Dương Thiên cầm Kiến Thôn lệnh bạch kim, liên miên suy nghĩ đến tột cùng đem thôn của chính mình xây ở nơi nào.

Hắn phi thường hiểu rõ vùng này, đây là một sơn cốc cực lớn, tên là U Ám sơn cốc. Bởi vì trong sơn cốc là đại thụ cao lớn, dây leo chằng chịt, ánh sáng chỉ chiếu được lờ mờ nên có tên như thế. Toàn sơn có hình hồ lô, lỗ hổng quay ra biển, mặt khác xung quanh đều là vách núi đá, căn bản không có khả năng thông qua. Phải biết rằng địa đồ trong Thiên hạ được làm lớn ra gấp nghìn lần, tương đương với núi cũng cao thêm nghìn lần. Vốn là tiểu sơn đầu vùng duyên hải, toàn bộ biến thành đỉnh Everest. Mà cuối thung lũng là gần mười vạn km² đồng bằng phù sa. Một con sông lớn từ trên cao giáng xuống, đem bình nguyên cắt thành hai nửa, sau đó theo miệng hồ lô chảy về phía biển cả. Mà mình bây giờ vị trí vừa vặn ngay tại miệng hồ lô.

Có thể nói, nơi này hoàn toàn là một thế ngoại đào nguyên. Không cần lo lắng những mưa gió bên ngoài.

Nhưng ưu điểm này đồng dạng cũng là khuyết điểm. Dương Thiên biết rằng tại đây quái vật đổi mới cực nhanh, dị tộc, hải tặc hoành hành, đẳng cấp trung bình hơi cao. Nơi đây còn là nơi sinh sống của dị tộc hoang dã vùng núi, dị tộc vùng núi khác với các dị tộc khác, bọn hắn không có hệ thống thành thị, chỉ sinh hoạt trong sơn trại, mỗi người đều tự chiến đấu, tự sinh tồn. Đối với người chơi mà nói, bọn này có thể coi như là cường đạo. Nếu là có người chơi sinh ở chỗ này, đoán chừng rất khó sống sót.

Vì thế nếu như xây dựng thôn xóm ở chỗ này, như vậy về sau, một mình mình sẽ phải đối mặt với vô cùng vô tận quái vật và dị tộc, nghĩ đến tình cảnh này, Dương Thiên nhịn không được da đầu có chút run lên.

Nhưng mình còn có lựa chọn khác sao? muốn trở về thành nhất định phải tự sát, nhưng đã chết rồi, đồ trong ba lô sẽ ngẫu nhiên rơi mất, chả may rơi Kiến Thôn lệnh bạch kim, chính mình tìm ai khóc đây? “Mặc kệ, cầu phú quý trong nguy hiểm, gan lớn dễ sống! Nơi này là địa bàn của Lôi Vân hổ, y theo quy tắc hệ thống, loại này là đại boss, sống một mình, cũng có lãnh địa riêng. Trong thời gian ngắn chỉ sợ không có sinh vật gì dám đến. Chỉ cần cho mình vài ngày thời gian, hết thảy vấn đề đều có thể giải quyết dễ dàng.”

Dương Thiên biết rằng thiên hạ đệ nhị thôn, phải vào chiều mai mới có thể xuất hiện, bởi vậy cũng không vội mà thành lập thôn xóm, ý định đi vào sâu hơn trong một chút. Dù sao tại đây quá gần biển, hải tặc tùy thời có khả năng xuất hiện, bọn này hoạt động ngoài biển, chả có tí kiêng kị nào với Lôi Vân hổ đâu.

Mặc dù địa đồ Thiên hạ làm lớn ra một nghìn lần, nhưng cân nhắc đến vấn đề thông hành, tốc độ cũng tăng lên không ít, ví dụ như Dương Thiên hiện tại dọc theo dòng sông, bỏ ra không đến nửa ngày đã đi gần trăm dặm đường, cái này trong đời thực là không có khả năng. Trên đường đi chỉ gặp một số dê bò các loại động vật, bọn nó trước là đồ ăn của Lôi Vân, đương nhiên hiện tại toàn bộ biến thành kinh nghiệm của Dương Thiên, up lên 18 cấp, được hai điểm thuộc tính tự do. Dương Thiên lần nữa cộng vào vũ lực, đạt đến 47 điểm. Hơn nữa trong ba lô Dương Thiên cũng nhiều hơn vài tấm da dê và da trâu.

