Cửa phòng bên kia vừa đóng lại thì cửa phòng bên này mở ra, Bất Hối đứng dưới hiên nhà, gió đêm thổi bay vạt áo. Lão ra giếng rửa mặt, tiện tay tháo chuỗi tràng hạt bồ đề dài đeo trên cổ xuống. Nước bị múc lên bằng tay rào rạt rơi lại xuống mặt giếng, trong giếng lửng lơ trôi lá ngân hạnh vàng, từng đụn sóng nhỏ xao động chia ba xé bảy khuôn mặt phản chiếu của lão, người trong giếng xa lạ cười giễu cợt, hắn mày kiếm mắt đào hoa, nốt ruồi lệ điểm cuối đuôi mắt, khuôn mặt nam tử ngạo nghễ nhìn xuống, vừa phong tình vừa tuấn mĩ đảo điên. Không có một điểm gì giống để liên tưởng tới Bất Hối Đại Sư mọi khi. Thanh Ngọc sờ sờ cái đầu trọc của mình, gió đêm cuốn cả bụi ập đến khiến hắn hơi rùng mình, đeo chuỗi tràng hạt cũ kỹ lên cổ, lúc quay người, hắn lại là lão tăng già khú chắp tay niệm kinh Phật. Nữ tử một thân áo đỏ phía sau không biết đã đứng đó được bao lâu rồi, nàng ta đứng chéo chân dựa người vào cây ngân hạnh, một bên váy xẻ cao đến đùi khoe ra chân ngọc vừa dài vừa trắng, khuôn mặt đầy vẻ phức tạp nhìn qua bên này.
“Hách thí chủ, đêm hôm mặc đồ đỏ đi lung tung, không sợ bị người khác nhìn nhầm thành nữ quỷ sao?!”
“Trần đời còn có nữ quỷ nào xinh đẹp tới nhường này à?”
Thanh Ngọc nghiêng đầu, cười móm mém nhìn nam tử thân bê bết máu nằm sõng soài bên chân nàng ta, Hách Xá Mi cũng cúi đầu nhìn theo, đưa chân đá nhẹ vào người y, biết lão định hỏi gì nên chủ động nói luôn.
“Ta đi chơi đêm thì bắt được, quyết định đem về chơi đùa một chút, ngươi nói ta nên đắp đất bỏ lò hay luộc nhừ nấu kỹ đây”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn lão tăng
“À phải rồi, nhờ ngươi chuyện này, có thể giúp ta dịch dung được không, ta không muốn bị kẻ này nhớ mặt chút nào, nếu không hắn không chết vì bị thương, lại chết vì tương tư ta thì quả là nghiệt ngã lắm.”
Thanh Ngọc phì cười, từ khi nào Hách Xá Mi làm việc tốt lại không cần ghi danh, chỉ sợ kẻ này rơi vào tay nàng ta là có chủ đích cả, tương lai chắc chắn sẽ chẳng chiếm được tốt đẹp gì, nói không chừng còn sống không bằng chết. Hắn hơi nghiêm mặt.
“Được, sáng mai dậy sớm một chút, cũng đừng ăn mặc khoa trương như vậy, có điều ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, người này tốt xấu cũng là nguyên soái đương triều, ngươi đùa nghịch phải biết điểm dừng, tự bản thân ngươi cũng biết biên cương loạn binh đang bạo động, thời điểm này quân không thể thiếu tướng” nếu không ngay cả Vấn Tâm Phường cũng sẽ không có đất dung.
Hách Xá Mi cúi đầu vén tóc mai ra sau tai, nàng rũ mi đáp
“Ta lớn như vậy rồi, sẽ tự mình có chừng mực. Đúng rồi, quên nói với ngươi, ngày mai Vô Lệ sẽ về tới đây, ngươi có ra giếng rửa mặt cũng đừng lộ liễu giống ban nãy, nếu để nàng phát hiện ra điểm bất thường vậy thì bao năm nay giấu giấu giếm giếm cũng thành xôi hỏng bỏng không rồi.”
“Thực ra ta đã giáp mặt nàng rồi.”
“Ta biết, chính ta dặn nàng ở khách điếm đấy đón đầu các ngươi mà. Muộn lắm rồi, đừng nghĩ nữa, ngươi đi nghỉ đi thôi”
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng len lỏi qua tán cây ken dày, nàng chính là không thể hiểu, yêu thì nói yêu, hận thì nói hận, vừa yêu vừa hận là nhẽ gì? Hai người bọn họ trăn trở lâu như vậy, kẻ trốn người tìm, ngày nào cũng nghĩ về nhau, quên cũng chẳng quên được, sống như vậy tự mình không thấy mệt mỏi sao.
Chuyện hỉ nộ ái ố tầm thường quả nhiên không hợp với đại mỹ nhân như nàng.
Hách Xá Mi nhẹ như không xách người ngất lịm ở dưới đất vào phòng, chong đèn sơ cứu cho y, tới canh Sửu ra rửa tay thì không thấy Bất Hối đại sư đâu nữa, có lẽ đã ngủ rồi.
- -- --------
Ta khoan khoái thức dậy, quay đầu nhìn Thanh Tự ôm tay ta đang thở khe khẽ bên cạnh, nhẹ nhàng lật chăn ngồi dậy để không đánh thức nó. Nó vẫn đang tuổi ăn tuổi ngủ, dài giấc một chút cho dáng cao, sau này làm một mỹ nam tử tuấn tú dáng người đẹp, nhất định sẽ có khối cô nương mê tít cả hai mắt.
Trong phòng có một bàn gỗ thấp để lược và gương, ta cầm lược cẩn thận chải chuốt tóc tai, cách đuôi tóc hai gang tay dùng một đoạn vải thắt lại, chỉnh trang y phục tử tế mới đeo mặt nạ ra ngoài. Cẩn thận khép cửa nhẹ nhàng, ta xoay người lại, bầu trời trên đầu xám xịt, lão tăng đang tập Thái Cực Quyền giữa sân, mồ hôi đẫm lưng áo, đằng kia có một cô nương tóc thắt bím thả sau lưng, tay cầm chổi loẹt quẹt quét lá.
Cả hai người nghe động tĩnh đều tạm dừng tay, chúng ta ra bàn nước dưới gốc ngân hạnh nói chuyện. Cô nương thôn dã có khuôn mặt thanh tú mộc mạc này không ngờ chính là Hách Xá Mi hiển hách mà lão tăng từng kể, trong tưởng tượng của ta nàng rất là một nữ tử ngạo nghễ ngất trời, không đẹp cũng mĩ, ít nhiều hẳn phải giống người mẹ mỹ nhân của nàng mấy phần, thế nên đến khi gặp mặt có chút không kịp tiếp thu dung mạo tầm thường này. Ta cười hơ hớ hơ hớ ngu ngốc, đến khi nàng lặp lại câu nói đến lần thứ hai mới kịp phản ứng.
“Cô nương tên gì?” Hách Xá Mi giữ ống tay áo, châm cho ta và lão tăng hai chén trà nóng.
“Ta?” Ta hơi giật mình, ừ, ta tên là gì? Cây Lê Lê? Lê Cây Cây? “Ta không có tên” đột nhiên hỏi, ta cũng không thể đùng đùng bịa ra được, danh xưng cả đời không được tùy tiện nghĩ.
Hách Xá Mi chống cằm nhìn ta, sau đó quay sang nhìn lão tăng đã nhập thiền. Nàng nâng chén trà lên mời ta dùng.
“Dù sao sau này bản nhân cũng coi như là ân sư thụ nghiệp của cô nương, nếu cô nương không chê thì để bản nhân nghĩ cho nàng một cái tên vậy.”
Vẫn nói sư đồ như phụ mẫu và con cái, ta không suy nghĩ gì gật đầu, cũng không có gì bất hợp lý ở đây cả.
“Ngạn liễu thư mi thái
Tri liên trú bích liền
Phong lai hương bất đoạn
Nguyệt ấn thủy thành viên
Vậy lấy tên là Liễu Thư Mi đi, cô nương thấy thế nào.”
Ta lẩm nhẩm đọc lại, cảm thấy cái tên này nghe rất quen cũng rất lạ, lão tăng ngồi bên cạnh choàng mở mắt, mặt không thể tin nổi nhìn Hách Xá Mi, nàng quay qua cười duyên với hắn, Thanh Ngọc dùng khẩu hình hỏi nàng
“Ngươi định làm gì?”
“Không định làm gì, chỉ là đột nhiên phát điên thôi”
Thanh Ngọc sửng sốt, đúng, hắn cũng thấy Hách Xá Mi điên rồi. Nàng ta nghĩ cái gì mà dám nói tên của vị đó ra. Hắn cảm thấy mình không ngồi đây được nữa, trà cũng không uống đã phủi áo bỏ xuống thôn dưới núi. Trong sân nhà chỉ còn Hách Xá Mi và ta.
“Cô nương uống hết chén trà này đi, nếu cô nương không nhổ ra thì chúng ta chính thức trở thành sư đồ, ngày mai ta sẽ bảo Vô Lệ hộ tống cô nương về Vấn Tâm Phường, phòng ốc cho cô nương người ở Phường thị đã chuẩn bị tốt từ gần cả tháng nay rồi.”
Ta vội vàng cạn chén, sau đó quỳ xuống bái lạy, làm lễ thụ nghiệp, gọi một tiếng sư tôn.
Nàng đưa cho ta một miếng bội màu đen, cầm nhẵn thín rất sướng tay coi như là quà gặp mặt, ta vui vẻ đeo luôn vào thắt lưng.
“Được rồi, lần này ta còn ít việc ở đây, không thể trở về cùng con, con tạm thời cứ theo Vô Lệ học đàn, thơ ca thì để Hải Đường kèm cặp, vũ nghệ của Mộng Điệp là độc nhất thiên hạ, tiếc là nàng đã nhập cung rồi, đợi vi sư trở về sẽ dạy con sau, ngày đó Mộng Điệp học một thân bản lĩnh cũng là của vi sư mà ra cả.”
Ta khe khẽ gật đầu.
“Vấn Tâm Phường xuất thân là hoa lâu, võ nghệ đều phất lên dựa vào kỹ nghệ. Thuần thục ca vũ thi họa rồi tính tiếp.”
Trong nhà chính có tiếng rên rỉ truyền ra. Sư tôn gật đầu với ta rồi phẩy áo đi vào, khép cửa tránh đi ánh mắt tò mò của ta. Phải đến sau này ta mới biết ngày ấy Hách Xá Mi cãi lại thiên ý cứu một người dưng, vậy nên tội của nàng phải trả giá bằng cả một đời.
- -- ---------
Đường nhỏ dưới núi.
Thanh Ngọc thoáng chùn bước, hắn thật sự không muốn nhìn thấy người phía trước chút nào nhưng ngặt nỗi người ta đã nhìn thấy hắn rồi, Vô Lệ tra kiếm vào vỏ đi lại đây, giày thêu xanh đạp lên lá khô giòn. Nàng đứng cách ba trượng ôm quyền thi lễ, ngữ điệu lạnh băng, cả người tản ra hàn khí. Đây chính là Vô Lệ, một trong bốn vị Tứ Tinh Thông Linh vang danh thiên hạ của Vấn Tâm Phường, người cũng như tên, lãnh khốc vô tình, một kiếm chém ra bén không vương máu, vừa thanh thoát vừa sạch sẽ.
" Bất Hối Đại Sư, đã mạo phạm rồi."
"Không, không có. Vô Lệ cô nương đang đi đâu đây?...ấy..."
Thanh Ngọc lúng túng sờ đầu nhìn theo bóng áo xanh lướt qua mặt hắn, thoắt cái đã đi xa, nghe hắn nói hết câu cũng lười, người này tính tình càng ngày càng tệ, Thanh Ngọc sâu kín thở dài chắp tay đi vào trấn.
Trong mắt của Vô Lệ, Bất Hối chỉ là Bất Hối, là ân nhân của Phường chủ, xứng đáng để nàng nói cùng nhiều thêm mấy từ, nàng không biết lão tăng khú khọm này chính là nam nhân nọ. Còn trong mắt của Thanh Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy Vô Lệ giết người như ngóe, hắn chỉ cố chấp chứa trong lòng một mình Uyển Ước Công Chúa của hắn mà thôi. Nàng công chúa mất nước thẳng lưng cao đầu, cười giòn giã kiêu ngạo nhảy xuống vực, khiến binh tướng nước địch truy đuổi sau lưng nể phục cúi đầu, đó chính là ngạo khí. Thanh Ngọc chẳng làm sao quên được tiếng sét nổ trên trời khi ấy, lúc hắn vội vã ghìm cương ngựa trước bờ vực, cờ chiến Đại Lương cuồng dã bay sau đầu, Thanh Ngọc đã chọn giang sơn mà phụ bạc nàng, nàng cũng chọn Liêu Tích mà quyên sinh, từ khoảnh khắc đó đối với hắn bọn họ đã rẽ sang hai đường khác nhau rồi, dù nàng sống hay là chết cũng chẳng thể giao nhau được nữa, ánh mắt cuối cùng nàng nhìn thẳng vào hắn khiến hắn hoảng hốt, hổ thẹn đêm không thể ngủ.
Sau còn vì nhiều lý do, Thanh Ngọc chọn đi tu, hơn nữa còn đi tu trong bộ dạng già nua xấu xí, hắn biết nàng còn sống, sợ một ngày trùng phùng trong tương lai, mà hơn hết chính hắn cũng mặc cảm nhìn thẳng chính mình.
“Hách thí chủ, đêm hôm mặc đồ đỏ đi lung tung, không sợ bị người khác nhìn nhầm thành nữ quỷ sao?!”
“Trần đời còn có nữ quỷ nào xinh đẹp tới nhường này à?”
Thanh Ngọc nghiêng đầu, cười móm mém nhìn nam tử thân bê bết máu nằm sõng soài bên chân nàng ta, Hách Xá Mi cũng cúi đầu nhìn theo, đưa chân đá nhẹ vào người y, biết lão định hỏi gì nên chủ động nói luôn.
“Ta đi chơi đêm thì bắt được, quyết định đem về chơi đùa một chút, ngươi nói ta nên đắp đất bỏ lò hay luộc nhừ nấu kỹ đây”
Nàng ngẩng đầu lên nhìn lão tăng
“À phải rồi, nhờ ngươi chuyện này, có thể giúp ta dịch dung được không, ta không muốn bị kẻ này nhớ mặt chút nào, nếu không hắn không chết vì bị thương, lại chết vì tương tư ta thì quả là nghiệt ngã lắm.”
Thanh Ngọc phì cười, từ khi nào Hách Xá Mi làm việc tốt lại không cần ghi danh, chỉ sợ kẻ này rơi vào tay nàng ta là có chủ đích cả, tương lai chắc chắn sẽ chẳng chiếm được tốt đẹp gì, nói không chừng còn sống không bằng chết. Hắn hơi nghiêm mặt.
“Được, sáng mai dậy sớm một chút, cũng đừng ăn mặc khoa trương như vậy, có điều ta vẫn phải khuyên ngươi một câu, người này tốt xấu cũng là nguyên soái đương triều, ngươi đùa nghịch phải biết điểm dừng, tự bản thân ngươi cũng biết biên cương loạn binh đang bạo động, thời điểm này quân không thể thiếu tướng” nếu không ngay cả Vấn Tâm Phường cũng sẽ không có đất dung.
Hách Xá Mi cúi đầu vén tóc mai ra sau tai, nàng rũ mi đáp
“Ta lớn như vậy rồi, sẽ tự mình có chừng mực. Đúng rồi, quên nói với ngươi, ngày mai Vô Lệ sẽ về tới đây, ngươi có ra giếng rửa mặt cũng đừng lộ liễu giống ban nãy, nếu để nàng phát hiện ra điểm bất thường vậy thì bao năm nay giấu giấu giếm giếm cũng thành xôi hỏng bỏng không rồi.”
“Thực ra ta đã giáp mặt nàng rồi.”
“Ta biết, chính ta dặn nàng ở khách điếm đấy đón đầu các ngươi mà. Muộn lắm rồi, đừng nghĩ nữa, ngươi đi nghỉ đi thôi”
Nàng ngẩng đầu nhìn ánh trăng len lỏi qua tán cây ken dày, nàng chính là không thể hiểu, yêu thì nói yêu, hận thì nói hận, vừa yêu vừa hận là nhẽ gì? Hai người bọn họ trăn trở lâu như vậy, kẻ trốn người tìm, ngày nào cũng nghĩ về nhau, quên cũng chẳng quên được, sống như vậy tự mình không thấy mệt mỏi sao.
Chuyện hỉ nộ ái ố tầm thường quả nhiên không hợp với đại mỹ nhân như nàng.
Hách Xá Mi nhẹ như không xách người ngất lịm ở dưới đất vào phòng, chong đèn sơ cứu cho y, tới canh Sửu ra rửa tay thì không thấy Bất Hối đại sư đâu nữa, có lẽ đã ngủ rồi.
- -- --------
Ta khoan khoái thức dậy, quay đầu nhìn Thanh Tự ôm tay ta đang thở khe khẽ bên cạnh, nhẹ nhàng lật chăn ngồi dậy để không đánh thức nó. Nó vẫn đang tuổi ăn tuổi ngủ, dài giấc một chút cho dáng cao, sau này làm một mỹ nam tử tuấn tú dáng người đẹp, nhất định sẽ có khối cô nương mê tít cả hai mắt.
Trong phòng có một bàn gỗ thấp để lược và gương, ta cầm lược cẩn thận chải chuốt tóc tai, cách đuôi tóc hai gang tay dùng một đoạn vải thắt lại, chỉnh trang y phục tử tế mới đeo mặt nạ ra ngoài. Cẩn thận khép cửa nhẹ nhàng, ta xoay người lại, bầu trời trên đầu xám xịt, lão tăng đang tập Thái Cực Quyền giữa sân, mồ hôi đẫm lưng áo, đằng kia có một cô nương tóc thắt bím thả sau lưng, tay cầm chổi loẹt quẹt quét lá.
Cả hai người nghe động tĩnh đều tạm dừng tay, chúng ta ra bàn nước dưới gốc ngân hạnh nói chuyện. Cô nương thôn dã có khuôn mặt thanh tú mộc mạc này không ngờ chính là Hách Xá Mi hiển hách mà lão tăng từng kể, trong tưởng tượng của ta nàng rất là một nữ tử ngạo nghễ ngất trời, không đẹp cũng mĩ, ít nhiều hẳn phải giống người mẹ mỹ nhân của nàng mấy phần, thế nên đến khi gặp mặt có chút không kịp tiếp thu dung mạo tầm thường này. Ta cười hơ hớ hơ hớ ngu ngốc, đến khi nàng lặp lại câu nói đến lần thứ hai mới kịp phản ứng.
“Cô nương tên gì?” Hách Xá Mi giữ ống tay áo, châm cho ta và lão tăng hai chén trà nóng.
“Ta?” Ta hơi giật mình, ừ, ta tên là gì? Cây Lê Lê? Lê Cây Cây? “Ta không có tên” đột nhiên hỏi, ta cũng không thể đùng đùng bịa ra được, danh xưng cả đời không được tùy tiện nghĩ.
Hách Xá Mi chống cằm nhìn ta, sau đó quay sang nhìn lão tăng đã nhập thiền. Nàng nâng chén trà lên mời ta dùng.
“Dù sao sau này bản nhân cũng coi như là ân sư thụ nghiệp của cô nương, nếu cô nương không chê thì để bản nhân nghĩ cho nàng một cái tên vậy.”
Vẫn nói sư đồ như phụ mẫu và con cái, ta không suy nghĩ gì gật đầu, cũng không có gì bất hợp lý ở đây cả.
“Ngạn liễu thư mi thái
Tri liên trú bích liền
Phong lai hương bất đoạn
Nguyệt ấn thủy thành viên
Vậy lấy tên là Liễu Thư Mi đi, cô nương thấy thế nào.”
Ta lẩm nhẩm đọc lại, cảm thấy cái tên này nghe rất quen cũng rất lạ, lão tăng ngồi bên cạnh choàng mở mắt, mặt không thể tin nổi nhìn Hách Xá Mi, nàng quay qua cười duyên với hắn, Thanh Ngọc dùng khẩu hình hỏi nàng
“Ngươi định làm gì?”
“Không định làm gì, chỉ là đột nhiên phát điên thôi”
Thanh Ngọc sửng sốt, đúng, hắn cũng thấy Hách Xá Mi điên rồi. Nàng ta nghĩ cái gì mà dám nói tên của vị đó ra. Hắn cảm thấy mình không ngồi đây được nữa, trà cũng không uống đã phủi áo bỏ xuống thôn dưới núi. Trong sân nhà chỉ còn Hách Xá Mi và ta.
“Cô nương uống hết chén trà này đi, nếu cô nương không nhổ ra thì chúng ta chính thức trở thành sư đồ, ngày mai ta sẽ bảo Vô Lệ hộ tống cô nương về Vấn Tâm Phường, phòng ốc cho cô nương người ở Phường thị đã chuẩn bị tốt từ gần cả tháng nay rồi.”
Ta vội vàng cạn chén, sau đó quỳ xuống bái lạy, làm lễ thụ nghiệp, gọi một tiếng sư tôn.
Nàng đưa cho ta một miếng bội màu đen, cầm nhẵn thín rất sướng tay coi như là quà gặp mặt, ta vui vẻ đeo luôn vào thắt lưng.
“Được rồi, lần này ta còn ít việc ở đây, không thể trở về cùng con, con tạm thời cứ theo Vô Lệ học đàn, thơ ca thì để Hải Đường kèm cặp, vũ nghệ của Mộng Điệp là độc nhất thiên hạ, tiếc là nàng đã nhập cung rồi, đợi vi sư trở về sẽ dạy con sau, ngày đó Mộng Điệp học một thân bản lĩnh cũng là của vi sư mà ra cả.”
Ta khe khẽ gật đầu.
“Vấn Tâm Phường xuất thân là hoa lâu, võ nghệ đều phất lên dựa vào kỹ nghệ. Thuần thục ca vũ thi họa rồi tính tiếp.”
Trong nhà chính có tiếng rên rỉ truyền ra. Sư tôn gật đầu với ta rồi phẩy áo đi vào, khép cửa tránh đi ánh mắt tò mò của ta. Phải đến sau này ta mới biết ngày ấy Hách Xá Mi cãi lại thiên ý cứu một người dưng, vậy nên tội của nàng phải trả giá bằng cả một đời.
- -- ---------
Đường nhỏ dưới núi.
Thanh Ngọc thoáng chùn bước, hắn thật sự không muốn nhìn thấy người phía trước chút nào nhưng ngặt nỗi người ta đã nhìn thấy hắn rồi, Vô Lệ tra kiếm vào vỏ đi lại đây, giày thêu xanh đạp lên lá khô giòn. Nàng đứng cách ba trượng ôm quyền thi lễ, ngữ điệu lạnh băng, cả người tản ra hàn khí. Đây chính là Vô Lệ, một trong bốn vị Tứ Tinh Thông Linh vang danh thiên hạ của Vấn Tâm Phường, người cũng như tên, lãnh khốc vô tình, một kiếm chém ra bén không vương máu, vừa thanh thoát vừa sạch sẽ.
" Bất Hối Đại Sư, đã mạo phạm rồi."
"Không, không có. Vô Lệ cô nương đang đi đâu đây?...ấy..."
Thanh Ngọc lúng túng sờ đầu nhìn theo bóng áo xanh lướt qua mặt hắn, thoắt cái đã đi xa, nghe hắn nói hết câu cũng lười, người này tính tình càng ngày càng tệ, Thanh Ngọc sâu kín thở dài chắp tay đi vào trấn.
Trong mắt của Vô Lệ, Bất Hối chỉ là Bất Hối, là ân nhân của Phường chủ, xứng đáng để nàng nói cùng nhiều thêm mấy từ, nàng không biết lão tăng khú khọm này chính là nam nhân nọ. Còn trong mắt của Thanh Ngọc chưa bao giờ nhìn thấy Vô Lệ giết người như ngóe, hắn chỉ cố chấp chứa trong lòng một mình Uyển Ước Công Chúa của hắn mà thôi. Nàng công chúa mất nước thẳng lưng cao đầu, cười giòn giã kiêu ngạo nhảy xuống vực, khiến binh tướng nước địch truy đuổi sau lưng nể phục cúi đầu, đó chính là ngạo khí. Thanh Ngọc chẳng làm sao quên được tiếng sét nổ trên trời khi ấy, lúc hắn vội vã ghìm cương ngựa trước bờ vực, cờ chiến Đại Lương cuồng dã bay sau đầu, Thanh Ngọc đã chọn giang sơn mà phụ bạc nàng, nàng cũng chọn Liêu Tích mà quyên sinh, từ khoảnh khắc đó đối với hắn bọn họ đã rẽ sang hai đường khác nhau rồi, dù nàng sống hay là chết cũng chẳng thể giao nhau được nữa, ánh mắt cuối cùng nàng nhìn thẳng vào hắn khiến hắn hoảng hốt, hổ thẹn đêm không thể ngủ.
Sau còn vì nhiều lý do, Thanh Ngọc chọn đi tu, hơn nữa còn đi tu trong bộ dạng già nua xấu xí, hắn biết nàng còn sống, sợ một ngày trùng phùng trong tương lai, mà hơn hết chính hắn cũng mặc cảm nhìn thẳng chính mình.
Danh sách chương