Trần Văn Lâm vừa ăn cơm trưa xong, trở về nhà chuẩn bị nghỉ ngơi. Chỉ còn mười hai tiếng nữa là sẽ bắt đầu cho phép đăng nhập vào Yriel thế giới, cũng chính là lúc 0 giờ 00 phút 00 giây của ngày 21 tháng 10 năm 1935 sau Công Nguyên, hắn quả thật rất háo hức. Nhưng làm một game thủ lão làng, hắn vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, lấy trạng thái tốt nhất, tinh thần tỉnh táo nhất để chuẩn bị.
Cố gắng giữ vững hơi thở, Trần Văn Lâm nằm xuống chiếc giường đơn cũ kỹ, phát ra tiếng cọt kẹt, cố gắng ngủ.
Nhưng rồi, hai mươi phút sau, Trần Văn Lâm vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Mặc dù mấy ngày qua hắn cố gắng thay đổi giờ giấc sinh hoạt, ngủ từ trưa đến khoảng mười, mười một giờ đêm, sinh hoạt vào ban đêm để chuẩn bị cho ngày này. Nhưng mà cứ nghĩ đến Yriel thế giới, nghĩ đến cuộc đời mình thay đổi, nghĩ đến việc không còn bị kinh tế bóp nghẹt thở, là hắn không thể ngủ nổi.
Thậm chí, Trần Văn Lâm còn định dùng một viên thuốc ngủ, nhưng hắn biết như vậy là không được, uống thuốc ngủ sẽ chẳng giúp ích hắn được gì, sẽ còn làm tinh thần của hắn trở nên kém hơn.
Cứ nghĩ như vậy một hồi, bốn giờ chiều, Trần Văn Lâm ngủ say.
Nhưng chưa đầy một tiếng sau, chiếc điện thoại thông minh hàng giá rẻ, xài cũng được năm sáu năm của Trần Văn Lâm vang lên, tiếng vang vô cùng lớn, quả thật không thể ngủ được.
Trần Văn Lâm tức giận cầm điện thoại lên, xem xét số gọi đến, là số mà điện thoại không biết. Nhưng hắn biết rõ, là của Phạm Tiến Khoa, quản lý đội tuyển chuyên nghiệp mà Trần Văn Lâm từng tham gia trước đây, là người mà hắn vừa thù hận, vừa biết ơn phần nào.
Trước đây, khi Trần Văn Lâm lúc đang còn là một game thủ bán chuyên, kỹ thuật không yếu, được Phạm Tiến Khoa phát hiện, đưa vào độ tuyển Agis Gaming, làm một thực tập sinh. Sau khi kỹ thuật tăng tiến, hoàn toàn đủ năng lực tham gia đấu trường chuyên nghiệp, thậm chí, hắn khi đó còn được gọi là thần đồng.
Và rồi, em họ của Phạm Tiến Khoa khoa là Phạm Văn Thành xuất hiện. Phạm Tiến Khoa thì cậy vào việc là quản lý, hủy đi cơ hội tham gia đấu trường chuyên nghiệp, đẩy Trần Văn Lâm lên ghế dự bị, nhường chỗ cho Phạm Văn Thành.
Trần Văn Lâm từ tài năng trẻ tuổi, thần đồng trở thành kẻ dự bị. Suốt một năm liền ngồi dự bị, hắn chán nản, kỹ thuật giảm sút và rồi hết hợp đồng. Bị đội tuyển đẩy đi, từ đó hắn làm đủ nghề, từ cày thuê, làm Admin cho các tựa game rác,..... Và trở thành như hiện tại.
Là Phạm Tiến Khoa đưa hắn cơ hội trở thành game thủ chuyên nghiệp. Cũng là Phạm Tiến Khoa đẩy hắn lên ghế dự bị, hủy hoại đời thi đấu chuyên nghiệp của hắn.
Từ đó, Trần Văn Lâm xóa số điện thoại liên lạc của Phạm Tiến Khoa. Nhưng thật ra, trong trí nhớ của hắn, đây là số hắn không thể nào quên được.
Cầm điện thoại lên, Trần Văn Lâm định ấn nút từ chối rồi tắt máy luôn, nhưng nghĩ nghĩ, nếu không bỏ được quá khứ, vượt lên, thì sao mà hắn có thể tỏa sáng tại Yriel được. Bấm vào nút nhận cuộc gọi, hắn nói:
- Xin chào, là Trần Văn Lâm đây.
Đầu dây bên kia, vẫn là dọng nói quen thuộc:
- Lâm à. Là anh Tiến Khoa đây, còn nhớ không? Trần Văn Lâm ngay lập tức nói:
- Anh quản lý à, gọi em có chuyện gì không?
Phạm Tiến Khoa dừng một chút thở dài nói:
- Dạo này cậu sống ổn không?
Trần Văn Lâm cười một tiếng không quan trọng:
- Cũng ổn ạ, vừa đủ sống thôi anh.
Phạm Tiến Khoa lần này suy nghĩ hơi lâu, có vẻ như muốn chọn kỹ từ ngữ rồi mới nói:
- Cậu muốn trở về đội chứ?
Trần Văn Lâm không ngoài ý muốn, nhưng vẫn giả vờ không biết hỏi:
- Là sao anh?
Phạm Tiến Khoa cũng không nhiều lời nói ngay:
- Chắc chắn là cậu cũng biết Yriel thế giới rồi chứ? Đội tuyển chúng ta vừa được tập đoàn Đại Nghĩa mua lại, còn có ba đội tuyển nữa. Bên Đại Nghĩa quyết định đầu tư lớn vào Yriel, bây giờ bên anh thiếu nhất là người có tài năng như cậu. Anh đại diện bang hội Đại Nghĩa mời cậu vào bang, anh đảm bảo cậu sẽ có một chức tổ trưởng bên dưới anh.
Tập đoàn Đại Nghĩa thì Trần Văn Lâm có biết, là tập đoàn khá lớn tại quốc gia này, giá trị không dưới mười tỉ MoE. Ở một quốc gia khá nhỏ như Đại Nam, thì mười tỉ MoE quả thật rất lớn. Nhưng mà để Trần Văn Lâm hắn làm dưới trướng Phạm Tiến Khoa, hắn quả thật không làm được. Hơn nữa, ở Đại Nam không phải chỉ có một mình Đại Nghĩa là tập đoàn lớn.
Nghĩ tới đây, Trần Văn Lâm từ chối khéo:
- Uầy, thật xin lỗi, hai ngày trước em đồng ý vào bang hội khác rồi ạ. Cũng ký hợp đồng rồi, em sợ không qua bên anh được.
Phạm Tiến Khoa không khỏi tiếc nuối:
- Ài, thật tiếc, không ngờ anh lại đến chậm, ha ha. Cũng không sao, hi vọng sau này anh em mình có cơ hội hợp tác. Thôi anh cũng không làm phiền cậu nữa, anh tắt máy đây.
Tút tút vài tiếng, Trần Văn Lâm cất điện thoại vào túi, hắn gia nhập bang hội khác chỉ là bịa, để từ chối Phạm Tiến Khoa mà thôi.
Trần Văn Lâm cảm thấy bị làm phiền như vậy, cũng không thể ngủ được, liền đứng dậy rửa mặt cho tỉnh táo. Hắn có ý định đi ra ngoài giải khuây một chút, cho nó thư giãn đầu óc. Tiếp điện thoại của Phạm Tiến Khoa xong, không khỏi cảm thấy có chút bực bội trong ngực.
Rời khỏi gian phòng trọ nhỏ bé, chỉ đủ đặt một chiếc giường đơn và treo quần áo, còn máy tính thì đặt ở bàn trên giường luôn, nhỏ nhưng rẻ, Trần Văn Lâm hắn cần là rẻ.
Đi một đoạn, nhìn thời gian mới tầm năm giờ hơn, Trần Văn Lâm nhìn các tòa nhà xung quanh, các nhà cao tầng treo đầy các bảng quảng cáo kiểu như.
"Bạn muốn có việc làm. Bạn muốn chơi game cũng có tiền. Bạn muốn làm một phần tử của bang hội lớn. Bạn muốn có cơ hội tăng tiến, trở thành người giàu. Hãy gia nhập chúng tôi, vừa chơi game vừa làm giàu"
Quả thật những kiểu quảng cáo này ở khắp nơi, đâu đâu cũng thấy. Các tập đoàn đều đang muốn tuyển thật nhiều game thủ xuất sắc, muốn từ Thần đạt được phần thưởng.
Phải biết, Thần rất ít ban thưởng, nhưng mỗi lần ban thưởng, nhân loại đều tiến bộ vượt bậc. Nhất là lần này lại càng không bình thường, Thần cần nhân loại bọn họ trợ giúp, sẽ dùng phần thưởng để trả công. Chứ không phải như mấy lần trước, là Thần tặng miễn phí. Lần này, chắc chắn sẽ càng phong phú.
Đến một quảng trường cách phòng ở không xa lắm, khoảng hai mươi phút đi bộ. Trần Văn Lâm cảm thấy thật sự là toàn bộ nhân loại đều đang hòa nhập, cùng đợi chuẩn bị đêm nay đồng loạt đổ bộ Yriel thế giới.
Phải biết, tầm giờ này, tại các quảng trường, đường đi khắp nơi đều đầy ắp người, phương tiện, các quán hàng bán đồ ăn vặt, cửa hàng quần áo. Các cặp đôi, gia đình dạo chơi trên quảng trường, vô cùng nhộn nhịp.
Nhưng hiện tại, Trần Văn Lâm chỉ thấy lác đác vài người giống hắn, đi dạo vô định, không mục đích trên quảng trường. Cũng chỉ có ba quán nước nhỏ đang mở, trong đó một quán còn đang dọn bàn ghế, chuẩn bị ra về.
Các cửa hàng, nhà hàng, rạp chiếu phim, trung tâm thương mại đều treo biển tạm ngừng. Chỉ một thông báo của Thần, làm cả thế giới thay đổi. Trần Văn Lâm cũng rất hướng tới, làm người, ai không muốn quyền năng như Thần chứ. Tất nhiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Trên thế giới này, Thần chỉ có một.
Ngồi tại một quán nước, chỉ còn một bạn nữ trẻ tuổi, cũng tầm tuổi hắn, khá xinh xắn đang làm, thấy Trần Văn Lâm tới, cô gái kia ngay lập tức tới hỏi:
- Bạn không về để chuẩn bị vào Yriel à?
Cũng không phải hỏi uống nước gì như thường lệ, nhưng Trần Văn Lâm cũng không ngạc nhiên, mà cười hỏi lại:
- Tí nữa mình mới về, còn sớm mà, mấy tiếng nữa cơ. Bạn thì sao? Dọn sớm mới về kịp. À đúng rồi, cho mình ly nước dừa nha.
Cô gái kia cũng không trả lời, nhanh chóng mang tới cho Trần Văn Lâm một ly nước dừa, mới ngồi xuống một chiếc bàn gần hắn nói:
- Tí nữa mình vào Yriel ở đây luôn, đằng nào sáng mai mình cũng bán đồ ăn ở đây mà, dọn làm gì cho mệt.
Rồi chỉ cho hắn một chiếc giường xếp gần đó.
Lần này thì Trần Văn Lâm thật sự kinh ngạc nói:
- Bạn không sợ Trật Tự Đô Thị à?
Cô gái kia đương nhiên nhận:
- Sợ chứ, nhưng mà Yriel ra, Trật Tự Đô Thị cũng chả thèm để ý nữa. Mình ở đây cũng ba ngày liền rồi, chả làm sao cả.
Do nhàm chán, có người nói chuyện cùng, nên Trần Văn Lâm cũng không ngại tán chuyện, mà cô gái kia cũng vậy:
- Ngủ ở đây một mình, bạn không sợ cướp à?
Cô gái kia khinh thường nói:
- Cướp gì chứ? Tiền bán nước xong mỗi ngày mình đều gửi ngân hàng. Mấy cái bàn ghế nhựa có gì mà cướp? Mà máy quay đầy ở kia, bọn cướp chán sống mới đến đây. Chơi Yriel trong tù cũng không ổn đâu.
Trần Văn Lâm cảm thấy cô gái này gan cũng thật lớn, một mình mà dám ngủ lại ở đây, thật sự là gan rất lớn, nghĩ một tí lại hỏi tiếp:
- Sao bạn không kiếm bang hội nào đó mà vào? Lương cũng không tệ mà? Còn đỡ nguy hiểm nữa.
Cô gái kia nghe đến đây không khỏi buồn rầu nói:
- Mình có biết chơi game đâu, bang nào dám nhận, mình tính chỉ định chơi cho vui thôi, kiếm thêm được tiền thì cũng tốt. Nhưng mà trước tiên vẫn cứ bán quán nước đã, không thì lấy đâu ra tiền ăn cơm.
Sau một hồi lúc thì tán truyện, lúc thì ngắm cảnh, Trần Văn Lâm thấy cũng đã mười giờ tối rồi, hai tiếng nữa, là bắt đầu cho phép đăng nhập, hắn cũng muốn về chuẩn bị nên cáo từ, hắn liền trả tiền nước rồi đứng lên nói:
- Thôi muộn rồi, mình về đây. Bạn cũng dọn đồ đi, vào Yriel càng sớm càng có lợi.
Đi được mấy bước, Trần Văn Lâm quay đầu lại hỏi:
- Ha, nãy giờ nói chuyện, mình còn chưa hỏi bạn tên gì nhỉ? Mình gọi Trần Văn Lâm.
Cô gái kia cũng vui vẻ, cười rất tươi trả lời:
- Tên mình là Bùi Phương Thảo, nhớ nhé. Sau này rảnh nhớ đến chỗ mình nói chuyện.
Trần Văn Lâm phất tay nói:
- Bùi Phương Thảo. Mình nhớ rồi. Có rảnh mình sẽ đến.
Cô gái Bùi Phương Thảo này cho hắn ấn tượng khá sâu. Hoàn cảnh khó khăn, phải đi làm tự lập sớm, nhưng trên mặt luôn treo nụ cười yêu đời, hi vọng về cuộc sống phía trước. Mà hai năm rời khỏi cuộc sống tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên Trần Văn Lâm nói chuyện lâu như vậy với người lạ. Tất nhiên, trừ những người quen trên game online, chỉ quen mà không biết mặt.
Cố gắng giữ vững hơi thở, Trần Văn Lâm nằm xuống chiếc giường đơn cũ kỹ, phát ra tiếng cọt kẹt, cố gắng ngủ.
Nhưng rồi, hai mươi phút sau, Trần Văn Lâm vẫn không thể đi vào giấc ngủ. Mặc dù mấy ngày qua hắn cố gắng thay đổi giờ giấc sinh hoạt, ngủ từ trưa đến khoảng mười, mười một giờ đêm, sinh hoạt vào ban đêm để chuẩn bị cho ngày này. Nhưng mà cứ nghĩ đến Yriel thế giới, nghĩ đến cuộc đời mình thay đổi, nghĩ đến việc không còn bị kinh tế bóp nghẹt thở, là hắn không thể ngủ nổi.
Thậm chí, Trần Văn Lâm còn định dùng một viên thuốc ngủ, nhưng hắn biết như vậy là không được, uống thuốc ngủ sẽ chẳng giúp ích hắn được gì, sẽ còn làm tinh thần của hắn trở nên kém hơn.
Cứ nghĩ như vậy một hồi, bốn giờ chiều, Trần Văn Lâm ngủ say.
Nhưng chưa đầy một tiếng sau, chiếc điện thoại thông minh hàng giá rẻ, xài cũng được năm sáu năm của Trần Văn Lâm vang lên, tiếng vang vô cùng lớn, quả thật không thể ngủ được.
Trần Văn Lâm tức giận cầm điện thoại lên, xem xét số gọi đến, là số mà điện thoại không biết. Nhưng hắn biết rõ, là của Phạm Tiến Khoa, quản lý đội tuyển chuyên nghiệp mà Trần Văn Lâm từng tham gia trước đây, là người mà hắn vừa thù hận, vừa biết ơn phần nào.
Trước đây, khi Trần Văn Lâm lúc đang còn là một game thủ bán chuyên, kỹ thuật không yếu, được Phạm Tiến Khoa phát hiện, đưa vào độ tuyển Agis Gaming, làm một thực tập sinh. Sau khi kỹ thuật tăng tiến, hoàn toàn đủ năng lực tham gia đấu trường chuyên nghiệp, thậm chí, hắn khi đó còn được gọi là thần đồng.
Và rồi, em họ của Phạm Tiến Khoa khoa là Phạm Văn Thành xuất hiện. Phạm Tiến Khoa thì cậy vào việc là quản lý, hủy đi cơ hội tham gia đấu trường chuyên nghiệp, đẩy Trần Văn Lâm lên ghế dự bị, nhường chỗ cho Phạm Văn Thành.
Trần Văn Lâm từ tài năng trẻ tuổi, thần đồng trở thành kẻ dự bị. Suốt một năm liền ngồi dự bị, hắn chán nản, kỹ thuật giảm sút và rồi hết hợp đồng. Bị đội tuyển đẩy đi, từ đó hắn làm đủ nghề, từ cày thuê, làm Admin cho các tựa game rác,..... Và trở thành như hiện tại.
Là Phạm Tiến Khoa đưa hắn cơ hội trở thành game thủ chuyên nghiệp. Cũng là Phạm Tiến Khoa đẩy hắn lên ghế dự bị, hủy hoại đời thi đấu chuyên nghiệp của hắn.
Từ đó, Trần Văn Lâm xóa số điện thoại liên lạc của Phạm Tiến Khoa. Nhưng thật ra, trong trí nhớ của hắn, đây là số hắn không thể nào quên được.
Cầm điện thoại lên, Trần Văn Lâm định ấn nút từ chối rồi tắt máy luôn, nhưng nghĩ nghĩ, nếu không bỏ được quá khứ, vượt lên, thì sao mà hắn có thể tỏa sáng tại Yriel được. Bấm vào nút nhận cuộc gọi, hắn nói:
- Xin chào, là Trần Văn Lâm đây.
Đầu dây bên kia, vẫn là dọng nói quen thuộc:
- Lâm à. Là anh Tiến Khoa đây, còn nhớ không? Trần Văn Lâm ngay lập tức nói:
- Anh quản lý à, gọi em có chuyện gì không?
Phạm Tiến Khoa dừng một chút thở dài nói:
- Dạo này cậu sống ổn không?
Trần Văn Lâm cười một tiếng không quan trọng:
- Cũng ổn ạ, vừa đủ sống thôi anh.
Phạm Tiến Khoa lần này suy nghĩ hơi lâu, có vẻ như muốn chọn kỹ từ ngữ rồi mới nói:
- Cậu muốn trở về đội chứ?
Trần Văn Lâm không ngoài ý muốn, nhưng vẫn giả vờ không biết hỏi:
- Là sao anh?
Phạm Tiến Khoa cũng không nhiều lời nói ngay:
- Chắc chắn là cậu cũng biết Yriel thế giới rồi chứ? Đội tuyển chúng ta vừa được tập đoàn Đại Nghĩa mua lại, còn có ba đội tuyển nữa. Bên Đại Nghĩa quyết định đầu tư lớn vào Yriel, bây giờ bên anh thiếu nhất là người có tài năng như cậu. Anh đại diện bang hội Đại Nghĩa mời cậu vào bang, anh đảm bảo cậu sẽ có một chức tổ trưởng bên dưới anh.
Tập đoàn Đại Nghĩa thì Trần Văn Lâm có biết, là tập đoàn khá lớn tại quốc gia này, giá trị không dưới mười tỉ MoE. Ở một quốc gia khá nhỏ như Đại Nam, thì mười tỉ MoE quả thật rất lớn. Nhưng mà để Trần Văn Lâm hắn làm dưới trướng Phạm Tiến Khoa, hắn quả thật không làm được. Hơn nữa, ở Đại Nam không phải chỉ có một mình Đại Nghĩa là tập đoàn lớn.
Nghĩ tới đây, Trần Văn Lâm từ chối khéo:
- Uầy, thật xin lỗi, hai ngày trước em đồng ý vào bang hội khác rồi ạ. Cũng ký hợp đồng rồi, em sợ không qua bên anh được.
Phạm Tiến Khoa không khỏi tiếc nuối:
- Ài, thật tiếc, không ngờ anh lại đến chậm, ha ha. Cũng không sao, hi vọng sau này anh em mình có cơ hội hợp tác. Thôi anh cũng không làm phiền cậu nữa, anh tắt máy đây.
Tút tút vài tiếng, Trần Văn Lâm cất điện thoại vào túi, hắn gia nhập bang hội khác chỉ là bịa, để từ chối Phạm Tiến Khoa mà thôi.
Trần Văn Lâm cảm thấy bị làm phiền như vậy, cũng không thể ngủ được, liền đứng dậy rửa mặt cho tỉnh táo. Hắn có ý định đi ra ngoài giải khuây một chút, cho nó thư giãn đầu óc. Tiếp điện thoại của Phạm Tiến Khoa xong, không khỏi cảm thấy có chút bực bội trong ngực.
Rời khỏi gian phòng trọ nhỏ bé, chỉ đủ đặt một chiếc giường đơn và treo quần áo, còn máy tính thì đặt ở bàn trên giường luôn, nhỏ nhưng rẻ, Trần Văn Lâm hắn cần là rẻ.
Đi một đoạn, nhìn thời gian mới tầm năm giờ hơn, Trần Văn Lâm nhìn các tòa nhà xung quanh, các nhà cao tầng treo đầy các bảng quảng cáo kiểu như.
"Bạn muốn có việc làm. Bạn muốn chơi game cũng có tiền. Bạn muốn làm một phần tử của bang hội lớn. Bạn muốn có cơ hội tăng tiến, trở thành người giàu. Hãy gia nhập chúng tôi, vừa chơi game vừa làm giàu"
Quả thật những kiểu quảng cáo này ở khắp nơi, đâu đâu cũng thấy. Các tập đoàn đều đang muốn tuyển thật nhiều game thủ xuất sắc, muốn từ Thần đạt được phần thưởng.
Phải biết, Thần rất ít ban thưởng, nhưng mỗi lần ban thưởng, nhân loại đều tiến bộ vượt bậc. Nhất là lần này lại càng không bình thường, Thần cần nhân loại bọn họ trợ giúp, sẽ dùng phần thưởng để trả công. Chứ không phải như mấy lần trước, là Thần tặng miễn phí. Lần này, chắc chắn sẽ càng phong phú.
Đến một quảng trường cách phòng ở không xa lắm, khoảng hai mươi phút đi bộ. Trần Văn Lâm cảm thấy thật sự là toàn bộ nhân loại đều đang hòa nhập, cùng đợi chuẩn bị đêm nay đồng loạt đổ bộ Yriel thế giới.
Phải biết, tầm giờ này, tại các quảng trường, đường đi khắp nơi đều đầy ắp người, phương tiện, các quán hàng bán đồ ăn vặt, cửa hàng quần áo. Các cặp đôi, gia đình dạo chơi trên quảng trường, vô cùng nhộn nhịp.
Nhưng hiện tại, Trần Văn Lâm chỉ thấy lác đác vài người giống hắn, đi dạo vô định, không mục đích trên quảng trường. Cũng chỉ có ba quán nước nhỏ đang mở, trong đó một quán còn đang dọn bàn ghế, chuẩn bị ra về.
Các cửa hàng, nhà hàng, rạp chiếu phim, trung tâm thương mại đều treo biển tạm ngừng. Chỉ một thông báo của Thần, làm cả thế giới thay đổi. Trần Văn Lâm cũng rất hướng tới, làm người, ai không muốn quyền năng như Thần chứ. Tất nhiên cũng chỉ là nghĩ mà thôi. Trên thế giới này, Thần chỉ có một.
Ngồi tại một quán nước, chỉ còn một bạn nữ trẻ tuổi, cũng tầm tuổi hắn, khá xinh xắn đang làm, thấy Trần Văn Lâm tới, cô gái kia ngay lập tức tới hỏi:
- Bạn không về để chuẩn bị vào Yriel à?
Cũng không phải hỏi uống nước gì như thường lệ, nhưng Trần Văn Lâm cũng không ngạc nhiên, mà cười hỏi lại:
- Tí nữa mình mới về, còn sớm mà, mấy tiếng nữa cơ. Bạn thì sao? Dọn sớm mới về kịp. À đúng rồi, cho mình ly nước dừa nha.
Cô gái kia cũng không trả lời, nhanh chóng mang tới cho Trần Văn Lâm một ly nước dừa, mới ngồi xuống một chiếc bàn gần hắn nói:
- Tí nữa mình vào Yriel ở đây luôn, đằng nào sáng mai mình cũng bán đồ ăn ở đây mà, dọn làm gì cho mệt.
Rồi chỉ cho hắn một chiếc giường xếp gần đó.
Lần này thì Trần Văn Lâm thật sự kinh ngạc nói:
- Bạn không sợ Trật Tự Đô Thị à?
Cô gái kia đương nhiên nhận:
- Sợ chứ, nhưng mà Yriel ra, Trật Tự Đô Thị cũng chả thèm để ý nữa. Mình ở đây cũng ba ngày liền rồi, chả làm sao cả.
Do nhàm chán, có người nói chuyện cùng, nên Trần Văn Lâm cũng không ngại tán chuyện, mà cô gái kia cũng vậy:
- Ngủ ở đây một mình, bạn không sợ cướp à?
Cô gái kia khinh thường nói:
- Cướp gì chứ? Tiền bán nước xong mỗi ngày mình đều gửi ngân hàng. Mấy cái bàn ghế nhựa có gì mà cướp? Mà máy quay đầy ở kia, bọn cướp chán sống mới đến đây. Chơi Yriel trong tù cũng không ổn đâu.
Trần Văn Lâm cảm thấy cô gái này gan cũng thật lớn, một mình mà dám ngủ lại ở đây, thật sự là gan rất lớn, nghĩ một tí lại hỏi tiếp:
- Sao bạn không kiếm bang hội nào đó mà vào? Lương cũng không tệ mà? Còn đỡ nguy hiểm nữa.
Cô gái kia nghe đến đây không khỏi buồn rầu nói:
- Mình có biết chơi game đâu, bang nào dám nhận, mình tính chỉ định chơi cho vui thôi, kiếm thêm được tiền thì cũng tốt. Nhưng mà trước tiên vẫn cứ bán quán nước đã, không thì lấy đâu ra tiền ăn cơm.
Sau một hồi lúc thì tán truyện, lúc thì ngắm cảnh, Trần Văn Lâm thấy cũng đã mười giờ tối rồi, hai tiếng nữa, là bắt đầu cho phép đăng nhập, hắn cũng muốn về chuẩn bị nên cáo từ, hắn liền trả tiền nước rồi đứng lên nói:
- Thôi muộn rồi, mình về đây. Bạn cũng dọn đồ đi, vào Yriel càng sớm càng có lợi.
Đi được mấy bước, Trần Văn Lâm quay đầu lại hỏi:
- Ha, nãy giờ nói chuyện, mình còn chưa hỏi bạn tên gì nhỉ? Mình gọi Trần Văn Lâm.
Cô gái kia cũng vui vẻ, cười rất tươi trả lời:
- Tên mình là Bùi Phương Thảo, nhớ nhé. Sau này rảnh nhớ đến chỗ mình nói chuyện.
Trần Văn Lâm phất tay nói:
- Bùi Phương Thảo. Mình nhớ rồi. Có rảnh mình sẽ đến.
Cô gái Bùi Phương Thảo này cho hắn ấn tượng khá sâu. Hoàn cảnh khó khăn, phải đi làm tự lập sớm, nhưng trên mặt luôn treo nụ cười yêu đời, hi vọng về cuộc sống phía trước. Mà hai năm rời khỏi cuộc sống tuyển thủ chuyên nghiệp, đây là lần đầu tiên Trần Văn Lâm nói chuyện lâu như vậy với người lạ. Tất nhiên, trừ những người quen trên game online, chỉ quen mà không biết mặt.
Danh sách chương