Mặc dù Dương Thiên còn chưa có chuyển chức thành binh sĩ, nhưng học xong sơ cấp nội công, kỳ thật thực lực so với binh sĩ đã cao hơn một bậc. Là người chơi khác, đoán chừng đã chết sớm rồi.

Rời khỏi lãnh địa Lôi Vân hổ, Dương Thiên không có ý định tiếp tục xâm nhập.

Đánh giá thoáng một phát hoàn cảnh trước mắt, tại đây còn có gần một dòng sông rộng gần 1 dặm vuông, cũng vừa vặn nơi đây là khúc sông, vòng ra một đường, ba mặt bị nước bao quanh. Ở chỗ này thành lập thôn xóm, chính mình cũng chỉ cần phòng thủ một mặt, xem ra giảm bớt rất nhiều áp lực. Hơn nữa diện tích một cây số vuông đối với thôn xóm mà nói, cũng là đủ rồi. Về vấn đề thành trấn sau này, Dương Thiên cũng không có lo lắng, cùng lắm thì đến lúc đó tu kiến vài cây cầu lớn là được, tuy nói cần dùng nhiều tài nguyên một chút, nhưng so với thôn vừa xây xong đã bị tiêu diệt thì còn ok hơn nhiều!

Dương Thiên đứng ở trung tâm khu đất, sau đó lấy ra Kiến Thôn lệnh cắm xuống.

Một đạo ngũ thải hà quang từ trên trời giáng xuống, Dương Thiên vội vàng nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm: Trước kia chính mình dùng Kiến Thôn lệnh bình thường, cũng chỉ thoáng hiện bạch quang, còn mơ mơ hồ hồ. Xem ra cái Kiến Thôn lệnh bạch kim này xác thực không giống bình thường.

“Mời đặt tên thôn!” Thanh âm nhắc nhở của Hệ thống vang lên, Dương Thiên mở mắt, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một toà tiểu viện thấp bé. Đúng là văn phòng thôn trưởng, cũng là trung tâm hành chính của thôn. Bên cạnh còn có một phòng thấp bé khác, là nhà dân được hệ thống tặng.

“Bạch Vân thôn.”

“Chúc mừng ngài đã thành lập nên đệ nhị thôn xóm - Bạch Vân thôn, là người thứ hai thành lập thôn xóm, hệ thống ban thưởng cho ngài danh vọng 150 điểm, NPC cấp SS một gã.”

“Hệ thống thế giới thông cáo: Chúc mừng người chơi khu vực Trung Quốc (nguyên tác là sever vina - từ sau ta để là sever vina cho dễ) Dương Quang thành lập đệ nhị thôn xóm - Bạch Vân thôn, ban thưởng thôn trưởng Dương Quang danh vọng 150 điểm, NPC cấp SS một gã, cũng ban cho Danh xưng “Thiên hạ đệ nhị thôn”!

“Hắc hắc, rốt cục lấy được NPC cấp SS tới tay rồi, mặc dù so ra kém đệ nhất thôn có đặc thù binh chủng, nhưng so với đệ tam thôn chỉ có đặc thù kiến trúc còn tốt hơn.” Dương Thiên hắc hắc cười, nhìn từ đằng xa đang có hai người đi tới.

Căn cứ kinh nghiệm trước kia, hai người này một là S cấp NPC được hệ thống tặng kèm khi xây thôn, chủ yếu là trợ giúp người chơi quản lý kiến thiết thôn xóm, dù sao mới vừa gia nhập trò chơi, người chơi có rất nhiều điểm không hiểu. Phương diện nhân tài ban đầu, hệ thống vẫn là tương đối có nhân tính a.

“Lão phu Vương Liễu Sinh bái kiến chúa công! Đây là khuyển tử Đại Ngưu.” Một trung niên nhân hơn 40 tuổi cúi người chào nói.

“Vương Đại Ngưu bái kiến chúa công!” Thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi cũng bái Dương Thiên, nhưng ánh mắt lại tràn ngập tò mò, tựa hồ cảm giác chúa công của phụ thân mình như thế nào còn trẻ như vậy. Nhưng nếu là chúa công của phụ thân, thì đương nhiên là chủ công của mình rồi.

Dương Thiên cười đến nứt cả miệng, một tay vịn lấy Vương Liễu Sinh nói, nói: “Nhanh đứng lên, nhanh đứng lên! Tiểu tử về sau còn phải dựa hai vị phụ tá nhiều hơn! Không cần đa lễ như vậy!”

Phụ tử Vương Liễu Sinh, hai người cũng không sĩ diện cãi láo, đứng lên.

Vương Liễu Sinh rất là cung kính nói: “Đó là bổn phận của lão phu, tự nhiên vì chúa công hiệu lực!... Chúa công, hiện tại Bạch Vân thôn mới xây, hết thảy còn cần mau chóng an bài!”

“Nên như thế! Nên như thế!” Dương Thiên vội vàng cười to nói. Rõ ràng bị NPC khinh bỉ! Dương Thiên cười khổ. Nhưng trên mặt không lộ ra thần sắc gì. Phải biết rằng trong Thiên hạ, NPC có trí tuệ nhân tạo phi thường cao, không khác thường nhân. Nếu như ngươi làm ra sự tình làm cho đối phương chán ghét, độ trung thành sẽ giảm xuống. Trung thành thấp tới trình độ nhất định, NPC sẽ bỏ trốn.

“Thôn chúng ta nhân thủ quá ít! Vương lão ngươi trong chốc lát khởi thảo một phần thông cáo chiêu mộ. Ta bổ nhiệm ngươi là phó thôn trưởng, ngươi có thể đến văn phòng thôn trưởng. Thôn xóm một cấp, một tòa nhà dân có thể ở năm người. Ngươi trước chiêu mộ bốn người, sau đó xây thêm vài tòa nhà dân, bằng không thì lưu dân tới sẽ không còn chỗ ở, đồng thời tranh thủ xế chiều hôm nay đem sơ cấp quân doanh xây tốt. Ta trước cùng Đại Ngưu đi đánh chút ít dã thú!” Dương Thiên phân phó nói.

Dương Thiên nhớ rõ sơ cấp quân doanh là đặc thù kiến trúc, rất nhiều kiến trúc đều cần phải có người liên quan mới mới có thể bắt đầu kiến tạo, nhưng sơ cấp quân doanh là ngoại lệ, chỉ cần thôn trang thành lập, tài nguyên đầy đủ, có thể kiến tạo.

Ngẫm lại cũng thế, nếu như không có quân doanh, vậy không cách nào chuyển chức thôn dân thành binh sĩ, càng không cách nào để cho binh sĩ chuyển thành võ tướng. Không có chuyển chức thành binh sĩ, thôn dân chỉ có thể phát huy ra 30% thực lực. Ngẫm lại nếu như giai đoạn trước, không chiêu mộ được quan viên, không xây được quân doanh, đoán chừng bị tiêu diệt là sự tình trong chớp mắt. Mặc dù cũng có thể thuê huấn luyện binh sĩ tại hệ thống thành thị, nhưng NPC thành thị cũng là hệ thống tự thành, mỗi ngày chỉ có thể huấn luyện ra binh sĩ số lượng có hạn, hơn nữa phí chiêu mộ là giá trên trời, không phải người chơi hiện tại có thể thừa nhận.

Nhưng sơ cấp quân doanh muốn thăng cấp làm trung cấp quân doanh, so với kiến trúc khác lại không giống, phải có trung cấp võ tướng mới được.

Vương Liễu Sinh mặt đầy vui mừng gật đầu, nói: “Chúa công cơ trí như vậy, chính là phúc của Bạch Vân thôn a!”

Những sự tình này vốn phải là Vương Liễu Sinh nhắc nhở Dương Thiên, nhưng đã trải qua một lần, Dương Thiên tự nhiên tinh tường chính mình nên làm cái gì, đây là vì không muôn lãng phí thời gian, thế nhưng tự mình nói, không nghĩ còn có thể tăng lên hảo cảm của NPC, thật sự là vô tâm sáp liễu liễu thành rừng a!

“Vương lão quá khen! Vương lão trước hết mời a!” Đối với dạng tán thưởng này, Dương Thiên vẫn còn có chút xấu hổ.

Tại văn phòng thôn trưởng, sau khi bổ nhiệm phó thôn cho Vương Lão xong. Mỗi người bắt đầu bận rộn, tự đi làm việc của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện