[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ yêu... vợ... đừng nói vợ là cái nhóc Thiếu Vũ hôm nay nha? Lúc Vưu Khinh Vũ hỏi câu này, kỳ thật trên môi đã gợn lên một nụ cười chắc chắn.
Tên nhóc cứ động chút là lại nổi khùng lên la ó um sùm, hơn nữa lại còn "tháo mắt kính" rồi "thay quần áo", "đáng yêu" mấy từ mấu chốt này, đáp án là gì, đã muốn hết sức rõ ràng rồi.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ngươi... làm sao ngươi biết? Ngươi là ai?
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ đoán xem
Vưu Khinh Vũ bất chợt nhớ lại tình cảnh lúc vừa mới gặp mặt, đối phương ôm quần áo che mấy chỗ trọng yếu lại, xấu hổ đến mức cả người đỏ bừng lên.
Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng không thể phủ nhận a, nhóc này với mình hoàn toàn không chút nào giống nhau.
Với anh, nếu mà ai đó đối với anh dùng hai chữ đáng yêu... thực sự không có dù chỉ một chút xíu cảm giác hài hoà, chưa nói tới - có khi còn thấy phản cảm nữa không chừng.
Bởi vậy nên buổi sáng hôm nay, anh mới có thể đối với nhóc kia đùa giỡn như vậy, rồi bất tri bất giác cảm thấy như bị nghiện vậy.
Thật sự là đùa rất vui nha.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ngươi rốt cuộc là ai!!!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ thực sự rất là đáng yêu a! Hơn nữa lúc không đeo kính mắt ấy, bộ dáng vợ nheo nheo mắt lại rất là hấp dẫn người khác nha!
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : thao! hấp dẫn cái con khỉ mốc! ngươi rốt cuộc là ai?
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : người ta còn tự tay giúp nương tử mặc quần áo nha, vợ nhanh như vậy đã quên mất người ta rồi
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : kháo!!!! Ngươi cư nhiên là tên biến thái kia!!
Vưu Khinh Vũ dám cá, nhóc này ở bên kia máy tính chắc chắn là đang tức giận đến muốn đập nát máy tính.
Có thể làm cho người khác vì mình mà kích động đến như vậy, theo góc độ nào đó mà nói thì, kỳ thực cũng rất có cảm giác thành tựu nha.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : là chồng không phải biến thái...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : đi chết đi chết đi chết đi chết đi!!!
"Hảo hữu kết nghĩa của bạn đã đăng xuất"
Nhóc này, cư nhiên chạy trốn...
Bất quá, cũng rất giống kiểu mà tên nhóc này thường làm.
Vưu Khinh Vũ lại nghĩ đến ban ngày, sau khi phần chụp của xong, nhóc kia thế nhưng lại giận dỗi đến không thèm lấy kính mắt lại mà chạy thẳng ra ngoài phòng chụp, kiếm một cái phòng không có ai, nằm úp trên bàn ngủ đến quên cả trời đất.
Chẳng qua, rất là "tình cờ", cái phòng kia chính là văn phòng của Vưu Khinh Vũ.
Cho nên, bộ dạng của người nào đó ngủ đến nước miếng chảy tí tách, tự nhiên là một chút cũng không lọt ra khỏi ánh mắt của Vưu thiếu gia.
Vưu Khinh Vũ lúc ấy lại còn bỗng nhiên nổi máu nghề nghiệp, đối với người nào đó ngủ say sưa nâng máy tách tách chụp một đống, sau đó mới lén lút lui ra khỏi phòng.
Trước khi đi, còn rất săn sóc mà đặt kính mắt lại bên cạnh người nào đó.
Chắc mẩm là lúc nhóc kia tỉnh lại thấy kính mắt đặt bên cạnh, kiểu gì cũng sẽ mắng mình một trận đi.
Vưu Khinh Vũ cười khẽ, lắc đầu, dù gì cũng đã đăng xuất rồi, anh bèn nhấp vào truyền tống chỗ quản gia trở lại kinh thành, chính là còn chưa kịp bước đi bước nào thì, hệ thống liền nêu lên, người nào đó vừa mới đăng xuất lại trồi lên.
Đăng xuất trong nhà, cho nên lúc đăng nhập tất nhiên vẫn là ở vị trí cũ, cũng chính là cái chỗ mà Vưu Khinh Vũ vừa mới rời đi.
Mà Vưu Khinh Vũ cũng chưa kịp giải tán đội ngũ, cho nên hai người vẫn là cùng một đội, bốn mắt trân trối mà nhìn nhau.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ yêu a, vợ mắc cỡ nên mới chạy trốn sao?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : không được gọi ta là vợ !!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : được rồi, bà xã...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : đi chết đi! Cái gì cũng không được gọi!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng :
được rồi, vậy... ấy ơi, sao ấy lại đăng nhập nữa?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : lão tử lên để giải trừ quan hệ kết bái!!!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng :
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ ơi...
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ ơi vợ ơi...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ngừng lại! không được spam!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng :
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : vậy đi... ngươi không được đi nói với bọn họ là ngươi đã từng gặp mặt ta!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : bọn họ? ai a?
Tuyệt đối là đang giả ngu.
Số người mà cả hai cùng quen, ít tới mức đáng thương, bao gồm cùng với tên mê tiền kia, chỉ có ba người... ờ thì, miễn cưỡng cộng thêm một đứa nữa vậy.
Nếu như là lúc trước, khẳng định sẽ bùng nổ một phen, hết la rồi lại rống vào mặt con cá mực đáng khinh nào đó một trận, nhưng hiện tại vật đổi sao dời, không còn như xưa nữa.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : thì hoa đào, bọt bọt... cả bánh mì nữa...
Nhìn quen bộ dạng nhóc kia lúc nào cũng như viên pháo đốt được châm ngòi sẵn, hiện tại lại dùng ngữ khí bình thản như vậy khiến cho Vưu Khinh Vũ có chút không thích ứng lắm.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vì cái gì nha?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : cái gì mà vì cái gì! Không được nói chính là không được nói!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : chồng đây suy nghĩ lại xem...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : việc nhỏ xíu như vậy có cái gì cần phải suy nghĩ nữa chứ!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng :
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...thật sự không có vì cái gì...
Loại khẩu khí yếu thế này, thực đúng là hiếm thấy.
Vưu Khinh Vũ gãi gãi cằm, âm thầm suy tư... loại chuyện này, anh thấy thực đâu có đến nỗi cần phải giấu diếm đâu... Bất quá cũng chỉ là gặp mặt nhau ở ngoài một lần, vì cái gì mà nhóc này phải khẩn trương đến như vậy?
Bởi vì hoa đào?
Này nhất định không có khả năng, dù gì anh cũng quen biết hoa đào nhiều năm như vậy, anh dám chắc chắn một điều tên trạch nam kia không có nhận thức hay quan hệ gì với ngoài trò chơi... Còn về phần bọt bọt kia, càng không cần nói tới, cô nàng quen còn trễ hơn với anh...
Vậy... bánh mì?
Vưu Khinh Vũ hơi hơi nhíu mày, nghĩ đến ngày hôm qua... tên kia gọi là cái gì... tiểu tiểu? Hai người bọn họ, giống như lẫn nhau từng quen biết thì phải?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : uy! đâu rồi!
Vưu Khinh Vũ để gọi hai ba lần liên tiếp, mới chậm rề rề đáp lời lại.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : nếu vợ đã nói vậy rồi thì... thôi được, bất quá là có điều kiện nha.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : điều kiện gì?
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : ân, chuyện giải tán quan hệ kết bái coi như không có đi nha, vợ yêu
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : chỉ cần không giải trừ quan hệ kết bái của chúng ta, chồng cam đoan không nói cho bọn họ biết đã từng gặp mặt vợ ở ngoài đời
Vưu thiếu gia rất là xấu xa phúc hắc, việc này ai ai cũng đều biết cả.
của chúng ta do dự một hồi thiệt lâu, mới giống như hạ quyết tâm mà đáp ứng.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : hảo! Nếu như đám người bánh mì mà biết, ta đến chỗ ngươi làm, thiến ngươi!
Nhìn cái danh xưng mà nhóc co n nói, Vưu Khinh Vũ đột nhiên giật mình một cái... trong đầu đột nhiên hiện lên đoạn đối thoại giữa và nam sinh mặc một thân bạch y lúc ban sáng.
"Bánh mì thối, mày đi chết đi!"
"Bánh mì thối, mày nghi ngờ phẩm vị của tao hả, cho dù có muốn cùng nam nhân thì tao - cũng - sẽ - chọn - rất - kỹ!"
Có khi nào, cái kia... bánh mì trong lời nói của nhóc kia là...
Nhưng mà, từ đầu đến giờ, theo bề ngoài mà thấy thì cùng bánh mì giống như chưa từng quen biết nhau a...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : uy! lại đi đâu rồi a!
Thấy trong kênh đội ngũ lại nhảy ra một câu như vậy, Vưu Khinh Vũ mới hồi thần lại từ trong suy nghĩ của mình.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : đây nè yên tâm đi vợ yêu, chồng đây sẽ không để vợ có cơ hội thiến chồng đâu.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ngươi cứ gọi cái gì vợ ơi vợ à hoài vậy, không cảm thấy ghê tởm quá sức sao!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : đâu có ghê tởm đâu... vợ yêu vợ yêu vợ yêu vợ yêu vợ yêu...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ....kháo, không được gọi nữa!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : tại sao chứ, ai ai cũng biết vợ là vợ của chồng mừ...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : tóm lại không cho phép gọi!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vậy... chi bằng, chúng ta trừng cầu ý kiến của bọn họ thử xem?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...không được!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : nếu đã như vậy... kia, vợ yêu, chồng đây sẽ không bao giờ vứt bỏ vợ!
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : kháo! ngươi cái đồ biến thái...
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : cảm ơn vợ đã khen, chồng đây sẽ cố gắng vì vợ, càng ngày càng biến thái hơn!
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : đi chết đi chết đi chết đi chết đi!!!
Cho nên nói a, vô luận là ở nơi nào, đều không cách nào mà đấu lại tổng công Vưu thiếu gia của chúng ta.
Ngay cả đấu võ mồm cũng thua sát đất a.
Cũng trong lúc ngồi đấu khẩu với , Vưu Khinh Vũ mở danh sách hảo hữu ra, tìm tên của bánh mì, mở khung nói chuyện phiếm giữa cả hai ra, do dự một hồi lâu, mới gõ hai chữ gửi qua
"Tiền Mặc?"
Cái tên này, lúc ban ngày anh loáng thoáng nghe Khúc Bình Bình gọi vài lần... đại khái cũng vì người này thường thấy đi bên cạnh , cho nên trong lúc lơ đãng, Vưu Khinh Vũ cũng nhớ luôn.
" tại sao ông biết tên của tui? ông điều tra tui?"
Vưu Khinh Vũ co giật khoé miệng "Ngại ghê, tôi đây không có cái sở thích đó."
" tui cũng nghĩ vậy, thế làm sao ông biết tên tui? Tui nhớ hình như trong game chưa bao giờ nói với ông tên thiệt mà..."
Tiền Mặc nhanh chóng hỏi ngược lại.
Vưu Khinh Vũ giật mình, vậy tức là, suy đoán của anh là chính xác
"Ngày hôm qua cậu có bảo, hôm nay phải cùng Tiêu Tiêu đi ra ngoài đúng không?"
"...có vấn đề gì sao?"
Tiền Mặc trả lời bằng câu hỏi, mang theo chút nghi hoặc.
"Vậy tức là, cái đứa nhóc hôm nay đóng giả Thiếu Vũ chính là Tiêu Tiêu?"
Ngoại trừ nhóc kia ra, anh nhớ là không thấy trong đoàn cosplay có ai thân quá mức với Tiền Mặc.
Hơn nữa, cái kiểu ngữ khí khi nổi điên kia của , không làm cho anh nghi ngờ cũng rất khó.
" ông điều tra cũng quá mức ghê gớm đi!!!!!!"
Bạn nhỏ lại tiếp tục gào một hơi.
Tức là, = ?
Vưu Khinh Vũ lại không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.
Nói vậy xem ra, chơi game này... sẽ không còn thấy buồn chán nữa...
____________________
Tần Tấn song khanh : cụm từ Tần-Tấn xuất phát từ Tần Tấn chi hảo.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tả truyện - Hi Công năm thứ 23″.
Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ hữu hảo với nước Tần, Tấn Hiến Công đã gả con gái cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Li Cơ, Li Cơ đã bức chết Thái tử Thân Sinh, lại còn muốn bức hại Công tử Di Ngô và Trọng Nhĩ, khiến hai người hoảng sợ phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Li Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành của công tử Di Ngô giết chết, sau đó cử người đi đón công tử Di Ngô đang lưu vong ở nước Lương về làm vua.
Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và dị nghị nước Tần, nhưng Tần Mục Công vẫn tỏ ra khoan dung độ lượng, một lòng giữ mối bang giao với nước Tấn.
Bấy giờ, công tử Trọng Nhĩ trên đường lưu vong đã lưu lạc đến nước Tần, được Tần Mục Công chọn làm phò mã. Công chúa Hoài Doanh thấy Trọng Nhĩ có phần coi thường mình mới hỏi rằng: "Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, cớ sao chàng lại khinh rẻ tôi ?". Trọng Nhĩ biết mình sai bèn lập tức xin lỗi .
Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trọng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trọng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, con trai vua cũng cưới công chúa nước Tần làm vợ, hai cha con đều thông gia với nước Tần.
Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo.
Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Tên nhóc cứ động chút là lại nổi khùng lên la ó um sùm, hơn nữa lại còn "tháo mắt kính" rồi "thay quần áo", "đáng yêu" mấy từ mấu chốt này, đáp án là gì, đã muốn hết sức rõ ràng rồi.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ngươi... làm sao ngươi biết? Ngươi là ai?
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ đoán xem
Vưu Khinh Vũ bất chợt nhớ lại tình cảnh lúc vừa mới gặp mặt, đối phương ôm quần áo che mấy chỗ trọng yếu lại, xấu hổ đến mức cả người đỏ bừng lên.
Tuy rằng đều là nam nhân, nhưng không thể phủ nhận a, nhóc này với mình hoàn toàn không chút nào giống nhau.
Với anh, nếu mà ai đó đối với anh dùng hai chữ đáng yêu... thực sự không có dù chỉ một chút xíu cảm giác hài hoà, chưa nói tới - có khi còn thấy phản cảm nữa không chừng.
Bởi vậy nên buổi sáng hôm nay, anh mới có thể đối với nhóc kia đùa giỡn như vậy, rồi bất tri bất giác cảm thấy như bị nghiện vậy.
Thật sự là đùa rất vui nha.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ngươi rốt cuộc là ai!!!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ thực sự rất là đáng yêu a! Hơn nữa lúc không đeo kính mắt ấy, bộ dáng vợ nheo nheo mắt lại rất là hấp dẫn người khác nha!
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : thao! hấp dẫn cái con khỉ mốc! ngươi rốt cuộc là ai?
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : người ta còn tự tay giúp nương tử mặc quần áo nha, vợ nhanh như vậy đã quên mất người ta rồi
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : kháo!!!! Ngươi cư nhiên là tên biến thái kia!!
Vưu Khinh Vũ dám cá, nhóc này ở bên kia máy tính chắc chắn là đang tức giận đến muốn đập nát máy tính.
Có thể làm cho người khác vì mình mà kích động đến như vậy, theo góc độ nào đó mà nói thì, kỳ thực cũng rất có cảm giác thành tựu nha.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : là chồng không phải biến thái...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : đi chết đi chết đi chết đi chết đi!!!
"Hảo hữu kết nghĩa của bạn đã đăng xuất"
Nhóc này, cư nhiên chạy trốn...
Bất quá, cũng rất giống kiểu mà tên nhóc này thường làm.
Vưu Khinh Vũ lại nghĩ đến ban ngày, sau khi phần chụp của xong, nhóc kia thế nhưng lại giận dỗi đến không thèm lấy kính mắt lại mà chạy thẳng ra ngoài phòng chụp, kiếm một cái phòng không có ai, nằm úp trên bàn ngủ đến quên cả trời đất.
Chẳng qua, rất là "tình cờ", cái phòng kia chính là văn phòng của Vưu Khinh Vũ.
Cho nên, bộ dạng của người nào đó ngủ đến nước miếng chảy tí tách, tự nhiên là một chút cũng không lọt ra khỏi ánh mắt của Vưu thiếu gia.
Vưu Khinh Vũ lúc ấy lại còn bỗng nhiên nổi máu nghề nghiệp, đối với người nào đó ngủ say sưa nâng máy tách tách chụp một đống, sau đó mới lén lút lui ra khỏi phòng.
Trước khi đi, còn rất săn sóc mà đặt kính mắt lại bên cạnh người nào đó.
Chắc mẩm là lúc nhóc kia tỉnh lại thấy kính mắt đặt bên cạnh, kiểu gì cũng sẽ mắng mình một trận đi.
Vưu Khinh Vũ cười khẽ, lắc đầu, dù gì cũng đã đăng xuất rồi, anh bèn nhấp vào truyền tống chỗ quản gia trở lại kinh thành, chính là còn chưa kịp bước đi bước nào thì, hệ thống liền nêu lên, người nào đó vừa mới đăng xuất lại trồi lên.
Đăng xuất trong nhà, cho nên lúc đăng nhập tất nhiên vẫn là ở vị trí cũ, cũng chính là cái chỗ mà Vưu Khinh Vũ vừa mới rời đi.
Mà Vưu Khinh Vũ cũng chưa kịp giải tán đội ngũ, cho nên hai người vẫn là cùng một đội, bốn mắt trân trối mà nhìn nhau.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ yêu a, vợ mắc cỡ nên mới chạy trốn sao?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : không được gọi ta là vợ !!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : được rồi, bà xã...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : đi chết đi! Cái gì cũng không được gọi!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng :
được rồi, vậy... ấy ơi, sao ấy lại đăng nhập nữa?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : lão tử lên để giải trừ quan hệ kết bái!!!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng :
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ ơi...
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vợ ơi vợ ơi...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ngừng lại! không được spam!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng :
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : vậy đi... ngươi không được đi nói với bọn họ là ngươi đã từng gặp mặt ta!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : bọn họ? ai a?
Tuyệt đối là đang giả ngu.
Số người mà cả hai cùng quen, ít tới mức đáng thương, bao gồm cùng với tên mê tiền kia, chỉ có ba người... ờ thì, miễn cưỡng cộng thêm một đứa nữa vậy.
Nếu như là lúc trước, khẳng định sẽ bùng nổ một phen, hết la rồi lại rống vào mặt con cá mực đáng khinh nào đó một trận, nhưng hiện tại vật đổi sao dời, không còn như xưa nữa.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : thì hoa đào, bọt bọt... cả bánh mì nữa...
Nhìn quen bộ dạng nhóc kia lúc nào cũng như viên pháo đốt được châm ngòi sẵn, hiện tại lại dùng ngữ khí bình thản như vậy khiến cho Vưu Khinh Vũ có chút không thích ứng lắm.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vì cái gì nha?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : cái gì mà vì cái gì! Không được nói chính là không được nói!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : chồng đây suy nghĩ lại xem...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : việc nhỏ xíu như vậy có cái gì cần phải suy nghĩ nữa chứ!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng :
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...thật sự không có vì cái gì...
Loại khẩu khí yếu thế này, thực đúng là hiếm thấy.
Vưu Khinh Vũ gãi gãi cằm, âm thầm suy tư... loại chuyện này, anh thấy thực đâu có đến nỗi cần phải giấu diếm đâu... Bất quá cũng chỉ là gặp mặt nhau ở ngoài một lần, vì cái gì mà nhóc này phải khẩn trương đến như vậy?
Bởi vì hoa đào?
Này nhất định không có khả năng, dù gì anh cũng quen biết hoa đào nhiều năm như vậy, anh dám chắc chắn một điều tên trạch nam kia không có nhận thức hay quan hệ gì với ngoài trò chơi... Còn về phần bọt bọt kia, càng không cần nói tới, cô nàng quen còn trễ hơn với anh...
Vậy... bánh mì?
Vưu Khinh Vũ hơi hơi nhíu mày, nghĩ đến ngày hôm qua... tên kia gọi là cái gì... tiểu tiểu? Hai người bọn họ, giống như lẫn nhau từng quen biết thì phải?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : uy! đâu rồi!
Vưu Khinh Vũ để gọi hai ba lần liên tiếp, mới chậm rề rề đáp lời lại.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : nếu vợ đã nói vậy rồi thì... thôi được, bất quá là có điều kiện nha.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : điều kiện gì?
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : ân, chuyện giải tán quan hệ kết bái coi như không có đi nha, vợ yêu
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : chỉ cần không giải trừ quan hệ kết bái của chúng ta, chồng cam đoan không nói cho bọn họ biết đã từng gặp mặt vợ ở ngoài đời
Vưu thiếu gia rất là xấu xa phúc hắc, việc này ai ai cũng đều biết cả.
của chúng ta do dự một hồi thiệt lâu, mới giống như hạ quyết tâm mà đáp ứng.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : hảo! Nếu như đám người bánh mì mà biết, ta đến chỗ ngươi làm, thiến ngươi!
Nhìn cái danh xưng mà nhóc co n nói, Vưu Khinh Vũ đột nhiên giật mình một cái... trong đầu đột nhiên hiện lên đoạn đối thoại giữa và nam sinh mặc một thân bạch y lúc ban sáng.
"Bánh mì thối, mày đi chết đi!"
"Bánh mì thối, mày nghi ngờ phẩm vị của tao hả, cho dù có muốn cùng nam nhân thì tao - cũng - sẽ - chọn - rất - kỹ!"
Có khi nào, cái kia... bánh mì trong lời nói của nhóc kia là...
Nhưng mà, từ đầu đến giờ, theo bề ngoài mà thấy thì cùng bánh mì giống như chưa từng quen biết nhau a...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : uy! lại đi đâu rồi a!
Thấy trong kênh đội ngũ lại nhảy ra một câu như vậy, Vưu Khinh Vũ mới hồi thần lại từ trong suy nghĩ của mình.
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : đây nè yên tâm đi vợ yêu, chồng đây sẽ không để vợ có cơ hội thiến chồng đâu.
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ngươi cứ gọi cái gì vợ ơi vợ à hoài vậy, không cảm thấy ghê tởm quá sức sao!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : đâu có ghê tởm đâu... vợ yêu vợ yêu vợ yêu vợ yêu vợ yêu...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ....kháo, không được gọi nữa!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : tại sao chứ, ai ai cũng biết vợ là vợ của chồng mừ...
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : tóm lại không cho phép gọi!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : vậy... chi bằng, chúng ta trừng cầu ý kiến của bọn họ thử xem?
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : ...không được!
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : nếu đã như vậy... kia, vợ yêu, chồng đây sẽ không bao giờ vứt bỏ vợ!
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : kháo! ngươi cái đồ biến thái...
[Đội ngũ] Cá Mực Nướng : cảm ơn vợ đã khen, chồng đây sẽ cố gắng vì vợ, càng ngày càng biến thái hơn!
[Đội ngũ] Vợ yêu ơi, hun cái coi : đi chết đi chết đi chết đi chết đi!!!
Cho nên nói a, vô luận là ở nơi nào, đều không cách nào mà đấu lại tổng công Vưu thiếu gia của chúng ta.
Ngay cả đấu võ mồm cũng thua sát đất a.
Cũng trong lúc ngồi đấu khẩu với , Vưu Khinh Vũ mở danh sách hảo hữu ra, tìm tên của bánh mì, mở khung nói chuyện phiếm giữa cả hai ra, do dự một hồi lâu, mới gõ hai chữ gửi qua
"Tiền Mặc?"
Cái tên này, lúc ban ngày anh loáng thoáng nghe Khúc Bình Bình gọi vài lần... đại khái cũng vì người này thường thấy đi bên cạnh , cho nên trong lúc lơ đãng, Vưu Khinh Vũ cũng nhớ luôn.
" tại sao ông biết tên của tui? ông điều tra tui?"
Vưu Khinh Vũ co giật khoé miệng "Ngại ghê, tôi đây không có cái sở thích đó."
" tui cũng nghĩ vậy, thế làm sao ông biết tên tui? Tui nhớ hình như trong game chưa bao giờ nói với ông tên thiệt mà..."
Tiền Mặc nhanh chóng hỏi ngược lại.
Vưu Khinh Vũ giật mình, vậy tức là, suy đoán của anh là chính xác
"Ngày hôm qua cậu có bảo, hôm nay phải cùng Tiêu Tiêu đi ra ngoài đúng không?"
"...có vấn đề gì sao?"
Tiền Mặc trả lời bằng câu hỏi, mang theo chút nghi hoặc.
"Vậy tức là, cái đứa nhóc hôm nay đóng giả Thiếu Vũ chính là Tiêu Tiêu?"
Ngoại trừ nhóc kia ra, anh nhớ là không thấy trong đoàn cosplay có ai thân quá mức với Tiền Mặc.
Hơn nữa, cái kiểu ngữ khí khi nổi điên kia của , không làm cho anh nghi ngờ cũng rất khó.
" ông điều tra cũng quá mức ghê gớm đi!!!!!!"
Bạn nhỏ lại tiếp tục gào một hơi.
Tức là, = ?
Vưu Khinh Vũ lại không nhịn được mà khẽ cười thành tiếng.
Nói vậy xem ra, chơi game này... sẽ không còn thấy buồn chán nữa...
____________________
Tần Tấn song khanh : cụm từ Tần-Tấn xuất phát từ Tần Tấn chi hảo.
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ "Tả truyện - Hi Công năm thứ 23″.
Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ hữu hảo với nước Tần, Tấn Hiến Công đã gả con gái cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Li Cơ, Li Cơ đã bức chết Thái tử Thân Sinh, lại còn muốn bức hại Công tử Di Ngô và Trọng Nhĩ, khiến hai người hoảng sợ phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Li Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành của công tử Di Ngô giết chết, sau đó cử người đi đón công tử Di Ngô đang lưu vong ở nước Lương về làm vua.
Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống về nước. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và dị nghị nước Tần, nhưng Tần Mục Công vẫn tỏ ra khoan dung độ lượng, một lòng giữ mối bang giao với nước Tấn.
Bấy giờ, công tử Trọng Nhĩ trên đường lưu vong đã lưu lạc đến nước Tần, được Tần Mục Công chọn làm phò mã. Công chúa Hoài Doanh thấy Trọng Nhĩ có phần coi thường mình mới hỏi rằng: "Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, cớ sao chàng lại khinh rẻ tôi ?". Trọng Nhĩ biết mình sai bèn lập tức xin lỗi .
Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trọng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trọng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, con trai vua cũng cưới công chúa nước Tần làm vợ, hai cha con đều thông gia với nước Tần.
Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo.
Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.
Danh sách chương