Tuy rằng không kiếm được nhân dân tệ chân chính, nhưng cảm xúc vẫn tương đối tốt đẹp.



——————————

Đây không phải lần đầu tiên Hiểu Ngu được khách hàng mời ra ngoài gặp mặt và còn được khen ngợi. Nhưng hôm nay cậu thật ra không vui vẻ lắm, bởi vì bận rộn nha, hơn nữa, đã hai ngày rồi không lên trò chơi, nói thật cậu có hơi nhớ nhung Lân. Cho dù chính cậu không hề lên tiếng đáp ứng tỏ tình của đối phương, nhưng trong lòng vốn chưa từng từ chối người ta. Cậu chỉ là đang tự thuyết phục bản thân tin tưởng rằng đây không phải là trò chơi mà thôi. Cho nên việc nhớ nhung là có thể được lý giải, vả lại, đây 100% gần như là mối tình đầu của cậu. Dẫu nói chuyện đã hai mươi tuổi mới có mối tình đầu ra bên ngoài sẽ khiến người khác cười rớt hàm, song chính cậu vẫn thật cẩn thận và chờ mong.

Nhưng vừa đến đằng trước, cảm xúc không vui lòng đã bị cả kinh bay tới chín tầng mây bởi dung mạo của vị khách trước mặt. Bộ dáng này, khí độ này, sự… quen thuộc này… Hiểu Ngu theo bản năng kinh hô một câu: “Thu tỷ tỷ?”

Khâu Phong sở dĩ chạy tới quán ăn Tiểu Ngư, hoàn toàn phải quỳ lạy nhờ chứng động kinh của Kiều Lân ban tặng hôm qua. Biết rõ bản thân thích ăn cà ri nhất, kết quả không thèm phân chia cho mình tí xíu món cà ri bánh cá Tiểu Ngư làm, nhìn đối phương lên mặt thiếu đòn muốn chết, một giây sau hắn cơ hồ nảy sinh ý niệm đi gặp Tiểu Ngư trong đầu. Đương nhiên, ngoại trừ việc hắn muốn ăn món cà ri nghe mùi đã khiến mình thèm nhỏ dãi chảy ba thước ấy, lại còn vì muốn vội vã trấn áp tên Tiểu Lân Tử lâm vào bể tình kia. Tất nhiên, mọi người không cần hiểu lầm Khâu Phong giá lâm nơi đây là để xét duyệt Tiểu Ngư, chuẩn xác mà nói, hắn là đến đoán định xem Tiểu Ngư có thể chống đỡ được da mặt dày của người nào đó hay không.

Cảm giác bản thân bị liếc mắt một cái đã nhận ra ngay Khâu Phong tương đối hưởng thụ, này chứng tỏ rằng chính hắn trong mắt Tiểu Ngư rất có phân lượng nha. “Té ra là Tiểu Ngư Nhi, cậu là đầu bếp chính ở đây?” Biết rõ còn cố hỏi vân vân còn không phải là để giấu diếm sự thật WS Kiều Lân tới rình coi ngày hôm qua sao!

Hiểu Ngu vội vàng gật đầu: “Tôi là bếp phó, bất quá tiệm là tôi mở. Không ngờ anh lại đến tiệm tôi ăn cơm! Bữa hôm nay tôi mời khách, anh muốn ăn cái gì? Tôi đi làm ngay!” Kỳ thật Tiểu Ngư vô cùng kích động. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp người quen biết trong trò chơi, hẳn xem như là bạn qua mạng đi? Lúc trước chơi game bàn phím quen biết người khác cũng đều là bọn Đậu Trình Hưng nhận thức, hơn nữa chưa từng có chuyện offline game linh tinh, cho nên mới khó tránh khỏi kinh ngạc xúc động như vậy. Còn một tầng nguyên nhân khác là, cậu biết Hồng Điệp Tri Thu và Kiều Lân có quen biết nhau trong hiện thực, mặc dù có một chút ghen tuông, nhưng vẫn không ngăn cản được nội tâm hy vọng.

Dù sao mục đích lớn nhất là ăn, ông chủ kiêm đầu bếp mời khách hắn sao có khả năng từ chối đây? Giả mù sa mưa gì đó hoàn toàn không phải chuẩn mực làm người của Khâu Phong hắn: “Nếu ông chủ mời khách tôi từ chối thì bất kính rồi. Có điều hai món cũng đủ, cậu nếu không có việc gì thì ngồi đây tán gẫu một lát với tôi?”

Hiểu Ngu lập tức gật đầu: “Được!” Sau đó nhanh nhẩu tới tủ lạnh cầm hai bình nước trái cây, rồi trở về ngồi đối diện Khâu Phong: “Đây là nước trái cây vị xoài, ăn xong cà ri uống sẽ bớt được mùi nồng trong miệng.”

Khâu Phong gật đầu: “Cám ơn.”

Hiểu Ngu tự mình cũng bật mở một chai uống một hớp lớn: “Thu tỷ tỷ, anh ở gần đây sao? Hay là làm việc ở phụ cận?”

Khâu Phong cười nói: “Bên ngoài trò chơi đừng kêu như thế, người khác mắc công tưởng tôi là biến thái á. Tôi gọi là Khâu Phong, Khâu của “Khâu Thiểu Vân” [1], Phong của “cây phong”. Còn cậu?”

Hiểu Ngu cười ha hả trả lời: “Tôi là Vu Hiểu Ngu (于晓虞 – yúxiǎoyú)!”

Khâu Phong hắc tuyến: “Cậu thật gọi là Ngư Tiểu Ngư (渔小鱼 – yúxiǎoyú)?”

Hiểu Ngu lúc này mới nhớ tới tên ID trong trò chơi của mình, không có biện pháp, bởi vì đều cùng một âm đọc, đôi khi cậu có hơi chểnh mảng: “Của tôi là “Kiền Câu Vu” (干勾于), Hiểu trong “phá hiểu” (破晓 – sáng tinh mơ), Ngu trong “Ngu Mỹ Nhân” (虞美人 – cây anh túc). Lúc kiến tạo nhân vật tôi không để ý đến cái người hỏi tôi ID trò chơi, liền báo tên thật, kết quả bị ổng viết thành Ngư Tiểu Ngư. Hơ hơ.”

“Phụt!” Khâu Phong không nhịn được cười: “Cậu thật đúng là buồn cười, vậy mà cũng không kịp phản ứng, cơ mà lại vô cùng xứng với cậu. Nghe Tiểu Lân bảo cậu với nó quen biết nhau bởi mấy con cá ở tân thủ thôn.”

Nhớ tới hoàn cảnh lần đầu tiên trông thấy Lân, Hiểu Ngu thoáng xấu hổ gãi gãi cái mũi: “Tôi lúc ấy tưởng ảnh là NPC, lại còn suy xét tại sao lại có NPC vô lại đi đòi lộ phí người chơi.”

Khâu Phong gật đầu: “Ấn tượng đầu tiên của cậu cực kỳ chuẩn xác, tên đó xác thật cực kỳ vô lại.”

Nghe khẩu khí phỏng chừng tương đối hiểu biết Lân a! Hiểu Ngu vẫn nhịn không được hỏi một câu: “Anh quen biết Lân lâu lắm rồi đi?”

Khâu Phong uống một ngụm đồ uống, sau đó trả lời: “Đúng vậy. Phỏng chừng là quen biết nhau lúc còn là phôi thai rồi. Mẹ tôi với mẹ cậu ta là khuê mật, tôi với nó là bạn nối khố từ nhỏ, bất hạnh biết bao.” Từ nhỏ đã quen trúng một tên có bề ngoài và nội tại khác nhau 1800o, hắn vẫn luôn cho rằng năng lực thừa nhận của mình vượt xa hẳn người bình thường.

“Thanh mai trúc mã a……” Hiểu Ngu cảm khái ra tiếng.

Tay Khâu Phong lập tức run rẩy vài cái: “Tiểu Ngư Nhi, cậu trăm ngàn lần đừng dùng từ này, tôi rất sợ hãi! Hù chết người đó!”

