Chuyện Cao Cần và Phong Á Luân vì truyền trực tiếp nên chẳng có thời gian che dấu, lập tức lan khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Do tính chất chậm chạp của báo chí mà mạng thành sân chính.
Diễn đàn “Trời cao biển rộng“ nhạy cảm với tin làng giải trí nhất, lập tức thành nơi tập hợp đông dân cư nhất, đến ba giờ sáng, số người xem vẫn cao chót vót.
Kiều Dĩ Hàng kiên trì chờ tin đến mười hai rưỡi thì gục.
Cơn buồn ngủ là một phần nhưng thứ hắn không chịu nổi chính là những lời bình ác ý trên mạng. Người ủng hộ cũng có nhưng giữa lời lẽ bén nhọn châm chọc thì chẳng thấy được chút nhẹ nhàng ấy.
Tin tức lan tràn suốt một đêm như vậy.
Sáng hôm sau, bảy giờ hắn đã tỉnh, vội vã chạy đi mua báo nhưng đưa tin mới thì chỉ có nhật báo, Kiều Dĩ Hàng đành quay lên lầu.
Thẳng đến tám giờ, Tiểu Chu tới cửa, tay ôm theo một lô báo.
Kiều Dĩ Hàng mở ra, tìm khắp các trang nhất cũng không thấy tin gì. Theo lý thuyết thì tin vậy phải được đặc biệt chú ý mới phải.
Tiểu Chu: “Ta tìm rồi, không có.“
Nhãn tình Kiều Dĩ Hàng sáng lên: “Là Cao đổng?“
Chuyện của Cao Cần cùng Phong Á Luân diễn ra lâu vậy mà chẳng phóng viên nào dò ra được thì đúng là chuyện lạ nhưng chưa từng có báo nào lên tiếng. Rõ ràng… Cao Cần đã ngầm cản lại.
Nghĩ thế, nỗi lo lắng bay sạch.
Tiểu Chu: “Thực ra diễn viên chính của “Hắc Bạch chi gian“ là Nhan Túc Ngang mà phu nhân Liên đạo cũng là nam nên chưa chắc Phong Á Luân phải bỏ phim đâu.“
Kiều Dĩ Hàng buồn bực: “Thế sao hôm qua ngươi nói…“
“Đấy là Mã tổng nói thế.“ Tiểu Chu chớp chớp mắt, “Ngươi biết đấy, lời Mã tổng thì…“
“Hiểu rồi.“ Nếu nói ảnh hưởng của Cao Cần trước khi thành cổ đông ngang bằng Mã Thụy thì giờ Mã Thụy đã thành đóa hoa trang trí rồi. Chuyện của Y Mã mà Cao Cần chưa lên tiếng thì chẳng chắc được thật giả.
Tiểu Chu: “Có tin mật là điện thoại của Cao đổng hôm qua bận suốt.“
Vậy tức là Cao Cần vẫn còn làm việc. Chỉ cần hắn ra tay thì chuyện này còn có nước cứu vãn, lấy thủ đoạn của Cao Cần thì chắc chắn ép xuống được.
Kiều Dĩ Hàng tin vậy.
Thực tế chứng minh lòng tin của hắn không lầm.
Trong các tờ báo ra hôm đó, trừ ba tòa soạn nho nhỏ có nhắc qua loa ra thì chẳng có bất kỳ chữ nào khác, giống như chuyện này chưa từng phát sinh.
Tham gia thảo luận trên mạng đều là dân nghiện net, sức tưởng tượng phong phú, thừa khả năng phán đoán cùng phân tích nhưng lại chẳng có thêm thông tin gì.
Trong sự trầm mặc của truyền thông, lòng nhiệt tình của bọn họ lại càng được hâm nóng. Liên tục post bài, ra fic đều đều nhưng sự thật đằng sau thì chẳng thấy một chữ.
Dù nhiều người bất mãn nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Cao Cần cùng Phong Á Luân vắng mặt, fan mất công đứng đợi ngoài cửa. Thực có cảm giác như sóng biển chồm tới lại bị một con đê lớn ngăn cản, toàn bộ nước rút về biển. Trời xanh trong trở lại, mời mọi người về như chưa từng có chuyện.
Bảy ngày sau đó, Kiều Dĩ Hàng nhận được điện của Cao Cần.
“Một tháng nữa ta trở lại. Phim cứ đóng như thường. Có vấn đề gì chờ ta trở lại.”
Ba câu ngắn ngủi đó như Định Hải Thần Châm, khiến Kiều Dĩ Hàng yên tâm. Đĩa nhạc năm lần bảy lượt chưa thu xong cũng hoàn thành thần tốc trong hai ngày.
Trương Tri lập tức mời hắn đi ăn mừng.
Có vết xe đổ của Cao Cần cùng Phong Á Luân, Kiều Dĩ Hàng rất cẩn thận: “Có thể mời thêm người đi cùng không?”
Trương Tri nhất thời căng thẳng: “Ai?”
“Tiểu Chu.”
Tiểu Chu vốn hơi sợ Trương Tri, một phần vì nàng từng tham gia vào kế hoạch lừa gạt hắn của Kiều Dĩ Hàng, phần khác là vì Trương Tri quyền cao chức trọng, nhìn qua đã thấy không phải người dễ gần.
Vậy nên sau khi vào bàn, ánh mắt Tiểu Chu không rời cái muôi trước mặt như thể muốn dùng siêu năng lực bẻ cong nó.
Vẻ mặt Trương Tri cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hắn ngồi đối diện Kiều Dĩ Hàng nên nhìn rõ khoảng cách giữa hai bọn họ.
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng: “Gọi món chứ nhỉ?”
Tiểu Chu vội vã: “Ta gọi giống ngươi.”
Trương Tri rụt tay về: “Ta cũng vậy.”
Bồi bàn quay sang Kiều Dĩ Hàng: “Xin hỏi ngài muốn dùng gi?”
Kiều Dĩ Hàng nhìn bồi bàn rồi nhìn thực đơn trong tay hắn: “Dòng một, trang năm, cảm ơn.”
Bồi bàn mở thực đơn rồi áy náy nhìn Kiều Dĩ Hàng, uyển chuyển cự tuyệt: “Món này nhà hàng chúng tôi chỉ có một, hơn nữa rất quan trọng nên phiền ngài chọn lại món khác.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn không hiểu.
Bồi bàn đưa thực đơn cho hắn xem —
Lời giới thiệu rất ngắn gọn: Cơm Tây tổng hợp: JANSON BLACK.
…
Kiều Dĩ Hàng thản nhiên nhận thực đơn, chọn bít tết.
Bồi bàn như trút được gánh nặng, rời đi.
Bàn ăn trở lại im lặng.
Tiểu Chu tiếp tục nhìn cái muôi. Kiều Dĩ Hàng buồn chán lắc lắc ly. Cuối cùng Trương Tri nhịn hết nổi lên tiếng: “Ngày kia anh trai ta kết hôn.”
Kiều Dĩ Hàng dừng tay, kinh ngạc hỏi: “Nhanh vậy sao?“
“Đúng thế.“
Sau mấy ngày lo lắng về quan hệ nam nam, sức tưởng tượng của Kiều Dĩ Hàng tăng rất nhiều. Hắn chẳng quen Trương Thức Khiêm, cũng không có thiệp mời, chỉ ăn bám Trương Tri mà đến. Nếu là nữ thì đương nhiên được coi như bạn gái nhưng nếu là nam thì…
Tay hắn vô thức lắc ly, nước gần như sái ra ngoài.
“Không thể đổi ý.“ Trương Tri như nhìn ra sự do dự của hắn, lập tức cắt đứt đường lui.
Kiều Dĩ Hàng buông ly, thử thăm dò: “Không có thiệp cưới mà vác mặt đến thì thực bất lịch sự.“
Trương Tri: “Anh không đến mới là bất lịch sự.“ Hắn chẳng để cho Kiều Dĩ Hàng có cơ hội chen vào, “Hắn đã biết anh sẽ đến.“
“A! Đại Kiều tham gia tiệc cưới của Trương Thức Khiêm sao?“ Tiểu Chu rút cuộc cũng bứt ra khỏi cái muôi, chen chân vào cuộc nói chuyện.
Kiều Dĩ Hàng quay sang, vội hỏi: “Đi cùng chứ?“
Trương Tri nhíu mày nhưng không thể bất lịch sự cấm Tiểu Chu đi nên đành dùng ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu cho nàng cự tuyệt.
Tiểu Chu rùng mình, cười gượng: “Không được. Ngày kia ta đau bụng rồi.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Tiểu Chu cúi đầu, tiếp tục nhìn cái muôi.
Bít tết rất nhanh được đưa tới, ba người đều bắt đầu ăn.
Chuyện tiệc cưới cứ như thế mà kết thúc.
Cơm nước xong, Kiều Dĩ Hàng làm tài xế đưa bọn họ về.
Vì Trương Tri ở xa nhất nên hắn xuống xe trước.
Sau khi hắn rời đi thật lâu, Tiểu Chu vẫn cảm thấy oán khí hắn lưu lại.
“Ách, quan hệ của hai ngươi hình như…“ Nàng cố tìm từ thích hợp, “Cải thiện không ít.“
Kiều Dĩ Hàng vẫn nhìn thẳng phía trước: “Đúng thế.“
“Chuyện trong game hắn cho qua?”
Kiều Dĩ Hàng: “Nam nhân ai lại để tâm mấy chuyện đó.” Trương Tri ở mức lấp lửng giữa nam hài và nam nhân nên hắn có thay đổi cũng không ngại. Đương nhiên đoạn bổ sung này Kiều Dĩ Hàng chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Tiểu Chu ngồi ghế sau, muốn nói nhưng lại thôi.
Kiều Dĩ Hàng liếc kính chiếu hậu: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tiểu Chu ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp, “Có lẽ là do di chứng của chuyện Cao đổng đi. Hóa ra… nam nhân ở cùng nam nhân còn nguy hiểm hơn ở cùng nữ nhân.”
“…” Kiều Dĩ Hàng nói, “Tốt, chúng ta đi xem bệnh có thể báo cùng một khoa.”
Tiểu Chu: “Biết vậy mà ngươi còn tham gia?”
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Chuyện đã đáp ứng đâu thể nuốt lời.”
Tiểu Chu đảo mắt bốn phía rồi đột nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Ta còn tưởng ngươi không muốn cự tuyệt.”
Tay Kiều Dĩ Hàng nắm chặt.
Thùng xe lại trở nên im lặng. Mãi đến khi Tiểu Chu xuống cũng vẫn trầm mặc.
Do tính chất chậm chạp của báo chí mà mạng thành sân chính.
Diễn đàn “Trời cao biển rộng“ nhạy cảm với tin làng giải trí nhất, lập tức thành nơi tập hợp đông dân cư nhất, đến ba giờ sáng, số người xem vẫn cao chót vót.
Kiều Dĩ Hàng kiên trì chờ tin đến mười hai rưỡi thì gục.
Cơn buồn ngủ là một phần nhưng thứ hắn không chịu nổi chính là những lời bình ác ý trên mạng. Người ủng hộ cũng có nhưng giữa lời lẽ bén nhọn châm chọc thì chẳng thấy được chút nhẹ nhàng ấy.
Tin tức lan tràn suốt một đêm như vậy.
Sáng hôm sau, bảy giờ hắn đã tỉnh, vội vã chạy đi mua báo nhưng đưa tin mới thì chỉ có nhật báo, Kiều Dĩ Hàng đành quay lên lầu.
Thẳng đến tám giờ, Tiểu Chu tới cửa, tay ôm theo một lô báo.
Kiều Dĩ Hàng mở ra, tìm khắp các trang nhất cũng không thấy tin gì. Theo lý thuyết thì tin vậy phải được đặc biệt chú ý mới phải.
Tiểu Chu: “Ta tìm rồi, không có.“
Nhãn tình Kiều Dĩ Hàng sáng lên: “Là Cao đổng?“
Chuyện của Cao Cần cùng Phong Á Luân diễn ra lâu vậy mà chẳng phóng viên nào dò ra được thì đúng là chuyện lạ nhưng chưa từng có báo nào lên tiếng. Rõ ràng… Cao Cần đã ngầm cản lại.
Nghĩ thế, nỗi lo lắng bay sạch.
Tiểu Chu: “Thực ra diễn viên chính của “Hắc Bạch chi gian“ là Nhan Túc Ngang mà phu nhân Liên đạo cũng là nam nên chưa chắc Phong Á Luân phải bỏ phim đâu.“
Kiều Dĩ Hàng buồn bực: “Thế sao hôm qua ngươi nói…“
“Đấy là Mã tổng nói thế.“ Tiểu Chu chớp chớp mắt, “Ngươi biết đấy, lời Mã tổng thì…“
“Hiểu rồi.“ Nếu nói ảnh hưởng của Cao Cần trước khi thành cổ đông ngang bằng Mã Thụy thì giờ Mã Thụy đã thành đóa hoa trang trí rồi. Chuyện của Y Mã mà Cao Cần chưa lên tiếng thì chẳng chắc được thật giả.
Tiểu Chu: “Có tin mật là điện thoại của Cao đổng hôm qua bận suốt.“
Vậy tức là Cao Cần vẫn còn làm việc. Chỉ cần hắn ra tay thì chuyện này còn có nước cứu vãn, lấy thủ đoạn của Cao Cần thì chắc chắn ép xuống được.
Kiều Dĩ Hàng tin vậy.
Thực tế chứng minh lòng tin của hắn không lầm.
Trong các tờ báo ra hôm đó, trừ ba tòa soạn nho nhỏ có nhắc qua loa ra thì chẳng có bất kỳ chữ nào khác, giống như chuyện này chưa từng phát sinh.
Tham gia thảo luận trên mạng đều là dân nghiện net, sức tưởng tượng phong phú, thừa khả năng phán đoán cùng phân tích nhưng lại chẳng có thêm thông tin gì.
Trong sự trầm mặc của truyền thông, lòng nhiệt tình của bọn họ lại càng được hâm nóng. Liên tục post bài, ra fic đều đều nhưng sự thật đằng sau thì chẳng thấy một chữ.
Dù nhiều người bất mãn nhưng cũng chẳng thể làm được gì.
Cao Cần cùng Phong Á Luân vắng mặt, fan mất công đứng đợi ngoài cửa. Thực có cảm giác như sóng biển chồm tới lại bị một con đê lớn ngăn cản, toàn bộ nước rút về biển. Trời xanh trong trở lại, mời mọi người về như chưa từng có chuyện.
Bảy ngày sau đó, Kiều Dĩ Hàng nhận được điện của Cao Cần.
“Một tháng nữa ta trở lại. Phim cứ đóng như thường. Có vấn đề gì chờ ta trở lại.”
Ba câu ngắn ngủi đó như Định Hải Thần Châm, khiến Kiều Dĩ Hàng yên tâm. Đĩa nhạc năm lần bảy lượt chưa thu xong cũng hoàn thành thần tốc trong hai ngày.
Trương Tri lập tức mời hắn đi ăn mừng.
Có vết xe đổ của Cao Cần cùng Phong Á Luân, Kiều Dĩ Hàng rất cẩn thận: “Có thể mời thêm người đi cùng không?”
Trương Tri nhất thời căng thẳng: “Ai?”
“Tiểu Chu.”
Tiểu Chu vốn hơi sợ Trương Tri, một phần vì nàng từng tham gia vào kế hoạch lừa gạt hắn của Kiều Dĩ Hàng, phần khác là vì Trương Tri quyền cao chức trọng, nhìn qua đã thấy không phải người dễ gần.
Vậy nên sau khi vào bàn, ánh mắt Tiểu Chu không rời cái muôi trước mặt như thể muốn dùng siêu năng lực bẻ cong nó.
Vẻ mặt Trương Tri cũng chẳng tốt đẹp gì.
Hắn ngồi đối diện Kiều Dĩ Hàng nên nhìn rõ khoảng cách giữa hai bọn họ.
Kiều Dĩ Hàng vội ho một tiếng: “Gọi món chứ nhỉ?”
Tiểu Chu vội vã: “Ta gọi giống ngươi.”
Trương Tri rụt tay về: “Ta cũng vậy.”
Bồi bàn quay sang Kiều Dĩ Hàng: “Xin hỏi ngài muốn dùng gi?”
Kiều Dĩ Hàng nhìn bồi bàn rồi nhìn thực đơn trong tay hắn: “Dòng một, trang năm, cảm ơn.”
Bồi bàn mở thực đơn rồi áy náy nhìn Kiều Dĩ Hàng, uyển chuyển cự tuyệt: “Món này nhà hàng chúng tôi chỉ có một, hơn nữa rất quan trọng nên phiền ngài chọn lại món khác.”
Kiều Dĩ Hàng nhìn hắn không hiểu.
Bồi bàn đưa thực đơn cho hắn xem —
Lời giới thiệu rất ngắn gọn: Cơm Tây tổng hợp: JANSON BLACK.
…
Kiều Dĩ Hàng thản nhiên nhận thực đơn, chọn bít tết.
Bồi bàn như trút được gánh nặng, rời đi.
Bàn ăn trở lại im lặng.
Tiểu Chu tiếp tục nhìn cái muôi. Kiều Dĩ Hàng buồn chán lắc lắc ly. Cuối cùng Trương Tri nhịn hết nổi lên tiếng: “Ngày kia anh trai ta kết hôn.”
Kiều Dĩ Hàng dừng tay, kinh ngạc hỏi: “Nhanh vậy sao?“
“Đúng thế.“
Sau mấy ngày lo lắng về quan hệ nam nam, sức tưởng tượng của Kiều Dĩ Hàng tăng rất nhiều. Hắn chẳng quen Trương Thức Khiêm, cũng không có thiệp mời, chỉ ăn bám Trương Tri mà đến. Nếu là nữ thì đương nhiên được coi như bạn gái nhưng nếu là nam thì…
Tay hắn vô thức lắc ly, nước gần như sái ra ngoài.
“Không thể đổi ý.“ Trương Tri như nhìn ra sự do dự của hắn, lập tức cắt đứt đường lui.
Kiều Dĩ Hàng buông ly, thử thăm dò: “Không có thiệp cưới mà vác mặt đến thì thực bất lịch sự.“
Trương Tri: “Anh không đến mới là bất lịch sự.“ Hắn chẳng để cho Kiều Dĩ Hàng có cơ hội chen vào, “Hắn đã biết anh sẽ đến.“
“A! Đại Kiều tham gia tiệc cưới của Trương Thức Khiêm sao?“ Tiểu Chu rút cuộc cũng bứt ra khỏi cái muôi, chen chân vào cuộc nói chuyện.
Kiều Dĩ Hàng quay sang, vội hỏi: “Đi cùng chứ?“
Trương Tri nhíu mày nhưng không thể bất lịch sự cấm Tiểu Chu đi nên đành dùng ánh mắt cảnh cáo, ra hiệu cho nàng cự tuyệt.
Tiểu Chu rùng mình, cười gượng: “Không được. Ngày kia ta đau bụng rồi.“
Kiều Dĩ Hàng: “…“
Tiểu Chu cúi đầu, tiếp tục nhìn cái muôi.
Bít tết rất nhanh được đưa tới, ba người đều bắt đầu ăn.
Chuyện tiệc cưới cứ như thế mà kết thúc.
Cơm nước xong, Kiều Dĩ Hàng làm tài xế đưa bọn họ về.
Vì Trương Tri ở xa nhất nên hắn xuống xe trước.
Sau khi hắn rời đi thật lâu, Tiểu Chu vẫn cảm thấy oán khí hắn lưu lại.
“Ách, quan hệ của hai ngươi hình như…“ Nàng cố tìm từ thích hợp, “Cải thiện không ít.“
Kiều Dĩ Hàng vẫn nhìn thẳng phía trước: “Đúng thế.“
“Chuyện trong game hắn cho qua?”
Kiều Dĩ Hàng: “Nam nhân ai lại để tâm mấy chuyện đó.” Trương Tri ở mức lấp lửng giữa nam hài và nam nhân nên hắn có thay đổi cũng không ngại. Đương nhiên đoạn bổ sung này Kiều Dĩ Hàng chỉ thầm nghĩ trong lòng.
Tiểu Chu ngồi ghế sau, muốn nói nhưng lại thôi.
Kiều Dĩ Hàng liếc kính chiếu hậu: “Sao thế?”
“Không có gì.” Tiểu Chu ngẫm nghĩ một chút rồi tiếp, “Có lẽ là do di chứng của chuyện Cao đổng đi. Hóa ra… nam nhân ở cùng nam nhân còn nguy hiểm hơn ở cùng nữ nhân.”
“…” Kiều Dĩ Hàng nói, “Tốt, chúng ta đi xem bệnh có thể báo cùng một khoa.”
Tiểu Chu: “Biết vậy mà ngươi còn tham gia?”
Kiều Dĩ Hàng thở dài: “Chuyện đã đáp ứng đâu thể nuốt lời.”
Tiểu Chu đảo mắt bốn phía rồi đột nhiên nhỏ giọng thì thầm: “Ta còn tưởng ngươi không muốn cự tuyệt.”
Tay Kiều Dĩ Hàng nắm chặt.
Thùng xe lại trở nên im lặng. Mãi đến khi Tiểu Chu xuống cũng vẫn trầm mặc.
Danh sách chương