Tiểu Ngư gật đầu phụ họa: “Đúng thế! Anh muốn ăn cái gì chứ?!”

Nhiệm vụ chuẩn bị hôn yến này cũng không phải Tiểu Ngư tự ôm đồm, mà là Hồng Điệp Tri Thu nhất quyết giao cho cậu. Đương nhiên, cái gọi chuẩn bị bất quá chỉ là phụ trách việc ăn uống cá nhân của vài hảo bằng hữu. Về phần mấy người lạ tình cờ ngang qua và các vị khách quý của bang hội đến dạo chơi, tất nhiên là ăn mấy phần menu của trò chơi rồi. Tuy hương vị không nổi bật mấy, nhưng nó quý tại cái BUFF năm ngày trò chơi kìa, được miễn phí ăn một bữa đứng xem một tràng náo nhiệt, còn tiện tay vơ thêm một mớ trạng thái, căn bản chính là món hời trắng trợn. Nên biết, muốn làm một yến hội hệ thống cũng không lời lãi được bao nhiêu.

Thật ra, trước khi học tập trù nghệ cùng bác Phùng, Tiểu Ngư đã học không ít các món ăn từ ông nội nhà mình. Bất quá, tổng hợp lại một chỗ, những thứ cậu tự tay làm đều là các món ăn gia đình, dù đã có chút hiểu biết về các phương pháp chế biến, nhưng hiện thực lại không có nhiều nguyên liệu nấu ăn xa xỉ cho cậu thực hành. Ngay từ đầu, cậu không định làm việc này, sợ mình làm không tốt làm bẽ mặt Khâu Phong và Trình Đại Hổ. Suy cho cùng, cậu đã nghe nói trong [Sơn Hà] có những đoàn đội chuyên môn thay người chuẩn bị hôn yến, trong Hiệp hội Ẩm thực Trung Quốc còn có người sở trường đảm nhiệm buôn bán này, nhưng sau đó cậu lại hưng phấn. Dẫu sao đây còn là một cơ hội học tập hiếm có, hơn nữa, tất cả mọi người đều nhất trí cho rằng bọn họ đều thích ăn món cậu làm, Tiểu Ngư đương nhiên cũng có chút tâm hư vinh.

Vì thế, Tiểu Ngư cố ý về môn phái một chuyến. Tìm được sư phụ Đoạn lão nhân, nhận phải một trận dạy dỗ, nhưng Đoạn lão nhân lại không dạy Tiểu Ngư vài thực đơn mới, mà bảo Tiểu Ngư lật xem những điển tịch có liên quan tới nấu nướng và món ăn trên giá sách của lão.

Kỳ thật, Tiểu Ngư thấy mình bị mắng một trận cũng không quá oan uổng. Chung quy, NPC có trí năng siêu cao, nếu cậu đã bái Đoạn lão nhân làm thầy, người ta song là cấp Tông sư chỉ có bốn đồ đệ, cái dạng đồ đệ vừa ra làm nhiệm vụ rồi không thèm quay về này, xác thực nên mắng. Cho nên, Tiểu Ngư cũng quyết định, về sau phải thường quay về vấn an sư phụ, ít ra sau ngày sẽ không bị mắng tới máu chó giội đầu.

Thuận tiện học tập một đống kỹ năng võ học của môn phái xong, Tiểu Ngư bắt đầu chuyên tâm lật đống sách cổ cạnh giá sách của Đoạn lão nhân. Những cuốn sách này so với niện đại của cậu mà nói quả thật rất lâu đời, tuy biết là trong game, nhưng Tiểu Ngư lật sách vẫn rất chú ý cẩn thận. Có lẽ trời sinh đã có loại cảm giác thân thiết với nấu nướng, cho nên khi xem mấy cuốn này, cả người cậu đều rất tập trung rất chăm chú. Từ ấy cũng rút ra không ít nhận thức mới, đương nhiên, mấy tri thức này cậu phải thực hành thực tế trong game trước đã.

Món thức ăn chính xác định đầu tiên là – heo sữa nướng. Không hề nghi ngờ, đây là một món Tiểu Ngư không có khả năng chế tác tại nhà. Tuy heo sữa không quá khó mua, nhưng giá cả rất đắt, cậu tuy rất thích ăn, nhưng cũng rất thích tiết kiệm tiền. Vì thế, lúc này trong game, còn có người cung cấp nguyên liệu nấu ăn, cậu mới lật xem phương pháp chế tác món này thì lập tức hạ kết luận. Dùng chưởng cơ câu thông Kiều Lân một lúc, ông chủ Kiều lập tức tỏ thái độ, độ khó của heo sữa tuy hơi lớn, nhưng anh sẽ tự mình dàn xếp! Món thứ hai là Bỉ Dực Song Phi. Trên thực đơn viết là hai con chim cút, nhưng Tiểu Ngư quyết định sẽ dùng hai con bồ câu, dầu gì chim cút thông thường không thể bay xa bay cao như bồ câu, như thế nào cũng phải gặt được nhiều điểm tốt.

Món thứ ba là Sắt Cầm Hòa Hợp. Thực ra chính là tôm tỳ bà lớn [1]. Món này thực hiện rất đơn giản, hằng năm tết đến Tiểu Ngư đều sẽ làm một phần, bây giờ đặt một cái tên may mắn, vừa vặn có thể dùng để làm món ăn tiệc cưới.

Món thứ tư là tim gà xào, đồng thời còn thả một hạt lúa mạch lên từng quả tim, đặt tên là Toàn Tâm Toàn Ý. Tuy khẩu vị không đặc biệt gì mấy, nhưng trong game, tỉ suất bào đinh ra tim gà cũng không cao, cho nên biện pháp duy nhất có thể làm chính là đi giết toàn bộ gà hoang, sau đó trực tiếp dùng tay không xử lý. Cũng may, gà trong game khá đông, giết chết một con, năm phút đồng hồ thời gian trò chơi sau sẽ lại hiện lên một con mới. Trên hết, thịt gà còn có thể làm thành một món ăn khác.

Xét thấy Toàn Tâm Toàn Ý cần quá nhiều tim gà, vì thế, món thứ năm này, Tiểu Ngư quyết định làm Long Phượng Trình Tường, chính là thịt rắn hầm gà. Tiểu Ngư vốn cảm thấy dùng hai chữ “Long Phượng” này không thích hợp lắm, nhưng vừa nghĩ hình tượng Hồng Điệp Tri Thu là nữ giới trong game cũng liền bình thường trở lại. Bất quá, khi cậu nói chuyện này với ông chủ Kiều nhà mình, Kiều Lân đồng chí thật thành thật nói cậu biết: Phượng cũng là công. Vì thế Tiểu Ngư hoa hoa lệ lệ囧.

Tứ Hỷ Hoàn Tử [1] là một món ăn thiết yếu trong việc hỉ sự yến tịch, Tiểu Ngư đương nhiên sẽ không quên mất. Vì thế, món thứ sáu chính là nó.

Món thứ bảy là Hồng Hồng Hỏa Hỏa, nguyên liệu chính là chân giò kho. Thức ăn phương Bắc luôn luôn chú ý tới lợi ích thực tế, cho nên, nhiệm vụ săn heo liền phân công cho tiểu bằng hữu Râu Quai Nón. Dù sao thì trong bản đồ từ 50 cấp tới 60 cấp, lợn rừng tương đối phổ biến, vừa lúc thích hợp cho cậu nhỏ luyện cấp. Với lại, chân giò heo không khó bào đinh như tim gà…

Món thứ tám là Thêu Hoa Trên Gấm, thật ra chính là cá hoa cúc. Trên bàn tiệc rượu không có cá là không được, cho nên sau một lúc ngẫm nghĩ nên dùng cá nào, Tiểu Ngư mới quyết định dùng cá trắm cỏ làm món cá hoa cúc. Đây là món ăn sở trường của bác Phùng, cho nên Tiểu Ngư tự nhiên biết làm. Ngoài xốp giòn trong non mềm chua chua, nghĩ đến hương vị ấy, Tiểu Ngư thấy bụng mình liền cồn cào.

Từ biệt Đoạn lão nhân, Tiểu Ngư trực tiếp bay về Yến Kinh. Quay về lãnh địa bang hội, Tiểu Ngư trong rừng đào tiện tay hái được một quả, nghĩ nghĩ, lại hái thêm một cái đem cho Kiều Lân.

Tuy Hồng Điệp Tri Thu và Trình Đại Hổ đã cùng một chỗ, nhưng Khâu Phong vẫn không về Bá Long trang. Bá Vương Long hơi buồn bực, dù sao cao thủ vừa DPS vừa BUFF lại có thể giúp y xử lý bang vụ và sinh ý tửu lâu giống Hồng Điệp Tri Thu cũng không nhiều. Nhưng y biết tính của Hồng Điệp Tri Thu, rời khỏi sẽ không quay trở lại. Trình Đại Hổ trái lại không ăn sang máng khác, điều này làm cho y cân bằng không ít. Đương nhiên, thường ngày tuy quan hệ giao dịch qua lại cùng Cẩm Lân đường, nhưng qua sự việc lần này trở thành bang hội thân hữu, nếu Hồng Điệp Tri Thu đến chưởng quản sổ sách của Cẩm Lân đường, phỏng chừng không thể đen tay hơn cả Kiều Lân đi? Hẳn nhiên, đây chính là một nguyện vọng tốt đẹp của Bá Vương Long.

Vườn nhà bang hội [Sơn Hà] trên nguyên tắc không cho phép người không thuộc bang hội tiến vào. Nhưng nếu là hai bang hội ở trạng thái liên minh, vậy những thành viên bang hội liên minh muốn đi vào là có thể thông qua lời mời từ lãnh địa bang hội đối phương. Đương nhiên, một lời mời chỉ có thể tiến nhập một lần, hơn nữa, người mời chỉ có cấp cao trên Đường chủ mới có thể phát ra, một ngày một người hạn chế mười người. Vì thế, lúc này Trình Đại Hổ và Thiên Ngoại Phi Tiên đều ở Tụ Nghĩa sảnh tại Cẩm Lân đường. Trông thấy Tiểu Ngư tiến vào, Kiều Lân vội vàng đứng dậy khỏi ghế chủ nhà chạy qua nghênh đón. “Mệt không, mau tới đây nghỉ một lát.”

Tiểu Ngư ngượng ngùng liếc sang mọi người, dường như không thích ngồi lên cái ghế lớn ngay chính giữa kia, nhưng khí lực cậu thật sự là không mạnh bằng Kiều Lân, cuối cùng cũng chỉ có thể đi vào khuôn khổ.

Hồng Điệp Tri Thu nhìn bộ dáng Tiểu Ngư không quá thoải mái, mỉm cười: “Vừa rồi Tiểu Lân bảo chúng ta cậu đã định tốt tám món chính, rất không tệ. Nhất là heo sữa nướng, tôi lớn như vậy còn chưa được nếm qua, bây giờ đã bắt đầu trông mong rồi.”

Tiểu Ngư gãi gãi đầu: “Thật ra tôi chỉ biết trên lý luận, trên thực tế lại chưa từng làm tới. Cho nên tôi định thử làm trước một cái, đến lúc đó nhất định sẽ bảo mọi người đến nếm thử.”

“Tiểu Ngư a, cậu bận bịu giúp chúng ta như vậy, có muốn gì đó hoặc là có chuyện muốn làm không? Có thì nói cho tôi biết, tôi chắc chắn sẽ không nói hai lời.” Đối với việc nhất định phải để Tiểu Ngư làm hôn yến, thứ nhất là hắn không xem Tiểu Ngư là người ngoài, thứ hai cũng là rất thích những món ăn của Tiểu Ngư. Đương nhiên, hắn còn nguyên nhân thứ ba, bởi vì đây là do ông chủ Kiều lén dặn dò. Nói cách khác, sau khi hôn yến chấm dứt, bọn họ định cho Tiểu Ngư một bất ngờ.

Tiểu Ngư nghe xong lập tức lắc đầu: “Không có. Tôi rất thích làm thức ăn, huống chi, mọi người đều là bạn mà, giúp đỡ là việc phải làm. Đúng rồi, Khâu đại ca anh có đặc biệt thích ăn gì không?”

Khâu Phong cười: “Con người tôi rất dễ nuôi, là đồ ngon tôi đều thích ăn, không có sở thích đặc biệt gì. Bất quá cậu có thể dựa theo sở thích cậu làm, sẵn tiện để chúng ta biết lúc cậu và Tiểu Lân thành thân nên phải chuẩn bị cái gì.”

Nghe xong lời này, Tiểu Ngư mặt ửng đỏ: “Tôi lúc nào nói muốn thành thân với anh ta.”

Kiều Lân lập tức gật đầu phụ họa: “Đúng đúng đúng, tôi bây giờ còn ở kì khảo nghiệm. Nhưng vợ à, em xem Trình Đại Hổ có tiền sự bất lương như thế cũng có thể được toại ý nguyện nhanh như vậy. Anh sao lại thảm đến thế này?”

Tiểu Ngư bĩu môi: “Hừ, anh vô lại như thế, tôi làm sao biết anh đã từng có tiền sự không nói cho tôi biết hay chưa?”

Ông chủ Kiều lập tức kêu oan: “Không có! Tiểu Thu có thể làm chứng cho anh! !”

Hồng Điệp Tri Thu gật đầu: “Vậy phải xem tiền sự trước đó được bao nhiêu năm. Dù sao hai mươi năm này nó rất trong sạch. Cậu yên tâm, nếu đám bạn gái hồi trước của nó dám xuất hiện quấy rồi, anh sẽ thay em xử lý hết!”

Thiên Ngoại Phi Tiên ngó ba người họ nói chuyện phiếm, chậc chậc cảm thán: “Thực ra đến bang hội mấy chú rất không tồi a.”

Trình Đại Hổ bất đắc dĩ nói tiếp: “Anh Long sẽ không đồng ý.”

Thiên Ngoại Phi Tiên thở dài: “Chị đây đi li hôn vậy.”

Kiều Lân đứng dậy chắp tay với Thiên Ngoại Phi Tiên: “Chị dâu, chị tha cho tụi em đi! Bang hội tụi em người ít lực mỏng, thật sự là thừa nhận không nổi tấn công toàn diện của bang hội đệ nhất Sơn Hà. Hãy cho các anh em một con đường sống!”

Năm người tám chuyện thêm một lúc, nhất trí quyết định gác bốn món lạnh món bốn món ngọt sang một bên. Dù sao, đặt hai bàn tiệc rượu còn phải tự tay đi săn, bây giờ việc cấp bách là hoàn thành hết nhiệm vụ Trung thu. Cấp bậc Tiểu Ngư cách max cấp cũng chỉ còn chừng một nửa, càng về sau có thế càng chậm, có nhiệm vụ event chính là thời điểm thăng cấp tốt nhất. Quan trọng hơn cả, nhiệm vụ Trung thu bọn họ đã chậm hơn thời đại, bây giờ dù là Bá Long trang hay Cẩm Lâm đường, trong bang hội đã có vài đoàn đánh tới mười phó bản Trung thu lớn. Mà bọn họ, ngay cả nhiệm vụ chủ thành còn chưa đâu vào đâu. Không đẩy mạnh cố gắng thế nào được. Hơn nữa, bây giờ, đối với Trình Đại Hổ và Kiều Lân mà nói, bọn họ muốn làm nhất chính là đi quét hai cái phó bản Trung thu nhỏ, bởi vì bọn họ đều cần Thông Tâm kết tặng cho bà xã đeo trên người, này nghiễm nhiên là vấn đề mặt mũi.

Gác nhiệm vụ Định Thủy châu sang một bên, Trẫm Tâm Thậm Hỉ, Ngư Tiểu Ngư, Trình Đại Hổ, Hồng Điệp Tri Thu, Thiên Ngoại Phi Tiên năm người tổ đội vội chạy tới Lạc Thủy cung. Căn cứ vào kinh nghiệm tổng kết của mọi người, tỷ lệ Thông Tâm kết ra ở Lạc Thủy cung và Vương Mẫu điện không sai biệt lắm. Dù sao, mỗi ngày hiện thực đều có thể tiến vào hai lần, bình thường những người cần Thông Tâm kết đều sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội nào. Thực hiển nhiên, Thiên Ngoại Phi Tiên và Bá Vương Long thuộc loại người không cần thứ này. Đêm thất tịch hôm ấy cũng từng rớt ra rất nhiều vật phẩm khác tên nhưng tính chất giống nhau. Huống chi, Bang chủ phu nhân thiên hạ đệ nhất bang, sao có thể lại cần loại vật phẩm trong phó bản nhỏ nhặt này, cho nên cô tới đây là hỗ trợ thuần túy mà thôi.

Năm người cùng nhau bay tới cửa phó bản Lạc Thủy cung, do là ban ngày, dưới thân cây đào không có Tông Bố thần, chỉ có con hổ trắng lớn. Kiều Lân đối thoại với con hổ xong, đoàn người trực tiếp được truyền tống vào Lạc Thủy cung.

Nhìn đến khung cảnh quen thuộc, Tiểu Ngư bắt đầu tưởng niệm con cua bự kì trước. “BOSS Cua nơi này có thể bào đinh, tôi lần trước bào ra hai tổ cua bể lớn và một tổ gạch cua đó. Vậy nước canh trong hôn yến Khâu đại ca lấy cua này làm đi!”

Kiều Lân nhíu mày: “Bà xã, trong đầu em sao cứ toàn nghĩ tới chuyện hôn yến của hai người bọn họ chứ? Sao em không nghĩ hai ta làm gì lúc thành thân?”

Hồng Điệp Tri Thu khinh bỉ: “Chẳng lẽ lúc hai người thành thân cậu còn muốn Tiểu Ngư suy nghĩ nên chuẩn bị cái gì? Cậu muốn ăn cái gì?!”

Tiểu Ngư gật đầu phụ họa: “Đúng thế! Anh muốn ăn cái gì chứ?!”

Trình Đại Hổ tặng ông chủ Kiều một ánh mắt đồng tình. Thấy vậy, bệ hạ hạ quyết tâm, về sau phải kiên quyết giảm bớt thời gian tiếp xúc giữa Tiểu Ngư và Khâu Phong! Nếu không bà xã đơn thuần của mình sẽ bị dạy xấu!!

Thật ra, nếu thật sự có một game toàn tức như vậy, chuyện duy nhất tôi làm khi vào game chính là tìm thức ăn…

Chú thích:

[1] Tôm Tỳ Bà Lớn [琵琶大虾]:Nguyên văn “Tỳ Bà Đại Tôm”, thuộc hệ món ăn lớn. Nguyên liệu chính gồm tôm, trứng gà, vụn bánh mì, đặc sắc của nó là hình dạng đáng yêu, bề ngoài ngon miệng thơm ngon giòn rụm, bên trong mềm mềm. Vỏ tôm có chứa protein, canxi phong phú, bổ thận.



[2] Tứ Hỷ Hoàn Tử [四喜丸子]: là một trong những món ăn kinh điển của dân tộc Hán, thuộc “thái hệ”, bởi màu sắc vàng óng, mùi tỏa bốn phía, hình thái sống động của những viên thịt, ngụ ý nhân sinh phúc, lộc, thọ, hỉ. Thường xuyên dùng trong hỉ yến, là món ăn áp trục của thọ yến đẳng yến.

Ngoài lề:

Thái hệ: là chỉ phương diện lựa chọn vật liệu, xắt thái phối trộn, tài nghệ xào nấu, do thời gian dài phát triển biến hóa mà tự thành hệ thống, có hương vị đặc sắc rõ nét, cũng là trường phái ẩm thực Trung Quốc được toàn bộ xã hội công nhận. Từ thời Xuân thu Chiến quốc, hương vị thức ăn Nam Bắc của nền văn hóa ẩm thực Trung Hoa đã biểu hiện nên sự khác biệt. Đến thời Đường Tống, Nam thực, Bắc thực đều tự hình thành hệ thống. Khi phát triển tới thời kì đầu của nhà Thanh, ẩm thực Sơn Đông, ẩm thực Giang Tô, món ăn Quảng Đông, món cay Tứ Xuyên trở thành thức ăn địa phương có ảnh hưởng nhất lúc bấy giờ, được gọi là “Bốn hệ món ăn lớn” – nam ngọt, bắc mặn, đông cay, tây chua. Đến cuối thời Thanh, đồ ăn Chiết Giang, Phúc Kiến, Hồ Nam, An Huy – bốn địa phương thái hệ mới dần phân hóa, cùng cấu thành “Tám hệ món ăn lớn” của ẩm thực dân tộc Hán Trung Quốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện