“Mộc dục chuẩn bị xong rồi đó, ngươi đi tắm trước đi, một chút nữa ta và Thanh Tự tắm sau”

“Vậy ta không khách khí nữa” Vô Lệ gật đầu, lấy trong túi càn khôn ra y phục mới.

Ta tò mò nhìn thử, đại khái phục trang vẫn là màu xanh quen thuộc làm nên thương hiệu của Vô Lệ, cũng may là hoa văn khác đi, nàng ta không có biến thái tới mức mang theo cả mười bộ y xì y đúc nhau.

Bộ này thêu mấy cành hoa mơ trên nền xanh thẫm, giống như chùm hoa nở bung vào đêm đông đổ tuyết, vừa quạnh quẽ vừa ngây thơ, đột nhiên khiến ta có chút tức cảnh sinh tình.

“Vô Lệ cô nương thích mặc áo xanh thật đấy”

“Cũng không phải là thích” Vô Lệ gấp sơ tiết y, trung y “ Màu đặc trưng để tử sĩ Vấn Tâm Phường nhận biết thôi, nếu không do bọn họ quá ngu ngốc thì ta cũng không đến nỗi quanh năm phải mặc đúng một màu.” Nói ra thì sợ không ai tin, tử sĩ của Vấn Tâm Phường không hiểu sao đều không thể phân biệt mặt mũi người với người, bọn họ nhận biết bằng màu sắc và dáng vẻ, hoặc là giọng nói. Thế nên để thuận tiện thì người có thể điều động tử sĩ của Phường thị thường duy trì mặc một màu cố định, người cắt may và thợ nhuộm đều là thợ riêng của Phường để giữ bí mật cho khuyết điểm chết người này của Phường thị.

“Tử, tử sĩ? Vấn Tâm Phường nuôi tử sĩ sao?” Chính là cái dạng bán mạng, chết không từ nan ấy à? Cái kiểu thích khách mồm bôi sẵn độc, hành thích thất bại liền cắn độc chết mà ta hay thấy trên phim truyền hình chiếu giờ vàng với tiểu thuyết ấy à?? Trời mẹ, thật là ngầu!

“A…phải, nuôi rất nhiều là đằng khác, chính ta cũng chẳng rõ số lượng là bao nhiêu. Ngươi nên hỏi sư tôn của mình thì sẽ biết rõ hơn đấy.”

Vô Lệ vẫn trả lời bằng chất giọng không thể nhạt nhẽo hơn, lúc đầu ta cảm thấy nói chuyện với nàng rất tụt hứng, nhưng đến giờ thì cũng quen rồi. Người này á, miệng dao găm bụng cũng một bồ dao găm, đẹp người xấu nết, được cái ở chung không quá tệ. Đặc biệt còn rèn ta các kiểu lễ tiết, so với thời điểm mới xuyên tới, giờ ta đã thành thục hơn nhiều lắm.

“A di, a di!” Thanh Tự xô cửa chạy vào, miệng cười hi hi lao vào lòng ta.

“Suỵt, suỵt…gọi thúc thúc” ta cuống quýt ôm nó lên, vội nhìn xem có ai đi cùng theo nó không mới dám thở phào.

Thanh Tự mở tròn đôi mắt đen như hắc diện thạch nhìn ta, tay nhỏ tự bịt miệng mình, đầu gật như bổ củi.

“A thúc!”

“Ngươi vừa chạy đi đâu chơi thế hả? Tóc tai loạn hết lên rồi này, ôi chao, người ngợm cũng toàn cát, thật là nghịch quá”

Ta bế nó đến trước gương đồng trong phòng, mặt gương mờ đục, coi như miễn cưỡng soi được.

“Ngồi yên, tiểu thúc cột lại tóc cho ngươi.”

“A thúc, sao thúc không bỏ mặt nạ ra?”

“Sao?” Ta cười trêu nó, tay cầm lược gỗ đào và dây cột tóc quay lại chỗ gương đồng  “Thanh Tự thấy mặt nạ của thúc không xinh đẹp à?”

Mặt A Tự thoáng nghiêm túc, nó đáp rất cẩn thận, kiểu lấy lòng của trẻ con “Thanh Tự không phải ý đó, thúc làm gì cũng rất đẹp mắt”

Ta nghĩ giờ nó còn nhỏ, còn chưa biết thế nào là người, thế nào là yêu, thế nào là đẹp, thế nào là xấu, cứ mơ mơ hồ hồ vậy lại là đáng yêu nhất. Mai sau nó lớn lên, ngộ nhỡ tư duy vặn vẹo bài xích ta, ta không thể ở bên bảo vệ được nó.

Nó mà xảy ra mệnh hệ gì thì ta cũng hết đời.

Ta cẩn thận cuốn dây quanh túm tóc đuôi ngựa của nó, nhưng dây thì cũ, tóc trẻ con vừa non vừa trơn, thật quá khó làm. Cảm thấy búi tóc găm thoa của nữ hài còn dễ làm hơn, hay ta cho nó ăn mặc giống nữ hài tử?

Là một người nghĩ gì làm đấy, đến lúc phản ứng kịp, ta nhận ra mình đã bế Thanh Tự ra đến đầu chợ để sắm đồ rồi.

Phiên chợ chiều cũng thật đông vui.

Ta cúi đầu nhìn Thanh Tự, thấy nó đang hứng thú đỏ bừng cả mặt nhìn ngó xung quanh, tự nhủ trong bụng thôi đã ra đến đây rồi thì để nó vui vẻ chút vậy.

Một đám trẻ con cầm đèn lồng vải hi hi ha ha khoe khoang cười đùa ầm ỹ bên vệ đường. Tối nay ở đây có hội rước đèn, một phần của lễ dệt may truyền thống của Liễm Châu.

“A, tiên nhân, tiên nhân” đám trẻ con mới ở bên kia vệ đường, thoắt cái đã chạy thành vòng tròn xung quanh ta, mặt đầy vẻ ngưỡng mộ sùng bái, lần đầu chúng thấy một người mặc áo trắng tuấn lãng phiêu dật như vậy. Đây nhất định chính là tổ nghề thêu thùa rồi!! “Tiên nhân ban lộc, tiên nhân ban phúc, tiên nhân ban cho khéo tay thêu thùa…khéo tay thêu thùa…khéo tay khêu thùa….”

Ta: “…………..” được đấy, vừa hay ta không biết thêu thùa.

Thanh Tự bám rịt lấy cổ áo ta, có lẽ nó cũng bị đám choai choai này dọa sợ giống như ta vậy.

“Ối giời, lũ ranh con này! Bồ Thẩmmm! Bồ thẩm, mụ ra mà xua chúng nó về đi! Dọa chết khiếp khách mua hàng nhà lão nương rồi!!!”

“ Đây đây, qua ngay đây, đang dở tay mấy tí!!” Bồ thẩm nhà đối diện vừa hét sang vừa quay lại cười hì hì với người tới mua vải, tiếp tục líu lo giới thiệu.

Chủ sạp phục sức bên này đường lôi từ dưới lên một đoạn roi tre vót dài, viu một tiếng xé gió đập bép lên bàn quát đám trẻ con.

“Bây còn không mau xéo đi! Muốn chờ lão nương quất rát mông đít cho mới chịu cuốn xéo à?!”

Ta khịt mũi hơi đưa tay ra cản roi “ Thôi mà, trẻ con chưa hiểu chuyện, dạy bảo nhẹ nhàng là được rồi, vả lại chúng nó còn chưa có làm gì tiểu sinh.”

“A, đúng đúng, công tử dạy chí phải.” Đám trẻ con được ta giải vây vội vàng kéo nhau rồng rắn chạy đi, chủ sạp ném roi xuống đất xoa xoa tay vào nhau cười hỏi ta “ Công tử đã chọn được chưa? Mua trang sức tặng cho lão bà (*) phỏng?”

(*): vợ

Trời đánh thánh vật thế nào nghe câu này xong trong đầu ta liền liên tưởng đến khuôn mặt lạnh như phiến đá mài của Vô Lệ, sau đó là khuôn mặt bình đạm cùng tiếng sập cửa rầm rầm của Bất Hối đại sư chồng chéo lên trên. Ta hơi thoáng rùng mình.

Đi với bọn họ mấy tuần nay, ta có ngu ngốc nữa cũng phải nhìn ra giữa hai bọn họ có ẩn tình, chủ yếu là đến từ Bất Hối Thanh Ngọc. Kẻ này từ dạo thấy ta biến thành nam nhân ngày đêm thân cận Vô Lệ, y ăn dấm chua đặc biệt nhiệt tình.

Nếu Vô Lệ mà là thê tử của ta, vậy thì Bất Hối khẳng định sẽ bóp cổ ta.

Mẹ chứ, không chết trong tay người ngoài mà chết trong tay người nhà.

Nghe đã thấy bi đát rồi.

Cuối cùng ta quyết định chọn một cái trâm bằng ngà khảm trai được dũa thành cành mơ tuyết xinh đẹp cho Vô Lệ. Nghĩ bụng, nàng mang cái trâm này cùng váy thêu hoa mơ vừa nãy thì quả là tuyệt phối. Sự uy hiếp gì đó đến từ vị trí của Bất Hối hoàn toàn bị ta quăng ra sau đầu.

“Công tử quả nhiên có mắt nhìn! Công tử chọn thêm cái nữa cho lão bà đi.” Chủ sạp bán được chiếc trâm ngà, vẻ mặt đon đả nhìn khách Vip đầy mời chào.

“Thôi thế đủ rồi, tiểu sinh muốn xem thử mấy cái thoa bạc nhỏ nhắn giành cho nữ hài, nhà mụ có bán không?”

“Á, tiểu công tử trẻ tuổi thế này mà đã có con rồi ư? Ấy cha, đúng là tuổi trẻ sung sức”

Ta cảm thấy lời này không đúng lắm, khuôn mặt dưới mặt nạ âm thầm đỏ lên. Lúng túng cầm một cái thoa trên mặt sạp lên hỏi.

“Nữ oa nhi ba tuổi mang cái này được không?”

Chủ sạp đánh vào tay ta

“Đây là thoa của các lão bà, nam nhân gì mà thiếu tinh tế quá.”

“………” câu trước vừa khen trẫm có mắt nhìn cơ mà.

“Công tử xem cái này thế nào?” Ta ngắm nghía chiếc thoa bạc hình bươm bướm chủ sạp đưa, nhìn qua thì rất linh lung xinh đẹp nhưng cứ cảm thấy bạc này đánh bóng quá đeo lên làm xỉn màu da.

“Công tử trông thế mà cũng kén chọn thật” Chủ sạp tấm tắc chòng ghẹo, tay bới bới tìm tìm.

“Thế cái này..” Là một đôi hoa cẩm chướng lụa nho nhỏ màu hồng, còn thả xuống hai cái tua rua xâu hạt ngọc xinh xẻo, phía sau là kẹp mỏ vịt chắc chắn, đảm bảo đeo lên không thể rơi ra được, ta cầm lấy ngồi xổm xuống muốn ướm thử cho Thanh Tự không ngờ chẳng thấy nó đâu.

Ơ kìa khỉ chứ?

Con gái của trẫm đâu???

À không không đúng, cháu trai bảo bối của cô nãi nãi ngươi đâu rồi?????

Không đùa nữa, ta vội bật dậy sốt sắng hỏi chủ sạp.

“Con…con của tiểu sinh, cái đứa nhỏ đi cùng tiểu sinh đó, mụ có thấy nó đâu không?” -- mới nãy nó vẫn đứng im thin thít bên cạnh ta mà…

“Không, không… để ta gọi người đi tìm giúp công tử” Chủ sạp cũng xanh mặt hoảng hốt “nhìn nó sáng sủa như thế nói không chừng bị kẻ gian bắt được sẽ bán vào vào ngõa tử làm quan nhi (*) đó!”

(*): ý chỉ lầu xanh, kỹ nam bán thân.

Ta nghe như có sét nổ giữa trời quang.

Đúng thế, nếu là người bắt thì chỉ sợ đứa trẻ ba tuổi xinh đẹp như nó sẽ bị bán vào ngõa tử dơ bẩn không chịu nổi dạy dỗ thành quan nhi, e là cả đời ta cũng chẳng thể tìm thấy, mà ta cũng chẳng dám đối diện nó nữa.

Nếu là bị yêu ma bắt?

Khả năng này cao hơn, ở trấn này yêu ma thác loạn lộng hành, máu thịt của người sống là thứ tà vật kia thèm khát, chưa kể tới huyết nhục của Thanh Tự là thứ đại bổ, có khác nào tảng thịt tươi treo trước mặt sói đói, ta nghĩ đến đây thì khẽ rùng mình, nhớ tới ba anh em Bồ gia người sau chết thảm hơn người trước.

Tà vật kia điên cuồng như vậy, chỉ sợ sẽ ăn thịt ăn sạch cả xương đứa trẻ con ấy mất.

Ta phải nhanh chóng trở về báo cho lão tăng và Vô Lệ, nếu chậm chân, sợ là một chút nữa đây thôi Thanh Tự có mệnh hệ gì, ta sẽ vô thanh vô thức biến thành một đống thịt vụn nát bét ngay giữa đường
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện