Giao cảnh chưa tới trước mặt, Kiều Dĩ Hàng đã tự động tấp xe vào lề đường, chuẩn bị tốt giấy phép lái xe và giấy tờ sở hữu đưa ra.

Giao cảnh không liếc qua, lập tức ghi giấy phạt.

Kiều Dĩ Hàng囧: “Lẽ nào anh nhớ kỹ?“

Giao cảnh gật đầu: “Dù sao cũng hay cần tới.“

Kiều Dĩ Hàng cười làm lành: “Nếu là người quen liệu có thể chỉ phạt tiền, không trừ điểm?“ Hắn sợ nếu còn trừ nữa thì chắc phải mua cái xe đạp mà đi mất.

“Không thể.“ Giao cảnh đáp, “Chờ trừ hết điểm thì cả tôi và cậu đều được giải thoát.“

“Hình như vì các anh có chỉ tiêu đúng không?“ Hắn nhớ có lần xem tin thấy nói ở vài nơi, giao cảnh mỗi tháng đều phải đạt chỉ tiêu, nếu không sẽ trừ tiền thưởng, viết kiểm điểm gì đó.

“Dù có chỉ tiêu cũng đâu cần lo, ngồi chồm hỗm trước cổng Y Mã là được.“ Hắn đưa giấy phạt cho Kiều Dĩ Hàng.

Kiều Dĩ Hàng thở dài nhận lấy: “Nói thật, bực nhất chính là,vì sao giấy phạt của tôi đều từ anh mà ra.“

Giao cảnh đáp: “… Vì đây là địa bàn quản lý của tôi.“

“Ta muốn dọn nhà.“ Kiều Dĩ Hàng đấm vô lăng, làm còi xe kêu.

“Trong thành phố cấm bấm còi.“ Giao cảnh loạt xoạt đưa tờ nữa cho hắn, “Hai cái cùng lúc, rất tiện.”

“…” Kiều Dĩ Hàng rất muốn… phát tiết thêm nhưng hậu quả sẽ là… thêm một tiếng còi xe nữa.

Trước khi đi, giao cảnh còn chăm chú nhắc nhở: “Tuân thủ luật giao thông là nghĩa vụ và trách nhiệm của từng công dân. Mong lần sau thấy cậu không phải ở chỗ này.”

Kiều Dĩ Hàng xoa trán: “Kể từ khi tốt nghiệp phổ thông, rất ít nghe những lời xúc động thế rồi.”

Hắn tìm một con đường rộng vắng xe mà đỗ lại, gọi cho Trương Tri.

——-

Trương Tri rất tức giận việc đối phương chưa trả lời đã dập máy.

Trong game lúc mời uống cà phê thì rất vui vẻ thế mà đến lúc được mời lại giả ngu tắt máy!

Vậy nên lúc Kiều Dĩ Hàng gọi lại, Trương Tri cố ý để điện thoại kêu hồi lâu, đến khi hắn định nhấc thì —-

Chuông ngừng.

“…”

Trương Tri đông cứng giữa không trung, đang do dự có nên gọi lại không thì chuông vang lên lần thứ hai.

Lần này hắn không nghĩ ngợi gì, tiếp điện thoại.

“Vừa lái xe vừa nghe điện thoại, bị phạt.”

Câi đầu tiên của Kiều Dĩ Hàng chặn đứng mọi lời nói oán hận của Trương Tri.

“Ai bảo ngươi lái xe.” Hắn nói thầm.

Kiều Dĩ Hàng đen mặt: “Không có cách nào khác, thành phố cấm lái máy kéo.”

“… Lúc nào mời ta đi uống?” Trương Tri vẫn còn nhớ chuyện này.

“Ngày mai được không?” Hắn vừa vất vả đi qua khu vực quản lý của cái giao cảnh kia, giờ không nghĩ trở lại.

Trương Tri dù hơi thất vọng nhưng vẫn bình thản nói: “Nhớ đem nhiều tiền.”

“Ta thích dùng thẻ tín dụng.”

“Ta sợ ngươi hết tiền thôi.”

“… Ngươi xác định là đi uống cà phê chứ không phải đến mua quán?”

“Uống xong cà phê ta còn muốn ăn cái khác.”

“… Đi khách sạn sao?”

“…”

Hai người tào lao câu có câu không, bất tri bất giác nói đến tối.

Kiều Dĩ Hàng chuyển điện thoại sang tay kia, thuận tiện xoa xoa cái tai đang bị nóng quá mức: “Nói chuyện với ngươi rất vui nhưng…” Ngồi lâu ở trong xe chẳng thoải mái chút nào, nhất là còn cột dây an toàn.

Trương Tri không chờ hắn nói hết: “Tối vào game.”

“Ta là Kiều Dĩ Hàng.”

“Làm sao?”

“Những lời này ngươi hẳn phải nói với Tiểu Thuyền mới phải.” Là một người trưởng thành, Kiều Dĩ Hàng nghĩ hắn phải để Trương Tri biết đem một người chia làm hai phần khác nhau rất ấu trĩ.

Nhưng hiển nhiên ý định đó không đến được chỗ Trương Tri.

“Ta muốn ngươi chuyển lời cho nàng.”

“…”

“Tít tít tít…”

Điện thoại truyền đến tiếng dập máy.

Tốc độ tắt máy của hai người tương đương nhau.

Kiều Dĩ Hàng ở một mình nên ăn uống rất đơn giản, nấu mì, cơm rang trứng hoặc gọi đồ ăn. Nói chung là tiện gì thì làm nấy nhưng nếu đến giờ cơm mà vẫn chưa về thì tiện ăn khuya luôn.

Mua một phần cơm về đến nhà thì đã bảy giờ.

Hắn vọt đi tắm, thay quần áo ngủ rồi mở máy, định bụng vừa ăn cơm vừa chơi game thì nhận được điện thoại từ Cao Cần —

Nội dung rất ngắn gọn —

Giảm béo giảm béo giảm béo!

Mua mười cân thịt thì dễ chứ xẻo bớt trên người mười cân thì rất khó, nếu không sao có nhiều người lo lắng vấn đề thể trọng đến vậy chứ. Thẳng thắn mà nói, cân nặng của Kiều Dĩ Hàng rất tiêu chuẩn, không gầy không mập nhưng loại thể trọng này mới khó giảm cân, ngoài vận động thích hợp còn phải khống chế thực đơn.

Tỷ như, cái bánh pizza trước mặt.

Kiều Dĩ Hàng cầm dĩa, do dự, nhìn điện thoại rồi lại liếc pizza.

Chuyện tàn nhẫn nhất trên thế giới này không phải bị khống chế mà là phải tự tiết chế. Loại chuyện này có bao nhiêu tàn nhẫn chứ, như để một miếng thịt thơm ngào ngạt trước mặt một con chó bị bỏ đói hai ngày nhưng lại không cho ăn ấy.

Quyết định cuối cùng, để ăn mừng ngày mai bắt đầu giảm béo, hắn phải tiêu diệt cái pizza trước mặt!

Vào game.

[tư trò chuyện]

Thủy Tiên hòa thượng: ta ly hôn rồi.

Tiểu Thuyền: … Lúc nào kết hôn vậy?

Thủy Tiên hòa thượng: (⊙ o ⊙)  Ngươi muốn nói đến lần nào?

Tiểu Thuyền: chia thì liền chia thôi. Kiên định cùng Suất suất suất cả đời đi.

Thủy Tiên hòa thượng: nhưng Cự Linh Thần sắp kết hôn.

Tiểu Thuyền: ( ⊙ o ⊙)  hả? Lẽ nào Đại Hồ đồng ý?

Thủy Tiên hòa thượng: không phải Đại Hồ. Là vợ cũ của ta. /(ㄒoㄒ)/~~

Tiểu Thuyền: …

Kiều Dĩ Hàng muốn nói vài câu bất bình nhưng hắn không hiểu lắm về Cự Linh Thần, nếu nói ra thì có vẻ như đang ly gián nên chỉ buông vài câu an ủi.

Thủy Tiên hòa thượng: nếu ngươi đồng tình với ta hãy khuyên Đại Hồ gả cho ta đi.

Thủy Tiên hòa thượng: như vậy mới an ủi tâm hồn bị thương của ta.

Tiểu Thuyền: o(╯□╰)o ngươi biết rõ hắn là nam mà?

Thủy Tiên hòa thượng: chỉ cần hắn không vứt bỏ ta, ta cũng không ghét hắn.

Tiểu Thuyền: …

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: chút nữa đi dự hôn lễ của Cự Linh Thần.

Tiểu Thuyền: nghe nói tân nương quen biết Thủy Tiên hòa thượng?

Hắn nói rất ngắn gọn.

Chiến Hồn Vô Cực: là chị họ của Cự Linh Thần, không thân thuộc lắm.

Tiểu Thuyền: (⊙o⊙) trong phạm vi ba đời hay ngoài?

Chiến Hồn Vô Cực: -_-||| chưa điều tra qua.

Tiểu Thuyền: …

Tiểu Thuyền: hòa thượng vừa nói hắn rất đau lòng.

Chiến Hồn Vô Cực: ngươi kêu hắn chút nữa tới Đài Luận Võ.

Tiểu Thuyền: (⊙o⊙)  vào lúc này sao?

Chiến Hồn Vô Cực: nếu không phải hắn cưới xong rồi bỏ mặc nàng không làm nhiệm vụ phu thê thì cũng chẳng đến mức ly hôn.

Tiểu Thuyền: hả?

Trong suy nghĩ của Kiều Dĩ Hàng, Thủy Tiên hòa thượng hẳn là kiểu cưới vợ xong sẽ coi vợ như bảo bối mà cung phụng, tuyệt đối tuân theo tam tòng tứ đức, nhất định thấy sắc quên bạn không ai bì kịp mới phải chứ. Sao lại có thể bỏ mặc? Chiến Hồn Vô Cực: bọn họ còn mờ mịt, ngươi cũng đừng nghĩ nhiều.

Tiểu Thuyền: …Ừm.

Hôn lễ của Cự Linh Thân diễn ra lúc tám giờ tối.

Dù lúc Tiểu Thuyền kết hôn với Chiến Hồn Vô Cực đã xem qua một lần nhưng khi đó là đương sự, giờ là người đứng xem. Cảm giác của hắn là: quá buồn chán.

Chắc do tâm tình không yên nên mới thấy thời gian trôi nhanh, một thoáng sau ván đã đóng thuyền.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: đi thôi.

Tiểu Thuyền: bọn họ còn chưa động phòng.

Chiến Hồn Vô Cực: hỏi rồi, trong vòng ba đời. Cự Linh Thần sẽ đi làm nhiệm vụ phu thế chứ không động phòng.

Tiểu Thuyền: o(╯□╰)o

Chiến Hồn Vô Cực: sắp có hoạt động đánh đèn lồng nhặt hồng bao, muộn sẽ không còn đâu.

Tiểu Thuyền: triệu hoán tọa kỵ!

Hồng bao thì ai chả thích, chẳng phân biệt trong hay ngoài game.

Tới trạm dừng thì đã thấy đủ loại trang bị chợt ẩn chợt hiện trước mắt.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: đánh đèn lồng xong sẽ có hồng bao rơi ra, nhớ nhặt nhanh, cẩn thận đấy.

Tiểu Thuyền: được.

Tiểu Thuyền: ngươi tự đánh tự nhặt, ta canh chừng.

Chiến Hồn Vô Cực: -_-|||

Nói vậy chứ đến lúc vào trận, Kiều Dĩ Hàng chắc chắn ra tay.

Hồng bao xuất hiện trong chớp mắt rồi lại biến mất, còn khó bắt hơn quả nhân sâm trong Tây Du Ký.

Kiều Dĩ Hàng đạt tới cảnh giới nhãn-thủ-tâm hợp nhất cũng chỉ cướp được ba.

Trương Tri cướp được bao nhiêu hắn không biết, dù sao tốc độ biến mất của hồng bao quanh chỗ hắn nhanh hơn các chỗ khác nhiều.

Trương Tri gửi một giao dịch đến.

Kiều Dĩ Hàng nhận xong mới phát hiện đấy là một viên Linh Tê Bách Chuyển Đan.

[tư trò chuyện]

Chiến Hồn Vô Cực: kích dùng đi.

Kiều Dĩ Hàng làm theo.

Trên đầu Tiểu Thuyền hiện lên một dòng chữ màu tím “Nương tử của Chiến Hồn Vô Cực“.

Kiều Dĩ Hàng: “…“

[tư trò chuyện]

Tiểu Thuyền: o(╯□╰)o làm thế nào để nó biến mất?

Chiến Hồn Vô Cực: không làm được, cưỡng chế dùng.

Tiểu Thuyền: -_-|||

Chiến Hồn Vô Cực: hạn dùng là mười ngày. Trong mười ngày này kinh nghiệm là nhiệm vụ phu thê và độ thân mật sẽ tăng gấp đôi.

Tiểu Thuyền: ta thích âm thầm tiến hành chất lượng.

Chiến Hồn Vô Cực: coi như ta cần gấp là được.

Tiểu Thuyền: …
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện