

Tiểu Thuyền: là do ngươi bấm trước. – _ -|||

Chiến Hồn Vô Cực: … đi thôi.

Trên Thiết Vân Lĩnh có không ít người, ai ai cũng đều cầm vợt hào hứng chạy tới chạy lui.

Kiều Dĩ Hàng thấy Chiến Hồn Vô Cực vừa lên núi đã đặt mông ngồi xuống, liền nghĩ con người ai cũng có ba cái gấp nên ngồi bên cạnh. Nhưng lần này sự im lặng dài đến mười phút.

[đội ngũ]

Tiểu Thuyền: ngươi về chưa?

Chiến Hồn Vô Cực: có đi đâu đâu.

Tiểu Thuyền: o(╯□╰)o vậy sao không động đậy?

Chiến Hồn Vô Cực: đợi ngươi bắt.

Tiểu Thuyền: hả?

Chiến Hồn Vô Cực: lần này để ta cọ kinh nghiệm đi.

Tiểu Thuyền: …

Chiến Hồn Vô Cực: đại nam nhân làm trò này quả thực rất nhục nhã.

Tiểu Thuyền: …

Cơn tức nghẹn cả đêm của Trương Tri cuối cùng cũng dịu bớt. Dù trên màn hình chỉ là Tiểu Thuyền bắt bướm cũng không sao, khả năng của não hắn rất tốt, có thể đem hình ảnh của Kiều Dĩ Hàng thế vào.

Hắn với tay lấy cốc định uống lại thấy trống không. Chẳng còn cách nào khác, hắn đành đi vào bếp lấy nước, đến khi trở về thì đã thấy nhiệm vụ phu thê hoàn thành.

[đội ngũ]

Chiến Hồn Vô Cực: (⊙o⊙) nhanh thế?

… Hắn còn chưa thấy được!

Tiểu Thuyền: bên kia có người chuyên môn bán bướm, ta xem giá cũng không cao lắm nên mua rồi. Bớt việc mà.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Chiến Hồn Vô Cực: đi giao nhiệm vụ thôi.

Giao xong nhiệm vụ, Tiểu Thuyền lại tăng một cấp.

Chiến Hồn Vô Cực gửi một khung giao dịch tới.

Kiều Dĩ Hàng mở ra, bên trong là toàn bộ dược hắn bán.

Chẳng nhẽ là muốn trả lại?

Dù sao cũng không tổn thất, Kiều Dĩ Hàng thả tiền vào sau nhấn khóa giao dịch nào ngờ đối phương lại thủ tiêu.

[đội ngũ]

Chiến Hồn Vô Cực: coi như tiền lúc nãy ta ra. Dược trả lại cho ngươi.

Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) ngươi phân rõ như vậy làm gì chứ?

Nếu đổi lại là trước đây, Trương Tri nhất định sẽ vui vẻ vì những lời này nhưng hiện tại, hắn đã biết người phía sau Tiểu Thuyền nên nghe thế nào cũng không thấy tự nhiên.

[đội ngũ]

Chiến Hồn Vô Cực: anh em ruột còn cần rõ ràng. Ngươi đã nói còn gì, game chỉ là game.

Tiểu Thuyền: …

Tiểu Thuyền: không nhận.

Chiến Hồn Vô Cực: – _ -# vì sao?

Tiểu Thuyền: vì phí ngươi đem ta đi luyện cấp còn quý hơn.

Chiến Hồn Vô Cực: …

Tiểu Thuyền: thế nên ta quyết định mắt nhắm mắt mở không tính rõ đó.

Chiến Hồn Vô Cực: cái kia ta không tính.

Tiểu Thuyền: cái này ta cũng không tính. Mẹ gọi ta đi ngủ rồi, ta out trước đây. 88

Cũng chẳng thèm quản kẻ kia phản ứng gì, Kiều Dĩ Hàng lập tức out ra rồi đứng dậy đi tắm.

Lưu lại Trương Tri nhìn màn hình hờn dỗi.

Có thể vì bị việc này làm cho mù mờ nên Trương Tri cự tuyệt tất thảy lời mời tổ đội của người trong bang, chạy ra sau Bễ Nghễ Sơn, nhìn thác nước đang chảy ào ào mà đờ ra.

Cạnh thác nước có một NPC, cũng ngắm cảnh như hắn.

Có thể là do đồng bệnh tương liên hoặc do quá nhàn rỗi, Chiến Hồn Vô Cực kích đối thoại cùng NPC.

Cổ Tường: quan hệ giữa Minh tôn và Tuyết Y Hầu không tầm thường. Nhưng, chúng ta là thuộc hạ, hẳn nên làm ngơ mới phải.



Đoạn đối thoại không đầu ngớ ngẩn như thế do ai nghĩ ra chứ?

Trương Tri chỉ biết lắc đầu. Chuông của đột ngột vang lên tựa như  xao tỉnh căn phòng tối.

Hắn cau mày. Địa chỉ phòng trọ hắn chỉ nói cho mẹ đẻ ở Mỹ, người tới là ai cho dù dùng đầu gối cũng đoán được.

Mở cửa ra, đứng bên ngoài quả nhiên là Trương Phục Huân.

Trương Phục Huân thấy hắn không có ý tránh đường, biểu tình càng thêm nghiêm nghị: “Không mời ta vào nhà?”

Trương Tri dựa cửa, lười biếng đáp: “Quá muộn rồi, đang chuẩn bị đi ngủ.”

“Chẳng phải ngươi hay chơi game suốt đêm sao? Phải nói là vừa dậy mới đúng.” Hắn vừa nói vừa đẩy Trương Tri ra, đi thẳng vào nhà.

Trương Tri ngoan ngoãn đóng cửa rồi mở đèn phòng khách.

Trương Phục Huân quét mắt một lượt: “Không kiếm được tiền nhưng thực biết hưởng thụ.”

Trương Tri đút tay vào túi quần, vẫn tựa tại cửa như cũ, điệu bộ sẵn sàng tiễn khách: “Ta chẳng ngại ngài cắt tiền sinh hoạt.”

“Sau đó ngươi định làm gì? Đến Mỹ làm lưu manh?” Trương Phục Huân ngồi lên xô-pha, lạnh lùng nhìn hắn.

Ánh mắt hai người không giống phụ tử, thậm chí còn có chút như đối thủ cạnh tranh.

Trương Tri phá vỡ cục diện bế tắc: “Muộn vậy ngài còn tới để làm gì?

Trương Phục Huân: “Tới hỏi xem sắp tới ngươi định đi làm hay đi học.”

“Đi làm?” Trương Tri nhún vai, “Tốt. Ngày mai ta đến nộp đơn ở McDonald.”

“McDonald là sản nghiệp nhà họ Trương sao? Ai cần ngươi quan tâm?” Trương Phục Huân nói, “Đến Trương thị. Ta an bài công việc cho ngươi.”

Khóe miệng Trương Tri khẽ nhếch: “Anh cả nhất định không chịu kế thừa Trương thị sao?”

Trương Phục Huân chậm rãi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn hắn: “Ngươi rất vui?”

“Liên quan tới ta sao?” Hắn hoàn toàn thất vọng.

“Bất luận anh ngươi có về Trương thị hay không, ngươi vẫn là thành viên của Trương gia. Ta luôn lưu vị trí cho ngươi trong công ty.”

“Tốt. Ngài lưu.” Trương Tri đáp, “Nhưng chẳng biết đến bao giờ ta mới rảnh mà đến ngồi.”

Cơn giận tích tụ từ khi hắn nghỉ học của Trương Phục Huân lại bùng lên: “Đây là thái độ gì!”

Trương Tri lạnh lùng, cùng vẻ mặt Trương Phục Huân lúc mới vào cửa không khác biệt lắm, “Biết sao được, không có cha dạy nên vậy thôi.”

Trương Phục Huân nheo mắt: “Ngươi cho là ở tuổi này còn có thể bốc đồng như vậy?”

Trương Tri cười nhạt.

“Ngươi có biết có bao nhiêu người bằng tuổi ngươi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp?” Trương Phục Huân đột nhiên đứng dậy, chỉ vào mắt hắn thuyết giáo, “Ông nội ngươi ở tuổi này đã vào trường quay làm việc, sau đó kiên trì từ một diễn viên quần chúng trở thành thiên vương trong làng giải trí. Ngươi biết ông đã bỏ ra bao nhiêu thời gian không? Năm mươi sáu năm! Cuối cùng ông cũng không hưởng thụ được cái gì đã qua đời. Ngươi đừng tưởng giờ cái gì ngươi cũng có, cái gì cũng không cần nên không biết quý trọng! Thời gian trôi rất nhanh, giờ ngươi mười chín, trong chớp mắt sẽ là ba mươi chín, bốn mươi chín, năm mươi chín tuổi. Đến lúc đó dù ngươi muốn làm gì, ngay cả học cũng không được nữa!”

Trương Tri ra vẻ chẳng đáng bĩu môi.

“Ta có thể không quan tâm việc ngươi bỏ học, mọi con đường đều đến La Mã. Ta là chủ tịch tập đoàn Trương thị, ta có khả năng, cũng nguyện ý cho con ta có thể chọn nhiều con đường khác. Nhưng ta không thể để chúng chọn con đường biến thành phế vật!”

Trương Tri: “Tương lai của ta, ta sẽ tự mình lựa chọn.”

“Chọn thế nào? Ngay cả bước đầu tiên ngươi cũng không chịu đi.” Trương Phục Huân hít sâu một hơi, “Lúc nào rảnh rỗi ngươi nghiên cứu làng giải trí đi. Chí ít quen thuộc với tình hình ngành giải trí trong nước mới tốt cho tương lai của ngươi.”

“Tình hình trong nước? Giống Kiều Dĩ Hàng chửi người trong game cuối cùng bị chỉ trích đó hả?”

Trong mắt Trương Phục Huân hiện lên một tia kinh ngạc vô cùng, “Ngươi cũng xem qua tin này?”

Trương Tri từ chối cho biết ý kiến.

“Hắn là nghệ nhân hợp đồng của công ty đĩa nhạc EF dưới trướng Trương thị. Mặc dù có scandal nhưng hắn vẫn rất nỗ lực tiến tới, hiện nay là kẻ có tiền đồ nhất trong đám người mới.”

“Hắn là nghệ nhân hợp đồng với Trương thị?” Mắt Trương Tri sáng lên.

Trương Phục Huân đáp: “Hợp đồng đĩa nhạc. Sao vậy?”

Trương Tri do dự, sau đó kiên định nói: “Ta đến EF. Nhưng ta phải được làm BOSS.”

————————————————-

Tâm sự: Đây là chương dài nhất từ đầu truyện tới giờ, tới 10 trang lận  nên làm mệt đứt cả hơi nhưng cũng rất vui, có nhiều chi tiết thú vị.

Chi tiết thứ nhất là đoạn đối thoại sau khi làm xong nhiệm vụ của hai bạn làm mình liên tưởng đến cuộc đối thoại của 2 em bé mẫu giáo =)) Dạng như: hai bạn A và B đánh nhau, cô giáo khuyên hai bạn không nên đánh nhau mà nên tương thân tương ái và thế là

A: Tớ là người có lỗi trước. Ấy nhận lời xin lỗi của tớ nhé.

B: Không, tớ mới là người có lỗi trước. Ấy phải nhận lời xin lỗi của tớ.

A: Không, là tớ sai trước mà. Ấy hãy nhận lời xin lỗi của tớ đi.

B: Không, là tớ sai trước. Ấy mới phải nhận lời xin lỗi của tớ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện