Lộ trình cũng chỉ là chạy một chút xuống dưới lầu, nhưng Tiếu Trác Hy cảm giác cả người toàn là mồ hôi chảy ròng.

Dưới lầu, có một chiếc xe màu xám bạc đang đỗ chờ đó, vừa nhìn thấy cậu bước ra cửa, Vưu Khinh Vũ liền nhanh chóng từ trong xe chui ra.

Tiếu Trác Hy quả thực một chút cũng không thèm khách khí, chào hỏi cũng chả thèm chào, nhanh chóng mở cửa xe ra chui vào ngồi, trong nháy mắt, một cỗ khí mát lạnh thổi vào mặt.

"Có xe quả thực thích ghê a." Tiếu Trác Hy lẩm bẩm trong miệng một câu, đã thấy Vưu Khinh Vũ cũng trở người chui lại vào trong xe ngồi yên vị.

Tay trái Tiếu Trác Hy cầm chai trà xanh, vừa mới nâng tay lên định bụng đưa qua, liền thấy ở trước mặt ngay bệ lái có đặt một chai trà xanh giống hệt chai của cậu, cái nắp bị vặn không kỹ xiêu xiêu vẹo vẹo, cũng đã bị ai đó uống đi một nửa, Tiếu Trác Hy liền sững cả người lại.

Mình... hình như lại làm chuyện ngu xuẩn nữa.

Đáng tiếc, Vưu Khinh Vũ đã sớm thấy rõ cậu muốn làm gì, nhất thời lộ ra biểu tình thụ sủng nhược kinh "Vợ cư nhiên lấy trà xanh cho chồng? Chồng quả thực cảm động!"

Đây là câu nói đầu tiên của hai người ở lần thứ hai gặp mặt, so với nói chuyện qua điện thoại có chút khác biệt, mặt đối mặt lại bị người nào đó hô là vợ, kiểu trải nghiệm hoàn toàn mới mẻ này, tin chắc không mấy tên con trai nào có "phúc" mà thưởng thức.

Tiếu Trác Hy quẫn bách đến đỏ bừng mặt "Cái gì a! Đây là lão tử mang cho mình uống!"

Dứt lời, như để chứng minh lời mình nói, cậu liền nhanh chóng vặn nắp ra rồi đưa lên miệng ừng ực mà uống.

Biểu tình của Vưu Khinh Vũ lúc này lại biến thành ủy khuất "Vợ a, chồng cũng rất khát a..."

Tiếu Trác Hy hừ lạnh một tiếng "Chính mình không phải cũng có --uy!"

Vưu Khinh Vũ đột nhiên vươn tay qua, chụp lấy bình trà xanh trong tay của cậu giật về, Tiếu Trác Hy không phản ứng kịp, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn chai trà xanh của mình lọt vào tay con cá mực nào đó.

Vưu Khinh Vũ nghiêng đầu sang nhìn cậu cười cười "Chồng vẫn là thích uống chai của vợ hơn."

Dứt lời, cũng ngưỡng cổ lên uống vài hớp, động tác thong thả ung dung cực, Tiếu Trác Hy lăng lăng nhìn anh, hầu kết trượt lên trượt xuống đều có thể nhìn rõ ràng.

Vưu Khinh Vũ uống xong, cầm cái chai nhét lại vào tay Tiếu Trác Hy, liếm liếm khóe môi "Quả nhiên của vợ cầm ngọt hơn!"

Tiếu Trác Hy lúc này mới kịp phản ứng lại người nào đó mới nãy là làm cái gì, trên mặt nhất thời đỏ bừng "Ngươi là đồ biến thái!"

Vưu Khinh Vũ vô tội nhìn cậu "Biến thái? Chồng chẳng qua là uống chút xíu nước miếng của vợ a, cái gì mà biến thái chứ?"

Những lời này vốn dĩ cũng rất bình thường, nhưng Tiếu Trác Hy nghe thấy, như thế nào lại cảm giác tên cá mực nào đó cố tình nhấn mạnh hai chữ "nước miếng" chứ... người này có học qua ngữ văn không vậy? Trọng âm có thể đổi bậy vị trí sao? Không biết chỉ cần lệch một chút là ý tứ sẽ khác đi sao?? Thanh âm nhàn nhã của Vưu Khinh Vũ lại vang lên "Ân? Sao mặt vợ lại đỏ như vậy?"

Tiếu Trác Hy tất nhiên không thể nói rõ là do bản thân lý giải lời nói của ai đó thành ý nghĩa khác, chỉ có thể hung hăng mà liếc xéo tên kia một cái, nói "Vợ cái con khỉ! Không mau lái xe đi!"

Vưu Khinh Vũ khẽ cười bật máy xe... xe nhanh chóng chạy ra khỏi chỗ đỗ, vòng quanh de lại.

Đưa tầm mắt ra ngoài cửa sổ, người nào đó lại thở dài một tiếng dài ơi là dài "Haiz... đã đến tận cửa, vậy mà lại không thấy được nhạc mẫu."

"Nhạc cái đầu nhà ngươi! Có bản lĩnh ngươi gặp mặt liền gọi như vậy xem, coi mẹ ta không cầm dao chặt thịt chém ngươi không!" Tiếu Trác Hy xiết chặt tay vang lên rắc rắc.

Vưu Khinh Vũ đột nhiên vươn tay qua, cầm lấy tay cậu mở mấy ngón tay ra "Đừng làm vậy, đối với ngón tay không tốt."

Vưu Khinh Vũ lái xe, cho nên cũng không có nghiêng đầu qua. Lúc anh làm động tác này, kỳ thật cũng không có nghĩ ngợi nhiều lắm. Sau khi tách tay cậu ra rồi, liền thu tay mình lại đặt trở về tay lái. Nhưng Tiếu Trác Hy thì tựa như bị ai đó đốt phải nóng rực lên, cả cơ thể run rẩy, hai tay buông thõng xuống hai bên, cả người cứng đờ ngồi trên ghế.

Dư quang tầm mắt của Vưu Khinh Vũ nhìn thấy động tác cậu như vậy, có chút buồn cười nghiêng đầu nhìn cậu "Tôi cũng không phải virus, phản ứng lớn như vậy làm gì chứ?"

Tiếu Trác Hy lắp bắp cãi lại "Cái gì, cái gì mà lớn? Tui đây là phản ứng rất bình thường biết không!"

"Sao thế? Đừng nói là vợ mắc cỡ nha?" Vưu Khinh Vũ lại trở về y hệt như trước, trêu ghẹo nhìn cậu nháy mắt mấy cái. Cơn xấu hổ của Tiếu Trác Hy lập tức chạy sạch sẽ, ba đạo hắc tuyến lại trượt dài trên trán.

"Thẹn thùng cái khỉ!"

"Vợ a, nói chuyện mà kèm theo nói tục rất ảnh hưởng hình tượng, tuy là trước mặt chồng như vậy không sao..."

Lời Vưu Khinh Vũ còn chưa nói xong, đã bị Tiếu Trác Hy ngắt ngang "Vợ cái đầu ngươi! Đã bảo không được gọi như vậy, ngươi điếc hả? Lão tử là đàn ông!"

Lời gào rú của Tiếu Trác Hy, tựa như không chút xi nhê gì với Vưu Khinh Vũ. Anh lại nghiêng đầu sang nhìn cậu một cái, tiếp đó lại duỗi tay sang, hung hăng nhéo mặt cậu một phen "Đã bảo không được nói lời thô tục."

Tiếu Trác Hy lập tức thẹn quá thành giận "Cá Mực chết! Con mẹ nó ngươi..."

"Tôi tên là Vưu Khinh Vũ." Vưu Khinh Vũ dùng ngữ khí bình thản ngắt ngang lời mắng chửi của Tiếu Trác Hy. Loại phản ứng hết sức bình thản này vậy mà lại khiến cho Tiếu Trác Hy đang chìm vào cực độ phẫn nộ nhịn không được giật mình sứng sốt "Ân?"

"Tôi bảo, tôi tên là Vưu Khinh Vũ, Vưu của vưu kỳ, Khinh của kinh tùng, Vũ của đại vũ trì, nếu không muốn chồng gọi là vợ nữa thì, nói tên vợ ra đi."

Một bụng lửa giận, vậy mà chỉ vì hai ba lời nói của ai kia làm cho nghẹn tại chỗ. Tiếu Trác Hy uất ức, nhưng nghĩ đến hai chữ "vợ yêu" buồn nôn muốn chết, kêu ra chỉ khiến người ta ngứa miệng kia, vẫn là ngoan ngoãn thành thật mà nói ra tên của mình "Tiếu Trác Hy."

"Tiếu Trác Hy..." Vưu Khinh Vũ theo sau lặp lại một lần, thanh âm cực nhẹ nhàng, mang theo âm thở hô hấp, chỉ vài chữ đơn giản, lại có thể nói khiến cho người khác cảm thấy thú vị.

Vưu Khinh Vũ tuy là có hơi đáng khinh chút (được rồi, là đáng khinh tới cực điểm), nhưng thanh âm lại cực kỳ dễ nghe, từ tính mười phần, nhẹ nhàng gọi một tiếng như lúc nãy, nếu như có mười đứa con gái nghe thấy, hết chín đứa sẽ cảm thấy tê rần cả xương cốt.

Còn lại một người, ừ thì, có thể là bị sét đánh.

Cho nên nói, Tiếu Trác Hy nghe thấy tên của mình bị người nào đó khẽ khẽ mà đọc ra như vậy, trong lòng cũng nhịn không được mà run rẩy vài cái.

Vưu Khinh Vũ hiển nhiên không ý thức được thanh âm của mình có sức hấp dẫn lớn đến vậy, lại tiếp tục thấp giọng gọi "Tiếu Tiếu?"

Anh gọi một tiếng như vậy, tâm của Tiếu Trác Hy lập tức căng thẳng.

Người thân bạn bè đều gọi cậu là Trác Hy, ngay cả Tiền Mặc cũng chỉ có trong game mới gọi cậu là Tiêu Tiêu, thế nên bị Vưu Khinh Vũ nhẹ giọng gọi bằng hai chữ cùng âm này, Tiếu Trác Hy liền theo bản năng mà phản ứng lại, bản thân giống như bị người khác soi rõ mồn một.

"Cái, cái gì mà Tiếu Tiếu?" nói chuyện có chút lắp bắp, Tiếu Trác Hy đẩy đẩy kính mắt, điệu bộ vô cùng mất tự nhiên.

Vưu Khinh Vũ buồn cười một tiếng "Không cho gọi vợ yêu, vậy cũng nên để chồng gọi thân thiết chút chứ, Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, nghe không hay sao?"

Tảng đá trong lòng Tiếu Trác Hy lúc này mới rót xuống, nhưng vừa xác định chính mình không phải bị ai đó nhìn thấu thì, liền bật người hướng Vưu Khinh Vũ dựng mày trừng mắt "Dễ nghe cái quỷ a! Tên nghe nữ khí như vậy ai mà thèm chứ!"

Được rồi, mặc dù ở trong trò chơi cũng từng bị người khác gọi như vậy một thời gian dài, nhưng ít ra không phải là từ miệng gọi ra thành tiếng.

Đàn ông con trai mà tên lại dùng hai từ đồng âm nhau, có thấy nổi da gà không vậy hả?

"Thế gọi là gì bây giờ? Tiểu Hy?" Vưu Khinh Vũ gật gù "Tên này cũng được."

"Không được! So với lúc nãy còn giống con gái hơn. Ngươi tên biến thái, có phải là phẩm vị cũng có vấn đề hay không vậy hả!" Tiếu Trác Hy không hề lưu tình bác bỏ "Ngươi cứ gọi bằng tên đầy đủ là được, Tiếu Trác Hy, ba chữ, một chữ cũng không thể thiếu!"

Vưu Khinh Vũ lắc đầu "Vậy không được, người nhà vợ gọi là gì?"

Tiếu Trác Hy bĩu môi, nhưng vẫn là thành thật mà khai báo "Trác Hy... được rồi, kêu như vậy cũng được."

Ít nhất so với mấy cái Tiếu Tiếu, Tiểu Hy gì đó, bình thường hơn nhiều.

Vưu Khinh Vũ buồn bã xìu xìu "Chồng cảm thấy Tiếu Tiếu dễ nghe hơn nhiều..."

"Dễ nghe cái đầu!" Tiếu Trác Hy một quyền vung qua đấm vào ngực Vưu Khinh Vũ.

"Vậy Tiếu Hy."

"Không được."

"Vậy vẫn là gọi Tiếu Tiếu..."

"Đi chết đi!"

Hai tên xàm vô cùng vì vấn đề cũng xàm vô cùng này mà tranh cãi một đường, đến cuối cùng vẫn là bạn nhỏ Tiếu Trác Hy hất mặt lên trời, hiên ngang lẫm liệt mà làm quyết định "Vậy, ta đây cho ngươi cái mặt mũi vậy, cứ gọi ta là anh Hy là được rồi, về sau phải gọi ta là anh Hy, nghe thấy không?"

Ai ngờ, Vưu Khinh Vũ nghe xong, không những không phản đối, ngược lại cười cười gật đầu "Được rồi, vợ nói cái gì thì là cái đó.'

Nói xong, xe cũng vừa lúc dừng lại. Vưu Khinh Vũ lại thò tay sang nhéo nhéo mặt cậu "Anh Tiểu Hy, chúng ta đến nhà rồi."

Này này này, phía trước thêm một chữ, hơn nữa ngữ khí lại hơi hơi ngân cao lên, ý nghĩa đã hoàn toàn biến đổi đi rồi còn gì!

Còn nữa, lúc nãy rõ ràng động tác là đùa giỡn mình! Tiếu Trác Hy ẩn nhẫn một đường lần này hoàn toàn phẫn nộ bừng bừng, gào lên quang quác nhào qua túm lấy cổ áo của ai kia "Hỗn đản, ngươi lại nhéo mặt ta lần nữa thử xem!"

Động tác túm cổ áo này, là mấy lúc Tiếu Trác Hy cùng Tiền Mặc giỡn hớt với nhau thường làm mà thành thói quen, giờ phút này cậu cùng Vưu Khinh Vũ vẫn còn ngồi trong xe, ỡ giữa còn cái hộp số chắn ngang, cậu nhất thời máu nóng bốc lên, liền không suy nghĩ mà nhào qua, liền ngay chóc đè lên người Vưu Khinh Vũ.

Trong xe không gian vốn không lớn, huống chi cũng là hai tên con trai, mà lại chen chúc cùng một chỗ ngồi. Mà Vưu Khinh Vũ lại chống tay lên ghế nhích nhích ngồi lên ghế cho vững vàng, khiến Tiếu Trác Hy cơ hồ là nằm ở trên người anh.

Tiếu Trác Hy có không gian duỗi người, lại kiêu ngạo, cả người dứt khoát nằm trên người ai đó, hùng hùng hổ hổ túm lấy cổ áo ai đó "Cá chết! Lão tử nhịn ngươi lâu lắm rồi!"

Vưu Khinh Vũ đưa luôn hai tay lên, đặt trên lưng Tiếu Trác Hy "Vợ a, vợ đây là muốn mưu sát chồng sao?"

Lời này của anh chẳng khác chi lửa cháy đổ thêm dầu, Tiếu Trác Hy nghiến răng kèn kẹt mà gào lên "Ngươi nói lại lần nữa thử xem!"

Vưu Khinh Vũ buồn cười, khẽ cười một cái, bàn tay dùng sức một chút, tay Tiếu Trác Hy đã bị anh gỡ ra, khóa ra sau lưng, sau đó lặp lại lời mới nãy một lần nữa "Vợ a, vợ đây là muốn mưu sát chồng sao?"

Coi bộ, bạn Cá Mực của chúng ta, rất là nghe lời bà xã của mình.

Nhưng cái sự nghe lời của ai đó, rõ ràng là không lấy được lòng của Tiếu Trác Hy chút nào, ngược lại càng khiến cậu tức đến tái cả mặt "Cá chết! Buông lão tử ra!"

Vưu Khinh Vũ vốn dĩ cũng chỉ muốn kềm chế cậu lại rồi đẩy cậu ra, nhưng lại nhìn thấy bộ dạng Tiếu Trác Hy xấu hổ giận dữ tới cực điểm, không kềm lòng được mà sinh ra tâm tư muốn đùa giỡn, không những không buông tay, ngược lại còn tăng lực thêm một chút, người cũng dựa sát vào Tiếu Trác Hy hơn "Buông ra? Được, Tiểu Hy ca, kêu một tiếng tướng công nghe chút đi, chồng đây sẽ buông vợ ra."

Tiếu Trác Hy giãy giãy tay mãi mà không ra, cả người đều uốn uốn éo éo "Tướng công cái khỉ mốc! Buông lão tử ra! Ngươi là đồ biến thái!"

Vưu Khinh Vũ lại khóa cậu chặt hơn, không buông lỏng dù là một chút, không gian lại nhỏ hẹp như vậy, Tiếu Trác Hy giãy dụa cũng vô ích.

"Biến thái chết tiệt! Lão tử cắn chết ngươi!" Tay không dùng được, thế là Tiếu Trác Hy bèn dứt khoát dùng bộ phận khác, gào lên một tiếng, oạp một tiếng liền cắn lên chỗ vai trần lộ ra của Vưu Khinh Vũ.

"A..." Vưu Khinh Vũ bị cậu cắn, thốt lên một tiếng đau đớn, tay lại không tự giác tăng thêm sức, vì thế Tiếu Trác Hy lại ra sức dùng lực miệng thêm một chút, rất có xu thế cùng ngươi liều mạng.

"Vợ... vợ a, thịt của chồng ăn ngon đến vậy sao?" Vưu Khinh Vũ rốt cuộc thả lỏng tay cậu ra, cơ hồ như cảm giác được, thịt trên vai sắp bị Tiếu Trác Hy cắn đứt ra.

Còn dám gọi! Tiếu Trác Hy chẳng những không nhả ra, lực miệng còn tăng mạnh thêm.

"Uy, vợ a, không phải, Tiểu Hy ca, chồng sai rồi, không phải, tôi sai rồi, tôi sai rồi có được không? Ngoan, nhả ra nhả ra." Vưu Khinh Vũ vậy mà cũng có lúc ở thế hạ phong,

Tiếu Trác Hy giống như chưa cắn đã miệng, tay được tự do rồi, liền trực tiếp vịn lên vai Vưu Khinh Vũ.

"Tiểu Hy ca..." Vưu Khinh Vũ định tiếp tục dỗ thì, cả hai người liền nghe thấy được một trận gõ cửa sổ.

Cùng nhau ngước lên nhìn, liền thấy, ngoài cửa có một nam nhân gầy gầy đang khom người nhìn vào trong xe, sắc mặt tỏ vẻ kinh dị.

Tiếu Trác Hy vội vàng nhả miệng ra, tay cũng nhanh nhẹn mà vội vàng lùi trở về chỗ ngồi. Vưu Khinh Vũ thò tay nhấn nút cho kính cửa sổ chạy xuống, có chút uất ức nhìn người đang đứng ngoài xe, mở miệng gọi "Tiểu Duệ..."

Nam nhân ngoài xe giống như vẫn chưa khôi phục lại bình thường từ giữa kinh dị, một đống lớn bánh mì ôm trong ngực đều lộp bộp rơi xuống mặt đất lăn lung tung "Khinh... Khinh Vũ... ông từ lúc nào thích nam nhân? Đã vậy còn như vậy... gần nhà như vậy mà, các người... vẫn là đi lên lầu đi, bằng không những người khác mà trông thấy thì..." hiện tại ban ngày ban mặt sáng tỏ như vậy mà, có cần lớn gan vậy không? Trên mặt nam nhân còn có hai mạt đỏ ửng nhàn nhạt.

Vưu Khinh Vũ vẫn chưa kịp mở lời giải thích, Tiếu Trác Hy đã gấp đến đỏ cả mắt trước "Cái gì thích nam nhân, đừng nói lung tung!"

"Vậy hai người..." trên mặt nam nhân vẫn tràn đầy hoài nghi.

"Chúng tôi đang đánh nhau!" Tiếu Trác Hy đốp lại.

Vưu Khinh Vũ sờ sờ vết thương trên vai, đau đến hít hà mấy cái, cũng không để ý đến hai người bọn họ đang nói những gì, trực tiếp giới thiệu "Tiểu Duệ, đây là vợ yêu của tôi, gọi là Tiếu Trác Hy. Vợ yêu, cậu ta là hoa đào, tên thật là Công Tôn Duệ."

"Hoa đào?"

"Sư nương?"

Hai người bốn mắt nhìn nhau, tiếp theo, tầm mắt Công Tôn Duệ dời đến hai người nào đó vẫn đang quấn lấy cùng một chỗ, khóe miệng run rẩy "Hai người... hai người có thể đừng phô bày tình cảm lộ thiên như vậy được không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện