Hôm sau soi gương, mắt Đoàn Lâm có quầng thâm rõ mồn một, đã mệt lại ngủ không ngon, vừa chợp mắt một lát thì bị gọi dậy, còn khó chịu hơn thức trắng.

“Anh… ngủ ngon không?”

Hàn Tâm Nặc phờ phạc, mắt đen thui, hiển nhiên cũng mất ngủ.

Còn Mộc Tử, thằng quỷ đó vẫn còn nằm sải lai trên giường, cả đêm giữ một tư thế, ở đâu cũng có thể ngủ như chết.

“Không tốt lắm, cách âm khu này hình như… Anh nghe tiếng con nít khóc suốt đêm.” Đoàn Lâm gặm bánh mì nướng, kể chi tiết.

Nét mặt Hàn Tâm Nặc thay đổi, bàn tay đang phết mứt quả lên bánh mì run nhẹ.

“Vậy hả, em cũng nghe, cơ mà tầng này không nhà nào có con nít hết.”

“Thật không? Chưa chắc là hàng xóm, có thể là tầng trên hoặc tầng dưới.” Đoàn Lâm không để tâm, cảm giác đầu mình quay mòng mòng.

“Chắc vậy, anh qua giường em ngủ bù đi, hôm nay em đi thực tập.”

“Ừm, cũng được. Em chú ý sức khỏe, anh thấy em cũng ngủ không ngon.” Đoàn Lâm không từ chối.

Thành thật mà nói, Đoàn Lâm không biết Hàn Tâm Nặc kêu mình đến làm gì, mục đích chắc chắn không phải chỉ để ngủ. Nhưng cậu ta không mở miệng trước, Đoàn Lâm cũng không muốn hỏi.

Có điều, Đoàn Lâm cảm giác được Hàn Tâm Nặc rất kỳ cục, trái ngược hoàn toàn với trước kia. Đoàn Lâm liếc cậu ta một cái, cuối cùng vẫn không hé răng.

Đến giờ cơm tối, Hàn Tâm Nặc không về mà gọi cho Đoàn Lâm, “Anh, em có việc cần tăng ca, anh dẫn bạn đến bệnh viện được không? Chỗ này có một tiệm bán đồ ăn ngon lắm.”

Đoàn Lâm thấy ăn ở đâu cũng như nhau, Hàn Tâm Nặc bận thì cậu tự nấu cũng được, nhưng cậu ta nài nỉ quá, Đoàn Lâm đồng ý ba mươi phút nữa sẽ có mặt ở bệnh viện.

Giờ không còn sớm, Đoàn Lâm lập tức gọi Mộc Tử, khóa cửa rồi ra ngoài.

Dãy hành lang dài lắp rào chắn trong suốt, có thể thấy hết khung cảnh tầng dưới, từ tầng 28, dáng người qua lại bên dưới trở thành tí hon. Đoàn Lâm định quay đi, bỗng nhiên…

Một cái bóng trắng xẹt qua trước mũi cậu, Đoàn Lâm nghe cả tiếng gió, Đoàn Lâm nhìn lên trên, thấy một cái đầu nhỏ xíu ló ra.

Trời tối, đứa trẻ lại cúi đầu nên Đoàn Lâm không thấy rõ mặt nó, bèn nhìn xuống chân, vật màu trắng vừa lướt qua mặt mình là chiếc máy bay giấy.

Đồ chơi con nít.

Đoàn Lâm lại ngửa đầu nhìn lên, không thấy thằng bé đâu nữa, chỉ liếc một cái đã biết nó là bé trai.

Chẳng lẽ nó là đứa trẻ khóc suốt đêm qua?

Đoàn Lâm vừa suy nghĩ vừa đến thang máy. Lúc xuống lầu, Đoàn Lâm tìm chiếc máy bay giấy, không để ý ánh mắt ngạc nhiên của Mộc Tử, cậu mở chiếc máy bay ra, phát hiện mặt sau tờ giấy trắng có một bức vẽ bằng chì màu sáp, đề tài muôn thuở mà nhà trẻ hay đưa ra – Gia đình em.

Dựa theo nét vẽ nghuệch ngoạc, có thể nhận ra thằng bé vẽ ba người, là ba mẹ và một đứa con.

Đoàn Lâm không nói gì, chỉ mỉm cười, tiện tay nhét tờ giấy vào túi.

Đến bệnh viện, thấy Hàn Tâm Nặc mặc áo blouse trắng chờ trước cổng, cậu ta vẫy tay với Đoàn Lâm rồi dẫn hai người vào tiệm ăn nhỏ bên cạnh.

“Thật ra đây là nhà ăn của bệnh viện, nhỏ vậy thôi chứ đồ ăn ngon ngang ngửa nhà hàng năm sao đó, không phải nhân viên là không được vào đâu. Tranh thủ lúc em còn thực tập dẫn hai người đến nếm thử. Thấy sao, ngon không anh?” Hàn Tâm Nặc vừa ăn vừa hỏi.

Đoàn Lâm gật đầu, nhìn Hàn Tâm Nặc uể oải hơn ban sáng, lo lắng hỏi, “Làm việc cực lắm hả?” Hàn Tâm Nặc vẫn mặc áo blouse, chẳng lẽ ăn xong phải quay lại làm tiếp?


Hàn Tâm Nặc dừng đũa, “Cũng tạm anh, nhưng dạo này có chút vấn đề…”

Đoàn Lâm im lặng nhìn cậu ta.

Những lúc thế này, người ta thường nói gì đó tỏ vẻ thân thiết, như là “Có vấn đề gì cứ nói, anh sẽ cố hết sức giúp em.”

Đoàn Lâm không biết gì về y khoa nên không giúp được, ít ra cũng nên bảo “Bận quá thì nghỉ một chốc hãy làm tiếp.”

Nhưng với Hàn Tâm Nặc, thời gian thực tập là cơ hội tích lũy kinh nghiệm cực kỳ quan trọng, Đoàn Lâm bảo cậu ta nghỉ ngơi cũng không thích hợp. Đoàn Lâm do dự, cuối cùng không nói gì hết.

“Tiểu Nặc!”

Một giọng nữ ngọt ngào đánh tan không khí lúng túng.

“Chị ngồi đây được không?” Một cô gái bưng mâm thức ăn đến, dáng thon thả, mặt trái xoan, ngũ quan tinh xảo, khí chất thanh nhã khiến người ta sinh ra hảo cảm ngay.

“À, mời chị, để em giới thiệu, đây là anh trai em – Đoàn Lâm và Mộc Tử, bạn anh ấy. Anh, đây là Bác Tiêu Tuyết, đàn chị đại học của em, người ta là bác sĩ chính thức của bệnh viện đó.” Hàn Tâm Nặc vội vàng nhích vào trong, chừa chỗ ngồi.

“Ủa? Em có anh trai à? Chưa nghe bao giờ, sao trông không giống em gì hết…” Phát hiện hai anh em không cùng họ, cô chợt nhớ đây là chuyện nhà người ta, liền đổi đề tài, “Chào hai cậu.”

Bác Tiêu Tuyết cười vui vẻ, bầu không khí lúng túng hoàn toàn biến mất.

Có thêm một người, bàn ăn không buồn tẻ như vừa rồi, Bác Tiêu Tuyết cắn môi nghĩ đến điều gì, rốt cuộc hỏi, “Tâm Nặc, Hứa Dao hiện tại thế nào rồi?”

Đoàn Lâm từng nghe em trai nhắc đến cái tên Hứa Dao, người này là chủ nhân căn hộ họ đang ở. Nghe nhắc đến hắn, Đoàn Lâm cũng tập trung nghe.

“Anh ấy… vẫn chưa khỏe hẳn.” Hàn Tâm Nặc nói, vô thức dùng đũa chọt đồ ăn trong bát, “Vừa tỉnh lại hồi sáng, nhưng tình huống không khá hơn.”

“Vẫn còn nói mê sảng à?”

“Ừm, bác sĩ điều trị là anh Thành Thụy, họ là bạn lâu năm, anh Thành nói anh Hứa không cho ai đến gần, không cho y tá ghim kim, không cho bác sĩ khác khám bệnh. Anh ấy cũng không cho phép bất cứ ai vào phòng bệnh, nhưng anh ấy cần truyền dịch nên mỗi buổi trưa họ đành phải chụp thuốc mê. Anh Thành nói đây là vấn đề tâm lý.”

“Vấn đề tâm lý? Xem ra là do lần phát hiện cái xác ở nhà…”

“Khụ!” Hàn Tâm Nặc ho một tiếng, ngắt lời Bác Tiêu Tuyết.

“Chỉ là phát hiện xác chết trong ống nước thôi mà, có gì lạ mà giấu.” Đoàn Lâm đang nghe ngóng, Mộc Tử đột ngột lên tiếng.

“Hở?! Sao cậu biết?!” Hàn Tâm Nặc biến sắc, hỏi Mộc Tử, “Chẳng lẽ cậu nghe thấy… nhìn thấy gì?”

Ngữ điệu của Hàn Tâm Nặc rất kỳ quái, nửa như mong chờ, nửa như…

“Ừ, đương nhiên là thấy.” Mộc Tử nhếch khóe môi, cười quái dị.

Tim Hàn Tâm Nặc sắp vọt ra ngoài, Mộc Tử mới nói, “Thấy trên báo, vụ đó huyên náo mà.”

“Thế à?” Bả vai sụp xuống, nét mặt Hàn Tâm Nặc vẫn rất kỳ.

“Đó là mục đích anh gọi anh trai đến nhỉ? Không có còn đỡ, nếu thật sự có thứ gì không sạch sẽ thì người vô tội sẽ bị liên lụy. Loại chuyện này rất khó giải quyết, làm không đúng có thể phải chết, anh hiểu không?” Mộc Tử tao nhã cắt miếng bít tết trong mâm, lạnh nhạt nói.

Giọng điệu Mộc Tử như nói chuyện phiếm nhưng đủ khiến Hàn Tâm Nặc phát run.

“Em, em xin lỗi, anh ơi…” Hàn Tâm Nặc cúi đầu.

Đoàn Lâm cau mày, “Không sao, em mau ăn đi.”

Ngoài miệng nói thế, mà trong lòng Đoàn Lâm nghi ngờ, tại sao Hàn Tâm Nặc tìm cậu? Cậu chưa từng tiết lộ mình có năng lực đặc biệt mà? Hơn nữa Hàn Tâm Nặc còn biết cậu bộc lộ năng lực trong thời gian gần đây, tại sao…

Tuy còn vô số thắc mắc, nhưng Đoàn Lâm để ý chuyện này hơn, đó là…

“Mộc Tử, cậu thấy được à?” Lúc bốn người ra khỏi tiệm ăn, Đoàn Lâm đi đằng sau, nhỏ giọng hỏi Mộc Tử.

Mộc Tử nói dối, vụ phát hiện xác chết không làm rầm rộ, và Mộc Tử ngủ mê mệt cả ngày. Hàn Tâm Nặc không chú ý, nhưng Đoàn Lâm biết rõ.

“Không.” Mộc Tử không quay đầu lại, “Căn hộ đó chẳng có gì lạ hết, em trai anh lo xa thôi, nhưng anh ta nên cẩn thận vẫn hơn.”

Đoàn Lâm khó hiểu nhìn cậu ta.

“Anh biết không, đối với loại chuyện này, nguy hiểm nhất không phải người tin tưởng hoàn toàn hoặc bác bỏ hoàn toàn. Đáng lo là người như em trai anh, nửa tin nửa ngờ, lý trí không cho là có nhưng lại nghi ngờ bóng gió.”

“Tại sao anh ta tìm đến anh? Đương nhiên là vì anh ta biết anh có thể thấy mấy thứ này. Hành động này chứng tỏ có ai đó cho anh ta biết “nơi này có ma”, khiến anh ta nghi ngờ.”

“Nhưng bản thân anh ta không thấy, hậu quả của ngờ vực trong thời gian dài là căng thẳng thường xuyên, sóng não rất dễ đồng bộ với thứ đó, có thể sau này sẽ nhìn thấy chúng. Còn nếu không thấy thì thần kinh cũng xảy ra vấn đề rồi, không phải sao?”

“Vì vậy mà bệnh nhân tâm thần càng lúc càng nhiều đấy.” Mộc Tử cười, chỉ đầu mình.

Mộc Tử như nói đùa, nhưng Đoàn Lâm lại suy tư nhìn theo bóng lưng Hàn Tâm Nặc đi phía trước.

Hàn Tâm Nặc bảo Đoàn Lâm đứng ở đại sảnh tầng trệt chờ mình. Đoàn Lâm thấy người qua lại, nghe tiếng khóc, tiếng đẩy xe lăn, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng gắt mũi… cứ thấy là lạ.

“Anh ơi, xin lỗi, chắc anh phải chờ thêm lát, em còn đợi chủ nhiệm, phải rồi, sao anh không ngồi?” Hàn Tâm Nặc từ trong phòng chạy ra, thấy có ghế trống mà hai người không ngồi.

“Ghế có…”

Đoàn Lâm chưa nói hết “có người”, Mộc Tử đã giành trước, “Bọn tôi vừa ăn no, đứng cho tiêu cơm.”

Mộc Tử kín đáo quay lại liếc một cái, Đoàn Lâm hiểu ra.

Lại là thứ đó. Đoàn Lâm không nhịn được nhìn ra phía sau, người đàn ông ngồi ở ghế vẻ mặt đờ đẫn, còn lại chẳng khác gì người bình thường.

“Nè, chúng ta cá cược không?” Mộc Tử nói.

Nhìn theo hướng Mộc Tử chỉ, Đoàn Lâm thấy một sản phụ nằm trên cáng cứu thương đang được đẩy đi.

“Cá xem lát nữa đứa bé ra đời là nam hay nữ? Tôi cá là nam. Anh thì sao?” Mộc Tử cười hỏi.

“Ờm… tôi cũng cá là nam.” Đoàn Lâm thuận miệng nói, cậu không hiểu chơi trò này để làm gì.

“Vậy tôi cá là nữ, dù gì cũng phải có một người cược khác chứ.” Hàn Tâm Nặc rất để ý tâm trạng vui phơi phới của Mộc Tử.

Đoàn Lâm nhìn theo ánh mắt Mộc Tử về căn phòng mà sản phụ được đẩy vào, không thấy thì thôi, Đoàn Lâm liếc một cái đã ngớ người.

Rất nhiều người chen chúc ngoài cửa, không thể là người nhà sản phụ.

Vô số người tụ tập trước cánh cửa trắng, chèn ép xô đẩy nhau, quây thành vòng tròn từ từ tiếp cận phòng mổ.


Sao không có ai ra giữ trật tự? Đoàn Lâm đang kinh ngạc, chợt thấy người đàn ông ngồi trên ghế cũng có trong đám đông, cậu hiểu rồi.

Hóa ra những người này đều là…

Đoàn Lâm thờ ơ nhìn đám “người” đó kéo đến càng lúc càng đông.

Bỗng dưng đằng xa có tiếng gào, “Chị gì ơi, chị chưa trả tiền! Chị đằng trước! Trả tiền đi…”

Một người đàn ông thở hồng hộc, vừa chạy vừa kêu ầm lên, Hàn Tâm Nặc giật mình, cản anh ta lại, “Anh ơi, đây là bệnh viện, không được lớn tiếng, anh đừng chạy loạn…”

“Tôi cũng đâu có muốn, tôi là tài xế taxi, có khách đi không trả tiền, vừa dừng xe đã chạy mất dép. Má nó, chạy đi đầu thai hay gì!”

Tài xế taxi tìm cả buổi không thấy vị khách quỵt tiền, đành chấp nhận mình chạy một cuốc không công, hậm hực bỏ đi. Đoàn Lâm nhìn phía trước.

Hành lang không một bóng người, một cô gái không biết xuất hiện khi nào, cô ta mang guốc cao gót chạy thục mạng, tiếng guốc nện lên sàn đá hoa cương cực kỳ chói tai, nhưng dường như không ai nghe thấy.

Cộp! Cộp! Cộp! Cộp!

Cô ta chạy rất nhanh, luồn lách vào đám đàn ông chen trước cửa, một giây sau, cô ta biến mất sau cánh cửa!

Chẳng mấy chốc, đèn phòng giải phẫu tắt, tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên.

Cửa mở, đám “người” bao vây ỉu xìu rút lui. Một người đàn ông từ bên ngoài hớt hải chạy vào, thấy cửa phòng đã mở bèn cuống quýt hỏi.

“Sinh rồi hả? Vợ tôi có sao không? Trai hay gái? Có giống vợ tôi không…”

“Ha ha, sinh rồi, là một bé gái đáng yêu, mẹ tròn con vuông. Anh kiên nhẫn chờ, lát nữa là có thể vào xem bé giống ai.”

Nhìn người đàn ông sướng rơn, Đoàn Lâm nhớ đến câu “chạy đi đầu thai” của tài xế taxi.

Chủ nhiệm của Hàn Tâm Nặc giải phẫu xong, giao công việc ngày mai cho nhóm thực tập sinh, Hàn Tâm Nặc mới được cho về. Ra đến cổng, Đoàn Lâm thấy thêm một sản phụ được đẩy vào, đám “người” chầu chực ngoài hành lang lại như kẻ sắp chết đói thấy thịt, tiếp tục bao vây phòng mổ.

Đó là ước mong của người chết ư?

Rốt cuộc có bao nhiêu linh hồn ngồi ngoài hành lang, lảng vảng khắp phố lớn ngõ nhỏ?

Đoàn Lâm đi theo Hàn Tâm Nặc, không quay đầu lại.

—o0o—

“Hôm nay bác sĩ Thành trực đêm à?” Y tá khử trùng dụng cụ thấy Thành Thụy vào thang máy, bèn cười hỏi.

“Chủ yếu là canh bác sĩ Hứa, tình trạng hiện giờ… tôi không yên tâm.” Thành Thụy cười khổ, xoa bả vai đau nhức.

Hiểu ý của Thành Thụy, y tá đồng tình, “Cũng phải, bác sĩ Hứa là con trai viện trưởng mà.”

“Không hoàn toàn là vậy, bác sĩ Hứa là bạn học cùng trường nhiều năm với tôi, sau còn làm chung một bệnh viện, một người đang khỏe mạnh tự dưng biến thành như vậy, tôi lo lắm chứ.”

“Thì ra anh và bác sĩ Hứa thân thiết như vậy, đúng là hiếm có.”

Y tá cười mỉa, Thành Thụy chỉ mỉm cười, gật đầu với cô ta rồi ra khỏi thang máy.

Thành Thụy đến thẳng phòng bệnh 4103, đó phòng bệnh riêng dành cho Hứa Dao.

Thời gian trước rộ tin một người đàn ông phát hiện xác trẻ sơ sinh trong ống nước, Thành Thụy có nghe, cũng biết người đó là Hứa Dao, nhưng hôm nào mà chẳng có tin lạ, nên chẳng ai xem chuyện đó là to tát.

Tỷ lệ mẹ đơn thân ngày càng tăng, ở đâu cũng có trẻ sơ sinh bị bỏ rơi. Bệnh viện cũng vậy, rất nhiều cô gái không muốn nuôi con, vừa sinh đã ném con vào nhà vệ sinh của bệnh viện. Nhiều y tá phát hiện xác trẻ sơ sinh, nhưng chưa có ai biến thành tình trạng như Hứa Dao.

Lúc Hứa Dao được đưa vào bệnh viện, Thành Thụy bị dọa mất hồn.

Hai tuần trước, Hứa Dao xin nghỉ phép để đi dự hội thảo ở Mỹ, Thành Thụy làm việc cùng phòng với hắn nên có nghe, nhưng chẳng mấy để tâm. Hôm hắn về nước còn được cả nhóm kéo đi uống rượu, sau đó bắt taxi về nhà.

Không ai ngờ lần sau gặp lại, Hứa Dao lại biến thành thế này.

Hắn gầy chỉ còn da bọc xương, hốc mắt lõm sâu, được người ta đưa vào bệnh viện.

Ban đầu kiểm tra, hắn hôn mê vì suy dinh dưỡng. Người vô gia cư đói xỉu nghe còn hợp lý, nhưng Hứa Dao là người thừa kế của một bệnh viện lớn.

Cảnh sát đi lấy lời khai của hàng xóm xung quanh Hứa Dao, bấy giờ mới biết hắn không hề ra khỏi cửa. Lương thực dự trữ hết sạch mà hắn vẫn không ra ngoài, nếu không phải căn hộ còn hệ thống cấp nước thì e là Hứa Dao đã thành người đầu tiên trong giới đại gia chết đói trong nhà.

Tại sao Hứa Dao thà nhịn đói cũng không chịu ra khỏi nhà, vấn đề này là dấu chấm hỏi to tướng trong lòng mỗi người.

Cứ tưởng tình huống này đã là xấu nhất, sáng hôm sau Hứa Dao tỉnh lại còn tệ hơn.

“Các người ra ngoài! Đóng cửa! Đóng cửa cho tôi!” Hứa Dao la hét, đuổi hết những người đến gần hắn, cuộn mình trong chăn run cầm cập cả ngày.

Quái dị! Bộ dạng của Hứa Dao thật sự rất quái dị!

Dù là viện trưởng bố hắn cũng không thể bắt Hứa Dao mở cửa, cuối cùng viện trưởng dùng biện pháp mạnh, phá cửa vào tiêm thuốc ngủ cho Hứa Dao.

Hứa Dao trợn mắt nhìn ra cửa, Thành Thụy thấy mà rùng mình, không tự chủ quay đầu nhìn theo.

Không có gì cả.

Dưới cơn giận của viện trưởng, sự khiếp sợ của y tá và hoang mang của Thành Thụy, Hứa Dao bị ép tiêm thuốc ngủ, bấy giờ mới ổn.

“Cậu là bạn nó, giao nó cho cậu chú cũng yên tâm. Cậu giúp chú trông chừng nó, trò chuyện với nó, có thể nó sẽ giãi bày với cậu.” Viện trưởng than vắn thở dài.

Thành Thụy cũng đồng ý.

Thành Thụy lấy chìa khóa mở cửa, hồi trưa vào thăm, Hứa Dao vẫn còn ngủ, thuốc ngủ liều cao phải qua mấy tiếng mới tỉnh. Bây giờ chắc hắn dậy rồi.

Thành Thụy vừa nghĩ vừa vặn tay nắm cửa.

Thành Thụy suýt đánh rơi chìa khóa, vừa mở cửa đã thấy một người đứng sừng sững. Hứa Dao gầy trơ xương, mắt hõm sâu im lặng đứng trong bóng tối, người không ra người, ma không ra ma.

“Cậu… cậu đứng đây làm gì? Hứa Dao, mau về giường…” Thành Thụy bắt đầu sợ, muốn kéo Hứa Dao về giường. Cổ tay Thành Thụy đau nhói, bị đẩy mạnh, Thành Thụy biết Hứa Dao muốn đuổi mình ra ngoài.

“Này! Tôi là Thành Thụy đây! Cậu đủ chưa?” Thành Thụy chụp cánh tay Hứa Dao, bỗng thấy bắp tay và lưng đau điếng. Khốn kiếp! Hứa Dao thế mà dùng kim tiêm đâm mình!

“Cậu điên à!”

Thành Thụy giật kim tiêm trong tay Hứa Dao, dù sao Hứa Dao vẫn còn yếu, nhanh chóng bị Thành Thụy áp chế. Thành Thụy vuốt mặt, thở hổn hển nhìn Hứa Dao.

Hứa Dao cũng chẳng hơn gì Thành Thụy, hắn đánh Thành Thụy không được, còn làm bản thân bị thương, máu nhỏ tí tách.

Đau đớn trên tay khiến Thành Thụy có xúc động muốn đánh người, nhưng nhìn bộ dạng Hứa Dao, Thành Thụy hít sâu mấy hơi, từ bỏ ý định đó.


Kim tiêm mà Hứa Dao đâm Thành Thụy là kim truyền dịch hắn tự giật ra, không biết Hứa Dao giật kiểu gì mà máu chảy không ngừng.

“Chờ chút, tôi thay kim tiêm mới cho cậu.” Thành Thụy bình tĩnh lại, định ra ngoài. Giây tiếp theo, trán Thành Thụy đập mạnh vào cửa, cửa bị đóng sập lại.

Hứa Dao! Thành Thụy nghiến răng xoay người lại, song thấy Hứa Dao lại không thốt nên lời.

Lại là biểu cảm đó, hoảng sợ tột độ, mắt trừng lớn.

Thấy Hứa Dao như vậy, Thành Thụy tự dưng lạnh trong người.

“Thôi, trong phòng có băng gạc, để tôi băng vết thương cho cậu.” Thành Thụy bật đèn lên, lục trong ngăn tủ, “Đây rồi… Ối! Cậu đứng sau lưng tôi làm gì, ghê lắm biết không hả?”

Thành Thụy bị Hứa Dao lù lù sau lưng làm giật bắn. Thành Thụy vỗ ngực, vừa bực vừa buồn cười.

Sao mình cũng điên theo cậu ta vậy?

Lúc được băng bó, Hứa Dao rất phối hợp, Thành Thụy nghĩ đây là cơ hội để thăm dò, bèn làm như vô tình hỏi, “A Dao, nói tôi nghe đi, rốt cuộc cậu bị làm sao thế?”

Hứa Dao im thin thít, Thành Thụy xử lý vết thương xong, hắn vẫn không mở miệng. Thành Thụy ngẩng lên, kinh ngạc thấy Hứa Dao đang lườm ngoài cửa.

Hứa Dao nhìn chòng chọc cánh cửa, hầu như không chớp mắt.

“A Dao, tôi đang hỏi cậu đấy, sao cậu…”

“Suỵt.” Hứa Dao phát ra âm thanh đầu tiên trong ngày, phòng bệnh trắng toát im ắng rợn người, bả vai Thành Thụy căng cứng.

Hứa Dao đứng dậy, chỉ đứng yên không nhúc nhích.

“Cậu nghe tiếng gì không?”

“Tiếng gì?” Thành Thụy hỏi, vểnh tai nghe tiếng động ngoài cửa, im phăng phắc.

“Không.” Thành Thụy lắc đầu.

“Không có thật à?” Giọng Hứa Dao cao thêm một tông.

Quan sát nét mặt Hứa Dao, Thành Thụy hiểu ra hắn đang rất mong câu trả lời, vậy là Thành Thụy bước ra cửa, “Tôi không nghe gì hết, vầy đi, mình mở cửa xem là được.” Thành Thụy đặt tay lên tay nắm cửa, vờ như muốn mở cửa.

“Không! Đừng mở cửa! Đóng cửa đi! Đóng cửa là ổn!” Hứa Dao điên cuồng la hét. Thành Thụy thả tay xuống, xoay người lại.

Cũng may tầng này không có nhiều bệnh nhân, vì muốn Hứa Dao tĩnh dưỡng, viện trưởng cho hắn nằm phòng bệnh cao cấp nhất, biệt lập với khu khác. Bằng không, với tiếng hét vừa rồi của Hứa Dao chắc chắn sẽ đánh thức người xung quanh, ai yếu tim chắc đi đời tại chỗ.

Nghĩ thế, Thành Thụy nhoẻn cười.

“Cười gì? Tôi không nói đùa.” Biểu cảm Hứa Dao rất nghiêm túc, Thành Thụy không cười nữa.

“Tôi không cười, yên tâm đi, đây là phòng bệnh đặc biệt, không còn bệnh nhân nào khác đâu. Bố cậu cho cậu nằm phòng cao cấp nhất, cậu phải khỏe lên vì ông ấy chứ.” Nhận ra tâm trạng Hứa Dao đã bình thường lại, Thành Thụy gãi đầu, muốn nói chuyện đàng hoàng với hắn.

“Thật không? Xung quanh không có người à?” Hứa Dao vẫn chưa tin.

“Không tin thì cậu ra mà xem, cậu từng nói nhà vệ sinh khu này sạch nhất bệnh viện, yên tĩnh, giường thì rộng, thoải mái hơn cả khách sạn mà.” Thành Thụy nới lỏng cà-vạt, nghiêng đầu nhìn Hứa Dao.

Thành Thụy đi guốc trong bụng Hứa Dao, mệt mỏi cả ngày, Thành Thụy không muốn giả vờ giả vịt trước mặt Hứa Dao nữa, móc hộp thuốc lá trong túi ra, mặc kệ tấm biển NO SMOKING treo trên cửa, châm lửa.

“Cho… cho tôi một điếu.” Hứa Dao nhìn Thành Thụy, vươn tay ra.

Nhìn cánh tay Hứa Dao vốn cường tráng giờ gầy nổi gân, Thành Thụy đưa cả hộp thuốc và bật lửa cho hắn.

“Đừng để ông già cậu biết tôi cho cậu hút thuốc.”

Hai người lẳng lặng hút thuốc, khói lượn lờ, ai nấy trầm tư.

Có lẽ do tác dụng của nicotine, Hứa Dao chủ động nói trước.

“Thành Thụy, cậu biết không?”

“Biết gì?”

“Tại sao tôi lại thành thế này.”

“Chậc, thằng khốn cậu hôn mê cả ngày, tối thì hành xác tôi, hỏi kiểu gì cũng không nói, có quỷ mới biết!”

Nghe Thành Thụy trách móc, Hứa Dao đăm chiêu, nhả khói thuốc.

Hai người không mở cửa sổ, phòng cũng không có thiết bị hút khói, khói thuốc tràn qua khe cửa.

“Có lẽ… cậu đoán đúng đấy.”

“Cái gì?”

“Nguyên nhân khiến tôi thành thế này… e là chỉ có quỷ mới biết.”

Nhìn Hứa Dao qua làn khói, Thành Thụy xì một tiếng.






Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện