Sau một hồi trò truyện với Agatha Maskin, Trần Văn Lâm mới hiểu ra nhiều thứ. Người Light Elve chưa chắc đã là người thuộc đảo Yshin, cũng tương tự như vậy, người Night Elve chưa chắc đã là người thuộc đảo Panmera.
Mặc dù đúng là đa số Light Elve đều là người của đảo Yshin. Nhưng vẫn có một số rất nhỏ không phải như vậy. Họ chính là những người phản đối đảo Yshin. Trước kia, khi mà Guardian còn là một hội vô cùng hung mạnh, hoạt động trên cả bốn khu vực Seval, Hoorfell, High Grand và Mountwind thì cũng có không ít người thuộc những bộ tộc khác gia nhập Guardian với cùng chung lý tưởng tiêu diệt loài Rồng, trong đó không thiếu Light Elve và cả Night Elve. Nhưng mà vị Thần Tai Ương, Thần Rồng Hủy Diệt Bane đã ra tay chấm dứt sự huy hoàng của Guardian. Khi đó nếu không phải cả Urn và Zeta đồng thời xuất hiện, thì rất có thể những người thuộc Guardian đều đã bị giết sạch.
Theo Agatha Maskin kể thì không phải Light Elve, không phải Night Elve, cũng chẳng phải bất kỳ tộc gì là mối nguy hiểm lớn đối với Guardian, mà Bane mới là mối nguy kinh khủng nhất. Nếu không phải do Bane, thì họ cũng không rơi vào tình trạng này. Nhưng cũng đúng thôi, bọn họ tổ chức săn giết Rồng. Mà Bane chính là vị Thần sáng tạo ra loài Rồng, không có chuyện Bane sẽ bỏ qua cho họ.
Trong lịch sử, không ít lần Guardian sau khi chuyển sang hoạt động bí mật, đã khôi phục phần nào sức mạnh trong âm thầm. Thì Bane lại như một cơn ác mộng kinh hoàng xuất hiện phá tan tất cả.
Nếu không phải nhờ vào việc Guardian vẫn bảo vệ kỹ bí mật về khả năng giết Rồng. Thì Bane đã ra tay tàn sát toàn bộ Guardian rồi, lão muốn biết bí mật này nằm ở đâu, để một lần nữa làm cho loài Rồng trở nên không có nhược điểm, thống trị thế giới.
Mà lần này Agatha Maskin bị thương nặng, chạy trốn đến đây chính là do Bane đột kích tấn công tổng bộ mới của Guardian. Làm cho số Guardian đã ít lại càng ít, mười không còn một. Bản thân Agatha Maskin hiện tại cũng đang bị thương rất nặng. Vết thương do Bane gây ra không phải đơn giản là có thể lành được, nên cần hắn giúp đỡ.
Trần Văn Lâm nghe đến đây liền hỏi:
- Cô cần ta giúp đỡ những gì? Agatha Maskin cũng không dài dòng, vết thương càng lâu càng khó chữa, đưa cho hắn một lệnh bài màu đen, khắc hình đầu Rồng nói:
- Cách đây mười ngày đi đường, cứ hướng đông mà đi, ngươi sẽ gặp một thị trấn có tên Luxgish, ở đó có một vị pháp tộc Nerz sư là người của Guardian. Hắn cũng là Lãnh Chúa Luxgish, đưa tấm lệnh bài này cho hắn, rồi mang thuốc chữa thương về cho ta. Hoàn thành tất có hậu tạ.
Trần Văn Lâm đang còn có một chút do dự bỗng nghe thông báo vang lên:
- Chúc mừng ngươi phát hiện nhiệm chuỗi nhiệm vụ: Phục Hưng Guardian. Nhiệm vụ một: Mang theo lệnh bài Guardian của Agatha Maskin tiến về Thị Trấn Luxgish, gặp gỡ Blade Luxgish và mang thuốc chữa thương về. Phần thưởng: Không biết. Chấp thuận hay từ chối?
Nghe thấy vậy, Trần Văn Lâm liền không nghĩ ngợi nữa đồng ý:
- Được, ta sẽ giúp cô. Vừa vặn ta cũng cần tìm nơi mua sắn trang bị cho binh sĩ. Cô còn chịu được bao lâu?
Agatha Maskin bình tĩnh nói:
- Hẳn là cũng khá lâu, ta bị thương cũng không nặng lắm, nhưng là bị dính phải ngọn lửa của Bane, chỉ một phần nhỏ thôi. Ta có thể chịu được 2 tháng.
Trần Văn Lâm nhận lệnh bài gật đầu nói:
- Được, ta sẽ mang thuốc chữa thương trở về nhanh nhất có thể.
Trần Văn Lâm ra ngoài liền dặn binh sĩ hay làm công việc quản lý nhân sự và phân phát lương dặn:
- Ta có việc cần phải rời khỏi lãnh địa gần 1 tháng. Thời gian này ở đây do ngươi hoàn toàn làm chủ. Mỗi ngày đưa thêm 10 người vào làm binh sĩ, 15 người khai thác gỗ, 10 người khai thác đá, 15 người khai thác kim loại, 5 người xây dựng, 5 người thợ săn (Do lên thôn cấp 2, thu hút nạn dân tăng từ 45 lên 60). Cứ như vậy là được. Lần này ta sẽ mang theo hai đội binh sĩ.
Trần Vân Lâm cũng không chần chờ, ra ngoài lựa 14 binh sĩ đi theo mình, mang theo 400 Vàng nữa, hắn liền mang chiếc xe ngựa duy nhất kia lên đường, cần tới 10 ngày để đến Thị Trấn Luxgish, đi đi về về cũng cần 20 ngày, nếu gặp chuyện giữa đường, thì mất 1 tháng cũng là chuyện bình thường. Mà lần này, cũng nhờ có Agatha Maskin, hắn mới biết cách lãnh địa của hắn 10 ngày đi đường, là sẽ đến một nơi có nhiều người sinh sống. Hắn cũng thật sự cần mua số lượng lớn trang bị vũ khí, áo giáp cấp cao để.
........
Đây là lần đầu tiên Trần Văn Lâm và binh sĩ của hắn đến khu rừng phía bên kia bờ hồ. Quả nhiên như lúc binh sĩ thăm dò, ở đây động vật hoang dã nhiều vô số kể, trên đường đi, hắn phải tránh một vài đàn động vật hung dữ và mạnh mẽ như Voi Mammoth, Trâu Rừng,....
Nhìn thấy lượng động vật hoang dã khổng lồ thế này, Trần Văn Lâm cảm thấy không nên săn giết vội, dù sao thì trên đồng cỏ và những khu rừng khác cũng còn không ít đàn thú khác. Hắn muốn là sau này khi đủ năng lực, sẽ vây khu vực này lại, biến chúng thành bãi nuôi thú là tốt nhất, vừa có thể kiểm soát số lượng.
Đến giữa trưa, đoàn người Trần Văn Lâm đến một khu vực khá trống trải bên dưới chân rặng núi đá, khu vực này rất ít cây cối, chủ yếu là các tảng đá lớn và bãi cỏ xanh. Đang định ra lệnh dừng lại ăn trưa, bỗng nhiên hắn thấy mặt đất chấn động, giống như động đất vậy, đá trên núi lăn xuống, mà nguồn cơn chấn động cũng phát ra từ đỉnh núi đá ngay phía trên hắn.
Trần Văn Lâm vội vàng ngẩng đầu lên xem xét đỉnh núi, khi nhìn thấy một con Rồng khổng lồ đang đứng trên đó, trái tim của hắn co thắt lại, như muốn ngừng đập, không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng ra lệnh:
- Nhanh, nhanh tìm chỗ ẩn nấp, nấp vào tảng đá nào đó mau lên. Không thì tất cả đều phải chết.
Hắn thấy rõ ràng trên đỉnh núi, một con Rồng cực kỳ to lớn, lớn không cách nào hình dung, một mảnh vảy trên người nó, thậm chí còn to hơn cả một con Voi Mammoth. Nó to đến mức, cho dù đỉnh núi cách xa bọn hắn mấy nghìn mét, vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Vảy màu đen tuyền, giống như lớp áo giáp bằng sắt, phần cạnh vảy màu đỏ tươi như máu, đôi cánh khổng lồ, móng vuốt sắc nhọn, thân hình đồ sộ như muốn đè sập ngọn núi, ánh mắt nó lướt qua xung quanh nhìn một hồi.
Mặc dù đã nấp kỹ vào phía dưới tảng đá, nhưng Trần Văn Lâm vẫn có thể cảm thấy rõ ràng con Rồng to lớn này vừa đảo mắt qua chỗ mà bọn hắn đang núp. Chết tiệt, Trần Văn Lâm trong lòng mắng to, bọn hắn mặc dù đã núp, nhưng chiếc xe ngựa vẫn đang ở đó, nghĩ đến đây, tim hắn đập càng nhanh hơn, chắc chỉ cần một hơi, là con Rồng kia đủ sức giết sạch bọn hắn.
Bỗng nhiên, tiếng gió rít lên, giống như có một cơn lốc cuốn qua xung quanh, đá vụn từ trên núi lăn xuống, cả chiếc xe ngựa đều chao đảo như muốn đổ. Trần Văn Lâm thấy mặt trời như bị che khuất, hắn nhìn lên trên thì không khỏi thở ra một hơi. Con Rồng đen khổng lồ kia đã vỗ cánh bay đi. Thật may mắn, thoát chết rồi, Trần Văn Lâm thầm nghĩ.
Đám binh sĩ cũng rời khỏi nơi trú ẩn, một người trong số đó nói:
- Đó hẳn là Hắc Long Nagura, thật kinh khủng.
Trần Văn Lâm nghe vậy vội vàng hỏi:
- Ngươi biết nó.
Người kia vội vàng trả lời:
- Thưa Lãnh Chúa, đó hẳn là Hắc Long Nagura, giống y như miêu tả. To hơn ngọn núi, vảy đen hơn giáp sắt, vỗ cánh có thể tạo bão tố.
Trần Văn Lâm gật đầu hỏi:
- Nó mạnh không? So với Bane thì thế nào?
Binh sĩ kia không nghĩ ngợi liền nói:
- Hắc Long Nagura là một trong ba tướng lĩnh đắc lực của Thần Tai Ương Bane. Nó cực kỳ mạnh, một mình nó là đủ sức tiêu diệt một trong chín vương quốc của Seval. Nhưng mà Bane, chỉ dùng một tay cũng có thể bóp chết nó. Dù sao thì Rồng cũng chỉ là Bane tiện tay tạo ra thôi.
Trần Văn Lâm không khỏi hít một hơi, Hắc Long Nagura trong mắt hắn quả thật là vô địch tồn tại, quái vật này mà xuất hiện trên Thiên Tinh, chắc không quốc gia nào cản nổi, trừ Thần ra. Vậy mà trong mắt Bane, nó cũng chỉ mạnh hơn con kiến một chút. Mạnh như vậy, thảo nào Guardian bị đồ sát không chống đỡ nổi.
Những vị Thần ở thế giới này mạnh như vậy, thế còn Thần, người tạo ra thế giới này, tạo ra cả những vị Thần kia. Quyền năng đến cỡ nào? Càng ngày, Trần Văn Lâm càng cảm thấy chờ mong vào phần thưởng mà Thần hứa sẽ ban phát.
Bình phục tâm tình lại, Trần Văn Lâm ra lệnh:
- Được rồi, mặc kệ Hắc Long Nagura, đó không phải là điều chúng ta quan tâm. Ăn uống đi rồi chúng ta sẽ đi tiếp.
Mặc dù là nói rằng không quan tâm, nhưng Trần Văn Lâm biết Hắc Long Nagura xuất hiện tại đây hẳn là tìm kiếm những Dragon Slayer chạy trốn kiểu như Agatha Maskin vậy. Nhưng mà hắn thấy Guardian lúc trước cũng thật mạnh mẽ, cho dù không có Bane, thì hắn cũng không tưởng tượng được làm thế nào mà con người có thể đánh bại được con Rồng khổng lồ này.
Trần Văn Lâm trở lại bên trong xe ngựa ăn uống sơ qua, mặc dù ở trong xe ngựa không làm gì, nhưng điểm kinh nghiệm của hắn vẫn gia tăng liên tục, từ những binh sĩ và thợ săn thú cộng thêm cho hắn, cứ như vậy, không lâu nữa là hắn sẽ lên được cấp 15.
Khu rừng phía đông này khá là rộng, hắn và đám binh sĩ đi khoảng 6 tiếng liên tục, nhưng vẫn cảm thấy còn lâu mới ra khỏi được khu rừng, mà hắn thì cũng sắp hết thời gian đăng nhập.
Trần Văn Lâm cảm thấy lần này Agatha Maskin xuất hiện, là một cơ hội khá tốt cho lãnh địa của hắn phát triển nhanh hơn, dù sao thì cứ với tốc độ phát triển này, so với Người Chơi thì có thể xem là nhanh, nhưng không biết bao giờ mới có thể so sánh với những tòa thành trọng điểm của chín Vương Quốc loài người của khi vực Seval, mỗi toàn thành đó sỡ hữu cả trăm triệu cư dân, khoảng cách lãnh địa của hắn đến mấy tòa thành này là cực kỳ xa. Càng không nói đến khoảng cách so với Vương Quốc.
Mặc dù đúng là đa số Light Elve đều là người của đảo Yshin. Nhưng vẫn có một số rất nhỏ không phải như vậy. Họ chính là những người phản đối đảo Yshin. Trước kia, khi mà Guardian còn là một hội vô cùng hung mạnh, hoạt động trên cả bốn khu vực Seval, Hoorfell, High Grand và Mountwind thì cũng có không ít người thuộc những bộ tộc khác gia nhập Guardian với cùng chung lý tưởng tiêu diệt loài Rồng, trong đó không thiếu Light Elve và cả Night Elve. Nhưng mà vị Thần Tai Ương, Thần Rồng Hủy Diệt Bane đã ra tay chấm dứt sự huy hoàng của Guardian. Khi đó nếu không phải cả Urn và Zeta đồng thời xuất hiện, thì rất có thể những người thuộc Guardian đều đã bị giết sạch.
Theo Agatha Maskin kể thì không phải Light Elve, không phải Night Elve, cũng chẳng phải bất kỳ tộc gì là mối nguy hiểm lớn đối với Guardian, mà Bane mới là mối nguy kinh khủng nhất. Nếu không phải do Bane, thì họ cũng không rơi vào tình trạng này. Nhưng cũng đúng thôi, bọn họ tổ chức săn giết Rồng. Mà Bane chính là vị Thần sáng tạo ra loài Rồng, không có chuyện Bane sẽ bỏ qua cho họ.
Trong lịch sử, không ít lần Guardian sau khi chuyển sang hoạt động bí mật, đã khôi phục phần nào sức mạnh trong âm thầm. Thì Bane lại như một cơn ác mộng kinh hoàng xuất hiện phá tan tất cả.
Nếu không phải nhờ vào việc Guardian vẫn bảo vệ kỹ bí mật về khả năng giết Rồng. Thì Bane đã ra tay tàn sát toàn bộ Guardian rồi, lão muốn biết bí mật này nằm ở đâu, để một lần nữa làm cho loài Rồng trở nên không có nhược điểm, thống trị thế giới.
Mà lần này Agatha Maskin bị thương nặng, chạy trốn đến đây chính là do Bane đột kích tấn công tổng bộ mới của Guardian. Làm cho số Guardian đã ít lại càng ít, mười không còn một. Bản thân Agatha Maskin hiện tại cũng đang bị thương rất nặng. Vết thương do Bane gây ra không phải đơn giản là có thể lành được, nên cần hắn giúp đỡ.
Trần Văn Lâm nghe đến đây liền hỏi:
- Cô cần ta giúp đỡ những gì? Agatha Maskin cũng không dài dòng, vết thương càng lâu càng khó chữa, đưa cho hắn một lệnh bài màu đen, khắc hình đầu Rồng nói:
- Cách đây mười ngày đi đường, cứ hướng đông mà đi, ngươi sẽ gặp một thị trấn có tên Luxgish, ở đó có một vị pháp tộc Nerz sư là người của Guardian. Hắn cũng là Lãnh Chúa Luxgish, đưa tấm lệnh bài này cho hắn, rồi mang thuốc chữa thương về cho ta. Hoàn thành tất có hậu tạ.
Trần Văn Lâm đang còn có một chút do dự bỗng nghe thông báo vang lên:
- Chúc mừng ngươi phát hiện nhiệm chuỗi nhiệm vụ: Phục Hưng Guardian. Nhiệm vụ một: Mang theo lệnh bài Guardian của Agatha Maskin tiến về Thị Trấn Luxgish, gặp gỡ Blade Luxgish và mang thuốc chữa thương về. Phần thưởng: Không biết. Chấp thuận hay từ chối?
Nghe thấy vậy, Trần Văn Lâm liền không nghĩ ngợi nữa đồng ý:
- Được, ta sẽ giúp cô. Vừa vặn ta cũng cần tìm nơi mua sắn trang bị cho binh sĩ. Cô còn chịu được bao lâu?
Agatha Maskin bình tĩnh nói:
- Hẳn là cũng khá lâu, ta bị thương cũng không nặng lắm, nhưng là bị dính phải ngọn lửa của Bane, chỉ một phần nhỏ thôi. Ta có thể chịu được 2 tháng.
Trần Văn Lâm nhận lệnh bài gật đầu nói:
- Được, ta sẽ mang thuốc chữa thương trở về nhanh nhất có thể.
Trần Văn Lâm ra ngoài liền dặn binh sĩ hay làm công việc quản lý nhân sự và phân phát lương dặn:
- Ta có việc cần phải rời khỏi lãnh địa gần 1 tháng. Thời gian này ở đây do ngươi hoàn toàn làm chủ. Mỗi ngày đưa thêm 10 người vào làm binh sĩ, 15 người khai thác gỗ, 10 người khai thác đá, 15 người khai thác kim loại, 5 người xây dựng, 5 người thợ săn (Do lên thôn cấp 2, thu hút nạn dân tăng từ 45 lên 60). Cứ như vậy là được. Lần này ta sẽ mang theo hai đội binh sĩ.
Trần Vân Lâm cũng không chần chờ, ra ngoài lựa 14 binh sĩ đi theo mình, mang theo 400 Vàng nữa, hắn liền mang chiếc xe ngựa duy nhất kia lên đường, cần tới 10 ngày để đến Thị Trấn Luxgish, đi đi về về cũng cần 20 ngày, nếu gặp chuyện giữa đường, thì mất 1 tháng cũng là chuyện bình thường. Mà lần này, cũng nhờ có Agatha Maskin, hắn mới biết cách lãnh địa của hắn 10 ngày đi đường, là sẽ đến một nơi có nhiều người sinh sống. Hắn cũng thật sự cần mua số lượng lớn trang bị vũ khí, áo giáp cấp cao để.
........
Đây là lần đầu tiên Trần Văn Lâm và binh sĩ của hắn đến khu rừng phía bên kia bờ hồ. Quả nhiên như lúc binh sĩ thăm dò, ở đây động vật hoang dã nhiều vô số kể, trên đường đi, hắn phải tránh một vài đàn động vật hung dữ và mạnh mẽ như Voi Mammoth, Trâu Rừng,....
Nhìn thấy lượng động vật hoang dã khổng lồ thế này, Trần Văn Lâm cảm thấy không nên săn giết vội, dù sao thì trên đồng cỏ và những khu rừng khác cũng còn không ít đàn thú khác. Hắn muốn là sau này khi đủ năng lực, sẽ vây khu vực này lại, biến chúng thành bãi nuôi thú là tốt nhất, vừa có thể kiểm soát số lượng.
Đến giữa trưa, đoàn người Trần Văn Lâm đến một khu vực khá trống trải bên dưới chân rặng núi đá, khu vực này rất ít cây cối, chủ yếu là các tảng đá lớn và bãi cỏ xanh. Đang định ra lệnh dừng lại ăn trưa, bỗng nhiên hắn thấy mặt đất chấn động, giống như động đất vậy, đá trên núi lăn xuống, mà nguồn cơn chấn động cũng phát ra từ đỉnh núi đá ngay phía trên hắn.
Trần Văn Lâm vội vàng ngẩng đầu lên xem xét đỉnh núi, khi nhìn thấy một con Rồng khổng lồ đang đứng trên đó, trái tim của hắn co thắt lại, như muốn ngừng đập, không kịp suy nghĩ nhiều vội vàng ra lệnh:
- Nhanh, nhanh tìm chỗ ẩn nấp, nấp vào tảng đá nào đó mau lên. Không thì tất cả đều phải chết.
Hắn thấy rõ ràng trên đỉnh núi, một con Rồng cực kỳ to lớn, lớn không cách nào hình dung, một mảnh vảy trên người nó, thậm chí còn to hơn cả một con Voi Mammoth. Nó to đến mức, cho dù đỉnh núi cách xa bọn hắn mấy nghìn mét, vẫn nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Vảy màu đen tuyền, giống như lớp áo giáp bằng sắt, phần cạnh vảy màu đỏ tươi như máu, đôi cánh khổng lồ, móng vuốt sắc nhọn, thân hình đồ sộ như muốn đè sập ngọn núi, ánh mắt nó lướt qua xung quanh nhìn một hồi.
Mặc dù đã nấp kỹ vào phía dưới tảng đá, nhưng Trần Văn Lâm vẫn có thể cảm thấy rõ ràng con Rồng to lớn này vừa đảo mắt qua chỗ mà bọn hắn đang núp. Chết tiệt, Trần Văn Lâm trong lòng mắng to, bọn hắn mặc dù đã núp, nhưng chiếc xe ngựa vẫn đang ở đó, nghĩ đến đây, tim hắn đập càng nhanh hơn, chắc chỉ cần một hơi, là con Rồng kia đủ sức giết sạch bọn hắn.
Bỗng nhiên, tiếng gió rít lên, giống như có một cơn lốc cuốn qua xung quanh, đá vụn từ trên núi lăn xuống, cả chiếc xe ngựa đều chao đảo như muốn đổ. Trần Văn Lâm thấy mặt trời như bị che khuất, hắn nhìn lên trên thì không khỏi thở ra một hơi. Con Rồng đen khổng lồ kia đã vỗ cánh bay đi. Thật may mắn, thoát chết rồi, Trần Văn Lâm thầm nghĩ.
Đám binh sĩ cũng rời khỏi nơi trú ẩn, một người trong số đó nói:
- Đó hẳn là Hắc Long Nagura, thật kinh khủng.
Trần Văn Lâm nghe vậy vội vàng hỏi:
- Ngươi biết nó.
Người kia vội vàng trả lời:
- Thưa Lãnh Chúa, đó hẳn là Hắc Long Nagura, giống y như miêu tả. To hơn ngọn núi, vảy đen hơn giáp sắt, vỗ cánh có thể tạo bão tố.
Trần Văn Lâm gật đầu hỏi:
- Nó mạnh không? So với Bane thì thế nào?
Binh sĩ kia không nghĩ ngợi liền nói:
- Hắc Long Nagura là một trong ba tướng lĩnh đắc lực của Thần Tai Ương Bane. Nó cực kỳ mạnh, một mình nó là đủ sức tiêu diệt một trong chín vương quốc của Seval. Nhưng mà Bane, chỉ dùng một tay cũng có thể bóp chết nó. Dù sao thì Rồng cũng chỉ là Bane tiện tay tạo ra thôi.
Trần Văn Lâm không khỏi hít một hơi, Hắc Long Nagura trong mắt hắn quả thật là vô địch tồn tại, quái vật này mà xuất hiện trên Thiên Tinh, chắc không quốc gia nào cản nổi, trừ Thần ra. Vậy mà trong mắt Bane, nó cũng chỉ mạnh hơn con kiến một chút. Mạnh như vậy, thảo nào Guardian bị đồ sát không chống đỡ nổi.
Những vị Thần ở thế giới này mạnh như vậy, thế còn Thần, người tạo ra thế giới này, tạo ra cả những vị Thần kia. Quyền năng đến cỡ nào? Càng ngày, Trần Văn Lâm càng cảm thấy chờ mong vào phần thưởng mà Thần hứa sẽ ban phát.
Bình phục tâm tình lại, Trần Văn Lâm ra lệnh:
- Được rồi, mặc kệ Hắc Long Nagura, đó không phải là điều chúng ta quan tâm. Ăn uống đi rồi chúng ta sẽ đi tiếp.
Mặc dù là nói rằng không quan tâm, nhưng Trần Văn Lâm biết Hắc Long Nagura xuất hiện tại đây hẳn là tìm kiếm những Dragon Slayer chạy trốn kiểu như Agatha Maskin vậy. Nhưng mà hắn thấy Guardian lúc trước cũng thật mạnh mẽ, cho dù không có Bane, thì hắn cũng không tưởng tượng được làm thế nào mà con người có thể đánh bại được con Rồng khổng lồ này.
Trần Văn Lâm trở lại bên trong xe ngựa ăn uống sơ qua, mặc dù ở trong xe ngựa không làm gì, nhưng điểm kinh nghiệm của hắn vẫn gia tăng liên tục, từ những binh sĩ và thợ săn thú cộng thêm cho hắn, cứ như vậy, không lâu nữa là hắn sẽ lên được cấp 15.
Khu rừng phía đông này khá là rộng, hắn và đám binh sĩ đi khoảng 6 tiếng liên tục, nhưng vẫn cảm thấy còn lâu mới ra khỏi được khu rừng, mà hắn thì cũng sắp hết thời gian đăng nhập.
Trần Văn Lâm cảm thấy lần này Agatha Maskin xuất hiện, là một cơ hội khá tốt cho lãnh địa của hắn phát triển nhanh hơn, dù sao thì cứ với tốc độ phát triển này, so với Người Chơi thì có thể xem là nhanh, nhưng không biết bao giờ mới có thể so sánh với những tòa thành trọng điểm của chín Vương Quốc loài người của khi vực Seval, mỗi toàn thành đó sỡ hữu cả trăm triệu cư dân, khoảng cách lãnh địa của hắn đến mấy tòa thành này là cực kỳ xa. Càng không nói đến khoảng cách so với Vương Quốc.
Danh sách chương