Hiểu Ngu nghi hoặc nhìn về phía Khâu Phong. Bộ dáng hắn dường như không thích Lân chút nào cả? Nội tâm âm thầm thêm vui vẻ, tuy cậu không hiểu lắm vì sao Khâu Phong lại nói về Lân như thế. Hiểu Ngu cảm thấy con người Lân trừ bỏ đôi khi vô lại một chút, lưu manh một chút, nhưng vẫn tốt lắm nha. Rất chiếu cố người, rất cẩn thận, biết rất nhiều chuyện [Bé con, đó là độc quyền của cậu], làm sao có thể không tốt nhỉ? Nhìn ra nghi hoặc của Tiểu Ngư, Khâu Phong nhanh chóng giải đáp: “Tên này chính là điển hình không chuyện gì làm thích ăn đập, hoàn toàn không phải thể loại của tôi. Lý tưởng của tôi là một người đàn ông chân chính thật thà chất phác, cái loại thoạt nhìn vô cùng gian trá như nó tuyệt đối không thích hợp với tôi! Cậu vô luận thế nào cũng không được xem tôi thành tình địch, này khiến tôi thương tâm cực kỳ! Hơn nữa, việc đó cũng làm cho tinh thần tôi sinh ra áp lực rất lớn!”

Hiểu Ngu bị lời Khâu Phong làm buồn cười: “Khâu đại ca anh thật biết đùa.”

Khâu Phong cũng bị biểu tình như trút được gánh nặng của Tiểu Ngư làm vui vẻ: “Tôi nói Tiểu Ngư Nhi này, nói thật với ca, lúc trước có phải cho rằng tôi với Kiều Lân nhà cậu có một chân, cho nên âm thầm ghét bỏ?”

Ách…… Hiểu Ngu có loại cảm giác bị nắm thóp, thật tình xấu hổ. “Anh ấy… họ Kiều…” Kỳ thật đây là trọng điểm.

Khâu Phong gật đầu: “Đúng vậy, bất quá cậu đừng nói cho nó biết tôi đã tiết lộ cho cậu. Tên kia còn chờ ngày cậu đáp ứng nó theo đuổi mới tự mình nói cho cậu biết.” Nói xong còn tặng một nụ cười đầy bí hiểm cho Tiểu Ngư.

Hiểu Ngu không thể không thừa nhận, hình tượng nam tính ngoài trò chơi của Khâu Phong còn mị lực hơn cả hình tượng Hồng Điệp Tri Thu trong trò chơi. Đó là một loại lực hấp dẫn tự nhiên, gây nên cảm giác hoàn toàn khác biệt với những số liệu được hệ thống hóa. Hiểu Ngu nghĩ, cho dù Trình Đại Hổ biết sự thật Hồng Điệp Tri Thu là nhân yêu đi, song chỉ cần nhìn thấy bản nhân Khâu Phong thôi cũng nhất định sẽ bị mê hoặc đến điên đảo. Thật ra mọi người không cần hỏi nhiều, Hiểu Ngu tuyệt đối sẽ không thừa nhận cậu đã từng nghĩ rằng Khâu Phong có uy hiếp, vì thế mới đặc biệt nghĩ muốn khiến hắn có chủ. Đây là quan tâm giữa bằng hữu! Quan tâm đấy! [← ←]

Cùng Khâu Phong gặp mặt tán gẫu với nhau kết thúc dưới tình huống thập phần vui vẻ. Đương nhiên hai bên đều làm ước định, không được đem chuyện gặp mặt trong hiện thực nói cho Kiều Lân biết. Đây là bí mật giữa hai người bọn họ. Khâu Phong là vì cấp Kiều Lân kinh hỉ trong tương lai, cũng là vì để kế hoạch của người anh em không bị đánh vỡ. Mà Hiểu Ngu thì muốn tiếp tục chờ đến khi mình đáp ứng Tiểu Hỉ Tử mới thôi. Cậu quả thật hơi lo lắng lỡ một ngày nào đó Kiều Lân sẽ giống Khâu Phong bất thình lình xuất hiện trước mặt mình, nếu thế cậu sợ bản thân không biết xử lý ra làm sao mới tốt, suy nghĩ trong lòng còn chưa quyết định ổn đâu, loại đả kích như thế là quá mạnh mẽ cường liệt. Đương nhiên, bé ngốc này không hề biết rằng bệ hạ nhà bọn họ đã “bất thình lình” gặp nhau xong rồi, mà thời gian gặp mặt bất thình lình tiếp theo của cậu chỉ còn ba ngày.

Bởi vì Khâu Phong đã hẹn cậu tối nay lên trò chơi gặp mặt, chuẩn bị một quầy hàng cho Tiểu Ngư gửi bán này nọ, nên chín giờ rưỡi tối khi về đến nhà, Hiểu Ngu rửa mặt sạch sẽ liền nằm xuống tiến vào trò chơi.

Vừa tiến trò chơi thì bỗng nghe thanh âm tin tức hệ thống. Cậu bật mở chưởng cơ, có ba tin nhắc nhở bưu kiện, hai tin nhắn mật để lại. Do lãnh địa bang hội còn có Tín Sử, cho nên Tiểu Ngư quyết định thăm dò xem thư tín là cái gì. Sau đó vừa đi vừa phúc đáp nội dung trò chuyện.

Trong đó có một cái của Giải Giáp Quy Điền. Nội dung là bảo Tiểu Ngư rằng hắn đánh được vài món trang bị cấp 50, đã gửi qua. Xem ra món trong bưu kiện chính là trang bị này. Một cái khác là của Gia Tử Tử, nhắn Tiểu Ngư rằng dựa theo phân phó của lão đại chuẩn bị cho cậu một đống bắp cải và tôm bóc vỏ, toàn bộ đã bỏ vào trong rương trang thứ tư ở kho hàng bang hội, mấy thứ trong đó cậu có thể tùy tiện dùng, không đủ thì nói, Tiểu Ngư làm xong thành phẩm thì trực tiếp bỏ vào chỗ ấy là được.

Tại cửa đại sảnh bang hội tìm thấy Tín Sử, Tiểu Ngư trước thu bốn kiện trang bị Thiệu Hoa cấp 50 Giải Giáp Quy Điền đưa cho. Không phải quần áo, mà là hai chiếc nhẫn, một vòng cổ, một vòng tay, thuộc tính toàn bộ đều là công kích. Nhìn giới thiệu bên dưới đều là rơi xuống trong phó bản, thuộc tính phụ khẳng định còn tốt hơn một chút so với chế tác thủ công, dễ dàng thăng cấp. Trông thấy mấy thứ này, Tiểu Ngư tất nhiên vui vẻ, lúc này liền phát một tổ gạch cua chưng trứng và một tổ đậu phộng rang, hai tổ mật ẩm qua. Anh em tốt mà, vẫn phải hảo hảo trả công một chút. [Phi Long: Mày rốt cuộc xem như nhớ tới anh em tốt của mày rồi…]

Hai bưu kiện khác đều do Thanh Ninh phát tới. Bên trong có ba tổ thịt bò, hai tổ thịt dê, hai tổ ức gà, hai tổ cánh gà, một tổ chân ếch cộng thêm bốn quả trứng gà. Dưới bưu kiện viết, mấy thứ này lão đại đã trưng dụng tiền, có điều một tổ chân ếch với bốn quả trứng là bản thân tặng, hơn nữa cầu làm một nồi ếch trâu!

Thu mấy thứ này, tâm Tiểu Ngư nóng hầm hập. Anh em nhớ tới mình, Lân nhớ tới mình, bạn bè quen biết nhớ tới mình, loại cảm giác này rất không tồi. Tự thân làm đồ ăn trong trò chơi sẽ có nhiều người thưởng thức hơn, tuy rằng không kiếm được nhân dân tệ chân chính, nhưng cảm xúc tương đối tốt đẹp.

Lúc này Kiều Lân không ở mạng, đối Tiểu Ngư mà nói mặc dù có hơi mất mác nhưng lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm một hơi. Dù sao cậu tự hiểu rằng, hôm nay cùng Khâu Phong gặp mặt ngoài ý muốn trong hiện thực, còn phải giấu diếm Kiều Lân, với cậu mà nói ít nhiều cũng có đôi chút gánh nặng về tâm lý. Người không muốn gặp vừa lúc vắng mặt không thấy đâu cũng rất tốt.

Cùng Hồng Điệp Tri Thu hội họp tại tửu lâu Thiên Ngoại Phi Tiên thành Lạc Dương sau, Tiểu Ngư nhanh chóng lấy được một quầy trống. Lần này không còn xuất hiện sự kiện cướp quầy, có thể nói là thật đáng mừng.

Kỳ thật hai lần treo bán các thứ đầu tiên khiến Tiểu Ngư lời được một số, mấy tổ thức ăn này nọ được Kiều Lân định giá cho liền lời được hơn 5 kim. Hiện tại không có ai giúp định giá, cậu cũng chỉ có thể hỏi Hồng Điệp Tri Thu. “Tôi không biết giá thị trường…” Bao gồm giá cả nguyên vật liệu, thức ăn cùng loại và những mặt hang khác hết thảy cậu đều không biết.

Hồng Điệp Tri Thu cười nói: “Tôi đánh dấu cho cậu vậy, nhưng mà chắc chắn không độc ác như Lân nhà các cậu.”

Mặt Tiểu Ngư hơi đỏ bừng: “Vậy… Thu… tỷ tỷ, anh muốn ăn cái gì cứ việc nói. Tôi làm cho anh.”

Hồng Điệp Tri Thu cười ha ha: “Sao thế. Muốn cho tôi phí bịt miệng sao? Được a! Tôi muốn… Tôi thích ăn thịt gà, hay cậu làm thịt gà đi. Tài liệu tôi cho.”

Tiểu Ngư lắc đầu: “Không cần. Lân mới mua một đống lớn tài liệu từ trong tay Thanh Ninh, bên trong còn có thịt gà. Tôi mời anh thì sao có thể động chút lại lấy tài liệu của anh, có điều hôm nay tôi sợ làm không được.” Quá muộn rồi, thật ra cậu rất mệt mỏi. Nếu không phải có hẹn sớm thì sẽ không lên, công việc phòng bếp vô cùng vất vả.

Hồng Điệp Tri Thu lập tức gật đầu:“Tôi lúc nào cũng được hết. Cậu trăm ngàn lần đừng làm khổ bản thân, nhanh nhanh đi ngủ đi, bằng không bị Tiểu Lân biết rồi bảo tôi ngược đãi bảo bối nhi nhà nó!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

[Bóp trán] Tui đột nhiên cảm thấy bọn họ về sau sẽ phát triển thành khuê mật……

Mặt khác, dạo gần đây định post truyện mới, nhưng có hai văn án. Một là truyện mạt thế không gian. Cái khác là thế giới thú nhân. Mọi người muốn xem cái nào trước?

Thật ra gần đây đang đam mê truyện mạt thế. Chém chém tang thi, trong tiểu thiên địa của mình làm chút mỹ thực, còn rất có thể thể hiện tinh thần đồng bào muốn sống còn trong nghịch cảnh.

Bất quá, truyện thú nhân rất được yêu thích a. Công sủng thụ linh tinh là manh nhất. Cho nên rất do dự, lại không thể viết cùng lúc, cùng lúc viết bốn truyện tui sẽ vểnh đó.

Yên lặng ngồi vẽ vòng tròn. Mọi người nghĩ sao?

Chú thích:

[1] Khâu Thiểu Vân (1926 – mất ngày 11/10/1952): chiến sĩ tình nguyện nhân dân Trung Quốc, liệt sĩ cách mạng nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa, người huyện Đồng Lương tỉnh Tứ Xuyên (nay là huyện Đồng Lương thành phố Trùng Khánh). Tháng 12/1949 tham gia quân đội giải phóng nhân dân Trung Quốc, năm 1951 bỏ mình tại chiến tranh Triều Tiên, vào năm 26 tuổi. Sau này được truy tặng là đảng viên đảng Cộng sản Trung Quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện