Nghe thấy thanh âm nghiêng ngả lão đảo rầm rầm mà đi của Hà Văn Niên từ ngoài vọng vào, cuối cùng kết thúc bằng một tiếng đống cửa lách cách rầm. Vưu Khinh Vũ đưa tay nâng mặt Tiếu Trác Hy vốn đang vùi vào hõm vai của mình, lại kề sát xuống hôn hôn "Người đi rồi, chúng ta tiếp tục đi."

"Tiếp tục cái khỉ mốc!" Tiếu Trác Hy cả gương mặt vẫn còn đỏ ửng, dùng sức đẩy đầu của người nào đó đang cố sức hôn mình qua một bên.

Vưu Khinh Vũ tiếp tục mặt dày mày dạng đưa mặt trở lại "Vậy chúng ta lên giường đi?"

Tiếu Trác Hy suýt chút nữa bị sặc nước miếng của mình mà nghẹn chết "Kháo, da mặt ông rốt cuộc luyện kiểu gì dày được như vậy?"

Nói xong, cũng mặc kệ người nào đó, không quản cả người ướt nhẹp, trực tiếp mở cửa chạy ra ngoài.

Dĩ vãng không biết đã từng khỏa thân chạy tới chạy lui ở trong phòng bao nhiêu lần, nhưng lần này người bên cạnh lại từ lão đại lão tứ biến thành con cá mực nào đó, Tiếu Trác Hy lại đột nhiên cảm giác tư thế đi đứng của mình cũng bắt đầu có chút kỳ cục...

Cậu bước nhanh đến giường của mình, cũng mặc kệ trên người vẫn dính đầy nước, nhanh chóng chui vào chăn, tiếp theo luống cuống tay chân lấy quần áo mặc vào.

Vưu Khinh Vũ cầm quần áo của mình từ buồng vệ sinh bước ra thấy bộ dạng cậu như vậy, có chút buồn cười "Vợ a, không cần khẩn trương, chồng đâu có ăn thịt vợ đâu."

Tiếu Trác Hy nghe thấy thanh âm của anh, quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy người nào đó tay cầm quần áo, cả người vẫn là trần trụi, chỗ nào đó vẫn còn đang thẳng tắp, khí thế hùng hồn, liền dời tầm mắt đi chỗ khác "Cút đi, ai ai ai ai khẩn trương?"

Vưu Khinh Vũ xì một tiếng bậc cười, hai ba bước phóng đến cạnh giường của cậu, rất là tự nhiên leo lên, không thèm để ý đến Tiếu Trác Hy cố sức ngăn cản, chui vào chăn ôm lấy Tiếu Trác Hy.

Cây quạt ở đầu giường vẫn đang quayvù vù, hai người cũng là mới vừa từ nước lạnh đi ra, cho nên dù ôm nhau như vậy cũng không cảm giác thấy nóng tí nào.

"Ông làm gì vậy! Mau mau bước xuống, lão tứ lão đại mà trở lại..." Tiếu Trác Hy thấy vậy liền kích động đẩy đẩy người nào đó.

Vưu Khinh Vũ thần tình vô tội cực kỳ "Cũng đâu thể để chồng cả người trần truồng đứng ở trong phòng chứ."

"Ông..." Tiếu Trác Hy trừng mắt liếc Vưu Khinh Vũ, nhưng khi cảm giác được thứ gì đó cứng cứng đẩy đẩy mông của mình thì, lời nói đuổi người xuống giường cũng nghẹn trân trối mà nuốt vào, sắc mặt ửng đỏ "Cầm thú! Tránh xa lão tử một chút!"

Vưu Khinh Vũ nghe lời giật giật thân mình, nơi nào đó đặt gần mông của cậu nhích qua nhích lại một hồi, cuối cùng vẫn là đảo về chỗ cũ, mà từ miệng Vưu Khinh Vũ còn khẽ ngâm ra một tiếng rên rỉ, làm cho Tiếu Trác Hy xấu hổ chịu không nổi "Kháo, biết cái gì là xấu hổ hay không!"

Vưu Khinh Vũ vẫn một bộ hết sức vô tội như cũ "Vậy vợ nói chồng nên làm thế nào bây giờ? Nó không chịu xuống chứ bộ..."

"Không chịu xuống?" Tiếu Trác Hy lại liếc mắt trừng anh một cái, tay cũng nhanh chóng thò xuống hạ thân.

Nhưng lần này lại không thuận lợi như lần trước, tay mới vừa đi được nửa đường, đã bị Vưu Khinh Vũ ngăn lại "Đừng đừng, vợ a, vợ mà làm một cú như vậy nữa, là chồng thực sự không thể thỏa mãn được vợ nữa a!"

"Đừng, đừng có nói bậy bạ!" Tiếu Trác Hy vừa tức vừa vội "Mau mau cút đi!"

Vưu Khinh Vũ không những không nghe lời, ngược lại còn dựa cả người vào cậu, cúi đầu xuống, đặt cằm tựa lên bả vai cậu "Vợ a, hình như vợ cũng chưa có xuống luôn kìa?" vừa nói, một tay đặt ngay eo Tếu Trác Hy nhanh chóng luồng ra trước, cầm lên yếu hại của cậu.

Tiếu Trác Hy bị động tác này kích thích khiến cả người run lên, tiếp theo liền bắt đầu kịch liệt giãy dụa "Làm gì vậy? Cút ngay cho lão tử!"

Tay còn lại của Vưu Khinh Vũ đã nhanh chóng giữ chặ cậu lại, đầu nghiêng về phía trước, hướng về miệng cậu hung hăn hôn lên, Tiếu Trác Hy rốt cuộc có chút bình tĩnh lại. Nhưng yếu hại của mình bị người ta nắm trong tay, thân thể vẫn là không nhịn được mà run rẩy lên.

Vưu Khinh Vũ rời khỏi môi cậu, nhẹ giọng nói "Ngoan, chồng chỉ là giúp vợ giải quyết thôi, thả lỏng một chút là được rồi."

"Hỗn... hỗn đản!" hai người đang ở trong phòng ký túc xá, Tiếu Trác Hy trong lòng vừa sợ hãi lại có người đột ngột xông vào như lúc nãy, vừa bị Vưu Khinh Vũ dùng kỹ xảo thuần thục xoa nắn vỗ về khiến cho cả người vô lực, chỉ có thể yếu ớt ngã người dựa vào lồng ngực anh.

Vưu Khinh Vũ đại khái cũng hiểu được tình thế như vậy có chút nguy hiểm, động tác trên tay cũng nhanh hơn so với lần trước.

Cảm giác cấm kỵ sợ bị người khác phát giác, lại thêm khoái cảm từ hạ thân truyền đến từng đợt, khiến cho Tiếu Trác Hy rất nhanh phóng thích trong tay của Vưu Khinh Vũ, hét lên một tiếng rồi yên tĩnh trở lại, không có chút nhúc nhích nào.

Nhìn Tiếu Trác Hy gương mặt đỏ bừng, tựa như một chú mèo con co người lại rúc vào trong lòng mình, Vưu Khinh Vũ liền cảm giác dục vọng càng cương cứng lợi hại hơn, nhịn không được lại đỉnh đỉnh mấy cái giữa mông Tiếu Trác Hy.

Tiếu Trác Hy vốn vẫn đang lâm vào hỗn loạn, động tác này lại như tiếng chuông cảnh báo khiến cậu tỉnh táo lại, hô lên một tiếng, thẳng người ngồi dậy "Ông ông... mau mau đi xuống."

Vưu Khinh Vũ đáng thương hề hề nhìn cậu, còn đưa bàn tay dính đầy dịch màu trắng quơ quơ trước mặt Tiếu Trác Hy "Vắt chanh bỏ vỏ? Vợ vô tình quá đi!"

Tiếu Trác Hy nghe xong, càng thêm đỏ mặt, dứt khoát nghiêng đầu nhìn chỗ khác, không thèm nhìn Vưu Khinh Vũ nữa "Cút! Mau mặc quần áo vào có nghe không vậy!"

Vưu Khinh Vũ bĩu bĩu môi, biết lúc này mà lại đùa giỡn nữa phỏng chừng Tiếu Trác Hy sẽ thực sự nổi điên lên, chỉ có thể chấp nhận số mệnh bò xuống giường, chui lại vào phòng tắm.

Chờ anh DIY (1) xong lại trở ra, Tiếu Trác Hy đã sớm mặc quần áo vào xong xuôi.

Vưu Khinh Vũ chậm rãi mặc lại quần áo của mình, đứng ở bên cạnh cậu "Giờ cũng đã tối rồi, chồng không về đâu, vợ thu nhận chồng đi!"

Tiếu Trác Hy nháy mắt thần tình hắc tuyến liếc nhìn "Da mặt ông còn dày tới mức độ nào nữa không vậy?"

"...Thế, vợ a, chúng ta làm đi, chồng nghẹn thực sự rất khổ a!" Vưu Khinh Vũ tự hỏi một lúc lâu, mới rất là chân thật trả lời lại.

Tiếu Trác Hy nhất thời có phần dở khóc dở cười "Kháo..."

Đương nhiên, Vưu Khinh Vũ cũng chỉ là nói đùa, anh tiến về phía trước đưa tay xoa xoa tóc của Tiếu Trác Hy, lại mở miệng "Giường của vợ nhỏ quá, hai chúng ta ngủ chung chắc cũng không nổi đâu, hay là chúng ta ra ngoài đi, chồng thấy ở gần đây khách sạn khá nhiều."

"Uy, nói bậy cái gì vậy!" Tiếu Trác Hy lại đỏ mặt, trừng mắt nhìn Vưu Khinh Vũ, vẻ mặt lúc này của cậu, ai nhìn vào cũng biết là đang mắc cỡ.

Vưu Khinh Vũ nhìn bộ dạng cậu như vậy, không khỏi khẽ cười thành tiếng "Được rồi vợ a, không cần mắc cỡ như vậy, lần này chồng thề thực sự sẽ không chạm vào vợ, chỉ là... vợ thực sự muốn tiếp tục ở đây sao? Lát nữa mấy người kia trở về, phỏng chừng thể nào cũng sẽ hỏi vợ về quan hệ của chúng ta a?"

Nghe lời này của anh, da đầu Tiếu Trác Hy không khỏi một trận run lên.

Tình cảnh mới nãy ở phòng tắm... Tiếu Trác Hy nhớ tới biểu tình ngay lúc đó của Hà Văn Niên, liền hận không thể đập đầu vào tường cho mất trí nhớ đi.

Bị lão đại ngay tại trận bắt gặp mình cùng nam nhân trong phòng tắm làm cái chuyện đó đó, giết cậu chết đi cho rồi!

Nhìn thấy biểu tình dao động của Tiếu Trác Hy, Vưu Khinh Vũ tiếp tục nói khích "Vợ, đi đi mà, để cho tên đó yên lành mà tiêu hóa chuyện tối nay đi, sáng mai hẵng trở về."

Tiếu Trác Hy vẫn là có chút do dự "Nếu... ông dám nổi cơn, tui sẽ thiến ông thật..."

Vưu Khinh Vũ gật đầu liên tục "Tuyệt đối không dám!"

Tiếu Trác Hy thở dài một hơi, đưa chân đạp Vưu Khinh Vũ một cái "Kháo, thật không biết đời trước thiếu nợ ông cái gì! Vô duyên vô cớ làm lão tử mất mặt như vậy!"

Nhắn một cái tin cho lão đại rồi, Tiếu Trác Hy liền lét lút theo sau "gian phu" trốn ra khỏi ký túc xá, tìm một khách sạn có vẻ sạch sẽ đi vào.

Tuy rằng hai tên đàn ông con trai cùng nhau vào khách sạn, người khác nhìn thấy cũng không cảm thấy có gì, nhưng Tiếu Trác Hy vẫn thấy chột dạ, cho nên cảm giác ánh mắt của cô nàng tiếp tân nhìn hai người họ giống như rất là khác thường.

Từ nhỏ đến giờ, lần này coi như là lần đầu tiên ra ngoài mướn phòng, cư nhiên lại cùng một tên nam nhân, cảm giác... không biết là nên thấy thất bại hay khẩn trương.

Ở ký túc xá đã tắm rửa rồi, cho nên vừa mới vào phòng, Vưu Khinh Vũ liền thoải mái ngã người nằm xuống cái giường đôi giữa phòng.

Tiếu Trác Hy lại một trận kinh ngạc "Ân? Không phải là nên có hai cái giường sao?"

Vưu Khinh Vũ nói dối không chớp mắt "Khách sạn gần trường học đều là cho người ta mướn phòng "làm", giường đôi là lẽ dĩ nhiên."

Nghe thấy hai chữ "mướn phòng" từ miệng Vưu Khinh Vũ nói ra, tim Tiếu Trác Hy lại khẩn trương một trận, chẳng còn năng lực đâu để mà phản bác nữa, ngoan ngoãn im miệng.

Dù gì cũng chỉ là khách sạn nhỏ gần trường học, không có máy lạnh cũng là dĩ nhiên. Vưu Khinh Vũ cầm lấy điều khiển bật công tác quạt máy, sau đó xốc chăn bên cạnh mình lên, lấy tay vỗ vỗ "Vợ a, đi ngủ được chưa?"

Tiếu Trác Hy nghe lời bước qua, ngồi lên giường, nhưng thân thể lại không nhịn được có chút cứng ngắc.

Vưu Khinh Vũ lại cười khẽ, ôm lấy người bên cạnh nằm xuống giường, thuận tay tắt luôn đèn đầu giường.

"Uy, ông...' Tiếu Trác Hy khẩn trương, ngọ nguậy hai cái.

Vưu Khinh Vũ trấn an vỗ vỗ lên bụng cậu "Ngoan, chồng thực sự sẽ không làm gì vợ..."

Nhìn Vưu Khinh Vũ có vẻ thực sự không có ý đồ gì, Tiếu Trác Hy mới an tâm thả lỏng người.

Không khí giữa hai người đột nhiên an tĩnh, lại như có như không chút kỳ lạ.

Tiếu Trác Hy ngủ gần như cả ngày, hiện tại lại nằm bên cạnh người mình thích, tất nhiên càng không ngủ được. Trầm mặc hồi lâu, mới nhịn hết nổi đằng hắng một cái "Khụ khụ..."

"Làm sao vậy?" Vưu Khinh Vũ hiển nhiên cũng chưa ngủ, rất nhanh liền phản ứng lại.

Tiếu Trác Hy khó nhịn vặn vẹo người một chút "Cái kia... phải mặc quần áo ngủ sao?"

"..." Vưu Khinh Vũ dừng một lát, mới dùng thanh âm có chút kềm nén trả lời "Mặc đi, bằng không thì tối nay có khi ngủ không được."

"..." Tiếu Trác Hy nháy mắt liền lập tức an phận ngậm miệng lại.

Vưu Khinh Vũ hôn hôn tóc của cậu, ôm cũng chặt hơn một chút "Vợ a..."

"Ân?" Tiếu Trác Hy hiếm khi ngoan ngoãn trả lời lại.

"Không có gì, chỉ là muốn kêu..." Vưu Khinh Vũ nói xong, lại vỗ vỗ lên bụng cậu, nhỏ giọng kêu "Vợ a, vợ a, vợ a.. vợ a..."

"Cái gì nha..." Tiếu Trác Hy dùng khuỷu tay đẩy nhẹ anh một cái, thái độ rõ ràng khác xa so với trước đây.

Vưu Khinh Vũ khẽ cười một tiếng "Vợ a, vợ nói xem... chúng ta như vậy có giống một đôi mới kết hôn không?"

Khóe miệng Tiếu Trác Hy vốn có hơi cong cong lên, nghe xong lời này đột nhiên cương cứng lại "Không giống, kết hôn phải là một nam một nữ, chúng ta khiing phải."

Không khí vốn đang ấm áp, lúc này cũng biến thành cứng ngắc.

Vưu Khinh Vũ thở dài "Vợ a, thực sự vợ để ý chuyện này sao?"

Tiếu Trác Hy không nói gì, càng rúc sâu vào lòng Vưu Khinh Vũ hơn.

"Thực ra ngay cả chồng cũng không ngờ tới sẽ có lúc bản thân lại yêu một người cùng là nam nhân giống mình, nhưng mà yêu cũng yêu rồi, chồng sẽ không trốn tránh, vợ a, chồng sẽ cho vợ hạnh phúc, tin chồng được không..." Vưu Khinh Vũ cúi đầu kề sát tai cậu, thì thầm vài câu, lại hôn cậu một cái "Ngủ đi."

Tiếu Trác Hy nghe những lời này, trong lòng từng trận rung động, làm sao có thể nhắm mắt được nữa.

Trầm mặc một hồi lâu, cậu do dự mở miệng "Nè... Vưu Khinh Vũ."

"Ân?"

"Tui... tui cảm thấy là tui cũng thích ông..." Tiếu Trác Hy vừa nói lời này ra, liền cảm giác được cánh tay Vưu Khinh Vũ ôm lấy mình giống như càng tăng thêm lực đạo.

Vưu Khinh Vũ không biết ra sao, hồi lâu cũng không mở miệng nói lời nào, qua một lúc mới dùng ngữ khí có chút bất ổn mà nói "Chuyện này... chồng biết mà, chồng biết vợ làm sao có thể không thích chồng được."

"Vậy ông run rẩy cái gì?" Tiếu Trác Hy nhìn phản ứng của Vưu Khinh Vũ, thực không biết nên cảm động hay buồn cười.

Vưu Khinh Vũ cúi đầu hỏi "Chồng run lắm sao?"

"Ân."

"Cái đó, đại khái là bởi vì... bởi vì chồng rất vui, vợ có thể thừa nhận vợ thích chồng ngay trước mặt chồng." Vưu Khinh Vũ dứt lời, liền kề sát đầu hôn lên môi Tiếu Trác Hy.

Tiếu Trác Hy đưa tay lên ngăn động tác của anh lại, có chút sợ hãi không dám nhìn thẳng vào anh "Nè... Vưu Khinh Vũ, có thể cho tui chút thời gian hay không? "Thời gian?" Vưu Khinh Vũ nhíu mày.

Tiếu Trác Hy mím môi "Tui... tui thực sự cảm thấy hai tên nam nhân mà quen nhau rất kỳ quái, có thể cho tui thời gian tự mình ngẫm lại thật rõ ràng không? Tốt hơn là trong khoảng thời gian này, chúng ta đừng nên gặp mặt nhau..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện